Monday, February 17, 2025

Cỏ Nội - Hồng Thủy

 

Cỏ Nội






Chị Trâm vào giúp việc cho gia đình này là do bà nội tôi nhờ bà con xa thân tín dưới quê chọn tìm hộ. Bà nội không thích mướn người nữ trẻ thành phố vì bà cho rằng những người quen sống thành thị hay ham chơi, khó sai bảo, và sau một thời gian quen việc hay đòi hỏi làm bộ ỏng eo này nọ, nếu không thỏa mãn yêu sách của họ thì họ nghỉ ngay, mất công tìm người khác thay thế, chỉ bảo lại việc rất phiền phức. Vì thế ngày đầu tiên khi chị Trâm được người nhà dẫn lên nhà tôi, bà tôi đã bằng lòng ngay khi nhìn thấy vẻ nhà quê thật thà, hiền lành của chị. Chị không đẹp lắm với nước da bánh mật, nhưng trông khỏe mạnh vốn thường có của những cô gái quê trẻ quen việc đồng áng quanh năm. Đôi má đỏ au rám nắng duyên dáng ngầm với cái đồng tiền nhỏ mà khi chị cười nhìn thật kỹ mới thấy rõ. Búi tóc lỏng làm lòa xòa những lọn tóc đen nhánh trên bờ vai tròn. Dáng người tầm thước nhưng bên ngoài chiếc áo bà ba nâu với mấy mảnh vá to đụp làm chị trông nhỏ thó so với cái tuổi 17 con gái bẻ gãy sừng trâu. Chị cúi đầu lễ phép cám ơn luôn miệng khi bà nội tôi tốt bụng ngỏ ý đưa một ít tiền nhờ người nhà chị ra mua ngay 2 bộ quần áo may sẵn ở chợ mặc cho tươm tất trước khi chính thức vào làm. Bà nội tôi sau đó sắp đặt chỗ ở, dặn dò mọi công việc, bổn phận chị phải chu toàn trong ngày, bà cũng giao thêm chị nhiệm vụ đưa rước tôi đi học nếu khi bất thần chú tài xế bận công việc đột xuất hay nghỉ bệnh thình lình.

Bà nội âu yếm gọi tên tôi như để giới thiệu trong khi tôi còn e dè nép ở buồng trong nhìn ra ngoài qua chiếc mành đan bông thưa. Bà nói với chị rằng tôi - cô bé gần 12 tuổi hay có tính mắc cở, nhút nhát với người lạ - nhưng chỉ một chốc thì lại dễ thân ngay. Bà cũng nói cho chị biết trong gia đình tôi gồm chỉ vỏn vẹn bốn người: bà nội, ba tôi đi làm thường thật tối mới về (mẹ tôi mất sớm nên ba tôi luôn lấy công việc làm nguồn vui), chú Út và tôi, còn có một số người giúp việc khác là bà bếp, chú tài và bác làm vườn. Chẳng có gì khó hiểu tại sao với gia đình ít người như gia đình tôi mà có lắm người làm thế, chả là bà nội tôi muốn có nhiều gia nhân cho nhà có không khí nhộn nhịp đông vui, nhất là có người hầu hạ chơi với tôi đỡ buồn, vì bà nội tôi cưng và giữ cháu kỹ lắm, chẳng muốn tôi giao du bạn bè bên ngoài nhiều sợ tôi học thói hư hỏng. Như đã kể trên tôi cũng chẳng có anh chị em họ thân thuộc gì vì bà chỉ có 2 người con là ba và chú Út. Ba đi suốt ngày chẳng thấy mặt đã đành, mà chú Út lại càng rất ít về nhà hơn, vì nghề chú là đi khảo sát nghiên cứu đất đai ở các tỉnh thật xa. Nói tóm lại, cuối cùng chỉ trong gia đình lẩn quẩn 2 bà cháu ra vào hủ hỉ với nhau suốt ngày trừ lúc tôi đi học.

Chị Trâm đã tỏ ra tháo vát, siêng năng và tỉ mỉ công việc không phụ lòng bà tôi mướn và tin cậy. Xong mọi công việc nhà, chị nắn bóp chân tay cho nội, vừa kể những mẩu chuyện về cuộc sống dưới quê của chị, tôi ngồi cạnh bà nghe chị nói chuyện một cách thích thú và học biết được thêm nhiều những kinh nghiệm sống những dân quê nghèo mà trước tới giờ tôi chưa bao giờ thấy hay qua ai kể lại. Chị lâu lâu so sánh tôi với đứa bé cùng tuổi dưới quê, chị nói:

- Cô Tơ (tên gọi do bà tôi đặt ở nhà) sung sướng lắm, được ăn học, muốn gì có nấy chứ chẳng nếm trải nỗi cơ cực, khổ sở, lại thất học như dân nghèo chúng tôi.

Với lời tâm sự, chuyện kể chị Trâm đã làm tôi mở mắt, hiểu ra là tôi là đứa bé sanh ra tuy thiếu đi tình mẹ nhưng vẫn đầy đủ sống trong vòng tay bao la của Nội, tình yêu thương của gia đình, thật nhiều hạnh phúc, may mắn hơn ai hết. Dần dần, chị Trâm đối với tôi ngoài cái tình chủ tớ, còn thêm tình thân như chị em đậm đà, gắn bó, vì tôi nhỏ hơn chị đến hơn 5 tuổi lại hiếm bạn bè thân thuộc không có ai để tâm sự, tỉ tê, nên dưới sự phục tòng lẫn chiều chuộng của chị, tôi như có cái phao nắm lấy kể lể bao nhiêu nỗi niềm vụn vặt, buồn cười của cái tuổi chập chững mơ học làm người lớn. Bà nội tôi tuy thương chị vì cái tính chịu thương chịu khó, cẩn thận thứ tự đâu đấy chứ không làm dối, vội vàng cho xong việc, nhưng bà tôi cũng luôn rõ rệt phân biệt cái ranh giới người trên kẻ dưới, bà không thích để chị suy nghĩ vẩn vơ rằng bà xem chị như hàng con cháu, để sau này chị quen thói sẽ làm nư, ỷ y vì thế có thân chị đến đâu tôi vẫn bị bà nội nhắc cầm chừng là dù sao chị Trâm vẫn là kẻ ăn người ở mà thôi. Nhưng bà nội nói gì thì nói, chị Trâm trong tâm tôi cũng là một người chị, người bạn, chia xẻ những ý nghĩ mà tuổi trẻ mới lớn của chúng tôi mới thấu hiểu được nhau. Thế nên đi chơi đâu tôi luôn ráng xin phép bà nội cho chị đi với tôi, bà nội vốn thương chiều cháu, cũng muốn có người đi chung để bảo vệ tôi, nên khi tôi muốn ra ngoài, chỉ cần lên tiếng, chị Trâm được phép hộ tống tôi ngay. Thấy tôi mến thân chị quá, ba tôi nhiều khi đặc cách cho chị chung vui với gia đình tôi khi có cuộc đi chơi cuối tuần như đi sở thú, xi-nê. Ra ngoài, ai cũng tưởng chị là con ruột ba tôi, mấy cậu trẻ tuổi mon men tán tỉnh chị vì nghĩ chị thuộc gia đình giàu có, hơn nữa sau một thời gian dài sống thành thị chị trông xinh xắn, trắng trẻo thêm, vẻ quê mùa dần biến mất, ăn nói dạn dĩ hơn trước nhiều. Bà nội tôi có vẻ không mấy hài lòng với những cảnh xúm xít, săn đón, làm quen của mấy cậu tỉnh thành do lầm tưởng chị là thành viên trong gia đình, nhưng bà nể ba tôi can ngăn xuề xòa rằng cứ cho tụi trẻ vui chơi một bữa, bà phải làm lơ, mặc kệ cho qua, tôi biết thế thầm cám ơn ba lắm và thấy tội nghiệp chị hơn vì những ngạc nhiên mới lạ lần đầu chị được hưởng khi ra ngoài khác hẳn thế giới khó khăn, nghèo nàn mà chị từng chịu đựng nơi thôn quê. Chúng tôi chơi đùa thỏa thích một cách vô tư và chưa bao giờ tôi thấy chị Trâm nở trọn vẹn nụ cười tươi tỉnh đến thỏa nguyện đến vậy.

Rồi bỗng một chuyện xảy đến gia đình chúng tôi, làm thay đổi hẳn cuộc sống vốn tưởng êm đềm mãi mãi. Chú Út tôi trở về sau hơn năm dài xa nhà...

Bà nội tôi vui lắm khi nhận thư chú Út báo sẽ về nội tuần này. Bà lăng xăng giục chị bếp lo đi chợ chuẩn bị thức ăn cả tuấn trước, chú tài xế lau cái xe cho thật bóng lưỡng để đưa bà và tôi đi đón chú. Bác làm vườn thì thay mấy chậu hoa cũ, mua mới môt số hoa và cắt tỉa, tưới nước bãi cỏ cho thật xanh rì, bà luôn làm vậy mỗi khi chú Út về cứ như muốn làm sống dậy căn nhà đã từng bị bỏ hoang từ khi chú Út đi xa vậy. Chiều ý bà, tất cả sửa soạn tươm tất làm bà cười nói luôn miệng, kể cả lúc sai chị Trâm phải dọn dẹp phòng chú cho thật sạch sẽ gọn gàng, bà không thích cái gì bề bộn làm chướng mắt chú Út mệt mỏi từ xa mới về.

Khi chiếc xe đưa bà nội, chú Út và tôi vừa xịch lại trước cửa nhà, tất cả người giúp việc đã chờ tại cổng chào. Ngoài những người cũ, chú Út đặc biệt chú ý đến chị Trâm đang bẽn lẽn đứng hàng sau chót cúi đầu chào. Tôi đã nhanh nhẩu giới thiệu ngay chị với chú, và chị Trâm thấy vẻ mọi người kính trọng chú quá nên cũng sợ sệt lắp bắp mãi câu chào. Chú Út mỉm cười hơi có vẻ kẻ cả đưa cái va-ly nhờ chị đẩy vào phòng trong và vui vẻ ôm vai bà nội đang âu yếm ngắm nhìn chú như chờ đợi những câu chuyện kể từ xa như mọi lần.

Chú Út sau khi phân phát ít quà mà chú mua mỗi khi về đến nhà sau thời gian dài. Chị Trâm là người mới chú không biết, nên chú cho chị Trâm một bao lì xì nhỏ. Chị Trâm cảm động lắm cứ lí nhí câu cám ơn mãi. Chú Út gọi chị Trâm là cô xưng tôi và nói chị đừng e ngại vì chú kỳ này ở lại nhà lâu và nhiều việc phiền nhờ đến chị. Bà nội tôi ngạc nhiên khi chú Út nói sẽ dành thời gian tại nhà dài hơn, chứ như trước, chưa quá 2 tuần chú đã lên đường rồi. Bà nội cười nhắc khéo chú nên lo cưới vợ đi là vừa, đi biền biệt hoài thì đến bao giờ mới lập gia đình như người ta, và bà nội làm sao có thêm cháu cho vui cửa vui nhà.

Chú Út quả thật ở lại nhà lâu hơn; cuối tuần chú tham gia đi chơi chung với gia đình, một điều hiếm thấy ở chú. Bà nội nói chú đã thay đổi tính tình, chín chắn và chắc không muốn bay nhảy nữa. Chị Trâm thêm việc làm là mỗi sáng dọn dẹp phòng cho chú Út, giặt đồ nhiều hơn mọi lần do chú Út đưa ra. Chị làm chăm chỉ vui vẻ không than phiền, đôi khi thấy chị đơm lại vài cái nút sắp tuột, hay may tay lại đường chỉ lỏng của chiếc áo mà chú Út bỏ giặt vô tình không biết. Chú Út thích đi chơi với bạn khuya lắc khuya lơ mới về, trước đây bà nội còn chờ cửa vì chú chỉ ở nhà không đầy tháng, bà muốn kéo dài thời gian bên cạnh để trông nhìn lo lắng, chăm sóc cho con, nhưng bây giờ bà nội mỗi lúc một già, mệt mỏi, bà chỉ chờ cửa đến hơn 10 giờ là vào phòng đi nằm, bà nội muốn chú Út phải mang theo chìa khóa để về không làm phiền ai. Không biết vì sao chú Út lại không muốn đem theo chìa khóa, chú Út nói chị Trâm có thể chờ mở cửa cho chú vì chị Trâm luôn thức khuya ủi đồ cho cả nhà. Thế là chị Trâm bị giao công việc ráng thức khuya hơn chờ chú về. Tôi sợ chị Trâm buồn vì thái độ trịch thượng của chú Út, mọi việc đổ dồn bắt chị làm, tuy không khó khăn bắt bẻ, nhưng tôi cảm thấy việc gì chú cũng muốn tự tay chị làm cho chú, chứ không thích giao việc ấy cho ai. Tôi đùa với chị Trâm rằng chị bị chú Út đì, chị Trâm lúc nào cũng cười nhỏ nhẹ nói không sao đâu mà. Hơn 2 tháng sau chú Út mới khởi hành đi, chú hứa với bà nội từ đây sẽ về thường xuyên hơn không công tác lâu nữa, bà nội sung sướng ra mặt, bà nội nói sẽ tìm một chỗ xứng đáng cho chú Út lập gia đình trong kỳ tới ngay sau khi chú Út trở về. Chú Út cứ đi đi, về về như thế đều đặn trong năm đến 3 lần, về là đi chơi, chuyện coi mắt vợ cứ khất lần khiến bà nội hơi buồn và giận. Bà tự an ủi và nói với ba tôi rằng thôi thì cứ cho chú thêm thời gian tự do, rồi chú cũng phải lấy vợ.

Một năm trôi qua, chú Út về nhà rất thường, giảm việc đi chơi tối hơn, chị Trâm không phải khổ cực thức khuya đợi chú về, bà nội yên tâm nghĩ thầm chú Út đang thay đổi. Một đêm tôi chợt thức giấc vì cảm giác ngứa cổ muốn ho, tôi định xuống chỗ chị Trâm nhờ cạo gió chắc do thời tiết mấy bữa thay đổi đột ngột. Phòng của chị cách nhà trên khá xa, nên tôi phải chân đất rón rén nếu không muốn cả nhà thức giấc nhất là bà nội, nếu bà biết tôi cạo gió sẽ không thích vì bà bảo cạo làm đỏ cả mình mẩy, nên uống thuốc tây tốt hơn. Gần tới chỗ nơi chị Trâm, tôi bỗng nghe ai như giọng chị Trâm nức nở, tôi xăm xăm tiến đến sát hơn và ngạc nhiên khi thấy chú Út trong đó với gương mặt giận dữ gằn khẽ nhưng cũng đủ cho tôi nghe rõ câu:

- Tôi không bằng lòng như thế...

Tôi sợ hãi thụt lùi lại núp sau bức tường và tự hỏi chú Út làm gì vào giờ này trong phòng chị Trâm mắng mỏ chị thái quá. Tôi vẫn nghe tiếng thút thít của chị và tiếng chân bực bội chú trở ra. Tôi hoảng hốt chạy bay về phòng vì sợ bị bắt gặp, vừa lúc nghe tiếng bà nội trở mình trong phòng, tôi leo lên giuờng nằm trằn trọc, thắc mắc ngủ không được, định mai sáng hỏi chị Trâm cho ra lẽ.

Trời mới tờ mờ sáng tôi đã vội đến phòng chị Trâm với đôi mắt lờ đờ thiếu ngủ, chị Trâm đang búi lại tóc chuẩn bị làm công việc sáng. Tôi chưa để chị kịp ngạc nhiên đã hỏi ngay:

- Chú Út lại có vấn đề gì với chị nữa phải không?

Chị ấp úng nhìn tôi sợ sệt:

- Cô Tơ biết gì hả?

- Chị đừng dấu em, có gì chị nói với em, em mách bà nội la rầy chú, chú ăn hiếp người ta quá.

Chị Trâm nắm chặt tay tôi van nài:

- Đừng mà cô Tơ, bà biết sẽ đuổi tôi liền đó, tôi không sao, chút chuyện hiểu lầm thôi.

- Nhưng hứa phải kể cho em nghe, nếu lần sau chú Út làm khó chị nữa.

Tôi thấy chị gật đầu với đôi mắt đỏ hoe.

Hai ngày sau, chú Út lại ra đi công tác. Chị Trâm lầm lì ít nói chuyện với tôi, tôi định bụng sẽ dọ hỏi chị nguyên nhân sau này. Nhưng một hôm sau buổi tan học về, tôi thấy bà nội ngồi trên ghế salon sắc mặt giận dữ, tôi không thấy chị Trâm cạnh bà đấm bóp như mọi khi. Tôi vừa há miệng hỏi chị Trâm thì bà nội gằn giọng:

- Cấm con không nhắc tên nó nữa!

Tôi hết hồn không hiểu tại sao thì bà nói ngay:

- Bà cho nó nghỉ rồi, từ đây nó không còn bén mảng lên đây, nói xong bà quây quả bỏ vào phòng nằm, vừa đi vừa lắc đầu ra chiều chán nản lắm. Tôi như trên trời rơi xuống, tại sao kỳ vậy chứ, tôi thắc mắc quá liền chạy ngay đi hỏi bà bếp, bà bếp lấm la lấm lét không dám hé môi, hỏi bác làm vườn thì bác nhìn tôi rồi nói:

- Trẻ con đừng xen vào chuyện người lớn!

Chú tài xế thì lắc đầu quầy quậy, nói không biết rõ. Tôi vùng vằng nhất quyết phải tìm cho ra lý do, tôi ráng nhẫn nhịn chờ đợi đến tối, vì tôi biết ba tôi về bà nội sẽ kể rõ đấu đuôi câu chuyện.

Hơn 11 giờ tối ba tôi được bà nội kéo vào phòng trong, tôi lần đầu cãi lời bà nội thức khuya để lén rình nghe chuyện, tôi áp chặt tai vào khe cửa, tôi nghe tiếng bà nội chì chiết:

- Thật là nuôi ong tay áo, ai cho phép nó dám trèo cao, không biết thân phận tôi tớ!

Ba tôi trầm tĩnh:

- Chú Út biết việc này chưa?

- Khi nào nó về mẹ sẽ xử tội nó, quyến luyến hạ nhân là điều không thể tưởng được, nhất là gia đình ta danh giá bao đời nay, đâu có cái nạn mèo mả gà đồng vô phép vô tắc chứ!

Ba tôi năn nỉ:

- Mẹ cũng đừng làm lớn chuyện thêm, để rồi chú Út về con khuyên, chắc chú Út chỉ nông nỗi nhất thời, chú cũng kén chọn lắm mẹ ạ!

Tôi nghe bà nội thở dài thườn thượt, lải nhải mãi một câu:

- Thật khổ quá, quen đâu không quen, lại dính vào hạng tôi đòi!

