Phố Và Người
Sunday, April 21, 2024
Thánh Chạp Nhớ - Trần Văn Nghĩa
THÁNG CHẠP, NHỚ!
Ngập ngừng vai lạnh phố xưa
Bâng khuâng
tháng chạp có mưa gọi về
Buốt bàn tay
níu cơn mê
Nỗi đau sóng
sánh câu thề thốt xa
Bóng đời theo
dấu bụi qua
Nghiêng theo
em , áo phù hoa quê người
Chút tình mê
ngủ trong tôi
Bàng hoàng
đêm nhớ hong trời sương bay
Chênh vênh
tìm lại nơi này
Mùa xao xác ,
lá chao gầy lá rơi
…
Nghẹn ngào
cùng tháng chạp ơi !…
Trần Văn Nghĩa
Buồn Như Bóng Đêm - Nguyễn Minh Phúc
BUỒN NHƯ BÓNG ĐÊM
Chiều nay có ai về quanh mộ
Cho tôi vay
một nén nhang tàn
Đắp lên mặt
cỏ ngàn cơn gió
Và gió bồng
bềnh treo nghĩa trang
Ngày đi rất chậm e chừng muộn
Buổi nằm nghe
máu rã rời đông
Hồn khuya xơ
xác mù con sóng
Lạnh trái tim
khô chảy ngược dòng
Không chừng tôi ghé qua đời. chậm
Thả khói
nhang trầm ngang bến sông
Đã nghe một
thoáng buồn ngùi ngậm
Khi gió hoàng
hôn buốt chạnh lòng
Chắc hẳn tôi về. nhưng không vội
Bao điều chưa
nói được cùng em
Tiếng còi đã
thổi ngày sau cuối
Riêng cõi
tôi. buồn như bóng đêm…
Nguyễn Minh Phúc
Hai Nhà Nghề - Nguyên Hồng
HAI NHÀ NGHỀ
Ðã lâu tôi
không làm cái nghề nhào lộn ấy nữa để kiếm cơm ăn. Nhưng, một đôi khi, nghe
tiếng thanh la inh-ỏi, hay tiếng phèng phèng khua ran, hay những điệu kèn đu-đủ
rè rè, tôi lại thấy lòng náo nức. Một cái gì mềm yếu trong thâm tâm tôi bị rung
động lúc bấy giờ, và một cái gì chua xót làm tê dại linh hồn tôi. Lập tức, tôi
phải đi xa chỗ tụi trẻ làm trò kia, hoặc cho chúng một vài hào để chúng đi nơi
khác biểu diễn tài nghệ.
Thưa các bạn, những bạn đã từng nếm qua các vị ngọt bùi, cay đắng của một nghề
tự do trong sạch nào, chắc các bạn phải từng có những phút giờ bùi ngùi như
tôi, sau khi các bạn bỏ nghề ấy, bỏ hẳn nghề ấy.
Một kỷ niệm cũ dù êm đềm, sáng suốt, hay thảm khốc, tối tăm, bao giờ cũng xúc
động lòng ta hơn là những sự lo âu, mừng rỡ của tương lai dẫn đến. Nhất là
những kỷ niệm ấy lại thuộc về thời kỳ thơ ấu của ta, cái thời kỳ rất yêu dấu,
rất nên thơ, vì chan chứa cảm tình.
Một ngày xuân đã qua, lâu lắm rồi, một ngày xuân sáng và ấm, nghề nhào lộn đã
khắc sâu vào tâm khảm tôi những dấu vết không thể mờ nhạt được.
° ° °
Dạo ấy, bọn trẻ con cặn bã đặt cho tôi cái tên
kép: Nhân-đen vì tôi, hết năm này sang năm khác, lang thang trong nắng, mưa và
gió bụi, có một nước da bóng nhẫy, mùi gỗ lim cũ đóng bàn học trong những nhà
trường. Chúng lại còn gọi tôi là Nhân-đu-đủ, vì tôi kiếm tiền của thiên hạ rất
dễ dãi bằng những bài kèn "la-mát", "mạc-xây-e",
"ma-đơ-lông" vân vân, thổi với ba ống đu-đủ.
