Tuesday, September 13, 2016

Đôi Mắt Ngước Lên - Hùng Bi


ĐÔI MẮT NGƯỚC LÊN
 
 
 

 
 
 
 
 
 
 
 
Cuộc vật lộn áo cơm đời rèn giũa
Dạy tôi nhìn ánh mắt của con người
Nếu ngước lên kèm theo chút mỉm cười
Là muốn chút huệ ân người đứng trước

Trưa hôm nay tôi nhìn qua màn nước
Đôi mắt rầu với cái ngước nhìn lên
Chợt ngẩn ngơ khiến đầu óc bồng bềnh
Tiếng mưa nhỏ nghe buồn tênh cũng mặc

Vẫn chiếc nón đi rừng khi lùng giặc
Đã te tua màu cô đặc thời gian
Chồng chất lên thêm bao nỗi gian nan
Cuộc mưu sinh chuỗi ngày tràn mưa nắng

Được chụp lên trên mái đầu bạc trắng
Râu lưa thưa như sợi nắng qua thềm
Mắt “ăn đèn” từng xuyên suốt bóng đêm
Đã mờ mịt vì đầy thêm bươn chải

Đôi chân anh bị mười hai li bảy
Tiện đứt ngang như chặt gãy sông hồ
Giờ chỉ còn đôi đầu gối da thô
Bước chập chững trên nấm mồ số phận

Xót thương anh một kiếp đời lận đận
Chẳng biết anh có ôm hận máu xương
Đã ngược xuôi lửa đạn chốn sa trường
Hiên ngang thế! Bây giờ dường thấp bé

Trên tay anh thẫn thờ cầm xấp vé
Xổ số chiều hy vọng ghé thần tài
Mắt ngước lên như có chút van nài
Xin làm ơn đưa bàn tay tế độ

Trong quán cơm bình dân bên mé lộ
Chiến hữu ơi! Xin hiểu hộ giùm tôi
Dĩa cơm kia mất mười bảy ngàn rồi
Sờ lại túi chỉ còn…ôi! hai chục

Còn chưa biết chiều nay thân củi mục
Có dĩa cơm để tiếp tục điêu tàn
Lấy gì đây mà xây giấc mộng vàng
Chắc có lẽ cùng đôi đàng hoạn nạn

Giả như tôi có trong tay bạc vạn
Liệu làm mềm những chai sạn trong anh
Thống khổ đời đâu thể phủ màu xanh
Chỉ tối xám hai ta đành ôm nó

Anh cười buồn hỏi tôi điều chi đó
Ừ! Thì tôi cũng được có như ai
Chiếc bội tinh anh dũng đã được cài
Nhành dương liễu phất phơ bày cay đắng

Thôi đừng nói cánh hoa dù trong nắng
Nâng ta bay giữa vắng lặng trời xanh
Mây chao nghiêng, vờn gió mát vây quanh
Thiên thần đỏ giờ cũng đành…lưng mật

Giờ chỉ nên nói ngang tầm mặt đất
Đôi mắt buồn nguội lạnh ngất hồn xa
Bữa hôm kia trong cái cõi người ta
Dăm anh bạn vượt đường xa thăm lại

Những đồng đội vùi thân nơi cỏ dại
Của Sư đoàn có cánh đại bàng đen
Cánh hoa dù rộng mở chí không hèn
Trên nền đỏ máu người len khắp nẻo

Đã nằm đây đèo Phượng Hoàng lạnh lẽo
Đất Khánh Dương vùi lấp thẻo xương bay
Đứng trầm buồn trong hơi khói cay cay
Bó hương thắp chiêu hồn bay loáng thoáng

Hào hùng xưa còn đâu mà hào nhoáng
Đã tan đi từ một tháng tư buồn
Những hy sinh vô vọng máu xương tuôn
Chỉ làm mắt vợ hiền luôn ngấn lệ

Anh ngậm đắng chút phần đời tồi tệ
Tôi nuốt cay cho hết hệ lụy buồn.

HÙNG BI
Khóa 58 Nhảy Dù TTHL/ND/Hoàng Hoa Thám

 

 

No comments: