Mưa Trong Mắt Nai
THĂNG
TIẾN xuất bản 1970
Ánh
nắng buổi chiều lướt thướt trên dải nước hiền hòa phẳng lặng, rồi bay đậu trên
những chòm cây quanh bờ . Những hàng thông xõa tóc chụm đầu vào nhau thì thầm,
soi mình xuống chiếc kính màu xanh ngọc thạch của mặt hồ như những nàng thiếu nữ
nỉ non tâm sự để mặc mái tóc nhung tơ quyện trong gió chiều hiu hắt . Giọng hát
của Trang ngân lên véo von như tiếng hót của một cánh chim họa mi nhỏ bé, ngọt
ngào như hương vị của một thứ trái cây đầu mùa, tinh khiết như những hạt sương
buổi sáng trên đồi . Như dòng suối nhỏ len lỏi qua những viên đá cuội trắng trẻo,
tiếng hát của Trang tưới lên hồn tôi những âm thanh thánh thoát tuyệt vời . Tôi
có cảm tưởng như mình đang lạc vào thế giới thần tiên diễm ảo của tuổi ấu thơ .
Hồn mình đang chơi vơi bay bổng trên vùng trời xanh mơ phủ đầy nắng lụa thơm
tho . Rồi bổng nhiên tiếng hát dịu dần rồi im hẳn, như lắng xuống đáy hồ sâu thẳm
mà dư âm vẫn còn vướng đọng trong trái tim tôi . Tôi bảo cô bé:
- Chị không ngờ em hát hay đến thế .
Trang mỉm cười nhìn tôi nửa như hãnh diện nửa như hờn dỗi . Đôi mắt cô bé ươn ướt
và ngơ ngác như đôi mắt của chú nai tơ . Tôi yêu đôi mắt cô bé vô cùng .
Trang chợt xoay quanh hướng khác, nhìn xa xăm rồi nói :
- Chị khen làm em nhớ ngoại ghê .
Tôi hơi tò mò :
- Sao vậy em, em có thể kể chuyện ngoại cho chị nghe với được không ?
- Dạ được .
Cô bé lặng thinh một lúc khá lâu như cố ôn lại từng chuỗi ngày quá khứ của
mình, rồi bắt đầu kể:
- Ngày xưa ông ngoại em còn sống, chúa nhật nào ngoại cũng dẫn em đến đây câu
cá . Ngoại thường ngồi trên phiến đá nhỏ dưới gốc thông kia, em ngồi bên cạnh .
Ngoại thường bắt em hát cho ngoại nghe những bài cô giáo em dạy . Ngoại thích
nhất bài " Mưa trong mắt nai " mà em vừa hát cho chị nghe đó . Mỗi lần
em hát xong, ngoại thường khen hay và thưởng em mấy đồng bạc . Hôm nào không có
tiền, ngoại lên đồi hái cho em một cành hoa thật đẹp . Cho đến bây giờ em vẫn
chưa quên được một kỷ niệm đầy nước mắt giữa ngoại và em .
Buổi chiều hôm đó, sau khi hát cho Ngoại nghe xong, em lăng xăng chạy đến từng
gốc thông như một con chim sẻ nhặt những quả thông rụng màu đen thẫm, chất
thành đống bên ngoại, em hỏi : - Con bán hàng nghen ngoại ? Ngoại làm bộ mua
hàng nghen ?
Mặc dù đang câu ngoại cũng nhìn sang em, tỏ vẻ tán thành .
- Đây là những trái măng cụt nghe ngoại . Ngoại phải mua bằng tiền thật đó .
Rồi em bắt đầu rao hàng :
- Cụ ơi cụ, măng cụt ngon lắm đây, mới đem từ Saigon về đó . Người ta cháu bán
mười đồng một trái, còn cụ , cháu chỉ bán năm đồng thôi . Cụ mua dùm cháu đi
cháu bán mở hàng cho cụ mà .
