Tuesday, May 31, 2016

Bất Chợt Thu Về Đầu Hạ (Chương Hai Mươi Ba) - Thuyên Huy



Bất Chợt Thu Về Đầu Hạ (Chương Hai Mươi Ba)

 


Chương Hai Mươi Ba

 

     Chiêu, Xưa và Thảo Ly tốt nghiệp trước bọn tôi vài tháng. Cả ba chọn về dạy ở Tây Ninh, không bao lâu thì Xưa lại đổi về Trảng Bàng, sống bên cạnh bác gái vì giờ bà chỉ còn một mình. Bác trai mất trước đó chừng nửa năm sau những năm chịu đựng với căn bệnh ngặt nghèo. Tôi về Tây Ninh, đưa Chiêu đến trường hôm Chiêu đi dạy ngày đầu. Mới đó cũng đã hơn bốn năm, cổng trường sân trường chẳng có gì thay đổi mặc dù chuyện đời đã có không biết bao nhiêu đổi thay. Cô giáo trẻ Chiêu mới hôm nào còn ngơ ngơ chờ thầy hiệu trưởng hỏi han, giờ thi tự nhiên đứng bên thầy trong hàng ngủ thầy cô trên bực tam cấp làm lễ chào quốc kỳ mỗi sáng. Đứng bên ngoài cổng nhìn xuống xóm chài phía bên kia sân trường, tất cả vẫn là lối xưa xe ngựa hồn thu thảo.


 

    Ngõ đường góc phố, vẫn y như xưa, không khác gì con sông nhỏ ngăn đôi phố chợ, nửa bên này nửa bên kia cứ đục trong, trong đục theo từng cơn nước. Về Tây Ninh, đối với tôi lần nào cũng như lần nấy, hình như tôi chưa tìm được một chút gì khác hơn. Cũng đón chuyến xe lôi máy nghèo, theo ngõ rẽ đầy cỏ dại vào thăm mộ mẹ ruột, nằm buồn thiu bên cạnh gốc cây sao già, thui thủi. Cũng ngồi thở dài trước mộ bia chú Hiếu, cũng vào thăm thiếm hối ha hối hà vì phải bắt kịp chuyến xe đò cuối ngày về Cẩm Giang cho kịp chuyến tàu chiều về Bến Cầu. Ở nơi này, tôi thuộc lòng nhịp tiếng ễnh ương, kéo dài nửa khuya trong những đêm không có tiếng súng đại bác vọng về từ xa. Cũng đứng sau vườn, đếm từng sợi tóc bạc của mẹ tôi bay lòa xòa theo chiều gió sớm từ phía bên kia truông, đếm như đếm số ngày còn lại của đời người, không biết sẽ còn bao nhiêu lần gặp nữa. 

    Ở Tây Ninh đôi ngày rồi thôi, tôi xuống lại Sài Gòn tiếp tục sống những ngày tiếp nối. Không còn Chiêu ở đây Sài gòn vẫn vậy. Con đường Cộng Hòa, giờ đôi lần đi qua là đôi lần rươm rướm nhớ. Kỷ niệm hai đứa tôi còn lang thang quanh quẩn đâu đây. Tôi không còn háo hức, chờ con phố lên đèn để nghe tiếng chuông từ nhà thờ Đức Bà vọng vang báo thánh lễ chiều, tiếng chuông mà Chiêu đã chờ, để cầu nguyện ơn trên ban phép lành cho chuyện chúng tôi, suốt trong bốn năm hơn trên ghế giãng đường đại học. Tôi thèm những cơn mưa muộn hơn xưa, để quanh mình chỉ là  khoảng tối lấp kín chút buồn chút vui. Sài Gòn giờ là chỗ mà tôi phải sống như phần đời phải sống thế thôi. Tùng thì háo hức chờ ngày ra trường, gia đình hai bên đã hứa nhau mọi chuyện, đám cưới chắc cũng không còn bao lâu. Mừng cho Tùng và Thảo Ly bao nhiêu thì lo cho mình bấy nhiêu. Cái lo khó nói, muốn quên nhưng lại không quên được. Lâu rồi, bẳng đi một dạo, tôi không có tin gì về Tường, nếu không lầm thì Tường chắc sắp ra trường nay mai. Đôi lần qua thăm bà chị hắn bên cư xá Nguyễn văn Thoại thì cũng những chuyện cũ thôi. Có muốn nói thêm gì cũng không thêm được. Bà chị Tường cho xem mấy xấp hình của hắn chụp trong quân trường cũng như trên đường phố Đà Lạt những hôm nghỉ phép. Hình nào hình nấy trông oai vệ và tươi tắn. Tường không khác gì tính từ ngày hắn bỏ Sài Gòn đi. Tường đã không gởi thư cho Chiêu nhiều như năm trước.

