Wednesday, November 6, 2024

Chậu Nhỏ Đựng Đầy Hồn Cố Thổ - Kiên Giang

 CHẬU NHỎ ĐỰNG ĐẦY HỒN CỐ THỔ

*Kỷ niệm một chuyến trở về thăm làng cũ
(Đông Yên, U Minh Thượng)











Năm mươi năm, bỏ làng xa xứ

Đầu bạc mới tìm về cố hương
Quên mất Vàm ngoài sông Cái nước
Không nghe gà gáy giữa canh sương

Khỉ hết chuyền cành bần hái trái
Bông không còn rụng thả trôi sông
Ngày thơ xé mắm ăn bần chín
Bóng mát lung linh chở khẳm xuồng

Cây cầu dừa bắc ngang đường lở
Trẻ quậy bùn sôi bến tắm mưa
Nay đã xây cầu, hai mố đúc
Mình quên là phải cái cầu xưa

Kìa sân phơi lúa thời thơ dại
Con nít đá banh gọt bặp dừa
Ai đá thua khum lưng, cõng bạn
Bây giờ lập miếu nhớ người xưa

Đã cất lâu ngôi trường lợp ngói
Trống da trâu đánh buổi đông trường
Thầy cô ở huyện vô đây dạy
Cha mẹ học trò đều mến thương

Thằng bạn cái thời tuổi tắm mưa
Dắt mình tìm lại đất nền xưa
Vẫn còn nguyên vẹn, không ai chiếm
Tràm mọc đầy sân, mặc gió lùa

Ở chợ, người giàu giành hết đất
Không nhà, tới chết vẫn long đong
Sao chưa trở lại U Minh Thượng
Hai đứa già ôm tuổi tắm mưa

Nắm chặt tay sần người bạn cũ
Gượng cười, đứng ngắm cánh diều bay
Còn mang nặng nợ văn chương đó
Khó trở về quê lúc trắng tay


Đứng giữa nền xưa sao muốn khóc
Hàng ba giăng võng, mẹ ru con
Sáu năm hồn mẹ vào thiên cổ
Tiếng võng nhà bên gợi nỗi buồn

Vẫn tiếng cu gù thời trẻ dại
Còn nghe gió hát lộng chồm tre
Bến sông lở đất khơi dòng chảy
Đông xóm xanh làng mát bóng quê

Móc đất giữa nền nhà bỏ trống
Đựng đầy chiếc giỏ cuối đời người
Đem hồn quê gởi nơi thành thị
Giữ lấy cố hương giữa chợ đời

Chậu nhỏ đựng đầy hồn cố thổ
Tiếng gà rừng gáy thuở khai hoang
Ngỡ sông quê chảy vờn hương khói
Nghe tiếng cu kêu sực nhớ làng.

Kiên Giang

Người Lính Và Tấm Poncho - Chiêu Anh

 NGƯỜI LÍNH và TẤM PONCHO…













Pông–sô hỡi! Mi là thù hay bạn

Là người yêu thầm lặng thuở chiến chinh
Là hóa thân cho lý tưởng nhà binh
Là chiếc áo khoác đồng hành phút cuối…?
Trong quân ngũ ta, mi cùng lứa tuổi
Cùng lên đường dong ruổi chiến trường xưa.
Cùng gian nan, cùng dãi nắng dầm mưa
Cùng gắn bó suốt bốn mùa chiến trận…
Mi hữu dụng thêm đa năng, đa dạng…
Không đơn thuần để che nắng đội mưa.
Mi giúp ta làm chiếc võng nghỉ trưa
Hay dựng cọc thành chiếc lều dã trại.
Vườn Tao Ngộ Quang Trung, ta nhớ mãi
Tiếp người thân, mi là chiếc “chiếu hoa”
Làm màn che tầm mắt của người ta
Mi được trải, hoặc giăng ra kín đáo…
“Phạt dã chiến” một cực hình độc đáo
“Trùm Pông–sô” làm tượng đứng trơ gan!
“Trùm Pông–sô hít đất” nắng chang chang!
Mồ hôi chảy như mưa tràn áo trận.
Vượt sông sâu, mi làm phao chuyển vận
Gói quân trang cùng súng đạn vào trong.
Đóng quân cao, ta cần nước dưới sông
Mi mang nước ngược dòng lên đơn vị.
Lúc thấy khát, nước vô cùng hiếm quý
Chiếc bi–đông khô cạn tự bao giờ!
Trên núi cao không có suối, sông, hồ…
Mi giúp nhặt từng giọt sương rơi đọng.
Sau trận đánh, mi trổ tài đa dụng
Làm võng khiêng giúp đồng đội thương vong.
Hoặc chiếc mền chống chọi lạnh mùa đông
Cho người lính ấm lòng trong trận chiến…
Pông–sô là bạn đời dùng đưa tiễn,
Thay Quốc Kỳ phủ kín cuộc đời ta…!
Cuộn xác thân vừa tử trận đêm qua,
Vào lòng đất Mẹ nghìn thu an nghỉ!
Ôi tuyệt quá! Tấm Pông–sô như ý
Mi chung tình gắn bó lính miền xa.
Mi có ơn với Người Lính Cộng Hòa
Mi xứng đáng được “Tuyên Dương Công Trạng”…

