Sài Gòn Mùa Tang Chế
Wednesday, April 28, 2021
Tuesday, April 27, 2021
Người Ở Lại - Nguyễn Cang
NGƯỜI Ở LẠI
Chiều tàn đồi
núi hoang vu
Hoàng hôn buông
xuống khói mù hắt hiu
Chim bay mỏi
cánh đường chiều
Chạnh lòng nghe
thấy ít nhiều hư vô
Rừng thưa rải
rác nấm mồ
Nghe chừng thác
đổ trận đồ năm xưa
Anh nằm gió lạnh
đong đưa
Bốn lăm năm lẻ
chưa về gặp nhau
Người đi bỏ áo
chiến bào
Trần gian cát bụi
bay vào hư không
Dọc bờ sóng biển
mông mênh
Thuận An* thân
xác lênh đênh giữa dòng
Gọi hồn cuối bãi
ngoài sông
Vùi thây biển mặn
long đong tháng ngày
Thương người góa
phụ bi ai
Trăm năm cổ mộ
khóc hoài nghìn thu .
Nguyễn Cang (26/4/21)
*Thuận An: cửa biển chôn người trong cuộc di tản 1975.
Chứng Nhận Đĩ Sạch - Ngo Du Trung
Chứng Nhận Đĩ Sạch
Một cô gái đến đồn công an. Anh công an
trực hỏi:
“Cô cần gì?”
Cô gái cười:
“Dạ em đến xin cái giấy chứng nhận đĩ sạch!”
Anh công an trợn mắt nhìn cô gái từ đầu tới chân:
“Cô nói nhăng cái gì thế? “Giấy chứng nhận đĩ sạch” là cái gì? Làm gì có cái
giấy chứng nhận kỳ quái đó….”
Cô gái cười lớn hơn:
“Chời ơi, anh là công an mà sao hổng biết gì hết. Gần đây nhà nước thông cáo là
hễ đĩ hoàn lương thì được cho vay một số vốn để làm ăn. Cho nên em mới đến đây
xin cái giấy chứng nhận đĩ sạch….”
Anh công an gật gù:
“Té ra cô là đĩ; giờ muốn hoàn lương để vay tiền nhà nước. Nhưng nếu cô hoàn
lương thì cứ đi vay tiền, chứ làm gì có giấy tờ chứng nhận…”
“Dạ em có đến ngân hàng nhà nước vay tiền, nhưng họ nói làm sao họ biết là em
đã hoàn lương mà cho vay tiền. Nên em đến đây xin giấy chứng nhận đĩ sạch!”
“Hễ cô hoàn lương rồi thì cứ đến làm đơn vay tiền chứ giấy chứng nhận cái gì.
Mà nói thực chúng tôi cũng làm sao biết cô… sạch hay dơ mà… chứng…”
Cô gái phân trần:
“Thì em cũng nói vậy với các đồng chí bên ngân hàng nhà nước rằng hồi đồng chí
thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng hoàn lương về làm người tử tế thì có cần cái giấy
chứng nhận nào đâu? Nhưng họ nói em ăn nói linh tinh phản động…”
Anh công an nhướng mắt:
“Đúng thế! Cô không thể so sánh chuyện làm đĩ hoàn lương của cô với chuyện đồng
chí thủ tướng ngưng phục vụ nhân dân để về hưu…”
Cô gái lại cười:
“Em thì thấy cơ bản chẳng khác gì mấy. Đồng chí Dũng làm thủ tướng phục vụ nhân
dân; em làm đĩ cũng phục vụ nhân dân. Chắc khi phục vụ nhân dân, đồng chí Dũng
đã làm nhiều việc gian ác lắm nên khi về hưu, đồng chí Dũng mới nói là “về hưu
làm người tử tế”; giống như… em…”
Anh công an gườm gườm nhìn cô gái:
“Cô không được so sánh như thế. Bây giờ cô về đi.”
Cô gái chìa tay ra:
“Anh cho em xin cái giấy chứng nhận đĩ sạch!”
Anh công an tức giận đập bàn:
“Tôi đã nói với cô rồi; làm sao tôi biết cô… sạch hay… dơ mà chứng?”
Cô gái bình tỉnh nói:
“Anh làm gì mà đập bàn đập ghế nạt nộ nhân dân như kẻ thù như thế? Nhà nước nói
hễ đĩ hoàn lương thì được cho vay tiền để làm ăn lương thiện. Em đi vay tiền
thì bị làm khó dễ là không biết em sạch chưa? Vậy em phải làm sao?”
Anh công an gầm gừ:
“Cô làm sao tôi không cần biết; nhưng tôi nhất định không thể nào biết cô sạch
hay dơ…”
Cô gái cười cười:
“Em nghe nói mấy ông bà khi làm quan tham nhũng nhưng không bị bắt là nhờ biết
“ăn xong liếm mép sạch sẽ”; thôi để em… để em… tuột ra cho anh… khám nha.”
Anh công an chưng hửng:
“Khám thì làm sao tôi biết cô đã hoàn lương, cô đã… sạch!”
Cô gái mím môi:
“Thì cũng giống như mấy ông bà quan, tham nhũng xong liếm mép sạch sẽ vậy mà.
Em không thể tự cúi xuống liếm được; em nhờ anh liếm dùm một cái rồi viết cho
em cái giấy chứng nhận…”
Ngo Du Trung
Người
chuyển bài – HHM - USA
Tôi Viết Cho Anh Người Tù Cải Tạo - Dư Thị Diễm Buồn
Bài thơ “Tôi Viết Cho Anh Người Tù Cải Tạo”
đi trên thi
tập “Những Ngày Xưa Thân Ái” phát hành năm 1998. Được phổ biến rộng rãi trên
các Diễn Đàn Internet, trên các Web... Báo giấy nguyệt san, tuần san... gần như
từ Âu, Mỹ, Anh sang Á...
Tôi
hy vọng và đợi chờ trong hồi họp, nghĩ rằng: “Một ngày nào đây sẽ có một người
đồng cảm, một đồng điệu hay một cựu quân nhân ở vào thuở đó. Cái thuở có tôi và
bao nữ sinh miền Nam nước Việt... còn miệt mày đèn sách, mà gần như toàn thể
thanh niên, sinh viên, học sinh... ở cái thời “Đất nước lâm nguy/ Thất phu hữu
trách” xếp bút nghiên theo việc kiếm cung, để gia đình được an lành và giữ gìn
lãnh thổ lãnh hải miền Nam nước Việt... Đã khắc ghi vào tâm hồn chúng tôi vô
cùng kính ngưỡng và thán phục.
Cho
nên khi bài đi vào năm 1998, tôi âm thầm chờ đợi, chờ đợi đến mõi mòn, và sự
mong chờ đó gần như vô vọng vì đã qua thời gian khá dài, rất dài và quá dài...
Cho mãi đến mùa xuân năm 2019, đã tròn 21 năm, tôi nhận được từ một tác giả mà
tôi chưa hề quen biết (ngoài thưởng thức tác phảm của anh trên các Diễn Đàn) đã
viết bài “Lính Nghĩ Gì”.
Trích
trong tuyển tập văn, thơ “Bóng Thời Gian” (Đã phát hành đầu xuân 2021)
TÔI VIẾT CHO ANH
NGƯỜI
TÙ CẢI TẠO
Anh đến đây nơi xứ người lạnh giá!
Từ lưng trời màn tuyết trắng giăng giăng
Bên đường phố cây khẳng khiu trụi lá
Mây cũng buồn, vì đông rét căm căm
Đất cỏ khô vùi dưới mồ tuyết lịm
Nỗi trầm tư nhè nhẹ thoáng qua hồn
Tôi chợt nhớ về ngày xanh mực tím
Yêu mây trời bát ngát buổi hoàng hôn
Bạn bè đã thưa dần trong lớp học
Người Bộ binh, kẻ lính Thủy, Quân Y…
Đứa Nhảy Dù… gĩa từ thời tuổi ngọc
Thuở đao binh, bao thảm cảnh phân kỳ!
Trai thời loạn sa trường say thép súng
Những vòng hoa tình em gái hậu phương
Choàng lên cổ người chiến binh anh dũng
Đây tấc lòng yêu đất nước, quê hương…
Nay anh đến, với hình hài héo hắt!