    Chiêu về Tây Ninh rồi, tôi thỉnh thoảng mới ghé thăm bà chị Chiêu ngoài thương xá Eden đôi lần. Cái thiết tha chờ chuyến xe cuối ngày từ Tây Ninh xuống, nhìn Sài gòn lên đèn trong đêm đã như một hạt bụi mờ, không còn trong tôi đâu đó nữa. Ngày kéo dài và dài nảo nuột trên ghế giảng đường. Đêm chong đèn học bài không còn mong cho đêm chóng sáng. Buổi sáng lạnh lùng và trống đơn dễ sợ. Tùng thì không đến nổi như tôi, hắn cười nói hơn tính từ ngày hai bên gia đình hứa hôn. Cánh cửa sổ nhà trọ cũng đã không còn mở rộng dù là những đêm có chương trình truyền hình hay như trước. Bà chủ nhà thắc mắc đứng trước sân nhìn qua đôi lần nhưng tôi cũng như Tùng đều không có nhà. Chiến cuộc ngày cứ tăng dần, đêm nào cũng có tiếng súng xa xa vọng về, đôi khi lẻ loi đôi khi từng chập. Đám bạn bè vào lính, ra trường, nhập cuộc lâu lắm rồi không thấy tăm hơi, họa hoằn lắm mới nghe tin, nhưng khi nghe tin thì đã đổi đi xa hơn nữa hay đã nằm xuống ở một nơi nào đó. Đứng bên lề cuộc chiến, chẳng mấy người dám nói cho đến bao giờ, sống thì cứ sống theo kiếp người đã được thượng đế sắp đặt từ thuở mới sinh ra. Buồn hay vui, còn hay mất cũng chỉ là những đường chỉ tay, ngoằn nghoèo trên hai bàn tay trái phải, cái thì tình đạo cái thì mạng đạo, đi hay ở, chẳng mấy ai thoát khỏi.
 
 
 

    Trời Sài Gòn bỗng chợt đổ mưa, mưa vội mưa vàng, lúc thì sáng khi thì về chiều. Giữa thu, cây lá buồn thiu trên đường phố, mưa từng giọt từng cụm nhỏ cứ rớt nhanh xuống mặt đường rồi vở tan bên lề, chẳng chút thiết tha với đám cành trơ trụi lá, trời có nắng nhưng có đôi chút lạnh. Thi tốt nghiệp vừa xong, Tùng về Long An vài hôm, tôi ở lại chờ hắn lên để cùng nhau đi Tây Ninh trước khi có kết quả chọn nhiệm sở, tôi thì chưa tính ở đâu, nhưng Tùng thì định về Trung Tâm Nguyên Tử Năng Đà Lạt. Giữa trưa, buồn quá thả bộ ra Trần Quốc Toản đón xe buýt xuống bến Bạch Đằng nhìn sông nước cho mát lòng đôi chút. Ly cà phê đá chưa kịp uống nửa ly, đã thành cà phê nóng dưới cái nắng hừng lên bên kia sông. Con nước đứng lại giữa dòng, dăm ba chiếc ghe nhỏ lơ lững trôi, màu ghe không mấy khác màu nước đục, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng còi tàu lớn đâu đó ở bến cảng Khánh Hội.