Chiêu Anh
Cảm tác từ đoản văn viết về “Tấm Poncho” của tác giả Lâm Viên 20.

304Đen - Llttm

 

Cực Lạc - Lê Văn Thiện

CỰC LẠC




 

Người ta cho tôi xuất viện khi tôi vẫn còn yếu, mỗi ngày một yếu thêm, có nghĩa tôi không còn hy vọng hồi phục. Vậy cũng được, tốt cho mọi phía. Nằm lì ở đây hơn tám mươi ngày cũng chán rồi. Khỏi tốn kém thêm vô ích, khỏi phiền hà con cháu, nhất là được “chia tay” cái phòng bệnh sạch bong nhưng u ám này. Chẳng có gì tốt đẹp ở đây. Người nằm giường bên phải than van, người giường bên trái rên rỉ; buổi sáng một bà vào cấp cứu, xế chiều một ông ra nhà xác! Và nét mặt của những người nuôi bệnh, hằn rõ bao nỗi niềm, lo lắng, phờ phạc.

Tôi về nhà. Vợ tôi buồn rầu, thất thần. Buồn là phải, “nàng” sắp thành “bà quả phụ”! Nhiều người quen tới thăm, kẻ mang cam người đem nước ngân nhỉ, sữa hộp đến tặng. Tôi chẳng còn cần quái gì, họ vẫn tặng. Phép lịch sự phải thế. Khi hàng xóm, bà con túa đến thăm hỏi bạn như học trò chúc mừng thầy cô là bạn sắp đi đứt rồi đấy! Tôi dư biết, nhưng không sợ. Tôi đã mường tượng thấy trước điều này, ngay hôm mới nhập viện, nhưng lúc đó tôi không dám nghĩ nhiều về nó… Dù sống đến 90 năm, trăm năm, rồi cũng sẽ có ngày “xong” thôi! Chớ buồn. Vì sao? Vì sau mấy cái ngưỡng đó chúng ta sẽ gặp lại nhau, tất cả, chẳng trừ ai. Hãy cứ nghĩ thế, để vững tâm, còn gặp hay không, thực ra cũng chẳng quan trọng lắm.

oOo

Khoảng 5 giờ chiều, tôi thấy mệt, như có vật gì nặng đè trên ngực, khó thở. Theo thói quen tôi muốn uống thức gì đó, mong đẩy bật cái khó chịu ấy. Vợ tôi vào, tôi ra dấu, bà hiểu. Lại thuốc. Giờ thì tôi nhận ra, thời gian hạnh phúc là những năm tháng ta không sờ đến thuốc thang! Vợ tôi dí những viên thuốc vào sát mặt tôi, thuốc quỉ gì, không cần biết, tôi gật, há miệng ra. Nhưng mấy viên thuốc vừa trôi xuống cổ tôi bỗng thấy nghẹt thở, như nghẹn, như sặc nước. Tôi huơ tay, ú ớ, không biết vợ tôi có hiểu gì chăng… Mệt quá, tôi cố mở to mắt ra, nhưng bỗng nhiên… bục! Như tiếng bong bóng nổ trong tai. Thì ra, ngay lúc đó, tôi… đi! Mắt tôi bỗng sáng khác thường, hết sức lạ. Tôi nghe trong người nhẹ nhõm, lâng lâng, lòng vui sướng, mũi thông, mắt tinh tường! À, ra vậy, chết là thế, nhẹ thênh, khỏe ru, sướng hơn nằm bệnh rất nhiều!

