Buồn Như Tiếng Vượn
Tiếng đàn của Thúy Kiều chắc phải buồn lắm. Nàng đàn cho Thúc Sinh nghe,
Thúc Sinh rơi lệ. Ối, Thúc Sinh thì nói làm gì, chàng này là một người thiếu
chí khí, có khóc thì cũng chẳng lạ. Nhưng Hồ Tôn Hiến, một kẻ làm chính trị mưu
mô dạn dày, khi nghe tiếng đàn của Kiều, cũng nhăn mày châu rơi:
Một cung gió thảm mưa sầu
Bốn dây nhỏ máu trên đầu ngón tay
Ve ngâm vượn hót nào tày
Lọt tai Hồ cũng nhăn mày châu rơi
Nỗi buồn từ tiếng đàn như máu từ tim chảy ra đầu ngón tay của Kiều được
Nguyễn Du so với tiếng vượn. Như thế tiếng vượn kêu (hót hay hú) ắt phải não nề
thê lương lắm? Những người sống ở thành phố, hay nông thôn, ít khi nghe tiếng
vượn vì chúng sống trong rừng núi. Người sống ở miền lạnh càng ít khi nghe
tiếng vượn hơn vì đa số khỉ vượn sống ở vùng nhiệt đới, ngoại trừ vài địa hạt ở
miền Bắc Nhật Bản có loài khỉ mặt đỏ sống vì có nhiều suối nước nóng.
Nhưng có thật tiếng vượn buồn không hay chỉ là:
Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu
Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ?
Xin mời bạn cùng với tôi, thử đi tìm nỗi buồn trong tiếng vượn trong một
số bài thơ.
Ca dao Việt Nam có:
Má ơi đừng gả con xa,
Chim kêu vượn hú biết nhà má đâu
Hai câu thơ này không nói gì về nỗi buồn. Phải chăng người đọc chỉ phỏng
đoán cô gái trẻ lấy chồng về nơi rừng núi hiu quạnh, nhớ mẹ ắt phải buồn và từ
đó nghe thấy nỗi buồn trong tiếng vượn?
Mã Đái, một nhà thơ thời Vãn Đường
(836-905)[1] không
rõ tiểu sử, có bài thơ tựa đề Sở Giang Hoài Cổ nói về tiếng vượn như sau:
Lộ khí hàn quang tập,
Vi dương há Sở khâu.
Viên đề Động-đình thụ
Nhân tại mộc-lan chu.
Quảng trạch sinh minh nguyệt,
Thương sơn giáp loạn lưu.
Vân trung quân bất kiến,
Cánh tịch tự bi thu.
Cụ Trần Trọng Kim dịch là Thơ Hoài Cổ Làm Trên Sông Nước Sở:
Khí sương sáng lạnh một bầu,
Bóng dương mờ chiếu Sở khâu sớm ngày,
Động-đình vượn hót trên cây,
Thuyền lan chở khách, người ngây nỗi lòng.
Trăng soi đầm rộng sáng trong,Núi xanh bao khắp mấy giòng nước giao.
Chúa mây lui tới rất mầu
Suốt đêm chỉ những rầu rầu cảnh thu.
(Trần Trọng Kim, tr. 223)
Ở bốn câu thơ tiếng Hán Việt, “viên
đề Động-đình thụ” nghĩa là con vượn kêu trên cây ở Động đình đâu có thấy nói gì
về tiếng vượn kêu nghe buồn thảm đâu nhưng khi dịch ra tiếng Việt dịch giả Trần
Trọng Kim lại thêm bốn chữ “người ngây nỗi lòng.” Phải chăng vì câu chót của
bài thơ “Cánh tịch tự bi thu” khiến dịch giả nhìn thấy nỗi buồn của tác giả rồi
gán nỗi buồn này vào tiếng vượn? Để tham khảo, xin mời độc giả đọc thêm ở cuối
bài về bài thơ Sở Giang Hoài Cổ từ thivien.net[2]
Ngoài Mã Đái, trong khi đi tìm nỗi buồn trong tiếng vượn, tôi gặp một số
nhà thơ rất danh tiếng thời Đường có nhắc về tiếng hú của loài vượn. Xin mời
độc giả cùng tôi xem các thi sĩ này đã gởi gấm những gì trong tiếng vượn.