 

Thuyên Huy

(Còn tiếp)

Bán Tình Yêu Giữa Chợ Đời - Thuyên Huy


Bán Tình Yêu Giữa Chợ Đời

 


 
 
 
 
 
 
 
Tôi bán tình tôi giữa chợ đời
Khách qua kẻ lại hỏi làm vui
Mối tình của những lần hò hẹn
Chờ ở cuối đường chỉ có tôi

 
Người lạ hỏi mua đoạn cuối cùng
Hôm em khăn áo bước sang sông
Cũng con đò cũ ngày xưa đó
Sóng xót xa đưa xác pháo hồng

 
Tôi đứng lẻ loi giữa nắng chiều
Chợ thưa phố xá chạnh buồn theo
Nghiêng vành nón lá che bóng ngã
Người cũng một đời hiu quạnh hiu

 
Tôi xếp tình đau chôn đáy sầu
Để đêm thôi còn những đêm thâu
Thương ai người giấu dòng lệ nghẹn
Muộn màng mình vừa chợt biết nhau

 
Chấp tay làm dấu tạ ơn người
Cho tôi còn được thoáng đời  vui
Chút tình riêng mình người giữ lại
Giữ để mai kia khỏi ngậm ngùi

 
Lặng lẽ người đi chợ đã tàn
Hồn đau nặng trĩu chít khăn tang
Đêm nay cuối góc vườn năm cũ
Tôi tiễn tình tôi xuống mộ hoang

 
Thuyên Huy
Ngày mưa dầm chờ đò qua Lake Boga tháng năm 2015

 

 

 

Thời Chưa Cưới - Khái Hưng



Thời Chưa Cưới

 


Trên bãi biển Sầm Sơn, Phát và Hoàn biết nhau, lưu ý đến nhau rồi thân mật với nhau.

Hoàn và mẹ thuê nhà nghỉ mát, thuộc dẫy thứ sáu. Mỗi khi ra bãi biển, Hoàn phải qua một khách sạn nhỏ. Phát trọ ở đấy. Sáng nào, chiều nào chàng cũng đứng trên hiên gác đợi Hoàn đi tắm. Và chàng thả xuống những lời bỡn cợt. Trước Hoàn còn mỉa mai đáp lại. Sau thấy anh chàng trơ trẽn quá, nàng lặng thinh, hoặc mỉm cười khinh bỉ. Nhưng cái lặng thinh ấy, cái mỉm cười ấy, Phát không cho là có ý khinh bỉ. Trái lại, chàng nhất định tin rằng Hoàn ưng mình.

Hoàn khó chịu, đi lối khác ra biển tuy lối này vừa dài hơn, vừa bẩn hơn, nhất những hôm trời mưa. Biết thóp, Phát đến đón ở gần cổng nhà Hoàn, để theo nàng đi tắm. Hoàn bật cười. Và chẳng giữ nổi vẻ lạnh lùng, nàng trả lời Phát một câu nhã nhặn. Thế là hai người bắt đầu làm quen nhau.

Từ đấy Hoàn lại theo con đường cũ. Mỗi lần qua khách sạn, nàng ngửng lên nhìn, và cố nhiên gặp Phát đứng vẫy rồi vội xuống để cùng ra bãi biển. Hoàn thấy Phát có duyên. Phát thấy Hoàn không nhạt cũng không rởm đời như phần nhiều thiếu nữ chàng đã gặp. Đó là, theo ý chàng, một hạnh kiểm rất hiếm ở một cô gái con nhà.

Nhờ làn không khí dễ dàng ở nơi tắm biển, hai người rất chóng thân mật, suồng sã với nhau nữa. Nghĩa là có những cử chỉ và ngôn ngữ mà ở Hà thành người ta sẽ cho là quá thân mật, suồng sã. ở đây, đó chỉ là những sự đã được coi thường, đã quen mắt lắm. ở đây, còn ai giữ gìn bẽn lẽn làm gì nữa, khi mà nam nữ gần trần truồng đứng nói chuyện với nhau hằng giờ rất tự nhiên và thẳng thắn. ở đây, chỉ những người giả đạo đức mới cho thế là lõa lồ, là dơ dáng.