 

Vợ tôi chợt hiểu, sợ hãi, chạy ra cửa. Tôi vẫn còn thấy mọi vật. nghe được, thật kỳ quái, thú vị. Hơn thế nữa, ngay sau đó, tôi phát hiện mình có thể “đọc” được mọi người đang nghĩ gì – đọc những dòng “băng từ” đen, chữ trắng, chạy trong đầu họ – và nhìn thấy những người khác ở cách xa bảy, tám trăm cây số.

“Lam ơi!” Vợ tôi gọi đứa cháu đang chơi trước sân. Con nhỏ chạy vào.

-Ông ngoại chết…

Lam đứng sửng. “Chết… ông…” Vợ tôi ngồi thụp xuống. “Tôi biết mà, ông khó qua khỏi.” Bà ấy nghĩ thế. Ý nghĩ đó, đoạn “băng từ” này cứ nằm yên, không chạy thêm, nghĩa là đương sự hoảng, chẳng nghĩ được gì nữa! Bé Lam tới đứng dựa cửa, sợ sệt. Mất mấy phút yên lặng, vợ tôi bảo cháu:

-Con qua gọi chú Năm.

Nhưng người tới trước là mụ Đang, không phải Năm Hành. Mụ ở ngay trước cổng nhà tôi.

-Anh Ba mất rồi hả?

Mụ vào nhà, đến gần, nhìn tôi thật kỹ.

-Đúng là đi rồi, tội nghiệp ảnh!

Cùng lúc, dải băng ý nghĩ trong đầu mụ bật sáng dòng chữ: “Xong đời, lão thời sự thế giới!” Mụ lấy mảnh giấy báo cũ nằm cạnh tủ áo đem phủ mặt tôi, nắn tay chân tôi, xếp chúng nằm xuôi theo thân mình. Bản tính ồn ào và bạo dạn, mụ không sợ người sống, kể chi cái xác!

-Có lưỡi dao cùn nào không?

Vợ tôi chỉ vào bếp. Mụ xuống, mang lên một lưỡi rựa cũ, dằn trên bụng tôi.

-Ảnh tắt thở lúc mấy giờ?

Vợ tôi khóc, lắc đầu.

-Rửa mặt đi, để dành nước mắt khuya khóc!… Cho đứa nào chạy vô Quảng Hội ngay, hỏi thầy Sáu Thượng ngày giờ khâm liệm, an táng… Phải biết chính xác giờ mất. Tội cho anh Ba.

Thêm lần nữa, dòng chữ trắng hiện ra trong đầu mụ Đang: “Thế là câm! Hết to mồm khoác lác. Hết nói bao la thế giái, chê người này nông cạn, kẻ kia ngốc nghếch!” Mụ ở trong hội tứ sắc của vợ tôi, mỗi tháng ít nhất cũng có 28 ngày ngồi “coi tay” tại phòng khách nhà này; nhưng mụ không ưa tôi, bởi tôi thường ốp, sửa lưng mụ những lúc mụ nói dóc. Chính mụ là vua ba hoa thiên địa!

Người ta chạy đến, chỉ chốc lát trong nhà, ngoài sân đã đầy người. Vậy là om sòm như chợ đông, ầm ĩ như đám cúng đình! Thây kệ, lúc này ta đã có thể phủi tay, hết trách nhiệm, cứ thoải mái nằm trơ ra, mặc cho “tha nhân” xoay xở! Trong nửa tiếng đồng hồ, tôi ở trong trạng thái phiêu du, nửa thức nửa ngủ.

oOo

Tôi nhớ đến hai đứa con ở xa. “Thằng Thuật biết mình đi chưa?” Vừa nghĩ thế, tôi đã thấy cầu Xóm Bóng hiện ra, tiếp đó là Tháp Bà, hai hình ảnh quen thuộc của Nha Trang. Rồi đến con hẻm cụt trên đường Cổ Loa. Con tôi ở trong một căn nhà nhỏ như chòi vịt, nằm cuối hẻm… Thuật ngồi bên máy điện thoại, khóc nức nở. Có lẽ nó vừa biết tin. Hồng – vợ Thuật – đang nấu nướng gần đó.

-Làm sao bây giờ, anh? – Và, nó nghĩ: “Ông cụ yếu, không thể qua được, sống đến nay là giỏi.”