- Cháu bán cho ngoại hai trái đi .
- Hổng phải vậy đâu, Ngoại phải nói " Cô bán cho tôi hai trái đi " chứ
!
- Ừ ! Thì cô bán cho tôi hai trái đi chứ . Gớm cô bán hàng này sao khó tính ghê
!
- Ngoại chọc con, con hổng thèm chơi nữa đâu .
- Đâu có, ngoại có chọc con hồi nào đâu . Thôi ngoại nói lại nha " Bán cho
tôi hai trái đi cô, bớt hai đồng được không ? "
- Dạ không, cháu nói thật giá đó cụ . Cháu không nói thách đâu . Măng cụt này
ngon lắm mà cụ về ăn thử xem .
Nói xong em lấy một miếng lá em vừa ngắt lúc nãy, gói hai quả thông đưa cho ngoại
. Ngoại cười cầm lấy bỏ túi . Ngoại không quên móc một tờ bạc mười đồng đưa cho
em . Em bỏ tiền vào túi . Mời ngoại mua nữa .
Ngoại bảo :
- Gớm ! Con bé này cứ muốn lấy tiền của ngoại hoài . Ngoại hết tiền rồi con ạ .
Thôi con đến chổ khác chơi đi, để ngoại câu cá .
Em dỗi :
- Ngoại đuổi con hả . Thôi, con hổng chơi với ngoại nữa đâu . Con ghét ngoại rồi
đó .
Nói xong, em bỏ ngoại ngồi câu một mình . Ngoại tưởng em nói đùa, chứ ngoại đâu
biết em giận ngoại thiệt tình . Sao mà lúc đó em hư thế không biết . Em đi thật
xa vào rừng thông, chọn một gốc cây thật lớn, ngồi xuống đó để ngoại khỏi thấy
. Em nghĩ trong bụng, em sẽ không thèm đi câu với ngoại nữa đâu . Ai biểu ngoại
không thương em chi . Ngoại không thương em thật mà . Ngoại chẳng đuổi em đến
chổ khác chơi là gì . Em định đem mười đồng trả lại cho ngoại, hổng thèm lấy tiền
của ngoại nữa . Nhưng em chợt nghĩ đến má, chắc lâu lắm má mới về, mình đâu có
tiền ngày mai đến trường ăn quà . Thôi, cứ lấy đại đi . Nhưng em vẫn còn giận
ngoại hoài, lần này phải giận thật lâu mới được . Em phải để ngoại năn nỉ hết
nước miếng mới thôi .
Em thấy buồn tủi quá và chợt nghĩ tới thân phận của mình . Em có sáu người anh
người chị cả thảy . Nhưng tất cả đều mất từ khi mới lọt lòng mẹ hay được một
vài tuổi . Em là đứa con duy nhất còn sống sót của má . Từ ngày sinh em ra má
đau bịnh luôn . Cho đến năm em bảy tuổi má vẫn không sanh được người con nào nữa
. Ba muốn có con trai để nối dõi tông đường . Thế là gia đình em lại thêm một phần
ăn nữa . Rồi một đứa con trai ra chào đời . Từ ngày có sự hiện diện của dì em
trong gia đình, em thấy không khí ngột ngạt khó thở chi lạ . Tình thương của Ba
em không còn trọn vẹn dành riêng cho em nữa . Má em trở thành một kẻ thừa thải
trong gia đình . Hai năm sau, một đứa bé gái khác ra đời, và cứ thế tiếp tục một
cách đều đặn . Cứ mỗi lần một đứa bé ra chào đời là em thấy tình thương của ba
dành cho em vơi dần như một dòng sông trước khi chảy ra biển, chia ra nhiều cửa,
càng nhiều cửa sông thì lưu lượng càng yếu . Gia đình đối với em không còn là một
mái ấm nữa . Em thấy em mất mát rất nhiều những gì thiêng liêng êm ấm nhất . Em
trở thành xa lạ trong cái không khí quen thuộc đó . Má em cũng chỉ là cái bóng
mờ bên cạnh người chồng của mình . Những buổi chiều đi học về, em thường lê la
bên vệ đường, tìm những cánh hoa dại ép vào lòng trang sách để kéo dài thời
gian về nhà . Em yêu nhất là loài hoa bươm bướm trắng, cánh nó như cánh bướm,
toàn một màu trắng tinh khiết trông thật xinh chị ạ . Cũng có những cánh hoa
màu đỏ màu hồng ... nhưng em không thích mấy .