Vì thế, không ai lưu ý đến Phát và Hoàn khi hai người cầm tay dắt nhau đi dưới nước, hay rúc rích cười nhảy theo làn sóng trắng. Và khi Phát dạy Hoàn bơi, không những chị em bạn Hoàn không lấy làm chướng mắt mà còn nhờ Hoàn giới thiệu mình với Phát để được chàng dạy. Phát đã trở nên một thiếu niên được phái đẹp cưng chiều trên bãi biển. Chàng không lấy thế làm tự hào với đám phụ nữ vì ngoài Hoàn ra chàng không để mắt tới một ai. Chàng sung sướng rằng môn bơi lội của mình đã làm tôn giá trị mình ở trước mặt Hoàn. Còn Hoàn thì nàng tự phụ rằng đã quen trước các chị em một người có tài bơi lội - chỉ cái tài ấy là đáng kể ở nơi bãi biển - mà lại quen thân. Nhưng một hôm, chính nàng cũng không hiểu tại sao, nàng bỗng cảm thấy nàng ghen. Tính tình ấy vụt hiện ra trong tâm khảm nàng. Có lẽ thoạt tiên đó chỉ là lòng ích kỷ không ưng người khác có cái mình có. Phát đã dạy nàng bơi, nàng muốn một mình nàng được hưởng cái đặc quyền ấy.

Rồi tính ghen thu hẹp lại trong phạm vi ái tình, Hoàn đau đớn nhìn Phát giữ trong tay những tấm thân màu nâu hồng, chắc nịch và khỏe khoắn.

Nàng đã bắt đầu yêu.

Phát thì mê man, ngây ngất trong giấc mộng mới nhóm. Chàng thấy Hoàn có đủ hết đức tính về hình thức và tinh thần. Một hôm chàng gọi đùa và nịnh: "Cô Hoàn toàn". Hoàn sung sướng đỏ mặt, nhưng vờ hỏi:

- Sao anh lại gọi tôi là Hoàn toàn?

Chàng mỉm cười đáp:

- Vì cô hoàn toàn đẹp cả người lẫn nết.

Mặt Hoàn càng đỏ, và nàng ngượng ngùng nhìn Phát:

- Anh cứ mỉa em!

Thế là tiếng "em" đột ngột lọt vào trong câu chuyện, rồi ở lại đấy; trước còn ngập ngừng, sau trở nên tự nhiên và thân mật. Tới thời kỳ ấy, anh chị đã năng đến nhà nhau, hoặc Phát lại bà hàn rồi cùng bà và Hoàn ra bãi biển, hoặc Hoàn lúc qua khách sạn rẽ vào đó để đợi Phát thay slip. Những hôm bà hàn không đi tắm được, bà không quên dặn Phát:

- Ông đừng cho em ra xa quá nhé. Tôi nghĩ đến những người chết đuối mà tôi sợ... Mà ông cho em về sớm một tí.

Lần nào Hoàn cũng cười và có khi nũng nịu đáp lại mẹ:

- Mẹ làm như con mẹ lên năm lên ba không bằng!

Nếu con bà lên năm lên ba thì bà hàn đã chẳng lo sợ. Bà lo sợ chỉ vì Hoàn năm nay vừa mười tám. Nhưng bà đã kịp hỏi thăm tin tức về Phát rồi. Bà biết Phát là con nhà giàu sang lại sắp lên năm thứ ba trường Luật. Vì thế bà bằng lòng cho phép Hoàn gần gụi Phát tuy bà càng cẩn mật giữ gìn con gái hơn trước. Bà thầm mong Phát sẽ trở nên rể bà, nhưng bà vẫn ngại cho cái tính quá phóng túng, quá tự do của cô con cưng.

Trong khi ấy, Phát và Hoàn đi sâu mãi vào tính tình, vào tâm khảm nhau. Và một ngày một thêm kính trọng, yêu mến nhau hơn. Phát cho Hoàn là người vợ mình mơ ước bấy nay. Không một cái gì một người đàn bà cần phải có mà chàng không thấy Hoàn có. Về phần Hoàn, thì nàng mừng rằng nàng đã do dự chưa nhận lời lấy Phiên, người đến hỏi nàng đầu năm nay. So với Phát, Phiên còn đáng kể vào đâu!