Suy tính bốn, năm phút, Thuật nói:

-Anh đến công ty một lát, có vài việc cần thu xếp, rồi đi mua vé xe… Em lo chuyện xin phép nghỉ học cho con.

-Đi ngay? – Hồng hỏi, và nghĩ: “Mai mốt sẽ mệt điên đây… tội ông già”.

-Ừ, chuyến bảy, tám giờ.

Thuật lượm cái áo và mấy cuốn vở trên sàn nhà bỏ lên bàn, xong đến dắt xe. Nhưng ra tới cửa, nó dựng xe, ngồi xuống, và lại khóc… Trong ba anh em, Thuật chậm lụt nhất, nó học kém, không thành đạt, mờ nhất, nhưng có lẽ là đứa thương cha mẹ hơn cả. Nó thương thật, chí tình, không lớn tiếng tự khen, nói nhiều làm ít. Chẳng biết đọc được ở đâu, nó thường nhắc câu: “Khác biệt lớn nhất giữa con người và con vật là lòng biết ơn, thú vật không  biết ơn”. Do nghĩ thế nên nó chăm sóc cha mẹ ân cần, thường về thăm, lúc cho thứ này, lúc tặng món khác, đều là của rẻ tiền, bởi nó ít tiền. Không cần tinh ý, chỉ qua những cái nhíu mày, nhăn mặt, một câu nói gằn, nói mát của “tử tôn”, ta cũng có thể thấy đứa nào kính yêu thật, đứa nào đãi bôi, vờ vịt. Nhiều người nói, con nào cũng là con, cha mẹ phải thương đồng đều, nhưng riêng tôi, thực lòng, tôi thương Thuật nhất! Có lần, (xin tha thứ cho đầu óc hẹp hòi của tôi) tôi nghĩ: không cần nhiều con, chỉ một đứa như thằng Thuật là đủ.

Tốt, được, giờ ta ghé qua con Hiếu một lát. Ngay tức khắc tôi thấy cái chợ Bến Thành sáng choang và những con đường rộng, người xe dập dìu… Hình như Hiếu vừa tắm xong, tóc ướt, chiếc khăn xanh vắt trên vai. Nó ngồi khóc, tay còn cầm ống nghe điện thoại. Cái máy đơn giản, tiện lợi này đem đến cho người ta nhiều niềm vui và nỗi buồn! Bé Thới – con Hiếu – vào, ngạc nhiên, hỏi sao mẹ khóc. “Ông ngoại chết.” Thằng bé đứng trơ ra. Nó tập trung ý nghĩ để nhớ về tôi. “Ông ngoại… ông chết.” Nó chỉ nghĩ được như vậy. Dải băng sáng trong đầu nó cứ nhấp nháy, như bóng đèn yếu điện. “Chết… Ông ngoại”, đều là khái niệm mơ hồ. Ở xa, hơn bảy trăm cây số, mỗi năm nó chỉ về quê thăm ngoại một lần vào dịp tết, có năm không về, nên tình thân với ông bà khá mỏng. Không thể trách nó được. Cái gì cũng có cội rễ, căn nguyên, cũng như phải gieo mới có gặt, gieo gì gặt nấy…

Tay Phùng đen ở đâu? Đây rồi! Phùng – chồng Hiếu – ngồi nhậu với đám bạn trong chợ Thái Bình, đường Phạm Ngũ Lão… Ngũ hổ bao quanh bàn tròn. Hổ nào mặt mũi cũng đỏ kè. Một đứa đứng lên hát, lưỡi đã đơ, chẳng nghe rõ lời. Điện thoại phát nhạc. Phùng nghe, xong ngồi ngây ra. “Ông già vợ mất.” Các chiến hữu hỏi: “Hồi nào, ổng ở đâu?” Phùng không đáp. Dòng chữ hiện ra trong đầu nó: “Chà, chà… mệt!” Tiếp đến: “Tội ổng… phiền thực.” Mấy đứa bạn hỏi, ông cụ bao nhiêu tuổi, bệnh gì, ở quê ngoài cụ còn có ai. Mất vui, tỉnh rượu. Phùng nói với Hiếu: “Còn họp, bận túi bụi đây… chắc mười giờ mới kết thúc… nhưng anh sẽ về ngay.” Tính Phùng tốt, nó hiền, ngay thẳng, thích hài hước. Có lần, lúc say nhừ, bá vai tôi, nó nói: “Công sinh thành dưỡng dục của bố mẹ rất lớn, cao như núi, các cụ khốt đã dạy thế… mỗi lần ôm Hiếu trong tay là con cảm ơn bố!”