Bây giờ tôi mới vỡ lẽ, không biết thương hay trách chị Trâm đây. Sao mà chị giữ kỹ câu chuyện đến thế, cái gì chị cũng kể tôi nghe, mà cái chuyện động trời này đến giờ này tôi mới biết, không hiểu mối tình nghiệt ngã này bắt đầu từ lúc nào, mà không ai phát giác sớm. Chú Út cũng dấu hay thiệt, cứ tỉnh như không, chẳng thấy hó hé một sơ hở nào, làm thế nào bà nội tôi biết được vậy nhỉ??? Tôi cảm thấy sợ hãi quá, nếu mai này chú Út về chuyện sẽ ầm ĩ là cái chắc, không biết bà nội đối phó với chú thế nào đây, sóng gió gia đình đang bắt đầu nổi lên, tôi không dám nghĩ tiếp nữa câu chuyện người lớn đang làm đầu óc tôi rối beng, tôi chẳng biết nên đứng vào phe nào, vì phe nào đối với tôi cũng đều đầy tình nghĩa, thương yêu đậm đà...

Chú Út lặng người khi biết quyết định của bà nội đuổi chị Trâm đến một nơi nào mà chú Út không bao giờ tìm thấy được, chú không cãi lại gì với những lời giận dữ đầy cay đắng, khắt khe mà bà nội tuôn ra trong nước mắt già nua. Chú phản đối bằng vẻ mặt lạnh như tiền nhưng tôi biết chắc rằng con tim chú hẳn đau khổ tan nát lắm, chú đôi lúc cúi gầm đầu xuống, cắn chặt môi khi bà nội gầm gừ trách chú để tất cả lời bà nội ngoài tai, chọn nơi tương xứng không chọn, lao đầu vào thứ nghèo khổ không một chút môn đăng hộ đối. Chú Út cuối cùng nhìn bà nội thật lâu và giọng chú khàn đặc, tràn đầy ai oán, bi thương:

- Từ nay xin mẹ để con yên, con sẽ không lấy ai nữa ngoài Trâm ra!

Rồi chú thất thểu xách va-ly chưa kịp giỡ đồ vừa mới trở về, gọi xích-lô đi thẳng mà cả nhả chẳng biết chú đi đâu... Tôi đứng khóc theo, nước mắt ràn rụa, bà nội run rẩy vừa giận vừa thương đứa con trai út, tôi không đủ tuổi khôn ngoan nhận xét để hiểu bà nội tôi làm đúng hay sai, thái độ chú Út có phải hỗn hào, bất hiếu hay không? Tôi chỉ rõ ràng một điều là từ nay mối rạn nứt giữa bà và chú Út sẽ chẳng thể hàn gắn, trừ phi là chú Út lấy được chị Trâm, mà đám cưới ấy vĩnh viễn không thể xảy ra trong gia đình rất bảo thủ, khó khăn như thế này.

Chú Út không còn thấy trở về một năm đôi ba bận như lúc có chị Trâm, như lời hứa với bà tôi nữa. Thơ từ cũng biệt tăm, bà nội tôi khắc khoải đau đớn khôn nguôi đăng báo tìm chú khắp nơi với lời nhắn bà nội đau nặng chú cũng chẳng buồn về. Ba tôi phải tạm thời bớt công việc, dành thời giờ an ủi săn sóc bà cho nguôi ngoai. Một hôm chú Út về với tình trạng say khướt đến nỗi người bạn dìu vào nhà, bạn chú cho ba tôi biết mà không dám nói với bà nội rằng chú Út bỏ việc, tối ngày nhậu nhẹt say sưa, vay nợ tùm lum, bây giờ nợ ngập ngụa đành đưa chú về nhờ ba tôi thanh toán dùm. Dầu sao thì dấu cũng khó lòng qua mắt bà tôi, bà nội chậm mãi giọt nước mắt đau khổ vì đứa con lầm lỡ, và trách mãi mình sao oan nghiệt đưa sói vào nhà hại gia cang. Tôi hiểu bà ám chỉ chị Trâm, nhưng xét cho cùng, cũng là lỗi một phần chú Út, chú Út theo đuổi chị Trâm mà, thì ra chú đã yêu chị ngay cái nhìn đầu tiên khi bước vào nhà, cánh hoa đồng cỏ nội thật thà, dịu dàng, trinh nguyên hương sắc làm rung động lòng kẻ lãng tử, xốc nổi, hào hoa. Đấy là nguyên nhân chú thay đổi tánh tình sở thích khác thường mà cả nhà phải ngạc nhiên, rồi chú theo đuổi ve vãn chị thế nào không ai biết, nhưng chắc chắn một điều rõ rệt rằng chú phải yêu tha thiết chị Trâm lắm nên thân chú bây giờ mới tàn, nghiệp mới tan như vậy...

Ba rồi bốn năm trôi qua, bà nội dẫu nước mắt ngắn dài chẳng thay đổi động lòng được chú. Chú Út cà rịch cà tang làm ăn không ra làm ăn, cứ lâu lâu về xin tiền ba tôi rồi lại đi mất biệt, vợ con coi như không có. Chị Trâm thì biệt dạng không nghe tin tức gì, tôi có lén bà nội tìm tòi, dọ hỏi thì người nhà chị nói chị đã không về kể từ khi lên làm cho gia đình nội tôi.

Sinh nhật thứ 17 của tôi, đánh dấu cái tuổi đẹp lãng mạn nhất, xuân tình phơi phới, tình yêu như bông hoa nở rộ, như trái chín cây mượt mà, mê đắm như ngày xưa chị Trâm đã từng, tôi hiểu được sức mạnh của tình yêu đó như thế nào vì tôi đính hôn với một thanh niên gia thế vọng tộc, môn đăng hộ đối với gia đình tôi. Số tôi may mắn và diễm phúc hơn chị Trâm là tôi sẽ lấy đuợc người tôi yêu chứ không trải qua những đắng cay, chua chát mà chị Trâm và chú Út tôi trải qua chật vật bẽ bàng, ngang trái. Bà nội tôi giờ đây lọm khọm lắm, cái buồn đau làm bà cằn đi rất nhiều, bà phải chống gậy, mắt mũi kèm nhèm, nhưng bà vẫn sáng suốt. Bà nghe lời mấy bà bạn già đi chùa thường xuyên hơn, niệm Phật, ăn chay đều đặn. Rồi có lẽ nhờ câu kinh tiếng kệ nỗi sầu cũng ngoai, tâm bà nhẹ nhõm, chấp nhất giảm nhiều, bà không nhìn chú Út với ánh mắt bất mãn, bực tức nữa, mà thay vào đó lòng thương xót, nỗi ăn năn canh cánh tràn ngập trong tim, bà suy nghĩ thật nhiều, bà thầm trách mình đã phá đi cái hạnh phúc của con, để rốt cuộc bà không có phút giây nào thanh thản và chú Út sống như chết, vật vờ, không chút hạnh phúc, cô đơn trong chuỗi ngày bấp bênh, vô hồn.

Một ngày bà nội gọi tôi vào phòng, bà rưng rưng nhìn tôi trong ánh mắt ngập tràn thương yêu, bà thổ lộ:

- Mai này cháu sẽ lập gia đình, bà cũng mong cháu luôn vui vẻ và thật nhiều hạnh phúc. Bà già rồi, sống chết trời cho không biết trước, với chú Út bà cảm thấy chưa làm tròn trách nhiệm nên bà ray rứt lắm, bà muốn cháu làm cho bà một việc là cầm địa chỉ của chị Trâm tìm chị hộ bà, nếu chị đã lập gia đình thì bà sẽ tặng một số tiền xem như chuộc phần lỗi của bà, còn nếu Trời thương cho mối tơ duyên của họ, chị vẫn ở vậy thì bà nhờ cháu ráng thuyết phục dẫn chị về để chú Út cháu vui vẻ trở lại, bà không biết bà làm vậy có thất cách không, chị Trâm có mặc cảm là bà xem chị như món hàng trao đổi, thích thì gọi về, không muốn thì đuổi đi, không cần đếm xỉa gì cảm giác của chị, nhưng đây là thật tâm của bà, cháu hiểu không?

Tôi thổn thức vì thương bà quá, bà vì chú Út mà bỗng chốc thay đồi hẳn cả suy nghĩ, lối cư xử đã ăn sâu tận cỗi rễ từ bao đời, bà chắc phải tự mình tranh đấu với tư tưởng, vượt hẳn bản thân rất nhiều mới có thể mở rộng cõi lòng chấp nhận chị Trâm và đi đến quyết định quan trọng. Tôi cũng biết tính chị Trâm, nếu chị biết bà như thế, chị sẽ quay về ngay để quỳ dưới chân bà tạ tội, cám ơn sự rộng luợng khoan hồng, chứ chẳng dám có nửa lời trách hờn bà đâu.

Ngay hôm sau chú tài xế khởi hành sáng sớm theo địa chỉ bà đưa cùng tôi tìm về vùng quê hẻo lánh, nhưng tôi thắc mắc lo lắng mãi trong lòng là tôi đã từng dò hỏi tin chị mà chưa được, nay chẳng biết có thành công không? Nhưng tôi vẫn hy vọng mong manh may ra tìm thấy dấu tích của chị. Chú tài xế đậu xe ngoài tận đường cái đầu làng, con xóm ngoằn ngoèo, lối cỏ hẹp, xe vào không được, tôi lội bộ vào sâu phía trong, lòng thầm mong tìm gặp lại chị sau bao biến cố dồn dập. Địa chỉ bà nội tôi đưa đúng là đây, nhưng một người đàn bà lạ hoắc đang sống ở đó, chỉ tôi đến một chỗ khác, xa hơn nữa. Vẻ đìu hiu của một vùng đồng không mông quạnh nghèo nàn, dân cư thưa thớt, tôi chẳng biết đâu mà mò, tôi kiên nhẫn trở ra nói chú tài xế chạy xe thật chậm với tốc độ đi bộ bọc đường ngoài tìm cách lần đi theo hướng lối chỉ của người đàn bà, nhưng được một đỗi, đường trở nên xấu, gập ghềnh khó chạy xe, khiến chú tài đành phải lần nữa tắp một chỗ để mình tôi ráng cuốc bộ đi sâu vào khúc rẽ đầy bụi đất đỏ tìm hỏi. Trong lúc ngơ ngác chăm chú nhìn từng căn nhà như ổ chuột vách lá vẹo xiêu, thì có ngưòi đàn ông chở đứa bé gái bằng chiếc xe đạp cũ lọc cọc, trờ tới, tôi chặn xe ông ta lại đưa địa chỉ nhà và luôn bức ảnh của chị Trâm mà tôi đã cùng chụp chung với chị lúc đi sở thú dạo nào, mong ông ta nhận diện cầu may giúp tôi tìm chị cho nhanh.