Chỉ có những bữa cơm là lúc gia đình em đoàn tụ bên nhau thôi . Và cũng chính
lúc đó em thấy chán nản, khó chịu nhất . Hình ảnh một người cha dịu dàng khả
kính ngày xưa, bây giờ không còn nữa, mà thay vào đó bằng cái vẻ nghiêm khắc, hằn
học . Khoảng cách giữa cha em và mẹ con em càng ngày càng xa . Em có cảm tưởng
em và những đứa em cùng cha khác mẹ của em là những dòng nước, ba dì em và mẹ
con em là hai bờ đê .
Những dòng nước ngày càng nhiều, cho đến một hôm làm vỡ hai bờ đê . Sau một trận
cãi vả vì một nguyên nhân cỏn con do dì em gây ra . Ba má em vĩnh viễn xa lìa
nhau .
Má dắt em về sống với ngoại, như một chiếc lá vàng rơi xuống cội nguồn, như một
cánh chim tìm về tổ cũ . Về đây, tưởng được hưởng những ngày tháng êm đềm, hạnh
phúc . Không ngờ, đó chẳng qua là cái nhà tù thứ hai mà thôi . Cậu mợ em, các
anh chị của em, đã coi mẹ con em như những con chó ghẻ, sống bám, ăn nhờ . Có
nhiều đêm má ôm em vào lòng ấp ủ mà nước mắt xối xả trên tóc em như những dòng
suối thương yêu tưới lên tâm hồn bé bỏng . Em cũng khóc theo . Hai mẹ con nỉ
non và thức trắng đêm . Có nhiều đêm má nói với em " Không có con chắc má
chết lâu rồi . Con là lẽ sống . Con là niềm hy vọng duy nhất của má ". Rồi
má đặt lên trán em một nụ hôn thật dịu dàng, thơm ngát hương yêu . Em ôm hôn
trên mắt má và uống những giọt lệ đang lăn dài trên mặt mẹ em “ Má biết không,
con yêu má nhứt trên đời . Con yêu ngoại nữa cơ . Mai mốt lớn lên, con sẽ làm
cô giáo làng để kiếm tiền nuôi má nha . Chiều chúa nhựt, con sẽ dẫn má đi ăn
kem ở Hồ Xuân Hương . Kem ở đó ngon lắm má ơi . Nhưng con chưa ăn lần nào hết .
Má khẽ mắng yêu em " Gớm ! Con của má xạo ghê ". Em mắc cở ghê là, ôm
chặt lấy má, như sợ má có thể biến mất đi dược . Em đưa tay măng vú má . Ôi !
Hai nguồn sữa thiêng liêng đã nuôi em hơn mười mấy năm nay . Bây giờ héo úa như
hai quả cam bóng lưỡng đã bị vắt hết nước chỉ còn lại hai cái xác xép ve . Em
thương má vô cùng, nhưng không biết làm sao diễn tả tình thương ấy được, nó bao
la quá, thâm sâu quá, to rộng quá . Còn em thì nhỏ bé như một chú mèo con .
Cánh tay em làm sao che chở được cuộc sống cho má . Còn ba, cánh tay ba đang ôm
ấp một hình ảnh khác. Ba không còn là của má nữa, ba không còn là của em nữa.