Cuộc đổi đời đã xóa tuổi thay tên
Nỗi u uất chói ngời trong ánh mắt
Ánh kiêu hùng và bất khuất vươn lên
Ôi thời gian có gì không thay đổi?
Chí làm trai như sắt đá trơ trơ
Bọn cường bạo hủy diệt làm sao nổi
Dạ sắt son lòng dũng cảm vô bờ!
Nơi xứ người, đông về lạnh lẽo lắm!
Còn tình người, anh thấy lạnh hay không?
Cựu chiến binh vốn ngại chi mưa nắng
Chỉ lo âu kẻ đổi dạ thay lòng!
“Ngày xưa tôi choàng vòng hoa cho lính
Cho người hùng chiến đấu giữ quê hương
Nay tôi viết cho người tù đáng kính
Cho những ai, mãi bất khuất kiên cường!”
DƯ THỊ DIỄM BUỒN
Họa Bài
“Tôi Viết cho
Anh Người Tù Cải Tạo” của tác giả Dư Thị Diễm Buồn
LÍNH NGHĨ GÌ
Tôi đến đây cuối mùa Đông lạnh giá,
Đêm xứ người, tuyết trắng phủ giăng giăng
Vùng Tây Bắc cuối năm cây trụi lá
Thông vẫn xanh ngạo nghễ giữa lạnh căm.
Lính tha hương là hai lần chết lịm,
Một lần đi là nát cả tâm hồn.
Súng ngựa yên cương – Rừng chiều hoa tím
Bóng quê nhà lẩn khuất nẻo hoàng hôn.
Lửa chiến tranh đã len vào lớp học,
Sách vở buồn, lặng ngắm bóng chinh y.
Thôi giã từ những chuỗi ngày vàng ngọc,
Kiếp chinh nhân, ai biết chuyện phân kỳ!
Quên sao được, những ngày vang tiếng súng,
Đêm tiền đồn nghe tiếng hát hậu phương
Bài học dưới cờ - Trí, Nhân, Thành, Dũng.
Chống bạo cường để gìn giữ quê hương
Ngày quốc biến, nhìn miền Nam hiu hắt,
Sài Gòn thân yêu, em đã thay tên.
Bao nỗi nhục vinh, chìm trong ánh mắt,
Chí quật cường thành bão tố vùng lên.
Triệu lòng người đang khát khao thay đổi,
Thì bạo quyền không thể cứ trơ trơ.
Trăm ngọn gió sẽ thành cơn bão nổi,
Thổi tan đi những ác chướng xa bờ.
Cảm ơn người - Những vần thơ đẹp lắm.
Kỷ niệm một thời với lính còn không?
Chút muộn phiền, như mây trôi vạt nắng
Xin hãy yêu thương với cả tấm lòng.
Xin cảm ơn, những ân tình cho lính,
Quên tuổi thanh xuân, gìn giữ quê hương
Sống hiên ngang giữa lòng dân thương kính.
Mơ một ngày mai, đất nước phú cường.
Lê Tấn Dương
(Xin cảm ơn tác giả Dư Thị Diễm Buồn
và bài thơ “Tôi viết cho anh - Người tù cải tạo”)
Đời Không Như Là ...Tên - Kim Loan
Đời không như là… tên
Kim
Loan
Hồi
đó, cách nhà tôi vài căn, có chị Nguyễn Thị Ngọc Ngà. Lẽ ra, là “ngọc ngà châu
báu” phải được nâng niu, quý hoá, nhưng chị thì ngược lại, chồng say xỉn thường
xuyên rồi lên cơn, đem “ngọc ngà” ra… tra tấn, thượng cẳng tay hạ cẳng chân và
cả bằng đòn gánh. Hàng xóm trong đó có anh rể tôi phải xông vào giải cứu chị.
Nghe nói hiện nay chồng chết, chị thoát được chồng, nhưng tiếp tục khổ vì con,
vì cháu!