Trước kia, đi theo tôi có một thằng bé kém tôi hai tuổi. Nó không biết thổi
kèn, không biết ca những bài cải lương mà bây giờ người ta cho là chướng tai vô
cùng, nhưng nhào lộn giỏi. Tôi gặp nó ở chợ nhà quê, vùng Hà-Ðông dắt thuê cho
một ông già mù. Thấy nó kháu khỉnh, mắt sáng, miệng cười luôn, tóc hung hung
xoăn xoăn như tóc tây, lại tinh lanh, chỉ xem tôi nhào lộn vài lần mà đã bắt
chước uốn cầu vòng đi bằng tay được, tôi liền dỗ nó bỏ ông cụ ăn mày.
Cùng tôi lang thang nay đây mai đó được hơn một năm, tới khi biết làm nhiều
trò, thì nó bỏ tôi, đi kiếm tiền một mình. Tại dạo ấy tôi ốm yếu luôn, không
thể nhào lộn nhiều được và ca hát, thổi kèn hay như trước. Mấy ngày đầu, tôi
buồn rầu và nhớ nó chẳng khác gì một người anh có đứa em gái nhỏ chết ở dọc
đường khi cùng nhau đi tha phương cầu thực.
Nó bỏ ông già, vì sống với ông, khổ sở, bệ rạc quá. Nhưng làm bạn tôi, được tôi
quý mến, có cái gì cũng chia sẻ cho, mà nó đánh "rơi" ngay tôi khi
tôi cùng quẫn, hỏi sự bội bạc ấy còn gì khốn nạn hơn? ấy là tôi không nghĩ đến
công phu luyện tập cho nó thành một nhà nghề khéo, giỏi.
Tuy bị một phen lừa lọc, tôi vẫn cố gắng tìm kiếm một đứa bé kháu khỉnh, khôn
ngoan như nó, để truyền cho các cách múa lộn rồi cùng đi kiếm tiền. Nhưng gần
hai năm, tôi chẳng chọn được đứa nào hết.
Cuối năm thứ ba, tôi càng ốm yếu hơn... rồi sang xuân năm thứ tư, tôi bắt đầu
đi sâu vào một quãng đời thiếu thốn, khổ sở vô cùng.
Tiếng hát của tôi đã khàn khàn! Tiếng kèn không vang to và ngân dài như trước.
Ði bàn tay chỉ được bốn, năm thước. Nhiều lúc, trên dây thép, tôi phải bỏ dở
trò vì thấy đầu bốc nóng, ù tai, quáng mắt.
Nghề làm xiếc của tôi đến thời kỳ cùng mạt rồi!
° ° °
Tôi bỏ Hải Dương về Hải Phòng chính lúc người
đời đương vui mừng đón chào xuân mới. Bởi cái tỉnh nhỏ với vài dãy phố vắng vẻ
kia, đến một thành phố không sầm uất lắm nhưng cũng đông dân cư, tôi hy vọng sẽ
kiếm được một món tiền kha khá, đủ cho tôi chuộc lại ít quần áo gán nợ cho hàng
cơm và cắt vài chén thuốc.
Xe lửa qua khỏi cầu Phú Lương lại bắt đầu chạy rất nhanh, lắm lúc đến quãng
đường vòng tưởng như sắp chồm ra ngoài đường sắt. Bấy giờ ánh nắng vàng tươi đã
láng khắp bầu trời không gợn một vệt mây đen và khắp vùng quê lặng lẽ trong một
thứ hơi gì mong manh ướt lạnh.
Tới khi mặt trời lên cao, phải che tay nghiêng mắt mới nhìn được, và gió lồng
lộng tung cát bụi lầm, tôi thấy đâu đâu cũng như có những mầu sắc gì rực rỡ và
những tiếng gì trong sáng.
Từ cánh đồng mạ bao la nổi sóng xanh rờn, từ những mắt nước thỉnh thoảng rùng
lên như tấm nhung nõn nà căng trùng, từ những chòm cây phấp phới, lấp loáng,
đến những đàn chim yên lặng xoãi cánh bay về những lũy tre bơ phờ, hết thảy đều
như nó rỡn vì vui mừng, vì sung sướng.
Lòng khấp khởi của tôi phút chốc bừng bột; tâm trí tôi trở nên tươi sáng, những
cái gì mới mẻ, ấm áp lan rộng trong linh hồn tôi, tôi không còn nghĩ đến hơn
một tuần lễ vừa qua, nằm liệt trong một quán trọ bẩn thỉu, không được ai săn
sóc, trái lại, còn bị hắt hủi, xua đuổi.
Ngày đầu xuân bao giờ cũng xóa bỏ hết những sự buồn bã, chán nản đến ám ảnh
người ta, làm cho người ta lây sự vui sướng của vạn vật và ham thích sống. Nhìn
cảnh vật rực rỡ dưới ánh nắng một giờ một chói lọi, tôi cảm thấy có thể gặp
những ngày đầy đủ như năm nào, hay hơn cũng có. Không phải vì nhờ cái nghề làm
xiếc và ca hát này, mà vì một sự may mắn gì bỗng đến.
Xuống ga Hải Phòng, tôi đeo túi vải đi lên Ngã Sáu, rẽ qua Ngõ Cấm. Thấy không
có mấy đám bạc và trẻ con tụ họp chơi đùa, tôi lên phố Ðầu Cầu. Phố này gần
bót, nên rất ít xóc đĩa và súc-sắc. Tôi phải đi lên phố Khách. Ðến đây tôi đứng
lại, vì chỗ tôi định diễn trò ấy có ba đám xóc-đĩa, người lớn, trẻ em chen chúc
nhau, vòng trong vòng ngoài.
Ðặt cái túi vải xuống thềm gạch tháo miếng vải vàng để lợp mui xe ra, quẳng nốt
chiếc mũ dạ tàng rúm ró ra giữa vòng, đoạn rút chiếc kèn bằng ba ống đu đủ, tôi
phồng má lên, thổi một hơi kèn.
Cũng như lần trước, trăm nghìn lần trước, điệu kèn nhà binh ca khúc khải hoàn
kia đã kéo đến chung quanh tôi một số đông người.
Tôi hởi dạ, ngẩng mặt lên trời cao và sáng, lấy hơi thổi nốt đoạn cuối.
Sao hôm nay tiếng kèn vang to thế? Tại tôi khoan khoái, nức lòng chăng? Hay bởi
trong người tôi nhẹ nhõm vì luôn mấy ngày nghỉ ngơi và ăn rất ít? Khi đó, nếu
dư tiền tiêu xài, tôi quyết hiến không cho đám người đông nghịt quây tròn lấy
tôi tất cả những bài kèn và những trò nhào lộn điêu luyện của tôi, để hưởng cái
khoan khoái thấy nhiều kẻ thưởng thức tài nghệ của mình.
Tiếng kèn ngừng, dưới ánh mặt trời nóng ấm, tôi từ từ đưa ngang tay gạt mồ hôi
trán. Một giọt rớt xuống mắt tôi, xót quá! Tôi phải dụi hồi lâu bằng chiếc khăn
bông giắt ở cạp quần thâm cộc có nẹp trắng. Cơn sốt lai nhai làm cho tôi nhọc
mệt và rét run không được, đến giờ là hết!
Tôi trải miếng vải vàng ra giữa thềm gạch, mặc chiếc maillot đỏ dòng dọc xanh,
và lấy ở túi vải ra những dây thép, những cọc tre, và hai quả bóng quần. Bắt
đầu tự lúc này tôi được người ta chú ý đến một cách sốt sắng.
Vây chung quanh tôi có tới hơn trăm người. Nhiều nhất là trẻ con hí hởn trong
những bộ quần áo mới, đến các phu phen ế việc, những thằng nhỏ, con sen, và vài
tốp đàn bà nhà quê.
Tôi đã đi ngược bằng tay ba, bốn bận. Muốn cho người xem sướng mắt hơn, tôi đổi
sang trò uốn cầu vòng, uốn con tôm, uốn cong người để cắn đồng xu cắm xuống đất
và nhặt mùi soa. Càng phấn khởi tôi càng không thấy mệt nhọc. Tôi trổ hết tài
nhào lộn trên mặt đất.
Bao nhiêu tiếng vỗ tay, tiếng reo hò cất lên không ngớt. Trong lúc ấy, người
lớn và trẻ con tưởng chừng như đã lạc vào được một rạp xiếc nào. Họ không ngờ
tôi, một đứa trẻ đi làm trò một mình, lại tài giỏi đến thế, làm họ khoái trá
đến thế. Trời! Sự khoái trá vui thích tăng thêm sự tươi tốt của ngày đầu xuân
êm đềm trở lại trong đời họ.
Nhưng... tôi bắt đầu thở bằng tai sau trò tung cầu trên dây thép. Sau ba phút
biểu diễn trò ấy, nhảy xuống đất, tôi nhao hẳn người đi, và khi ngẩng đầu lên,
mắt tôi tia ra những đốm sáng, trong tai tôi như có muỗi nhỏ sa vào.
Tôi phải đứng lặng một hồi lâu, và, chợt tôi nhận ra một cái gì, một sự phung
phí vì kiêu ngạo nếu không phải vì dại dột, ánh nắng đã trở nên gay gắt. Mồ hôi
trán tôi càng vã ra. Tôi rút khăn lau qua mặt nóng bừng, đoạn vươn vai thở hắt
mạnh ra một cái. Tức thì, bao nhiêu sự nhọc mệt mất hết, xác thịt và tâm trí
tôi lại nhẹ nhõm phẳng lặng như thường.
Ðời sống cấm ngặt tôi không được một giây nào chán nản và ủy mị, phải luôn luôn
hoạt động, hớn hở hơn là ánh nắng tưng bừng nô rỡn với muôn loài.
Không ngờ rằng tôi sắp sửa xin tiền, bọn phu xe và vài người quần chúng áo dài
thúc giục:
- Hay quá! Làm nữa đi.
- Làm nữa đi, kìa người xem càng kéo đến đông kìa!
- Thế nào chả được nhiều tiền.
Có kẻ giọng quả quyết:
- ít nhất là hàng hào.
Tôi mỉm cười, trật chiếc mũ nồi đội lệch trên đầu ra, thong thả đi lại chỗ
người nói sau cùng, lễ phép thưa:
- Vâng, tôi xin làm nữa, nhưng xin ngài và các ngài hẵng thưởng cho ít nhiều.
Những nét mặt tươi tỉnh của hắn ta phút chốc đổi thành những nét cau có. Hắn
lắc đầu một cái, ngoảnh mặt đi, lùi bước. Giá là kẻ làm trò khác đã kèo nhèo
xin, nhưng tôi đây có chút ít học vấn, biết tự trọng và khinh bỉ kẻ không biết
tự trọng, tôi chỉ nhìn hắn bằng đuôi con mắt rồi chìa mũ đi xin người khác.
Tiếng vỗ đùi đèn đẹt làm tôi chán ngán. Tôi phải đến xin người thứ ba. Tuy ăn vận
bảnh bao nhưng chàng nào cũng túi không. Ðến người thứ tư, thứ năm, thứ sáu...
thứ mười rồi thứ mười mấy chả rõ, cũng túi không.
Rồi những phu phen và đám đàn bà nhà quê lảng dần. Còn lại mấy chục đứa bé...
suýt soát... tuổi tôi giương những con mắt thao láo nhìn.
Ngay bấy giờ những tiếng nhạc đồng xoang xoảng từ đầu phố vẳng tới. Tôi kiễng
chân lên trông: một thằng bé để tóc hớt kiểu móng lừa, quần vải áo xanh thô,
chân dận hài sảo, vừa đi vừa tung đôi dao sáng loáng vừa lắc một chuỗi nhạc
đồng. Kêu gọi người xem, anh nhà nghề này dùng những hát lố lăng, giọng lè nhè:
- Sế cô pa lý sềnh ế ề ê... Sề cồ pà lỷ sềnh ể ề ề... ể ề ề...
Lũ trẻ con bỏ ngay tôi, chạy lại xúm xít quanh thằng bé. Tốp đàn bà nhà quê và
phu phen cũng kéo đến liền. Phút chốc trên thềm hè trơ khấc mỗi mình tôi, mà
đằng đầu phố đông nghịt những người.
Thằng bé múa dao hởi dạ, tung thêm một con dao nữa, và ráng sức ném nhanh hơn,
vừa lắc mạnh cho nhạc càng vang to. Giọng hát lố lăng của nó như cố dướn cao
lên:
- ế ề ê... ế ề ê ... sế cô pa lý sềnh ế ề ê... sể cổ pà lý sềnh ế ề ề ... ể ề
ề...