Nhà thơ Vương Xương Linh, không biết
rõ năm sinh và ngày chết (?-756-?)[3],
đỗ Tiến sĩ, chẳng biết ông làm lỗi gì mà bị biếm chức đến Long Tiêu. Một ngày
đi ngang con sông nhìn thấy lầu Vạn Tuế, chung quanh là núi cao sông sâu, buổi
chiều có mây có khói, trên núi có vượn có sóc, ông bùi ngùi nhớ về quê xưa rồi
viết bài thơ Vạn Tuế Lâu, trong bài thơ có hai câu:
[…]
Viên dứu hà tằng li mộ lĩnh,
Lô tư không tự phiếm hàng châu.
Bản dịch của Trần Trọng Kim dịch là:
Núi chiều vượn khỉ yên vui
Bãi kia chim cốc tới lui từng bầy (Trần
Trọng Kim, tr. 229)
Và Chi Điền dịch là:
Ngơ ngác vượn chiều lìa đỉnh núi,
Lênh đênh đàn cốc nổi ven cầu.[4] (Chi Điền
Hoàng Duy Từ, tr. 129)
Một ông thì bảo rằng vượn khỉ
yên vui, một ông lại nói ngơ ngác vượn chiều, đã yên
vui thì chắc không buồn, còn con vượn ngơ ngác thì có buồn hay không? Vì không
biết nên tôi tham khảo với thivien.net thấy dịch là:
Vượn sóc chưa từng rời khỏi đỉnh núi
chiều,
Cò vạc lặng lẽ qua lại trên bãi vắng vẻ lạnh lùng.[5]
Hai câu này chỉ nói có vượn sóc trên núi và cò vạc trên bãi sông, nhưng
cuối bài thơ, nhà thơ Vương Xương Linh có câu “hướng vãng mang-mang phát lữ
sầu” nói về nỗi buồn của người xa nhà khi nhớ về quá khứ. Dịch giả của chúng ta
dùng tiếng kêu của loài vượn để nói lên nỗi sầu ly hương của tác giả.
Đỗ Phủ mở đầu bài thơ Đăng Cao (Lên
Cao) bằng câu “Phong cấp thiên cao viên khiếu ai” thì nói rõ
ràng tiếng vượn kêu nghe buồn. Dịch giả Trần Trọng Kim dịch ra chỉ đơn giản
là “trời cao, gió mạnh, vượn kêu”[6] nhưng
không nói gì đến nỗi buồn. Đỗ Phủ dùng tiếng vượn để than thở tuổi già bệnh tật
phải lên núi một mình, tóc đã bạc mà vẫn còn vất vả gian nan.[7]
Nghe tiếng vượn kêu buồn đến chảy
nước mắt có nhà thơ Cao Thích[8].
Trong bài thơ có cái tựa rất dài Tiễn Lý Thiếu-Phủ Đi Giáp-Trung và Vương
Thiếu-Phủ Đi Trường-Sa[9] Cao
Thích viết,
[…]
Vu-giáp đề viên sổ hàng lệ,
Hành-dương qui nhạn kỷ phong thư[10]
[…]
Dịch giả Trần Trọng Kim dịch là:
Kẽm Vu tiếng vượn lệ rơi,
Hành-dương chim nhạn đem vài phong thư (TTK, trang 252)
Bài thơ tiễn hai chàng trai bị vua đày, người họ Lý đi Giáp Trung đất
Thục, người họ Vương đi Trường Sa đất sở. Tiễn người bị đi đày dĩ nhiên là
buồn, đến cái chỗ hẻo lánh nên nghe tiếng vượn buồn rơi nước mắt là tất nhiên.
Thêm vào những bài thơ Đường vừa kể trên, tôi còn gặp vài bài thơ Đường
trong đó có câu thơ nói về tiếng kêu của con vượn như Khê Hành Ngộ Vũ Dữ Liễu
Trung Dung của Lý Đoan, và riêng nhà thơ Lý Bạch có nhiều bài nhưng ở đây xin
trích dẫn sơ qua hai bài Ký Thôi Thị Ngự và Trường Can Hành. Trong bài thơ của
Lý Đoan, đặc biệt, tiếng vượn không buồn, mà đọc kỹ một chút độc giả có thể
nhận ra sự hài lòng, thậm chí là vui ngầm của người trong cuộc.
Khê Hành Ngộ Vũ
Dữ Liễu Trung Dung
Nhật lạc chúng sơn hôn,
Tiêu tiêu mộ vũ phồn.