- Đúng rồi hình của Trâm, nó là em bà con của tui.

Tôi giới thiệu vắn tắt, sơ lược ý định đi tìm chị Trâm, người đàn ông tự xưng là chú Năm dẫn tôi về đến nhà ông ta cách đó không xa lắm. Một đám con nít ở đâu ùa ra la ó khi thấy chú về, nhưng chợt bặt ngay tiếng và chạy vội lại vào nhà khi thấy người thành phố lạ lẫm như tôi. Bà vợ mời tôi vào nhà đúng ra là căn chòi rách te tua bé xíu, sau khi xua mấy đám con nít chạy ra ngoài để ông chồng nói chuyện với tôi. Chú Năm khẽ thở dài khi tôi hỏi về tình trạng hiện giờ của chị Trâm:

- Muộn quá rồi cô ạ! Trâm không còn trên thế gian này nữa, nó chết cách đây 4 năm rồi!

Tôi muốn bật ngửa chết sững, sao có việc như thế, chị đang khỏe mạnh mà?? Chú Năm lắc đầu:

- Nó chết vì cái thai sinh khó, mà cô biết tụi tui nghèo quá, đâu có phương tiện gì cứu hai mẹ con nó!

- Chồng chị ấy đâu mà để chị ra nông nỗi??

Chú Năm nhìn vào mắt tôi đang lệ rơi nhòa nhạt:

- Bộ cô không biết cha đứa bé là ông nhà giàu trong gia đình cô sao?

Rồi ông đau đớn gật đầu:

- Ừ, nó dấu hết thảy kể cả ông nhà giàu đó.

Qua lời kể của chú Năm tôi mới rõ nguyên do, chị Trâm sau khi biết mối tình vô vọng của mình sẽ chẳng bao giờ có kết quả tốt đẹp, chị nhiều lần van chú Út hãy tìm cho mình nơi môn đăng hộ đối như ý bà nội tôi muốn, nhưng chú Út không chịu, chú Út nói sẽ thuyết phục bà nội chấp nhận mối tình so le giai cấp, nếu không chú sẽ lấy chết để bà nội nhượng bộ, chị Trâm đâu dám như thế, chị biết rõ tính bà nội, thân phận chị thấp hèn không thể với tới, đỉa mà làm sao dám đeo chân hạc chứ! Chị năn nỉ chú quên chị đi, nhưng trong lòng cũng tan tành héo úa vì mối tình đầu thắm thiết vừa chớm đã sớm tàn lụi này. Bà nội tôi biết mối tình oan nghiệt bởi do chiếc khăn tay của chú Út tặng, chị cất lại như một món quà định tình, như một bảo bối, ấp ủ cho đỡ nhớ khi chú đi công tác xa, bà để ý, theo dõi, rồi tra hỏi. Chị Trâm làm sao cả gan dám dấu diếm trước mấy câu nạt nộ dằn mặt, giận dữ lôi đình của bà nội, chị khai tuốt hết và khóc nức nở xin bà tha thứ, chị hứa sẽ rời xa chú, và bà bắt chị đi thật xa đến một chỗ chú Út chẳng có cách chi biết được, bà cho chị một số tiền để chị tự mưu sinh, nhưng chị bằng lòng ra đi mà không đòi hỏi một thứ gì với một mầm sống trong bụng, kết quả những tháng ngày lén lút mặn nồng ái ân hạnh phúc. Bà nội lẫn chú Út đều không hay biết việc này, chị ôm kín nỗi khổ một mình đến kỳ cùng, chị không quay về xóm cũ sợ làm xấu mặt người nhà, chị đành đến làm phiền vợ chồng người anh họ xa tốt tánh cưu mang, rồi đến cuối chết đi trong thiếu thốn tột cùng, không kịp nhìn thấy mặt đứa con vừa mới chào đời bất hạnh vô tội. Chú Năm vẫy đứa bé gái mà chú đèo lúc nãy ra chào tôi, thảo nào tôi thấy nó quen quen, khác hẳn với hình ảnh quê mùa của bọn trẻ quê khác là đôi mắt mềm mại dịu dàng của chị Trâm, cái miệng cười duyên lanh lẹ y hệt chú Út. Chú Năm ngậm ngùi nắm tay đứa bé mà chú gọi là Tâm đặt vào tận bàn tay tôi, ước nguyện của chị Trâm trong lúc còn sống là một ngày cho con gặp mặt những người thân ruột thịt của nó. Chú nói thì thầm với nó vài điều gì đó như thể chú đã từng kể lể, dặn dò và chờ đợi giây phút này lâu lắm rồi. Một thoáng rất nhanh, linh cảm ruột rà trấn áp nỗi sợ hãi của đứa bé, nó ngước nhìn tôi mắt rướm lệ. Tôi ôm chầm lấy em, máu huyết thâm tình gắn chặt lấy chúng tôi, hai chị em cùng khóc, nước mắt đoàn tụ, nước mắt rộn ràng và cả đau xót trong nỗi nhớ vô bờ chị Trâm của tôi và là người mẹ vắn số bất hạnh của Tâm.

Tôi dẫn bé Tâm ra xe, cũng không quên để lại số tiền lớn mà bà nội đưa tôi mong trao cho chị Trâm nếu như chị còn sống. Bây giờ tiền ấy gửi tặng như môt món nợ ân nghĩa gọi là một phần đền trả chú Năm nặng công lao đã giúp trông coi chị Trâm đến phút cuối cuộc đời và nuôi dưỡng bé Tâm cho đến hôm nay. Chú Năm khẳng khái từ chối, nhưng tôi phải nói mãi chú mới nhận cho, tôi phục chú quá tại sao có những người nghèo mà nhân cách họ không nghèo chút nào hết!

° °
°

Bà nội ôm chặt lấy bé Tâm, nước mắt bà ràn rụa ướt cả vạt áo, bà sờ soạng mắt mũi bé với tất cả trìu mến, bà ngắm nhìn đứa cháu tội nghiệp để nhớ một hình ảnh xa xưa một cô gái ôn nhu, dịu hiền mà bây giờ chỉ còn là mây khói tan vào khoảng hư không mờ mịt. Bà sụt xịt lẩm bẩm mãi một câu:

- Bà xin lỗi làm khổ cháu, bà yêu cháu nhiều lắm, có biết không?

Chú Út sau đó trở về, lần đầu tôi thấy chú rơi nước mắt vì thật lâu rồi sau khi chị Trâm bị đuổi đi và ngay cả bà nội mắng mỏ, chú không hề nhỏ ra một giọt nước mắt nào, chú gọi bé Tâm bằng tiếng từ con tim thống thiết:

- Ôi! Con tôi đây sao!

May mắn hay hồn thiêng chị Trâm phù hộ, bé Tâm vô tư, nhanh chóng quên đi những ngày đau khổ đã qua, dưới sự ấp ủ mến yêu vô bờ của gia đình, dường như hòa mình hoàn toàn sống hạnh phúc ngập tràn trong sợi dây gia đình thiêng liêng ấy, bé quấn quýt quanh bà tôi, thỉnh thoảng hát véo von những bài hát đồng ấu truyền khẩu từ những trẻ quê ngày nào làm sinh khí gia đình rộn rã, không còn ủ dột, buồn bã như ngày qua. Dưới mắt tôi, bé Tâm gợi lại hình ảnh của tôi mười mấy năm trước bên bà nội, tôi và bé Tâm cùng giống nhau hoàn cảnh mất mẹ, cũng là bà nuôi dưỡng chúng tôi. Mai này tôi đi lấy chồng bé Tâm sẽ thay thế tôi trong tim bà, đứa bé mồ côi mẹ nhưng vẫn ấm nồng tình bà cháu, sẽ tạm quên đi những khắc khoải đêm về thiếu hơi ấm người mẹ, cùng tiếng ru ngọt ngào thương yêu mà thoáng chốc mơ hồ tôi vẫn tưởng tượng trong chiêm bao hoài như thế. Tôi cảm thấy tội và thương bé Tâm nhiều hơn, dầu gì tôi cũng hơn bé vì tôi vốn hưởng những no ấm, nhung lụa từ thuở lọt lòng.

Chú Út thay đổi hẳn nếp sống, chú xin công việc mới làm công chức trong văn phòng, sáng cắp ô đi, chiều xách dù về. Bây giờ chú dành hẳn nhiều thời giờ săn sóc bà nội và lo lắng hết mực đối với bé Tâm bù vào sự thiếu xót trong quá khứ. Chú yêu vợ qua hình ảnh của con, lâu lâu tôi lén thấy chú nhìn con rồi bồi hồi xúc động thầm thì:

- Ba nhớ mẹ con quá Tâm à.

°

Cơn giông đã qua, gia đình tôi bây giờ mới thật là sóng yên bể lặng. Sang năm, sau khi tốt nghiệp ra trường, chúng tôi sẽ cử hành lễ cưới sau 4 năm đính hôn. Bé Tâm đã học lên lớp 3, càng lớn càng xinh xắn giống mẹ như đúc, tính tình ngoan ngoãn hiền lành. Bà nội yêu chiều bé còn hơn tôi ngày xưa và không còn có thể lệ khe khắt đối với chuyện bạn bè của con cháu nữa, bé Tâm do đó có đông bạn đến chơi nhà, hồn nhiên vui đùa ồn ào cả một khu vườn, tôi cứ thầm tự ước phải chi bà nội tôi từ bỏ hẳn thật sớm tư tưởng bảo thủ cũ, định kiến hôn nhân đối với con cháu, thì chị Trâm đâu phải chịu số phận hẩm hiu, vô duyên, bạc bẽo và cái gia đình nhỏ bé của bé Tâm đâu sớm chia ly vợ chồng, mẹ con đôi ngã âm dương cách biệt đoạn trường, bé Tâm sẽ còn hưởng được toàn vẹn muôn vàn hạnh phúc đến đâu. Tôi miên man trong suy nghĩ và thương xót tại sao có những bất công lại xảy đến trên người chị, hay có phải mỗi con người sinh ra đều có số mệnh sướng, khổ định sẵn hay không?

Tôi yên tâm để thấy ba tôi, từng bôn ba vất vả đã lâu, trí tâm chắc mệt mỏi vì đã có tuổi nên ngày nay rút hẳn công việc, chuẩn bị về hưu non. Chú Út vẫn chăm chỉ đi làm sáng chiều, nguồn vui sống duy nhất của chú là đặt trọn vẹn vào cả bé Tâm, không còn mơ ước, nghĩ ngợi xa xôi gì nữa.

Nhìn sự an vui, đầm ấm, thương yêu ngập tràn trong không khí gia đình, tôi nghĩ chắc bây giờ chị Trâm gọi đúng ra đã là cô Trâm hồng nhan bạc mệnh của tôi thật sự muôn phần mãn nguyện, không còn chút gì tiếc nuối lưu luyến miền trần tục để có thể mỉm cười nhẹ nhõm an giấc ngàn thu nơi cõi vĩnh hằng...

Hồng Thúy

Từ E- Book

 

Thoáng Hương Qua - Phạm Thiên Thư

 THOÁNG HƯƠNG QUA

 


















Ðầu Xuân em lễ chùa này
Có búp lan vàng khép nép
Vườn trong thoáng làn hương bay
Bãi sông lạc con bướm đẹp

Vào Hạ em lễ chùa này
Trên đồi trái mơ ửng chín
Lò hương có làn trầm bay
Vờn trên bờ tóc bịn rịn

Giữa Thu em lễ chùa này
Lầu chuông có con chim hót
Tiếng ca theo làn gió may
Lá vàng sương gieo nhẹ hạt

Sang Đông em lễ chùa này
Ngoài sân có mưa bụi bay
Hắt hiu trong cành gió bấc
Vườn chùa rụng cánh Lan gầy

Cuối Đông đưa em tới đây
Trong lòng áo quan gỗ trắng
Tóc em tợ óng làn mây
Cội hoa tưởng ai trầm lặng

Em vừa nằm xuống đất này
Vườn trong có bông Đào nở
Con bướm chập chờn hương bay
Quơ sợi râu vàng bỡ ngỡ

Nắm đất nào vừa lấp mộ
Có con chim hót đầu cành
Tiếng tan trên giòng suối xanh
Nước ơi sao buồn nức nở

Bây giờ tôi biết em đâu
Cuối vườn nụ Mai nhiệm mầu
Vừa thoát làn hương trinh bạch
Em ơi! Mây đã qua cầu…

Phạm Thiên Thư

 

 

 

Sóc Trăng Vào mùa Cốm Dẹp - Lê Minh Trường

 

SÓC TRĂNG VÀO MÙA CỐM DẸP.

 

Cứ đến tháng mười âm lịch hằng năm, ở Sóc Trăng, tiếng chày giã cốm dẹp “cắc cùm cum” nhịp nhàng, lúc nhặt lúc khoan, khi xa khi gần lại vang lên xen lẫn tiếng nói cười rộn ràng khắp các phum sóc.Thứ hai, ngày 07/11/2016 - "Bà con Khmer ở làng nghề cốm dẹp Phú Tân, huyện Châu Thành (Sóc Trăng) rang lúa nếp làm cốm dẹp." Bà con Khmer ở làng nghề cốm dẹp Phú Tân, huyện Châu Thành (Sóc Trăng) rang lúa nếp làm cốm dẹp.

Âm thanh quen thuộc kết thúc vụ mùa bội thu, mừng no ấm như báo hiệu sắp đến ngày lễ hội Oóc-om-bóc – đua ghe ngo lớn nhất trong năm của đồng bào dân tộc Khmer. Bao chàng trai, cô gái Khmer hớn hở, hăng say, bền bỉ quay nhịp cối, nhịp chày. Cốm dẹp đã vào mùa, xóm làng thoảng hương cốm mới.

Không ai nhớ rõ cốm dẹp có tự thuở nào, chỉ biết khi lớn lên, hương vị ngọt ngào, dẻo thơm của cốm dẹp đã trở nên quen thuộc và là sản vật không thể thiếu để dâng lên thần mặt trăng trong lễ Oóc-om-bóc (lễ cúng trăng) của dân tộc Khmer vào đêm rằm tháng mười âm lịch. Thời điểm này, bà con Khmer đã làm xong vụ mùa, trong đó lúa nếp được thu hoạch sớm nhất. Để nhớ ơn thần mặt trăng, từ xưa tới nay, bà con Khmer đều lấy lúa nếp giã thành cốm dẹp đem đến các bãi đất trống không có bóng cây che khuất để làm lễ cúng trăng.

Muốn có mẻ cốm dẻo thơm, người làm phải chọn kỹ loại nếp ngon đầu mùa vụ, vừa gặt xong mang về còn tươi non, lựa những hạt to mẩy nhất đem rang đều trên chảo nóng, đến khi hạt nếp se vỏ, bốc hơi thơm thoang thoảng, nổ đều tanh tách là đổ ngay sang cối giã. Phải giã bằng chày đôi, càng đều tay, mạnh, chắc nhịp thì hạt lúa nếp càng mau tróc vỏ. Giã cốm xong đổ ra nia sàng sảy vỏ trấu và vụn cốm, giữ lại những cánh cốm mỏng, to đều, xanh óng.

Cốm dẹp là món ăn dân dã mang đậm nét đặc trưng văn hóa ẩm thực Khmer Nam Bộ. Chỉ cần trộn cốm khô với nước dừa rám vỏ, đường cát mịn, rắc lên vài nhúm cơm dừa khô nạo, rồi trộn đều, để trong giây lát cho cốm thấm và tăng thêm hương vị thì có thể thưởng thức ngay. Sau này, cốm dẹp còn được đồng bào Khmer chế biến thành nhiều món ăn bình dị khác như: bánh tét, cốm dẹp nấu chè, cốm dẹp cuốn tôm, chả cốm… nhưng màu sắc trông rất bắt mắt, hương vị đậm đà khó quên.

Trước kia, phần lớn các gia đình dân tộc Khmer đều biết giã cốm dẹp để làm lễ vật cúng trăng, rồi đem biếu bà con láng giềng, thết đãi bạn bè, nhưng làm ra loại cốm ngon nhất nhì miền Tây và giữ thành nghề truyền thống đến ngày nay thì phải kể đến các vùng: Phú Tân (huyện Châu Thành), Đại Tâm (huyện Mỹ Xuyên), Châu Hưng (huyện Thạnh Trị)… Đến dịp lễ Oóc-om-bóc, bà con Khmer các nơi trong tỉnh và các tỉnh, thành lân cận như: Trà Vinh, Hậu Giang, Bạc Liêu, Cần Thơ… tìm đến đây mua cốm dẹp. Các xóm Khmer giờ đây ại âm vang rộn ràng tiếng chày giã cốm.




Làng nghề Phú Tân, huyện Châu Thành (Sóc Trăng) rộn ràng mùa cốm dẹp.

Tại xóm làm cốm dẹp ấp Phước Quới, xã Phú Tân, ai nấy cũng đều tất bật làm xong những mẻ cốm mới để kịp giao cho khách hàng đã đặt mua từ nhiều ngày trước. Các bà mẹ, các chị liên tục ngoe nguẩy bó cọng lá dừa rang mẻ cốm đầu mùa bên bếp lửa bập bùng vào buổi chiều hôm; những chàng trai lực lưỡng, cơ bắp căng vồng bóng loáng luân phiên vung mạnh nhịp chày đều đặn, khiến những hạt nếp cốm xanh non nhảy múa liên hồi như muốn hất tung ra khỏi miệng cối; các cô gái Khmer ngồi thoăn thoắt vung vẩy chiếc nia sàng để giữ lại những cánh cốm mỏng, đều, dẻo, thơm lừng gian bếp; cách đó không xa, bọn trẻ con lon ton nô đùa bên đụn rơm khô cao ngất, bên lũy tre già quyện hương khói cốm. Tất cả như bản hòa tấu đệm đà cho bức tranh êm ả, bình dị mà sống động của làng quê Sóc Trăng.