Cùng
ngõ là nhà Bác Cả goá phụ với hai người con, là chị Vui và thằng Sướng. Chị Vui
cả ngày tất bật lam lũ phụ bác Cả bán buôn lặt vặt với cuộc sống giật gấu vá
vai, người lúc nào cũng đầu bù tóc rối. Còn thằng Sướng chẳng hiểu buồn khổ gì
mà vào một ngày trời âm u, nó đã thắt cổ tự vẫn, tìm về thế giới bên kia, để
lại cho Bác Cả và chị “Vui” nỗi đau giằng xé tâm can.
Ngược
ra xóm chợ, nhà bà Tám Sương Sa, tôi học chung với hai đứa con bác ấy, thằng
Sang con Giàu. Mà nào có sang có giàu gì đâu, thau sương sa của bà Tám chỉ đủ
cơm cháo qua ngày, lắm khi đi học chúng không có củ khoai mì ăn sáng.
o O o
Lúc
tôi vào lớp Sáu, mới “giải phóng” được vài năm, trường chúng tôi đón nhận một
số học sinh miền Bắc theo cha mẹ vào Nam rất sớm. Mấy đứa con gái trong nhóm đó
có tên cũng bình thường, nhưng mấy thằng con trai thì tên khá đặc biệt, nghe là
biết ngay lý lịch xuất xứ, khỏi cần suy nghĩ. Trong khối lớp tôi, có hai anh em
sanh đôi, Nguyễn Văn Thống Nhất và Nguyễn Văn Hữu Nghị. Thống Nhất là anh, có
vẻ hiền lành, hắn muốn la cà kết thân với chúng tôi như cái tên của hắn. Nhưng
khổ nỗi, lũ chúng tôi tuy còn bé nhưng đã biết ảnh hưởng từ gia đình chòm xóm,
trước cảnh chia lìa tù “cải tạo”, kinh tế mới, cảm nhận tiếng thở dài của cha
mẹ trong cuộc đổi đời, nên chúng tôi rất… phản động, dứt khoát tránh xa đám
“bên kia”, không chơi với hắn, không cho hắn “thống nhất” chúng tôi. Còn thằng
em tên Hữu Nghị thì ngược lại, không hề “hữu nghị” tí chút nào, hắn luôn luôn
hùng hổ gây sự với chúng tôi mỗi khi có chuyện tranh cãi (có lẽ hắn hiểu được
nguyên nhân sự e dè lạnh lùng của đám Miền Nam chăng?).
Tuy
nhiên, chung lớp tôi có một đứa khá dễ thương. Hắn nói giọng nửa Nam nửa Bắc,
vì cha mẹ hắn là dân tập kết. Hắn tên Lê Anh Nuôi, bản tính vui vẻ hoà đồng.
Tôi hỏi:
– Thà
ông mang tên như anh em thằng Thống Nhất Hữu Nghị, hoặc đại loại như Quyết
Thắng, Bất Khuất, Kiên Cường… tôi còn dễ hiểu. Còn Anh Nuôi là cái gì thế?!
Hắn
cười vang:
– Bà
đúng là… nhà quê! Hồi ba tui ở trong bưng, ba tui nấu ăn cho đồng đội, gọi là
“anh nuôi”, nên má tui đặt tên này cho tui làm kỷ niệm đó! Mà nè, bà nên gọi
tui là…anh nhé, vì tui hơn bà một tuổi, và tên tôi là…Anh Nuôi.
Tôi
chu mỏ:
– Còn
khuya! Ông về rừng mà nghe người ta gọi là anh, còn tui nhà quê đâu dám!
Nhưng
đặc biệt trong nhóm đó, có một cái tên mà tôi nhớ mãi cả tên lẫn… người! Hắn
trắng trẻo, dáng thư sinh con nhà giàu (tôi đoán ba má hắn phải thuộc hàng tiểu
thư công tử trí thức Hà Nội, vượt Trường Sơn vào Nam với chức vụ cao chót vót,
nên được ở nhà ngay khu sĩ quan trong khu Quân Cụ mà trước đây chỉ dành cho
những gia đình sĩ quan quân đội VNCH). Hắn có đôi mắt đẹp, cái miệng duyên với
môi dưới hơi trề rất hấp dẫn, tổng thể là một khuôn mặt đẹp trai, và cái tên
của hắn càng hấp dẫn hơn: Mai Kiêu Hùng!
Ðược
cái, hắn thờ ơ chuyện xung quanh trường lớp, không quan tâm chúng tôi chia phe
“Nam-Bắc” cãi nhau chí choé, không thân thiện mà cũng không xích mích với ai.
Chẳng biết sau này lớn lên hắn có “kiêu hùng” với lý lịch nhà hắn, với vẻ đẹp
trai của hắn hay không, chớ lúc đó hắn rất vô tư, một vài lần đụng mặt tôi ở
trường, hắn mỉm cười nhìn tôi với ánh mắt bối rối, có thấy “kiêu hùng” gì đâu,
khiến tim tôi… tan chảy và mủi lòng thương (quên cả chuyện giai cấp). Cũng may
là sau năm học đó gia đình hắn chuyển đi nơi khác, chớ nếu hắn còn học tiếp với
tôi, biết đâu tôi lại…cảm cái nét đẹp khi bối rối của hắn, rồi sẽ ra sao khi
lập trường “hai đứa hai khung trời khác biệt”, liệu gia đình tôi bị chính quyền
mới xếp hạng là “nguỵ quân nguỵ quyền” có chấp nhận hắn không, căng lắm chớ
chẳng chơi! (Ủa, mà biết hắn có… cảm tôi không mà lo xa chi cho mệt!).
o O o
Vui
nhất là khi vào học trường Sư Phạm, có một anh chàng trong ban văn nghệ, thỉnh thoảng
ôm cây đàn guitar ngồi dưới gốc phượng trong sân trường đàn hát, bạn bè vây
quanh ngưỡng mộ, nhất là mấy nường nữ sinh. Tên của hắn cũng rất ư đặc biệt,
khó có một người thứ hai trùng tên: Mai Cúc Trường Sơn.
Tôi
bĩu môi, nói với nhỏ bạn:
– Gì
chớ, nghe hai chữ Trường Sơn là tao…dị ứng từ bài hát “cùng mắc võng trên
rừng…” á!!
Nhỏ
bạn nguýt tôi:
– Úi
dào, “ếch ngồi đáy giếng” tội chưa! Bà tưởng Trường Sơn là của riêng mấy ổng
bên kia sao? Nói cho bà dỏng tai lên nghe rõ nè: hắn là con trai của sĩ quan
VNCH đang ở trong trại “cải tạo” chưa về, còn má của hắn là người nổi tiếng, bà
muốn biết là ai không?
Tôi
hơi bị quê, liền đổi giọng tươi tỉnh làm huề:
– Là
ai thì bà nói luôn đi, còn úp úp mở mở chi nữa?
– Là
cô Hồng Vân, người ca sĩ có tài ngâm thơ, mới đây hát các bài hát được công
chúng mê mẩn: “Người Ði Xây Hồ Kẻ Gỗ”, “Có Anh Ba Hưng”…
– Bà
nói ca sĩ Hồng Vân ngâm thơ là tui biết rồi, khỏi cần dài dòng. Té ra, hắn là
phe ta?!
Lần
này thì nhỏ bạn vênh mặt lên:
– Ừa,
hắn học chung với tui hồi cấp ba đó, giờ có muốn làm quen với chàng không nà,
tui bắc cầu cho!
– Quỷ
sứ! Mà tao chịu… cái tên lắm nha. Tao mà lấy hắn, sanh con tha hồ đặt tên, Mai
Cúc Mùa Xuân, Mai Cúc Thắm Tươi …
o O o
Sau
này ra đời đi làm, rồi qua trại tỵ nạn, tôi còn biết thêm nhiều cái tên “ấn
tượng” rổn rảng: Phạm Thông Thái, Trần Triệu Phú, Phan Huy Hoàng, Cao Uy Tín,
Huỳnh Thiên Tài, Ðỗ Thủ Khoa, Nguyễn Như Ý… mà có mấy ai được “đời giống như
tên”?