Em thấy tủi thân vô cùng . Ba ơi, Ba có biết con đang cần ba lắm không ?
- Ba ơi ! Ba ơi !
Em bật kêu thành tiếng và em đã khóc tự lúc nào không hay .
Có tiếng chân ai dậm trên những phiến lá vàng kêu xào xạc, làm em giật mình
quay lại . Thì ra ngoại, em muốn chạy lại ôm chầm lấy ngoại như cầu cứu một sự
che chở . Nhưng em ...vẫn còn giận ngoại, nên em vờ quay mặt đi nơi khác . Ngoại
chạy lại ôm chầm lấy em, đưa tay vuốt mái tóc đen huyền của em . Bàn tay ngoại
xương xẩu, nhưng lúc ấy em thấy ấm êm vô cùng .
- Sao bé Trang của ngoại lại khóc thế này ? Con giận ngoại phải không ? Ngoại
kêu hoài mà chẳng nghe con trả lời . Ngoại sợ muốn chết, bỏ cần câu ở đó đi kiếm
con đây này . Sao con đi xa thế ? Không sợ ma à ?
Em nũng nịu :
- Ai biểu ngoại hổng thèm chơi bán hàng với con làm chi .
- Ngoại xin lỗi bé mà . Tại ngoại .......
- Tại ngoại hổng thương con phải hông ?
- Không phải đâu . Ngoại không thương Trang thì ai thương bây giờ . Ngoại
thương con nhất trên đời, con không biết sao . Tại hết tiền rồi con ạ .
Bổng nhiên em thấy thương ngoại vô cùng . Ngoại hết tiền thật sao ? Phải rồi,
em nhớ lại buổi chiều hôm qua, ngoại thèm trầu ghê lắm mà ngoại không dám mua .
Ngoại đã dối em, ngoại nói " Thôi để hôm nào má con về, má con mua cũng được
". Từ ngày về ở với ngoại má đã bớt bịnh và đi buôn tận Saigon, nửa tháng
và có khi cả tháng mới về thăm nhà một lần . Mỗi lần về, má thường mua măng cụt
cho ngoại . Ngoại thích ăn măng cụt ghê lắm . Mà em cũng thích nữa . Vỏ măng mầu
tím sẫm làm nỗi bật những múi măng trắng tựa bông gòn . Ăn vừa ngọt vừa thơm .
Một vẻ ngọt dịu thanh chứ không gắt . Không lần nào má quên mua trầu cau về cho
ngoại . Ngoại bảo cau Saigon ngon hơn cau ở đây (?) . Em thích ngồi nhìn ngoại
ăn trầu . Môi ngoại lúc ấy đỏ như thoa son, gương mặt ngoại hình như cũng hồng
thêm, mắt ngoại sáng hơn và hình như tinh thần ngoại thanh thản hơn . Em thường
dành lấy việc xoáy trầu cho ngọai . Ngoại có một cái ống xoáy bằng vỏ đạn, màu
vàng sáng choang . Em bắt chước má tiêm trầu rồi đặt vào trong ống xóay, lấy
chìa xoáy cho đến khi sắc lá xanh tươi biến thành màu đỏ thẫm, và nước trầu ứa
ra sền sệt, em đưa cho ngoại . Lần nào em xoáy trầu ngoại cũng khen ngon hơn trầu
do các anh chị con cậu em xoáy . Những lúc đó em thấy trong lòng mình bỗng rực
sáng, rộn rã tiếng chim trong lồng tim nhỏ bé . Ngoại nhìn em bằng ánh mắt vừa
dịu dàng, âu yếm vừa hãnh diện, tin yêu .
Thế mà hôm qua đi học về, vừa cất tập xong, em chạy vô định tiêm trầu cho ngoại,
thì coi trầu chẳng còn lá nào, cau cũng hết nhẵn . Em nói với ngoại :
- Ngoại ơi ! Trầu của ngoại hết rồi hả ? Ngoại đưa tiền con đi mua .