Bà Trần Thị Lịm vừa khệ nệ bưng những thúng cốm mới giã xong sớt vào bao bảo quản vừa nói: “Trước đây chưa vào mùa lễ hội, mỗi ngày, gia đình tôi chỉ làm vài thúng cốm như vầy thôi. Nay sắp tới ngày lễ hội Oóc om bóc – đua ghe ngo, các nơi đổ xô về đây mua cốm dẹp nhiều lắm nên gia đình tôi phải làm chừng 500 kg/ngày mới đủ giao cho khách. Nghề này tuy cực nhưng mọi người xúm nhau vừa làm vừa nói chuyện vui lắm! Cứ mỗi mẻ cốm thì cần tới bốn người làm: một người rang, hai người giã, một người sàng sảy cốm. Nhiều người tranh thủ lúc rảnh rỗi khi xong mùa vụ cũng đến đây làm cốm, một ngày kiếm được gần 200 nghìn đồng/người”. Nghề làm cốm dẹp ở Sóc Trăng đã tạo công ăn việc làm cho hàng nghìn lao động nhàn rỗi ở nông thôn.

Đến Sóc Trăng khi cốm dẹp vào mùa, khách phương xa không chỉ ngỡ ngàng trước sự phô diễn, nở rộ bởi nét đẹp truyền thống văn hóa độc đáo của đồng bào dân tộc Khmer; háo hức, đợi mong khi tiếng trống Sadăm rộn ràng trên phum sóc như thúc giục, gọi mời mà còn bồi hồi, xao xuyến nhớ quê bởi vị thanh thanh, ngòn ngọt có chút hương đồng vào vụ lúa mới của những cánh cốm xanh non pha màu vàng óng.

LÊ MINH TRƯỜNG

304Đen – llttm – MT68

 

Xuân Ấm Hương Rừng - Thanh Tâm Tuyền

 XUÂN ẤM HƯƠNG RỪNG

 














Thương em, trăng xế nửa vầng,
Mùa xuân thở ấm hương rừng trên vai.
Giang tay ôm bóng núi dài,
Đá thiên sơn có hồn ai tạc hình?
Tiếng vang chim lạ gọi mình,
Huyền âm chín cõi u minh truyền về.
Sao chìm đáy mắt sơn khê,
Màu đêm dã thú hôn mê tóc rừng.
Lửa sàn linh loạn hoa dung,
Núi nghiêng vai áo cẩm nhung đổi màu.
Hồn nào ngủ thiếp bông lau,
Bạc thời gian, cánh bướm sầu ngàn xưa.
Chập chờn khe liếp trăng mưa,
Bên em, mùi phấn giao mùa còn say ?
Nửa vầng trăng, nét xuân gầy,
Ta mơ giấc ngủ còn ngây hồn rừng.

Em đi, sầu núi chất từng,
Gót chân từ thạch buông trùng sóng hoa.
Mây bay ánh mắt trăng tà,
Nồng hương cỏ dại, sương pha áo ngàn.
Người đi vào giấc mơ tan,
Ta soi dòng suối đêm tàn tìm nhau.

thanh tâm tuyền

 

Chuyện Kể Trong Nước Mắt - Nghị Minh

CHUYỆN KỂ TRONG NƯỚC MẮT





Cưới nhau được hai năm, chồng tôi bàn với tôi về quê đón mẹ anh lên ở với chúng tôi để bà được sống annhàn những ngày cuối đời. Bố anh ấy mất sớm từ khi anh còn nhỏ, nên bà mẹ gửi gắm tất cả mọi hy vọng vàoanh, một mình bà chắt chiu thắt lưng buộc bụng nuôi anh
khôn lớn cho tới ngày học xong đại học.
 
Tôi đồng ý ngay và lập tức dọn dẹp dành riêng cho bà căn phòng có ban công hướng Nam, vừa có thể sưởi nắngvừa có thể bày vài chậu cây cảnh.
Bước vào căn phòng chan hòa ánh sáng vừa dọn xong, anh ấy chẳng nói chẳng rằng bất chợt bế xốc lấy tôi và quay một vòng quanh phòng. Khi tôi sợ quá cào cấu anh xin anh bỏ xuống thì anh bảo: “Nào, chúng mình về quê đón mẹ nhé!”.
Chồng tôi cao lớn, còn tôi thì bé nhỏ và thích được nép đầu vào ngực anh. Những lúc ấy, tôi có cảm giác như anh có thể nhét gọn tôi vào túi áo. Những bận hai người tranh cãi nhau mà tôi không chịu thua, anh bèn nhấc bổng tôi lên ngang đầu và quay tít cho đến khi tôi sợ
hết hồn xin anh buông tha mới thôi. Tôi thích cái cảm giác vừa sợ vừa sung sướng ấy.

Mẹ anh sống ở thôn quê lâu năm nên rất khó có thể sửa ngay được những tập quán của người nhà quệ Chẳng hạn, thấy tôi hay mua hoa tươi bày ở phòng khách, bà có vẻ khó chịu. Cực chẳng đã, một hôm bà bảo: “Các con thật chẳng biết chi tiêu gì cả. Hoa có ăn được đâu mà mua làm gì kia chứ? “. Tôi cười: “Mẹ ơi, trong nhà có hoa tươi nở rộ thì ai nấy đều vui vẻ cả”. Bà cúi đầu lầu bầu gì gì đấy. Chồng tôi bảo: “Đây là tập quán của người thành phố, mẹ ạ. Lâu ngày mẹ sẽ quen thôi.”  Bà không nói gì nữa, nhưng sau đấy mỗi bận thấy tôi mua hoa về, bao giờ bà cũng không thể im lặng mà cứ hỏi mua hết bao nhiêu tiền. Khi tôi nói giá cả thì bà chép miệng tiếc rẻ. Có lần thấy tôi xách về túi to túi nhỏ các thứ mua sắm được, bà gặng hỏi giá tiền từng thứ một. Tôi kể lại giá mỗi thứ. Nghe xong bà chép miệng thở dài thườn thượt. Chồng tôi véo mũi tôi và thì thầm: “Ngốc ơi, nếu em đừng nói giá thật với mẹ thì sẽ chẳng sao cả, phải không nào?”.

Cuộc sống đang vui tươi thế là dần dần có những hòa âm trái tai.

Điều làm bà khó chịu nhất là thấy con trai mình ngày ngày dậy sớm chuẩn bị bữa sáng. Đàn ông mà chui vào bếp nấu ăn cho vợ thì coi sao được, bà nghĩ vậy. Vì thế mà bữa sáng nào bà cũng nặng mặt không vui. Tôi giả tảng không thấy gì thì bà khua đũa đụng bát tỏ ý không bằng lòng. Làm giáo viên dạy múa ở Cung Thiếu niên, ngày nào tôi cũng phải nhảy nhót mệt bã người nên khi ngủ dậy thường nằm rốn tận hưởng chăn đệm ấm áp, coi đó là một thú hưởng thụ. Vì thế tôi đành giả câm giả điếc trước sự chống đối của bà mẹ chồng.

Đôi khi bà cũng làm giúp tôi một ít việc nhà, nhưng thật ra chỉ làm tôi thêm bận bịu mà thôi. Chẳng hạn, những túi ni lông đựng đồ, mọi khi tôi đều quẳng vào thùng rác thì bà tích cóp lại, bảo là để hôm nào bán cho đồng nát. Thế là khắp nhà đầy những túi ni lông. Mỗi lần rửa bát hộ tôi, bà đều hà tiện không dùng nước rửa chén thế là tôi phải rửa lại, dĩ nhiên phải kín đáo để bà khỏi tự ái.

Một tối nọ, khi tôi đang rửa chén trộm như thế thì bà nhìn thấy. Thế là bà sập cửa đánh sầm một cái, nằm lì trong buồng khóc gào lên. Chồng tôi cuống quýt chẳng biết làm gì. Cả tối hôm ấy anh không nói với tôi câu nào. Tôi làm nũng với anh, anh cũng chẳng thèm để ý.
Tôi điên tiết lên vặn lại: “Thế thì rốt cuộc em sai chỗ nào ạ?”. Anh trợn mắt: “Tại sao em không thể phiên phiến một chút nhỉ, bát không sạch thì ăn cũng có chết đâu, hả?”.
Một thời gian dài sau đấy, bà chẳng nói chuyện với tôi. Không khí trong nhà bắt đầu dần dần căng thẳng.

Chồng tôi rất mệt mỏi, chẳng biết nên làm ai vui lòng trước.

Không muốn để con trai làm bữa sáng, bà cả quyết nhận lấy “nhiệm vụ nặng nề” này. Rồi khi thấy anh ăn uống ngon lành, bà lại nhìn ngó tôi với ý trách móc tôi không làm tròn bổn phận người vợ, khiến tôi rất khó xử.

Để thoát khỏi cảnh ấy, tôi đành không ăn bữa sáng ở nhà mà mua túi sữa trên đường đi làm, mang đến cơ quan ăn.

Tối hôm ấy lúc đi ngủ, anh bực bội bảo: “Có phải là em chê mẹ anh nấu ăn bẩn nên mới không ăn sáng ở nhà, đúng không?” rồi anh lạnh nhạt nằm quay lưng lại, mặc cho tôi nước mắt đầm đìa vì ấm ức. Sau cùng anh thở dài: “Cứ coi như là em vì anh mà ăn sáng ở nhà, được không nào?”.
Thế là sáng sáng tôi đành ngồi vào bàn ăn với tâm trạng ê chề.

Một hôm, khi đang ăn món cháo bà nấu, tôi chợt thấy buồn nôn, mọi thứ trong bụng muốn oe. ra, gắng kìm lại mà không tài nào kìm được, tôi đành quăng bát đũa chạy ù vào phòng vệ sinh, nôn thốc nôn tháo. Sau một hồi hổn ha hổn hển thở, khi tôi bình tâm lại thì nghe
thấy bà bù lu bù loa vừa khóc vừa đay nghiến oán trách tôi bằng những từ ngữ nhà quê, còn anh thì đứng ngay trước cửa phòng vệ sinh căm tức nhìn tôi. Tôi há hốc miệng chẳng nói được gì, thật ra nào mình có cố ý nôn đâu.