Và…
tôi nữa, má muốn đặt tên tôi là Kim Thoa cùng vần Th với anh chị em trong nhà,
nhưng khi ba lên xã làm khai sanh, lúc ấy ca sĩ Kim Loan đang nổi với “Căn Nhà
Ngoại Ô” nên ông nhân viên hộ tịch mơ mộng đã ghi lộn tên tôi thành Kim Loan.
Mang tên của một ca sĩ nổi tiếng nhưng kết quả thế nào thì mọi người biết rồi
đấy: “tôi ca không hay, tôi đàn nghe cũng dở”.
Qua
đến Canada thì tên “Loan” của tôi có nghĩa là “Nợ”, nhiều người khi đi học, mua
xe, mua nhà đều trải qua, rồi than vãn: “ Sầu vì… Loan” “Nghèo vì… Loan”.
Hãi hùng nhất là các quảng cáo của mấy chuyên gia cố vấn tài chánh, nào là:
“Nói Không Với Loan”, “Tránh Xa Loan Xấu”, “Làm Thế Nào Ðể Thanh Toán Loan Mau
Lẹ”… thiệt là đau lòng!
Dù
sao cũng có chút an ủi, tuy tên “Loan” nhưng tôi không nợ nần tiền bạc gì của
ai (nợ… chuyện khác thì có, để kiếp sau trả!)
Ðời
không như là tên, đôi khi còn ngược lại, nhưng có ai nỡ đặt tên con là Nguyễn
Vô Phước để sẽ được Hữu Phước, hoặc Lê Văn Nghèo để sẽ thành người giàu có,
phải không quý vị?!
Kim
Loan
304Đen – llttm -sgtc
Muộn Rồi - vkp Phượng ngày xưa
Muộn Rồi
(Xin họa bài Tình Quê của Nguyễn Cang)
Hương Cau thơm ngát khắp Nhà
Mùi hoa lan tỏa quyện hòa bông Chanh
Ngoài đường phố xá vắng Tanh
Cuối trời sao rụng băng nhanh xuống Cầu
Phượng buồn vì thiếu Cau Trầu
Sông Ngân ngăn cách đến lầu Trăng Thanh
Chôn vùi trọn giấc mộng Lành
Xa xôi Người vẫn độc hành bao Năm?
Lên chùa vái Phật ngày Rầm
Miệt mài chăm bón ươm mầm cội Quê
Để chào đón Người trở Về
Vẹn tình xưa cũ – cận kề Mẹ Cha!!!
Saigon Tháng 4/2021
vkp phương ngày xưa
TÌNH
QUÊ
Đêm mưa tiếng ếch quanh nhà
Gió lay xào xạt hàng cà khóm chanh
Giật mình đêm tối lạnh tanh
Mới hay phận mỏng mong manh qua cầu
Hai lăm tính chuyện cau trầu
Hẹn nhau dưới rặng trăm bầu đêm thanh
Tưởng đâu phận đẹp duyên lành
Tình yêu xây mộng dỗ dành trăm năm
Ai ngờ nguyệt tận ngày rằm
Xa nhau hai đứa khóc thầm xót quê
Bao lâu mới có ngày về
Thăm em cho trọn lời thề mẹ cha.
Nguyễn Cang
Gởi Thời Mưới Sáu - Trần Văn Nghĩa
GỬI THỜI MƯỜI SÁU
Khi tôi về nơi đó có còn không
Có còn tuổi
tròn trăng em mười sáu?
Con đường cũ
nắng vương đầy vai áo
Khóm hoa vàng
ngơ ngẩn đợi chờ ai?
Tóc thơ ngây
đường rẽ thắt nơ cài
Thơm sách vở
học trò ơi nhớ quá!
Bên cửa lớp
có ai ngồi rất lạ
Chút mưa
chiều lóng ngóng rớt ngoài sân
Đứng nơi đây
hồi hộp biết bao lần
Nghe vương
vấn buộc chân chiều tan học
Góc trời xưa
một thời vang tiếng guốc
Gõ rộn ràng
nhịp đập trái tim đau
Phố trở mùa
nên lá phố xanh xao
Buồn nhốt kín
trong quán nghèo cửa khép
Đêm lấp ló
tủi thân hàng bông điệp
Tội cho trời
hốc hác gió mùa qua
Ánh đèn chao
nghiêng bóng trước hiên nhà
Treo trước
cổng mối tình non chết yểu
Khi tôi về
giấc mơ buồn lắc lẻo
Vầng trăng
thời mười sáu có còn không?