Rõ mọi chuyện, tốt đẹp cả. Dù mức độ thương cảm đậm lợt khác nhau, nhưng từ con cháu đến dâu, rể đều sửng sốt, buồn. Không đứa nào nghĩ: “Tiêu đời lão khọm.” Hoặc: “Nhẹ gánh, tuổi đó ngỏm là phải.” Tôi vui bụng. Sống lâu trên đời, tôi biết chẳng nên mong những điều quá cao xa, chớ cầu toàn. Ngẫm lại, con người phần đông chỉ sống quanh quẩn trong vòng sáu, bảy chục năm, cũng phải cách. Nếu kéo thêm nữa nó sẽ nhùng nhằng, phiền phức, mệt mỏi, như cố căng sợi dây thun ra, không lợi ích bao nhiêu… Tôi nằm, tâm trí thanh thản, lơ đãng nhìn cảnh nhốn nháo quanh mình, như xem kịch trên sân khấu.

Lê Văn Thiện

Nguồn: Văn Học Nghệ Thuật

Từ trang DĐQGHCUC

  

Friday, November 1, 2024

Nhớ Thương & Tiếc Nuối & Thương Thầm - Trầm Vân & Thy Lệ Trang & Nguyễn Cang (Xướng họa)

 Bài xướng, tg: Trầm Vân:

 

NHỚ THƯƠNG

 


















Hình như trong nắng có mưa

Giọt dài kỷ niệm như vừa rớt qua

Bình minh thấp thoáng bóng tà

Sương rơi lạnh lẽo tình xa vời vời

Hình như lệ rớt trong cười

Vành môi chợt nhớ vành môi nồng nàn

Trong xuân có bóng đông sang

Đóa hoa rực nở chớm tàn héo hon

Gió vòng xoay thắt eo thon

Con đường xưa hẹn chưa mòn dấu chân

Hàng cây lặng đứng tần ngần

Nhớ nhung đôi bóng bao lần khoác vai

Hình như tiếng gió thở dài

Mùa thu thay lá vàng phai bên đường

Ngẩn ngơ phố vắng chiều sương

Co ro thân lạnh nỗi buồn không em

Hình như có tiếng gọi tên

Dịu dàng bóng nhỏ tay mềm vẫy tay

Giật mình dòng lá thôi bay

Chiều trôi ngây ngất về ngày bên nhau

 

Trầm Vân

**** **************

Họa 1/. Tg: Thy Lệ Trang

 

TIẾC NUỐI

 

Xạt xào lá rụng trong mưa

Ngở như có bước chân vừa ghé qua

Cô đơn giữa tuổi xế tà

Mười năm người cũ còn xa...xa vời...

Tìm đâu tiếng nói ,nụ cười

Vành môi dẩu nhớ vành môi nồng nàn

Cũng đành , sách đã lật sang...

Vầng trăng cỗ tích lụn tàn ,héo hon

Mất rồi dáng nhỏ ,eo thon

Dòng đời gian dối giết mòn tình chân

Xót xa ,cay đắng vô ngần

Làm sao tìm được những lần kề vai

Đêm dài nối tiếp đêm dài...

Đời như chiếc bóng dần phai cuối đường

Cuộc tình như thể hạt sương

Tan trong nắng sớm ,để buồn riêng em

Bến xưa mây vẫn vờn bay.....

Ngàn năm em vẫn tiếc ngày bên nhau

 

THY LỆ TRANG

MASSACHUSE

 

Họa 2/. Tg : Nguyễn Cang

THƯƠNG THẦM

 

 

Em về kẻo lỡ trời mưa

Mang theo nỗi nhớ mới vừa hôm qua

Vườn  xưa bóng ngả chiều tà

Bao năm ấp ủ hương xa tuyệt vời

Còn đâu ánh mắt nụ cười

Còn đâu e ấp bờ môi nồng nàn

Lệ buồn phượng đỏ hè sang

Ngẩn ngơ ngắm cảnh hoa tàn héo hon

Tưởng rằng thục nữ eo thon

Ai ngờ yếm thắm in mòn bước chân

Tâm tư chợt thấy ngại ngần

Lặng nhìn hoa nắng mấy lần rớt vai

Lá rơi xào xạc ngắn dài

Dã quỳ lã ngọn tàn phai ven đường

Chiều tàn cánh vạc mờ sương

Cô liêu một nhánh càng buồn nhớ em

Thời gian bay vút như tên

Anh thư bước nhỏ tay mềm trong tay

Ấm lòng trong gió thu bay

Trăm năm hạnh phúc những ngày bên nhau!