Lần đầu tiên chúng tôi cãi nhau to. Mới đầu mẹ anh còn giương mắt đứng nhìn, sau đấy bà thất thểu bỏ ra ngoài. Anh tức tối nhìn tôi rồi đi ra theo bà.

Ba ngày liền không thấy bà và anh về nhà, cả đến điện thoại cũng không thấy gọi. Tôi tức điên người mỗi khi nghĩ lại từ hôm bà lên đây ở mình đã phải chịu bao nhiêu nỗi oan ức, thế mà anh ấy còn muốn tôi thế nào nữa đây?

Không hiểu sao dạo này tôi hay buồn nôn thế, ăn gì cũng không thấy ngon, lại thêm trong nhà bao nhiêu chuyện rắc rối, tâm trạng vô cùng tồi tệ. Cuối cùng, vẫn là các bạn ở cơ quan bảo: “Sắc mặt cậu xấu lắm, nên đi khám bệnh thôi!”.

Kết quả kiểm tra ở bệnh viện cho thấy tôi đã có bầu. Bây giờ mới rõ tại sao sáng hôm ấy tôi bỗng dưng buồn nôn. Niềm hạnh phúc sắp có con pha trộn với một chút buồn giận oán trách: Tại sao chồng mình và cả bà mẹ chồng nữa lại không nghĩ tới chuyện ấy nhỉ?

Tôi gặp anh tại cổng bệnh viện. Xa nhau mới có ba ngày mà trông anh tiều tụy quá chừng. Tôi định quay đi, nhưng bộ dạng ấy khiến lòng tôi xót xa, không nén được, tôi gọi anh. Anh nhìn tôi như người xa lạ, ánh mắt không giấu nổi nỗi chán ghét như một mũi kim lạnh buốt đâm
vào lòng tôi.

Tôi tự nhủ “đừng nhìn anh ấy, đừng nhìn anh ấy”, và chặn một chiếc taxi lại. Thật ra lúc ấy tôi chỉ muốn hét to: “Anh yêu của em, em sắp sinh cho anh một cục cưng đây!” rồi được anh bế xốc lên sung sướng quay một vòng. Ước muốn ấy đã không xảy ra. Khi ngồi trên taxi, nước mắt tôi ứa ra lã chã.

Vì sao chỉ một lần cãi nhau đã làm cho tình yêu của chúng tôi trở nên tồi tệ tới mức này cơ chứ? Về nhà, tôi nằm trên giường nghĩ tới chồng, tới nỗi chán ghét đầy trong mắt anh. Tôi nắm lấy góc chăn khóc nấc lên.

Nửa đêm, có tiếng lạch cạch mở ngăn kéo. Khi bật đèn lên tôi trông thấy khuôn mặt đầy nước mắt của anh. Thì ra anh về nhà lấy tiền. Tôi lạnh nhạt nhìn anh không nói gì. Anh cũng làm như không thấy tôi, lấy xong các thứ liền vội vã bỏ đi.

Có lẽ anh định thật sự chia tay với tôi đây. Thật là một người đàn ông có lý trí, biết tách bạch tình và tiền rạch ròi như thế đấy. Tôi cười nhạt, nước mắt lã chã tuôn rơi.

Hôm sau tôi không đi làm mà ở nhà, muốn xem xét lại mọi ý định của mình rồi tìm anh trao đổi cho xong mọi chuyện. Khi đến công ty của anh, cậu thư ký ngạc nhiên nhìn tôi:
“Ơ kìa, mẹ tổng giám đốc bị tai nạn, hiện đang nằm bệnh viện kia mà”. Tôi trố mắt cứng họng, lập tức đến ngay bệnh viện. Nhưng khi tìm được anh thì bà đã tắt thở rồi.

Anh không hề nhìn tôi, mặt cứ lầm lầm. Tôi nhìn khuôn mặt vàng vọt không hồn của bà, nước mắt ứa ra: Trời ơi! Tại sao lại đến nông nỗi này cơ chứ?

Cho tới hôm an táng mẹ, anh vẫn không thèm nói với tôi một câu nào, thậm chí mỗi khi nhìn tôi, ánh mắt anh đều hiện lên nỗi chán ghét tột độ.

Nghe người khác kể lại, tôi mới biết sơ qua về vụ tai nạn. Hôm ấy bà bỏ nhà rồi thẫn thờ đi về phía ga xe lửa, bà muốn về quê mà. Chồng tôi đuổi theo, thấy thế bà rảo bước đi nhanh hơn. Khi qua đường, một chiếc xe buýt đâm vào bà…

Cuối cùng thì tôi đã hiểu tại sao anh ấy chán ghét mình. Nếu hôm ấy mình không nôn oe., nếu hôm ấy mình không to tiếng cãi nhau với anh ấy, nếu… Trong lòng anh, tôi là kẻ tội phạm gián tiếp giết chết bà.

Anh lẳng lặng dọn vào ở phòng mẹ, tối tối khi về nhà, người sặc mùi rượu. Lòng tự trọng bị tổn thương bởi nỗi xấu hổ và tự thương hại đè nặng khiến tôi thở không ra hơi nữa. Muốn giải thích mọi chuyện, muốn báo anh biết chúng tôi sắp có con rồi, nhưng cứ thấy ánh mắt ghẻ lạnh của anh là tôi lại thôi không nói gì. Thà anh đánh tôi mắng tôi một trận còn hơn. Tôi có cố ý để xảy ra mọi tai họa ấy đâu!

Ngày tháng cứ ngột ngạt lặp đi lặp lại. Càng ngày anh ấy càng về nhà muộn hơn. Chúng tôi cứ thế căng với nhau, xa lạ hơn cả người qua đường. Tôi như cái thòng lọng thắt vào tim anh.

Một hôm, khi đi qua một hiệu ăn Âu, tôi nhìn qua cửa kính thấy chồng mình đang ngồi đối diện với một cô gái trẻ và nhè nhẹ vuốt tóc cô. Thế là tôi đã hiểu rõ tất cả. Sau giây lát ngớ người ra, tôi vào hiệu ăn, đến đứng trước mặt chồng mình, trân trân nhìn anh, mắt ráo hoảnh. Tôi không muốn nói gì hết, và cũng chẳng biết nói gì.  Cô gái nhìn tôi, nhìn chồng tôi rồi đứng lên định bỏ đi. Anh ấn cô ngồi xuống rồi cũng trân trân nhìn lại tôi, không chịu thua. Tôi chỉ còn nghe thấy tim mình đập chầm chậm từng nhịp như đang sắp kề cái chết.

Kẻ thua cuộc là tôi, nếu cứ đứng nữa thì tôi và đứa bé trong bụng sẽ ngã xuống.

Đêm ấy anh không về nhà. Bằng cách đó anh báo cho tôi biết: Cùng với sự qua đời của mẹ anh, tình yêu giữa hai chúng tôi cũng đã chết.

Những ngày sau, anh vẫn không về nhà. Có hôm đi làm về, tôi thấy tủ áo như bị sắp xếp lại, chắc anh ấy về lấy các thứ của anh.

Tôi chẳng muốn gọi điện thoại cho anh, ý định giải thích mọi chuyện cho anh cũng biến mất hẳn.

Tôi sống một mình. Đi bệnh viện khám thai một mình.

Trái tim tôi như vỡ vụn mỗi khi trông thấy cảnh các bà vợ được chồng dìu đến bệnh viện. Các bạn ở cơ quan bóng gió khuyên tôi bỏ cái thai đi cho yên chuyện nhưng tôi kiên quyết không chịu. Tôi như điên lên muốn được sinh đứa bé này, coi đó như sự bù đắp việc bà mẹ chồng qua đời.

Một hôm đi làm về nhà, tôi thấy anh ngồi trong phòng khách mù mịt khói thuốc lá, trên bàn đặt một tờ giấy. Không cần xem, tôi đã biết tờ giấy đó viết gì rồi. Trong hơn hai tháng chồng vắng nhà, tôi đã dần dà học được cách giữ bình tĩnh. Tôi nhìn anh, cất mũ rồi bảo: “Đợi một tí, tôi sẽ ký ngay đây”. Anh nhìn tôi, ánh mắt lộ vẻ bối rối chẳng khác gì tôi. Vừa cởi cúc áo khoác, tôi vừa tự nhủ: “Chớ có khóc đấy, chớ có khóc đấy… “. Hai mắt nhức lắm rồi, nhưng tôi quyết không cho chúng nhỏ lệ nữa.

Mắc xong áo lên móc, thấy anh cứ chằm chằm nhìn cái bụng to của tôi, tôi mỉm cười đi đến bàn, cầm lấy tờ giấy, rồi chẳng xem gì hết, liền ký tên mình và đẩy tờ giấy cho anh.

“Em có bầu rồi đấy à?”. Đây là lần đầu tiên anh ấy nói chuyện với tôi kể từ hôm bà bị nạn. Nước mắt tôi trào ra không thể nào ngăn nổi. “Vâng, nhưng không sao cả, anh có thể đi được rồi”.

Anh không đi mà ngồi lại, hai chúng tôi nhìn nhau trong bóng tối. Anh từ từ ôm lấy tôi, nước mắt nhỏ ướt đầm vai áo tôi.

Thế nhưng lòng tôi đã không còn gì nữa, rất nhiều thứ đã biến đi xa lắm rồi, xa tới mức có đuổi theo cũng chẳng lấy lại được nữa. Không nhớ là anh ấy đã nói với tôi bao nhiêu lần câu “xin lỗi” nữa. Trước đây tôi cứ tưởng mình sẽ tha thứ cho anh, nhưng bây giờ thì không. Suốt đời tôi sao quên được ánh mắt băng giá anh nhìn tôi khi đứng trước cô gái nọ ở hiệu ăn Âu hôm ấy. Chúng tôi đã rạch vào tim nhau một vết thương sâu hoắm. Tôi không cố tình, còn anh thì cố tình. Quá khứ không thể nào trở lại được nữa.

Trái tim tôi chỉ ấm lên mỗi khi nghĩ đến đứa bé trong bụng, còn với anh thì tim tôi đã lạnh như băng. Tôi không đụng đến tất cả những thức ăn anh mua về, không nhận bất cứ món quà nào anh tặng, không nói với anh nửa lời. Kể từ hôm ký vào tờ giấy kia, hôn nhân và tình yêu, tất cả đều đã biến mất khỏi trái tim tôi.

Có hôm anh định trở lại phòng ngủ của chúng tôi. Anh vào thì tôi ra phòng khách nằm. Thế là anh đành phải về ngủ ở phòng của bà.

Đêm đêm, đôi lúc từ phòng anh vẳng ra tiếng rên rỉ khe khẽ. Tôi nghe thấy nhưng lặng thinh. Lại dở trò cũ chứ gì. Ngày trước, mỗi bận bị tôi làm mặt giận phớt lờ, anh ấy đều giả vờ ốm như vậy, khiến tôi ngoan ngoãn đầu hàng và chạy đến hỏi xem anh có sao không.Thế là anh ôm lấy tôi cười ha hả. Anh quên rồi, ngày ấy tôi thương anh vì hai người yêu nhau. Bây giờ thì chúng tôi còn có gì nữa đâu?

Tiếng rên rỉ ấy kéo dài đứt quãng cho tới ngày đứa bé ra đời. Suốt thời gian chờ đợi ấy, hầu như ngày nào anh cũng mua sắm thứ gì cho con, nào là đồ dùng của trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ, nào là sách nhi đồng v.v… Những thứ ấy chất gần đầy căn phòng của anh. Tôi biết anh
làm thế là để tôi cảm động, nhưng tôi giờ đã trơ như đá. Anh đành giam mình trong phòng, ngồi gõ phím máy tính lạch cạch. Chắc là tìm vợ trên mạng. Nhưng chuyện ấy đâu còn có ý nghĩa gì với tôi nữa.

Năm sau, vào một đêm khuya cuối xuân, cơn đau bụng dữ dội khiến tôi thét lên. Anh nhảy xổ vào buồng, hình như khi đi nằm anh vẫn không thay quần áo chỉ là để chờ giây phút này. Anh cõng tôi chạy xuống cầu thang, chặn taxi lại. Dọc đường, anh cứ nắm chặt tay tôi, luôn lau
mồ hôi trên trán tôi. Đến bệnh viện, anh lại cõng tôi chạy đến khoa sản. Khi nằm trên đôi vai gầy guộc mà ấm áp của anh, một ý nghĩ chợt lóe lên trong óc tôi: Trên đời này, liệu có ai yêu thương mình như anh ấy không nhỉ? Rồi anh vịn cánh cửa khoa sản, đưa ánh mắt ấm áp dõi theo tôi đi vào trong  Tôi cố nhịn đau mỉm cười với anh.

Khi tôi ra khỏi phòng đẻ, anh nhìn tôi và thằng bé, rưng rưng nước mắt mỉm cười. Tôi chạm vào tay anh, chợt thấy anh mềm nhũn người, mệt mỏi từ từ ngã xuống.

Tôi gào tên chồng mình…, anh chỉ mỉm cười, nhắm nghiền mắt lại…

Tôi cứ tưởng mình sẽ không bao giờ còn nhỏ nước mắt vì anh, thế mà lúc ấy một nỗi đau xé ruột xé gan bỗng dội lên trong lòng.

Bác sĩ cho biết chồng tôi bị ung thư gan, cách đây 5 tháng mới phát hiện, khi đó bệnh đã ở thời kỳ cuối, anh chịu đựng được lâu thế quả là một chuyện lạ hiếm có. Ông bảo: “Chị nên chuẩn bị hậu sự đi thì vừa”. Mặc y tá ngăn cấm, tôi trốn ngay về nhà, xộc vào phòng anh, mở máy tính ra xem. Một nỗi đau nhói lên làm trái tim tôi nghẹn lại. Thế đấy, 5 tháng trước đây
anh đã phát hiện mình bị ung thư gan, những tiếng rên rỉ của anh là thật cả, nhưng tôi lại cứ cho là…

Những điều ghi trong máy tính rất dài, đó là lời trăn trối anh để lại cho con mình: Con của bố. Vì con mà bố ráng chịu đựng cho tới nay, chờ bao giờ trông thấy con thì bố mới chịu ngã xuống. Đấy là nguyện vọng lớn nhất của bố hiện giờ… Bố biết rằng, đời con sẽ có nhiều niềm vui hoặc có thể gặp trắc trở. Nếu bố có thể cùng con đi suốt quãng đời con lớn lên thì vui
biết bao. Nhưng bố không có dịp may ấy nữa rồi. Bây giờ bố ghi lại vào máy tính từng vấn đề con sẽ có thể gặp phải trên đường đời, khi nào gặp những vấn đề ấy thì con có thể tham khảo ý kiến của bố, con nhé.  Con ơi, viết xong mấy chục trang này, bố cảm thấy như
mình đã cùng đi với con suốt chặng đường trưởng thành của con. Bây giờ bố thật sự vô cùng sung sướng. Hãy yêu mẹ con nhé! Mẹ rất vất vả vì con đấy. Mẹ con là người yêu con nhất và cũng là người bố yêu quý nhất…

Chồng tôi viết về tất cả mọi chuyện, kể từ khi đứa bé còn ở vườn trẻ cho tới lúc nó học tiểu học, trung học, đại học, rồi ra công tác, cả đến chuyện yêu đương của con nữa. Chồng tôi cũng để lại một bức cho tôi:

Em yêu quý. Được lấy em làm vợ là niềm hạnh phúc lớn nhất trong đời anh. Em hãy tha thứ việc anh đã làm tổn thương em. Hãy tha lỗi việc anh giấu tình hình bệnh tật của mình, chẳng qua chỉ vì anh không muốn để em phải lo nghĩ trong thời gian chờ bé chào đời… Em yêu quý. Nếu khi đọc những dòng này mà em khóc thì nghĩa là em đã tha thứ cho anh rồi. Như thế anh sẽ có thể mỉm cười cảm ơn em luôn luôn yêu anh… Anh sợ rằng mình sẽ không có
dịp tự tay tặng cho con những món quà anh đã mua sắm. Phiền em hằng năm thay anh tặng quà cho con, trên bao gói nhớ đề rõ ngày tặng, em nhé…

”Khi tôi trở lại bệnh viện thì anh vẫn đang hôn mệ Tôi bế con đến, đặt nó nằm bên cạnh anh và nói: “Anh ơi, anh hãy mở mắt ra cười lên nào. Em muốn để con mãi mãi ghi nhớ hơi ấm của bố nó khi nó nằm trong lòng anh đấy, anh ạ… “.

Chồng tôi khó nhọc mở mắt ra, khẽ mỉm cười. Thằng bé rúc vào lòng bố, ngọ ngoạy nắm tay nhỏ xíu hồng hồng.

Tôi ấn nút máy ảnh, nước mắt chảy ràn rụa trên mặt…

Nghị Minh, Trung Hoa

Nguyễn Hải Hoành dịch

 

  

Friday, February 14, 2025

Áo Tím Ngày Xưa - Nguyễn Cang

 ÁO TÍM NGÀY XƯA

 

















Em nằm say giấc ngủ trưa

Bàn tay ngà ngọc che vừa môi son

Tóc dài buông xõa eo thon

Ru em giấc ngủ cho tròn tuổi thơ

Mai đây khôn lớn đợi chờ

Cho anh gánh trọn một đời mộng mơ

Đò chiều tách bến Cần Thơ

Trời Tây- ninh cũng dật dờ từ đây

Anh về nhớ áo tím bay

Cali nắng ấm ngập đầy thềm hoang

Chiều tàn dạo bước lang thang

Đông về rét mướt khẽ khàng dế kêu

Anh về giũ hết rong rêu

Nhìn tầng mây xám nhớ nhiều quê hương

Mai về thăm lại em thương

Môi hồng vẫn thắm má hồng vẫn xinh

Ta giờ cuộc sống lênh đênh

Quê hương vẫn nhớ bóng hình vẫn ghi

Nguyễn Cang (Feb. 9, 2025)

Còn Nỗi Xuân Xưa - Diệp Văn

 CÒN NỖI XUÂN XƯA

 
















Hây hẩy gió cuối đông đưa tiễn lạnh

Líu lo chim trước ngõ hót chào xuân.

Muôn loài hoa bừng nở thoảng hương lân

Ôi nhộn nhịp khắp đường quê nẻo phố.

 

Nỗi niềm Huế lắm thăng trầm dâu bể

Bao oan khiên nén lệ xé tâm can

Trước thềm xuân Ất Tỵ dẫu rộn ràng

Vẫn còn đó bao ngổn ngang lặng lẽ.

 

Trường Tiền nhớ trắng khăn đau nghiệt ngã

Mậu Thân ghi lắm vật vã bi thương.

Cung đình đó ngai vàng... Vôi rệu rã

Huế tôi đây… Ai xót dạ niềm riêng.?!?

 

Jan 20, 2025 Diệp Văn