Ngoại bảo em :
- Thôi con ạ ! Ngoại không ăn trầu nữa đâu .
- Sao vậy ngoại ?
- Tại ngoại không thích nữa ... Nhưng để vài hôm má con về, má con mua cho ngoại
cũng được .
Lúc đó thú thật em không hiểu được ý ngoại, em cứ tưởng ngoại không thích ăn trầu
thật, ai ngờ ngoại đã hết nhẵn tiền rồi . Bây giờ ngoại nói em mới biết . Vậy
mà sáng nào ngoại cũng để dành cho em năm đồng, mười đồng bạc hồi nãy chắc là
mười đồng cuối cùng còn sót lại trong túi ngoại, ngoại đưa hết cho em, vậy mà
em còn giận hờn ngoại . Mỗi lần má em về má em đưa cho ngoại vài trăm để tiêu,
má dặn ngoại cho tiền quà em ít thôi . Vậy mà ngoại cho em mỗi sáng đến năm đồng,
có hôm tiêu chẳng hết . Còn ngoại thì chẳng có trầu để ăn . Cậu mợ chỉ cho ngoại
cơm ngày hai bữa thôi . Em chưa thấy cậu mợ em đưa tiền ngoại tiêu bao giờ . Vậy
mà ... Em chẳng thương ngoại gì hết . Còn giận hờn ngoại nữa . Em thấy mình có
lỗi với ngoại vô cùng .
Ngoại ơi ! Con xin lỗi ngoại . Vì con không hiểu nên đã làm ngoại buồn . Em muốn
nói với ngoại như thế, nhưng không hiểu sao lưỡi em hình như ríu lại, môi em mấp
máy mà chẳng ra lời. Và nước mắt từ đâu bỗng ứa ra tràn trề trên khóe mi em,
càng lúc càng nhiều như một dòng thác đang ào ạt chảy .
Em móc trong túi ra tờ giấy bạc mười đồng đưa cho ngoại . Ngoại nhìn em bằng nụ
cười héo hắt!
- Không ! Con cất đi . Mai ăn quà, ngoại cho con đấy.
Em dúi tờ giấy bạc mười đồng trong tay ngoại .
- Ngoại cất đi, mai con mua trầu cho ngoại . Con còn tiền đây này .
Em chợt thấy trong đôi mắt ngoại có đọng hai giọt sương nho nhỏ .
- Trang , con còn giận ngoại không ?
- Dạ không .
- Đừng giận ngoại nghe con .
- Con ...Con ...Thương ngoại nhiều lắm, ngoại biết không ? Con thương má nữa
ngoại ơi . Tội nghiệp má quá . Không biết chừng nào má mới về hả ngoại ?
- Ngoại cũng không biết nữa .
Đôi mắt ngoại sáng rực như vì sao, hình như ai đã đặt vào đó hai ánh nến của
cây thương yêu . Em nhìn thật lâu vào đôi mắt ngoại, nghe một niềm vui mở rộng
trong hồn, ấm áp vô cùng . Ngoại ơi con muốn đứng hoài trong vòng tay xương xẩu
của ngoại, và tắm hoài những giọt mưa thương yêu rơi từ đôi mắt bao dung của
ngoại . Ngoại ơi, con thương ngoại vô cùng, ngoại biết không hở ngoại ?
Nhưng rồi bàn tay ấm áp bao dung đó không che chở được em suốt cuộc đời được,
ngoại đã ra đi vào một buổi tối mùa đông .
Em còn nhớ rỏ cách đó mấy hôm, vào một buổi trưa, ngoại ăn cơm, lỡ tay làm bể một
cái chén kiểu . Cậu mợ em nặng lời với ngoại . Thật ra, thì cậu em ít quan tâm
đến vấn đề ấy, nhưng vốn tính hay nể vợ, nên ông đã nặng lời với ngoại . Ngoại
lặng thinh không trả lời một tiếng nào, bỏ đũa đứng dậy vô giường nằm . Em chạy
theo ngoại, thấy mắt ngoại đỏ hoe, người ngoại rung lên. Em ôm cánh tay ngoại
như một loài dây leo bám víu trên cành cây cổ thụ . Ngoại vuốt tóc em và bảo :
- Chắc ngoại phải đi xa con ạ . Ngoại không thể nào ở đây được đâu .
- Ngoại đi đâu cho con theo với nha ngoại . Ở đây một mình con sợ cậu mợ lắm,
má con đi rồi, ngoại cũng đi nữa con ở với ai ?
- Ngoại đi đến một nơi thật xa, xa ghê lắm, không ai có thể tìm được . Con cứ ở
đây với cậu mợ rồi mai mốt má con về .
- Con sợ lắm ngoại ơi .
- Chỉ vài hôm là má con về ngay mà .
- Sao ngoại biết được ? Má nói với con là má đi lâu lắm mới về kia mà .
Ngoại quay mặt sang hướng khác, ngoại không dám nhìn em nữa, môi ngoại mấp máy
nhưng ngoại chẳng nói được lời nào . Em không ngờ đó là lời trối trăn của ngoại
. Em đâu biết được nơi ngoại đến là một thế giới vô hình, ngàn đời em không tìm
lại được . Em cứ ngỡ rằng ngoại sẽ đến ở nhà một người bà con nào đó, dù xa
nhưng em cũng có thể đến thăm ngoại được . Hôm sau, đi học về, em vẫn thấy ngoại
nằm đó . Em tưởng ngoại đã thay đổi ý kiến, ngoại sẽ không đi đâu nữa hết . Em
mừng thầm trong bụng, và không dám nhắc đến chuyện ấy nữa, sợ nhớ ra, ngoại sẽ
xa em . Nhưng đến bữa ăn ngoại vẫn nằm im trong giuờng không thèm ăn . Em năn nỉ
hoài ngoại vẫn nhất định không ăn . Ngoại bảo ngoại mệt trong người lắm, ăn
không được . Lúc đầu cậu em cũng không mấy quan tâm, nhưng sau cậu có vào xin lỗi
ngoại, ngoại chỉ khóc chứ không nói lời nào . Mợ vẫn không mảy may xúc động,
không thèm hỏi han lấy một tiếng . Ngoại em càng thấy tủi thân . Và thêm cái mặc
cảm ăn hại gia đình cậu mợ em đè nặng lên người ngoại, khiến ngoại càng buồn rầu
thêm .
Ba hôm sau thì ngoại em trút hơi thở cuối cùng . Lần đầu tiên em chứng kiến cái
chết của một người thân yêu nhất đời mình . Má em bận đi buôn xa, không hề hay
biết gì hết . Ngay từ lúc ngoại em xuôi tay là em thấy mình lạc lõng vô cùng
trong cái gia đình nhỏ bé nhưng xa lạ đó . Em thấy không còn một liên hệ gì nữa
hết đối với những người chung quanh .
Đám ma ngoại em cử hành một cách thật đơn giản . Ngoài gia đình cậu mợ em, em,
chỉ có một vài người trong họ và các cô bác trong xóm thôi . Má em vẫn chưa về
được, vì không ai biết má ở đâu . Mà có biết chắc cậu mợ em cũng chẳng buồn cho
má em hay . Ba em hay tin ngoại qua đời ông vẫn không thèm đến . Bữa đưa đám, mợ
em khóc nhiều hơn ai hết . Mợ em vừa khóc vừa kể đủ điều để chứng tỏ lòng hiếu
thảo của mình to rộng đến dường nào . Cậu em cũng khóc nhưng khóc ít hơn .
Em chạy theo bốn người khiêng hòm, vừa khóc vừa la, vừa níu kéo :
- Mấy ông khiêng ngoại tôi đi đâu vậy ? Để ngoại tôi ở nhà với tôi chớ ! Sao mấy
ông ác quá vậy ? Má tôi vẫn chưa về mà !
Họ vẫn lạng lùng không nói năng gì, nhưng em bị mợ em đánh cho hai cái tát tai
tóe lửa . Vừa đánh mợ em vừa mắng :
- Mày có im mồm đi không ? Để cho người ta còn làm việc chứ ! Đợi mẹ mày về,
hôi thối ra ai chịu nổi ?
Em không dám la hét nữa nhưng em vẫn khóc tức tưởi .
Hai hôm sau má em mới về . Em thuật lại mọi chuyện cho má nghe . Cậu mợ bảo em
là đồ lẻo mép, rồi đuổi cả hai mẹ con em ra khỏi nhà . Từ đó hai mẹ con em sống
tuy lẻ loi nhưng thật hạnh phúc ... Mới đó mà đã năm sáu năm rồi .
Cô bé im lặng một lúc rồi tiếp :
- Mộ ngoại cũng gần đây thôi chị ạ . Chiều chúa nhựt nào em cũng ra thăm ngoại
. Lúc còn sống ngoại rất thích hoa lan, nên em đã trồng trên mộ ngoại một cây
hoa màu trắng nổi bật lên đám cỏ xanh, hương lại dìu dịu, dể thương ghê chị ạ .
Tự nãy giờ tôi sống trọn vẹn trong thế giới ấu thơ đầy dẫy u buồn của Trang .
Trang ngưng kể như tiếng chim họa mi ngưng hót, kéo tôi trở về thực tại . Tôi
không ngờ cô bé mới mười sáu tuổi đầu lại phải chuốc lấy những chuỗi buồn phiền
khổ đau đến thế . Đời Trang như một mầm non mới nhú đã mất hẳn bóng râm thương
yêu của một người cha . May mắn được một dòng suối ngọt ngào của ngoại chảy qua
tâm hồn cô bé, nhưng rồi dòng suối ấy cũng đã cạn từ mấy năm nay . Bây giờ
Trang chỉ có một tình yêu duy nhất của người hiền mẫu mà thôi .
Tôi nhìn vào mắt cô bé . Ôi ! Đôi mắt nai tơ đã ướt đẫm tự lúc nào . Mưa rơi từ
trong tâm hồn em phải không Trang ? Tôi lấy chiếc khăn mùi xoa, thấm lên khóe mắt
lau sạch những giọt sương long lanh rơi trên đôi gò má màu hoa đào của cô bé .
Tôi có cảm tưởng như Trang là em ruột của tôi, cô bé Trang nhỏ bé ngày nào đã từng
làm nũng bên ngoại . Tôi bảo cô bé :
- Em dẫn chị đi thăm mộ ngoại nha Trang ?
Trang nắm lấy tay tôi từ từ đứng dậy . Tôi đưa tay choàng sang vai cô bé . Tôi
muốn làm một bóng râm nhỏ bé để che chở cho Trang, mặt trời màu tím khuất dần
dưới chân đồi . Sương chiều giăng đầy như ai quấn trên đồi thông một chiếc khăn
tang màu trắng đục . Mưa trong mắt nai . Mưa trong hồn tôi .
Một chiếc lá vàng rơi xuống mặt hồ phẳng lặng, khuấy động sự yên tĩnh, nghe như
tiếng cá đớp mồi, khiến tôi tưởng tượng đến hình ảnh của ngoại Trang mà tôi đã
thầm xem như ngoại mình .
Tôi nghe mơ hồ như tiếng hát của Trang trầm buồn lan xa đến một thế giới vô
hình nào đó có linh hồn của ngoại đang lơ lửng bay trong gió chiều hiu hắt khói
thu ảm đạm .
Trinh Chí