Nả kham lưỡng xứ túc
Cọng thính nhất thanh viên.
Cụ Trần Trọng Kim dịch là:
Mặt trời lặn, núi tối mò,
Rầu rầu chiều tối, mịt mù mưa sa.
Sao đành đôi chốn ngủ xa,
Chi bằng tiếng vượn một nhà cùng nghe.[11]
Thiết nghĩ chiều tối mưa rơi thì cảnh có vẻ buồn, nhưng đôi bạn Lý Đoan
và Dữ Trung Dung, cùng ở chung một quán trọ cùng nghe một tiếng vượn ắt là phải
vui vì không phải xa nhau.
Nhân vật trong các bài thơ của thi hào Lý Bạch vì xa nhà nghe tiếng vượn
hú mà lòng buồn (Ký Thôi Thị Ngự). Vợ của người đi xa, nghĩ đến chồng ở nơi
quan san cách trở, hai bên vách núi có tiếng vượn kêu thảm thiết vang trời
(Trường Can Hành).
Đa số, những câu thơ nhắc đến tiếng vượn kêu, nếu có buồn thì chỉ vì
phản ảnh tâm tư của nhà thơ. Tiếng vượn cũng như tiếng mưa rơi, buồn vì nhà thơ
đã mang sẵn tâm sự buồn.
@ @ @
Sau khi tìm tiếng vượn trong thơ Đường, tôi thử tìm tiếng vượn trong thơ
hài cú của Basho nhà thơ Nhật Bản. Basho trong lúc hành hương đi vòng quanh
nước Nhật, đến một làng hẻo lánh cạnh bở sông, ông bắt gặp một đứa bé bị bỏ
rơi. Chia cho đứa bé chút thức ăn, ông và người đệ tử lại lên đường. Sau đó,
nghe tiếng vượn kêu ông liên tưởng đến tiếng khóc của đứa bé.
Poet grieving over shivering
monkeys, what of this child
cast out in autumn wind.
Thi sĩ ngậm ngùi vì con vượn
run rẩy, còn đứa bé này ra sao
khi bị bỏ rơi trong gió thu[12]
Con Vượn là một biểu tượng đặc biệt của văn hóa Nhật Bản thường tượng
trưng cho vài đặc tính không tốt của loài người. Bài thơ dưới đây tôi có thể
hiểu từng chữ nhưng thật tình không hiểu hết ý bài thơ. Con vượn trở nên giống
cái mặt nạ, hay cái mặt nạ thay đổi cho giống tính con vượn, hay cái mặt nạ lật
mặt nạ con vượn?
Year by year,
the monkey’s mask
reveals the monkey
Năm này sang năm kia,
mặt nạ của vượn
để lộ ra vượn
Winter downpour –
even the monkey
needs a raincoat
Mưa mùa đông xối xả
ngay cả loài vượn
cũng cần áo mưa
Loài vượn cũng được tôn làm thần
thánh trong Phật Giáo Nhật và Shinto. Chúng ta đã từng nghe đến câu
chuyện sanzaru hay Ba Con Vượn Khôn Ngoan. Sanzaru là
một cách chơi chữ của người Nhật với chữ saru gần giống zaru có
nghĩa là con vượn và chữ gốc –zaru trong tiếng Nhật cổ được dùng
trong cách chia động từ nói về cái không có, thí dụ như mizaru,
kikazaru, iwazaru có nghĩa là không thấy, không nghe, không nói. Đền
thờ Tōshō-gū, ở Nikkō có khắc tượng Ba Con Vượn Khôn Ngoan. Vào thời thật cổ
xưa (c. 787-824), kinh điển Phật Giáo có lưu truyền câu truyện về một nữ thánh
đầu tiên bị chế nhạo là saru (con khỉ hay vượn) vì cho rằng bà
chỉ giả vờ bắt chước người tu, nhưng về sau để vinh danh bà người ta đặt cho bà
cái tên sari (có nghĩa là Xá Lợi của Phật).[13]
Ba con vượn khôn ngoan là: Mizaru,
bịt mắt để không nhìn những điều tội lỗi; Kikazaru, bịt tai để
không nghe những lời thị phi; và Iwazaru, che mồm để không nói
những lời độc ác.[14] Trong văn hóa Tây phương,
ba con vượn này lại bị hiểu theo nghĩa không hay tượng trưng cho những người
hèn nhát, trốn tránh sự thật, giả vờ không nghe không thấy để không phải thốt
lên những lời đấu tranh bảo vệ sự thật.
@ @ @
Loài khỉ hay vượn được nhắc đến rất nhiều trong văn học cũng như phim
ảnh. Khán giả điện ảnh chắc chưa quên một con dã nhân khổng lồ rất khôn ngoan
trong phim King Kong, hay con dã nhân khổng lồ trong Mighty Young Joe được cô
chủ Jill cứu và giúp đưa về Phi châu. Nhà văn Haruki Murakami có truyện ngắn “A
Shinagawa Monkey,” trong đó con khỉ biết nói đã khiến một nhân vật trong truyện
bị mất trí nhớ, và nhờ đó mà quên chuyện đau lòng với người trong gia đình. Nhà
văn Patricia Highsmith, người Hoa Kỳ nhưng nổi tiếng ở Anh và Pháp hơn ở nước
nhà, có truyện “Eddie and the Monkey Robberies” về một con khỉ được nuôi để đi
ăn trộm. Người Mỹ có rất nhiều phim trong đó khỉ là nhân vật như “Planet of the
Apes” trong phim này khỉ là chủ nhân còn loài người là nô lệ vì loài người quá
tiến bộ trong việc phá hủy sự sống trên trái đất, sau đó là Rises of Planet of
the Apes và Dawn of Planet of the Apes. Có hai truyện ngắn về khỉ tôi rất thích
đó là “The Monkey’s Paw” của W. W. Jacobs và The Monkey King của May Sharon.
Trong “The Monkey’s Paw” Bàn Tay (hay bàn chân) Khỉ là một thứ bùa linh thiêng,
hễ ai có nó sẽ được toại nguyện với ba điều ước nhưng phải trả giá rất đắt cho
ba điều ước này. Còn The Monkey King thì nói về con khỉ đầu đàn của một đàn khỉ
sống trong thời diệt chủng ở Campuchia.
Có một phim tài liệu nói về một vụ kiện rất nổi tiếng vào thập niên hai
mươi đó là phim “The Monkey Trial.” Năm 1925 giáo viên John Scopes bị đưa ra
tòa vì bị cáo buộc đã dạy thuyết tiến hóa Darwin. Đưa thầy giáo Scopes ra tòa
chỉ là một cái cớ để vạch ra một điều luật mâu thuẫn và lỗi thời của Hoa Kỳ. Dù
thuyết tiến hóa của Darwin rất phổ thông trên toàn thế giới và được đưa vào
sách giáo khoa của các trường Trung học Hoa Kỳ, một số địa phương vẫn còn bảo
thủ nên có luật cấm giáo viên không được dạy cho học sinh thuyết Darwin. Cuộc
tranh cãi của hai bên, biện hộ và công tố viện, đại diện hai bên đều là luật sư
rất nổi tiếng thời bấy giờ, kéo dài mấy tháng trời; biến Dayton, một thành phố
vô danh của tiểu bang Tennesse, trở nên nổi tiếng như một thành phố du lịch vì
ký giả từ trên toàn nước Mỹ tựu về thành phố này để kịp loan tin cho những tờ
báo lớn. Ngay cả người dân của thành phố cũng chia thành hai phe, một bên tin
vào khoa học chấp nhận khỉ là thủy tổ của loài người, còn bên kia nhất quyết
chỉ tin con người là một sáng tạo của Thượng Đế.
Khỉ được xem là thủy tổ của loài
người. Cynthia Ozick trong bài tiểu luận The Novel’s Evil Tongue đăng trên The
New York Times diễn giải rộng hơn một chút, loài khỉ cũng chính là ông tổ của
nhà văn. Theo bà Ozick, nghề văn bắt đầu từ thuở Eve nghe lời con rắn dụ dỗ ăn
trái táo, sau đó đến thời loài khỉ ngồi bắt chí bắt rận cho nhau, thì thầm kể
cho nhau nghe chuyện hàng xóm láng giềng. Nghề kể chuyện, cho dù là chuyện ngồi
lê đôi mách, lâu ngày biến thành nghề viết văn. Bà Cynthia Ozick bảo rằng “to
choose to live without gossip is to scorn storytelling,”[15] nghĩa
là chọn lựa sống mà không nói chuyện thị phi là khinh bỉ nghề kể chuyện
(hay viết truyện).
Cứ nghe các nhà thơ kêu ca tiếng vượn thật là ai oán, tôi dùng Google để
thử nghe tiếng vượn có thật sự buồn không và nếu buồn thì buồn đến cỡ nào.
Người Việt có rất ít ngữ vựng nói về giống khỉ, trong khi Anh ngữ lại có rất
nhiều phân biệt từng loài. Ngoài chữ monkey còn có simian, ape (khỉ dã nhân),
gibbon (vượn), macaque (khỉ mặt đỏ của Nhật), gorilla, primate, và orangutan.
Tôi nghe nhiều thứ tiếng của loài khỉ nói chung, monkey, gibbon, gorilla,
macaque, thật tình chỉ thấy đó là tiếng hú của loài vật. Trò chuyện với người
tình của gần bốn mươi năm về trước (nay là chồng nên hết là người tình), tôi
bảo rằng đúng là người buồn cảnh có vui đâu bao giờ, khi buồn thì tiếng mưa
tiếng gió ngay cả tiếng mèo ngao chó sủa cũng buồn, mấy ông nhà thơ chỉ vẽ
chuyện. Chàng, không quan tâm thơ thẩn gì cả, bảo rằng: ngày xưa trong xóm của
chàng có một người bắt được con vượn trong rừng đem về thành phố nuôi. Con vượn
có lẽ nhớ rừng thường hay hú vang cả xóm. Tiếng hú của nó thật là ai oán. Có lẽ
tất cả nỗi nhớ đàn nhớ rừng đều gói trọn trong tiếng hú.
Nguyễn Thị
Hải Hà
304Đen – llttm -tvvn
[1] Trần
Trọng Kim, Đường Thi, nhà
xuất bản Đại Nam (California, Hoa Kỳ), trang xxix
[2] http://www.thivien.net/M%C3%A3-%C4%90%C3%A1i/S%E1%BB%9F-giang-ho%C3%A0i-c%E1%BB%95/poem-K4ceSkJo_U1dyPvax3W7zg
[3] Chi
Điền Hoàng Duy Từ, Đường Thi Tuyển Dịch, xuất bản ở Hoa Kỳ năm 1984, bản quyền
của Hoàng Tuấn Lộc, tr. 129.
[4] Chi
Điền Hoàng Duy Từ, tr. 129.
[5] http://www.thivien.net/V%C6%B0%C6%A1ng-X%C6%B0%C6%A1ng-Linh/V%E1%BA%A1n-Tu%E1%BA%BF-l%C3%A2u/poem-R90JLHqIaGEjbqMZJ_yJYA
[6] Trần
Trọng Kim, tr. 248.
[7] http://www.thivien.net/%C4%90%E1%BB%97-Ph%E1%BB%A7/%C4%90%C4%83ng-cao/poem-h3EvqeQvlQUxq2sceUWWYQ
[8] Cao
Thích (?-765) tự là Đại Phu, quê ở Trực Lệ, 50 tuổi mới làm thơ, tỏ ra có thi
tài và khí chất hơn người. Thường đến Biện Châu cùng Lý Bạch, Đỗ Phủ, uống rượu
làm thơ. Trích trang 82 trong Đường Thi Tuyển Tập của Chi Điền Hoàng Duy Từ.
[9] Trần
Trọng Kim, trang 252 .
[10] http://www.thivien.net/Cao-Th%C3%ADch/T%E1%BB%91ng-L%C3%BD-thi%E1%BA%BFu-ph%E1%BB%A7-bi%E1%BA%BFm-Gi%C3%A1p-Trung-V%C6%B0%C6%A1ng-thi%E1%BA%BFu-ph%E1%BB%A7-bi%E1%BA%BFm-Tr%C6%B0%E1%BB%9Dng-Sa/poem-WlSbS0D9s5mtpoEgdRajNw?Sort=Update&SortOrder=desc
[11] Trần
Trọng Kim, tr. 335.
[12] Trích
trong Basho – On Love and Barley, Haiku of Basho, bản dịch sang tiếng Anh của
Lucien Stryk.
[13] https://en.wikipedia.org/wiki/Monkeys_in_Japanese_culture
[14] https://en.wikipedia.org/wiki/Three_wise_monkeys
[15] Cynthia
Ozick, The Novel’s Evil Tongue, the New York Times, Dec. 16, 2015.