Hơn lúc nãy bội phần, đám người xem, vẫn đám khán giả cũ của tôi, reo hò ầm ĩ.
Thằng bé múa dao bỗng dừng tay. Nó rút cái khăn bông cũng giắt ở cạp quần ra,
lau mồ hôi trán, và tháo bình nước đeo ở sau lưng, tu một hơi dài. Mặt nó đỏ
bừng đã dìu dịu. Nó cởi chiếc áo cụt tay ném phắt xuống đất, mặc một chiếc xích
sắt vào một đôi dao:
- Các ông các pà tứng lôi ra, tứng lôi ra.
Dứt lời, nó cầm chắc hai con dao có chuôi nối dây xích rồi hắt một con dao khác
lên. Con dao này vừa rơi xuống, thằng bé không bắt bằng tay, nó lấy một chuôi
dao cầm chắc trong tay hắt bắn chuôi dao kia lên.
Ðồng thời, một lưỡi dao sáng loáng vọt lên theo.
Nguy hiểm hơn, không dùng chuôi dao nữa, nó dùng đoạn xích căng thẳng hất cả
hai con dao trước khi và sau khi lộn mũi rơi xuống.
Nó tung thật nhanh, mắt nó sáng ngời lấp lánh như những lưỡi dao ấy, vầng trán
bóng rô hẳn ra cũng nhịp theo.
Trò nhào lộn và tung cầu của tôi trên dây thép đã nguy hiểm nhưng đem so sánh
với trò múa dao của anh nhà nghề người Tàu này còn thua kém xa.
Nếu không cứng tay, nếu không tinh mắt, nếu chỉ nghĩ lảng đi một giây, hai mũi
dao sắc, nhọn kia sẽ cắm sâu hoặc trên đầu, hoặc giữa mặt.
Những tia máu sẽ vọt lên! Những tia máu mà tài múa dao đã cho nó!
Tiếng nhạc rung càng ròn rã, tiếng hát lố lăng càng kêu gọi thêm được một số
đông người thua bạc đến xem. Hai lưỡi dao tung lên, rơi xuống nhanh quá đỗi,
chỉ còn là những làn chớp loáng.
Thằng bé này quả là một nhà nghề đặc sắc, một con cưng của sông hồ. Tôi quên
hẳn mình đương cần phải kiếm tiền nuôi miệng bữa chiều nay và những bữa ngày
mai, tôi thẫn thờ trông anh bạn trôi dạt ấy trổ hết tài năng.
Chuỗi nhạc đồng rung lên một hồi thật dài rồi ngừng tiếng. Phập, bốn lưỡi dao
chập cả lại vào lòng bàn tay phải. Thằng bé múa dao quỳ một gối xuống đất, cúi
đầu chào tất cả người xem.
Cánh tay phải nó chuỗi thẳng ra, bốn mũi dao ấy đỡ lấy một giỏ mây xinh xắn. Nó
yên lặng chờ những xu hào...
Không thể nói nhanh tới chừng nào, những cảm giác chua cay, đau tủi ran lên
khắp tim tôi. Tôi không thể cầm lòng nhìn thằng bé cũng dạn dày vì lang thang
kia quỳ lâu thêm một phút nữa, chìa giỏ xin tiền những người xem không tiền và
không giàu lòng thương lảng dần dần ra những chỗ khác.
Trời! Hai đứa bé nhà nghề chúng tôi đã phô diễn hết tài năng trong bao giờ để
sau cùng đổi lấy những cặp mắt lãnh đạm của mọi người.
Tôi vội chạy lại, đỡ thắng bé múa dao kia dậy; tôi muốn nói với nó một câu gì
nhưng cổ họng đã nghẹn ứ mất rồi.
Nguyên
Hồng
Wednesday, April 17, 2024
Xuân Sang - Vườn Thơ Mới Xướng Họa
THƠ XƯỚNG HỌA KỲ 144_VƯỜN THƠ MỚI
Xướng:
Xuân sang
Mai đào nở rộ đón xuân sang,
Thấp thoáng lưng trời cánh én ngang.