Trần Văn Nghĩa
304Đen – llttm - OVV
Saturday, April 24, 2021
Xuân Cảnh - Nhóm Vườn Thơ Mới Xướng Họa
THƠ XƯỚNG HỌA KỲ 73-VƯỜN THƠ
MỚI
Bài xướng:
XUÂN CẢNH.
Trời xanh mây trắng nắng xuân hồng
Thảm cỏ cây rừng nở dại bông.
Thác đổ lưng trời mờ đỉnh núi,
Sương sa mặt đất bạc đồi thông.
Con diều lơ lửng ngoài bờ suối,
Tiếng sáo êm đềm tận cõi không.
Cảnh đẹp quê hương tha thiết quá,
Lòng người viễn xứ nhớ non sông.
Mỹ Ngọc.
Các bài họa: Hương Lệ Oanh, Kim
Trân, Chu Hà, Minh Tâm, Cang Nguyễn, TLP.
[1] XUÂN
ĐẤT KHÁCH
Lấp lánh sương mai dưới nắng hồng
Rừng phong trổ nụ nở nhiều bông
Phấn hoa bay khắp khu rừng lá
Gió nhẹ đong đưa mấy nhánh thông
Đất khách xuân về buồn áo não
Quê nhà vui tết nhớ hư không
Thiên nhiên tuyệt đẹp bao hùng vĩ
Vạn vật tưng bừng cả núi sông.
Hương Lệ
Oanh VA
[2] XUÂN NHỚ
Óng
ánh tầng mây dải lụa hồng
Xuân
sang mai cúc kết đầy bông
Hải
âu tung cánh soi dòng nước
Lữ
khách thả hồn lắng tiếng thông
Ngả
bóng hoàng hôn chim rả rít
Hỏi
lòng da diết dạ buồn không?
Quê
hương sống mãi trong tiềm thức
Núi
mộng đồi mơ cá giỡn sông.
Kim Trân kính bút
[3[ XUÂN CẢNH.
(Thương Tặng Cháu Minh An)
Bé
bé xinh xinh má ửng hồng
Mắt
cười lúng liếng tóc cài bông
Bi
bô kể chuyện ra tuồng tích
Lí
lắc pha trò dạ sáng thông
Thanh
tựa vầng trăng soi vằng vặc
Trong
như trời rộng mấy tầng không
Lâu
rồi xuân vắng hương mai quế
Góp
mặt nhà mình rạng núi sông.
Chu Hà
[4]. XUÂN CẢM
Rạng rỡ trời xuân rực nắng hồng,
Cội mai khoe sắc nở đầy bông.
Tuổi già ao ước trăm điều thuận,
Năm mới mong cầu vạn sự thông.
Nào dám cạnh tranh hơn với thiệt,
Cũng đành phó mặc có cùng không.
Ngắm hoa, nghe nhạc tìm thi hứng,
Trau chuốt dăm vần vịnh núi sông.
Minh Tâm
[5] MÙA XUÂN NÀO CHO EM?
Nàng xuân e ấp cánh hoa hồng
Nắng đẹp bình minh nở nụ bông
Đất nước thanh bình bao kẻ khổ
Quê hương tang tóc mấy người thông
Giàu sang bày tiệc, tiền không thiếu
Đói khát xin cơm, túi trống không
Xót dạ đau lòng người viễn xứ
Bao giờ trở lại tắm dòng sông??!
Nguyễn Cang
[6] CẢNH XUÂN
Ngõ trước vườn sau tỏa đóa hồng
Xuân về thích thú ngắm vườn bông
Tinh sương rảo bước xem phong cảnh
Sáng sớm khoe màu dưới rặng thông
Chim hót líu lo nơi trống vắng
Gió lùa vi vút ở đồng không
Thiên nhiên hòa hợp cùng nhân tạo
Đậm nét hữu tình của nước sông.
PTL