 

Nguyễn Cang (Oct. 18, 2024)

 

 

Men Say & Bâng Khuâng - Nguyễn Cang & Thi Diep Dang (xướng họa)

 Thơ xướng họa:

Bài họa, tg: Nguyễn Cang

 






BÂNG KHUÂNG

(nđt)

Đêm buồn ảm đạm thấm hồ tiêu

Gặp gỡ làm chi khổ quá nhiều

Đã mấy mùa thu hờn dạ thảo

Bao lần bão tố đậm tình yêu

Thuyền ai đậu bến hoàng hôn tiễn

Lối cũ nhà thăm hỏi vạn điều

Một thuở yên bình năm tháng ngã

Xây đời lỡ dở lạnh hồn phiêu

 

Nguyễn Cang (Oct. 29, 2024)

**********************

Bài xướng, tg: Thi Diep Dang

MEN SAY

 

Dõi cảnh mơ màng vọng khúc tiêu

Hồn khơi xúc cảm cõi vương nhiều

Tơ vàng hạnh phúc duyên hoài đợi

Phượng thắm yên bình dạ vẫn yêu

Nguyện ước tinh thần lưu mấy lượt

Cầu mong lý tưởng ghép bao điều

Huyền vi lãng mạn tưng bừng thoả

Ước mộng say nồng khởi sắc phiêu

Thi Diep Dang

Tây Đức 26.10.2023

 

Thursday, October 31, 2024

Chiếc Lá Còn Lại & Buổi Sáng Trong Căn Nhà Vắng - Nguyễn Thị Châu

 CHIẾC LÁ CÒN LẠI



 














Lá vàng còn xót trên cây

Đong đưa theo gió bên nầy rơi nhanh

Thương cho chiếc lá xa cành

Để thương, để nhớ trên cành cây cao

Thoảng nghe cành lá xôn xao

Lá ơi! Sao nở bay vào hư không

Ngoài kia nắng đã nghiêng nghiêng

Mùa Thu đã hết không phiền luỵ ai

Thu sầu hết lá Thu phai

Mùa Đông lạnh lẽo lá bay mất rồi

Bây giờ còn lại mình tôi

Tiễn mùa Thu cũ mấy lời tâm giao

Thương làm sao! Nhớ làm sao!

Lá vàng bay mãi, để sầu tôi mang

Cuộc đời bao nỗi trái ngang

Người mang tâm sự không buồn gió mưa

Xót xa chiếc lá cuối mùa

Chiều Đông sương lạnh, người vừa đi hoang

Để tôi thương chiếc lá vàng

Vì đâu? Mà phải vội vàng xa nhau…!!!

 

 30-10-2024

 Nguyễn thị Châu

----------------------------------------

BUỔi SÁNG TRONG CĂN NHÀ VẮNG

 

 

Nắng sớm ban mai, trong căn nhà vắng

Ngồi một mình bên tách cà phê đen

Nắng vào nhà,nhiều hơi ấm đang lên

Ta vẫn thấy hơi gió Đông vừa đến

 

Nắng lung linh, ánh sáng vào nhà vắng

Hương cà phê thơm ngát cả căn phòng

Bay khắp nơi, len vào cỏi hư không

Ta vẫn thấy thiếu đi hình bóng cũ

 

Trao cho nhau giọt cà phê  triều mến

Thưởng thức hương Lài trong tách trà thơm

Ngồi chuyện trò, to nhỏ, chuyện áo cơm

Hay sang sẻ vui buồn trong cuộc sống

 

Nắng hôm nay, và nắng ngày hôm đó

Đã xa rồi kỷ niệm thuở bên nhau

Nhớ xa xôi đôi mái tóc lên màu

Màu mây trắng của những ngày lận đận

 

Bóng hình cũ, vẫn còn trong nhà vắng

Cùng bên nhau nhắp vị đắng cà phê

Uống cạn ly trà nhạt, lúc chiều về

Để an ủi người bạn tình cô lẻ…!!!

 

 30-10-2024

  Nguyễn thị Châu

 

Tuesday, October 29, 2024