Mặt lá sương tan viên ngọc bích,
Lòng sông nắng chiếu sợi tơ vàng.
Bên hoa thoảng gió hương thơm ngát,
Dưới liễu nghe chim hót rộn ràng.
Thảm cỏ đơm bông như bức họa,
Thiên nhiên tỉnh giấc đẹp mơ màng.
Mỹ Ngọc
Mar. 27, 2024.
Họa 1:
Tình chung
Đất
khách bao xuân lặng lẽ sang
Đớn đau
dằng dặc khó nguôi ngang
Bảy lăm
ôm hận tình dang dở
Bốn chín
năm qua xót nghĩa vàng
Khăn đỏ
trùm đầu em nuốt lệ
Tai bèo
úp mặt nó giăng ràng
Tình ta
đôi ngã sắc son giữ
Dẫu đợi
chờ bao chẳng muộn màng.
Tâm Quã
Họa 2:
Mùa xuân không đến
Thời gian lặng lẽ tháng Tư sang
Thời thế nhiễu nhương thật trái ngang
Ông xuống làm thằng đi hốt rác
Đốc tờ cầm cuốc nát tay vàng
Giáo sư chặt nứa khiêng từng bó
Bác vật cắt tranh buộc cọng ràng
Bốn chín năm qua đời nghiệt ngã
Đến nay nhắc lại mấy ai màng ?!!
Nguyễn Cang
Mar. 29, 2024
Họa 3:
Tội đồ vô vọng
Trưởng giả vi xi cố học sang
Quần là áo lụa bước nghênh ngang
Vẫn không dấu được chưn phèn mốc
Quanh cổ khoe khoang lắm chuổi vàng
Đức hạnh người khôn chìm quá tối
Gian manh kẻ dại hiện ràng ràng
Ăn năn sửa đổi dù sao nữa
Sám hối đi tu chẳng muộn màng
THT
Họa 4:
Lễ Hội Hoa Anh Đào DC
Một dãy hoa đào trông rất sang
Dòng Potomac vẫn nằm ngang
Lăn tăn mặt nước theo cơn gió
Lác đác trên sông gợn sóng vàng
Ong bướm tới lui vờn hút mật
Vo ve khoảnh khắc thấy chàng ràng
DC nổi tiếng hoa đào đẹp
Du khách đến xem dẫu muộn màng
Hương Lệ Oanh VA
Mar. 30, 2024
Họa 5:
Cảnh xuân
Đào nở rợp trời trông rất sang
Hướng theo chiều dọc lẫn bề ngang
Hoàng hôn lững thững quanh bờ suối
Cảnh vật lung linh dưới nắng vàng
Lữ khách về đây xem thắng cảnh
Người đông rảo bước đứng chàng ràng
Nơi này nhộn nhịp khi xuân đến
Chờ đợi bao lâu cũng chẳng màng
PTL
Mar. 2024
Họa 6:
Xuân của ngày xưa
Vũ trụ tưng bừng đón tết sang.
Trời xanh đầy nắng én xuyên ngang,
Chào xuân đào nở muôn hoa thắm,
Thuận tiết mai khoe vạn cánh vàng.
Sân dựng cây nêu cao chót vót,
Nhà treo liễn đối đỏ ràng ràng.
Nhớ về nếp cũ trăm năm trước,
Nay đã nhòa phai mấy kẻ màng?
Minh Tâm
1. Tân nhạc: xuân tha hương
Ca sĩ: Như Hoa
https://www.youtube.com/watch?v=e5rziJWYsXM
2. Tân cổ: xuân tha
hương
Nghệ sĩ: Nguyễn văn Khởi &
Kim Luận
https://www.youtube.com/watch?v=s8f2nK7Gsfw
Những Dòng Thơ Tháng Tư Đen - PTL, Nguyễn Cang, THT
NHỮNG DÒNG
THƠ THÁNG TƯ ĐEN
Thói đời
Hạm trưởng Lê Bá Hùng tàu
khu trục USS Lassen năm 2009 cặp bến Đà nẳng
1. Thói đời
Năm bảy lăm bị anh xua đuổi
Nay trở về anh trổi hoan ca
Anh
nào quý mến dân ta
Chỉ hòng bòn xén đô la của người
Hãy
bình tâm nhịn cười nhìn kỹ
Anh thật lòng hoan hỉ vô cùng
Nào anh có điếc có khùng
Nhưng anh mở miệng “anh hùng của tôi”
Nếu
tôi vẫn tả tơi khố rách
Anh đi tìm ngõ ngách bỏ tù
Anh nào có dại có
ngu
Mà anh chỉ biết cái lu đồng tiền
Tháng 11 năm 2009
PTL
2. Người ở lại
Chiều tàn đồi núi hoang vu
Hoàng hôn buông xuống khói mù hắt hiu
Chim bay mỏi cánh đường chiều
Chạnh lòng nghe thấy ít nhiều hư vô
Rừng thưa rải rác nấm mồ
Nghe chừng thác đổ trận đồ năm xưa
Anh nằm gió lạnh đong đưa
Bốn lăm năm lẻ chưa về gặp nhau
Người đi bỏ áo chiến bào
Trần gian cát bụi bay vào hư không
Dọc bờ sóng biển mông mênh
Thuận An* thân xác lênh đênh giữa dòng
Gọi hồn cuối bãi ngoài sông
Vùi thây biển mặn long đong tháng ngày
Thương người góa phụ bi ai
Trăm năm cổ mộ khóc hoài nghìn thu .
Nguyễn Cang
26/4/21
*Thuận
An: cửa biển chết người trong cuộc di tản 1975.
3. Xuân nguyện cầu
Biết ai hèn hạ biết ai sang
Lẫn lộn vàng thau đứng ngổn ngang
Đất nước sản sinh loài quỷ đỏ
Nhân dân xuất hiện tấm lòng vàng
Chóp bu lãnh đạo đầu mù tịt
Quần chúng ngu đen óc rõ ràng
Cầu mong Thượng Đế ban ơn Phước
Cho Việt Nam mình được mở mang
THT
Tiếng Ve Sầu & Cơn Mưa Trong Lòng - Nguyễn Thị Châu
TIẾNG VE SẦU
Nắng Hạ ngoài sân rực
ánh vàng
Gió lay nhè nhẹ lá
bay sang
Nhặt chiếc lá rơi
lòng xao xuyến
Lại một mùa hoa Phượng
đỏ hồng
Nghe tiếng ca vang
khúc ve sầu
Ngân nga, tha thiết,
khúc tình sâu
Gởi trao, lưu luyến
ngày xa cách
Nhớ thương, thương nhớ
mối tình đầu
Tuổi ngọc, tuổi ngà
cùng trang sách
Ước mơ, mơ ước, tuổi
học sinh
Trao nhau lưu luyến,
ngày xa cách
Ép cánh hoa xinh đậm
nghĩa tình
Nghe tiếng ve ngân gọi
Hè về
Nhạc buồn vang
mãi,ôi! Tái tê
Thời gian rồi cũng
qua mãi mãi
Kẻ ở, người đi, người
trở về
Mái trường chung bước
ngày hai buổi
Cười nói, vui tươi, bạn
với ta
Tay nắm tay nhau,
không rời bước
Bây giờ đôi ngã lệ
chan hoà….!!!
17-4-2024
Nguyễn thị Châu
CƠN MƯA TRONG LÒNG
Đã lâu chợt nhớ trang
mặc khách
Ngày ấy từ đâu? Ghé
thăm nhà
Cùng nhau đối ẩm
hương trà
Cho nhau mật ngọt đậm
đà trao duyên
Rồi cứ hoàng hôn,
hoàng hôn đến
Tôi vẫn nghe tiếng bước
bên song
Để tôi xao xuyến
trong lòng
Thì ra tôi đã phải
lòng người dưng
Nhìn trăng, cũng thấy
trăng huyền ảo
Cảnh vật bên ngoài,
cũng rất vui
Chút bâng khuâng, dạ
bùi ngùi
Gặp nhau chỉ để tìm
vui nhất thời …
Một đêm vắng lặng,
ngoài song cửa
Khách đã đi rồi, đêm
gió mưa
Hương trà phai nhạt
lưa thưa
Mình tôi lặng lẽ, cơn
mưa trong lòng….!!!
17-4-2024
Nguyễn thị Châu