Về Hà Nội, Phát vẫn chăm chỉ đến nhà Hoàn. Bây giờ, tuy chưa hỏi, hai người đã tôn nhau như vị hôn phu và vị hôn thê của nhau rồi. Trong đám bạn bè của hai nhà, có người lại tưởng như Phát và Hoàn đã lấy nhau.

ở Hà Nội, làn không khí thân mật suồng sã ngoài bãi biển đã nhường chỗ cho một làn không khí trang nghiêm và buồn tẻ nơi khách thính. Nhưng không vì thế mà đôi bên thấy kém lạc thú trong sự giao thiệp. Có buổi chiều, hằng giờ ngắm nghía Hoàn đan chiếc áo len ở bên cạnh bà mẹ ngồi chăm chú phá trận, Phát sung sướng hơn là được trò chuyện với Hoàn. Vì trong lúc yên lặng ngắm nghía Hoàn, chàng nghĩ đến cái sung sướng không cùng của chàng.

Nghỉ hè năm sau, Phát đã đỗ bằng cử nhân. Và trước khi vào Sầm Sơn, chàng đã hỏi Hoàn làm vợ. Đó là một việc không cần vội, theo ý Phát và Hoàn, nhưng trước sau cũng một lần, làm cho xong đi thì vẫn hơn. Vả hỏi rồi, hai người sẽ được tự do nói chuyện, sẽ được tự do đi chơi mát với nhau mà không sợ người ta dị nghị.

- Nhưng chỉ hỏi thôi đấy nhé? Còn cưới thì hãy thong thả.

Hoàn âu yếm bảo Phát thế. Và Phát cười ngất trả lời:

- Vâng, xin tuân thượng lệnh.

Hoàn cảm động, giọng nói run run:

- Năm nay em mười chín, ước gì em được sống cái thời chưa cưới trong ba năm nữa.

- Bấy giờ em hăm hai và anh hăm sáu, vừa lắm. Thời chưa cưới càng dài mình càng sung sướng, phải không em?

Hoàn giọng nũng nịu:

- Chính thế. Với lại em sợ lúc cưới rồi, anh không yêu em bằng lúc chưa cưới.

Phát cười, trách:

- Em không tin bụng anh hay sao?

Hoàn vội vàng tạ lỗi.

Quả nhiên hai người xin được nhà cho hoãn việc cưới. Họ đều là con cưng, muốn sao cũng được cha mẹ chiều theo.

Năm nay ra biển, Hoàn thấy kém thú. Nàng cố tìm duyên cớ, và dễ dãi nàng cho ngay rằng Sầm Sơn buồn tẻ là vì số người ra nghỉ mát không đông. Sự thực thì chỉ tại năm trước nàng mới bắt đầu làm quen với Phát, nàng còn đương náo nức, bồng bột. Năm nay lòng nàng đã trấn tĩnh lại. Và bên người chồng chưa cưới, nàng thấy cần phải giữ gìn hơn bên một người bạn trai. Với người bạn, nàng không sợ phật ý. Với người chồng chưa cưới, nàng chỉ lo làm phiền lòng vì một câu nói lỡ, hay vì một ý tứ kém thân yêu. Nàng trở nên thiếu thành thực đối với Phát và đối với mình. Không phải nàng không yêu Phát bằng năm ngoái, trái lại thế. Nhưng lúc nào nàng cũng phải cố biểu lộ tình yêu của nàng, đó có lẽ là cái cớ làm cho nàng lúc nào cũng áy náy không vui.

Còn Phát thì chàng thấy cử chỉ của chàng ngượng ngập, ngôn ngữ của chàng lúng túng.

Bọn phụ nữ quen chàng bảo nhau: "Phát làm sao ấy, không được như năm ngoái nữa". Quả thực, Phát kém thân mật, kém vui vẻ, kém cả tự nhiên đối với họ. Chàng đã nhận biết tình ghen của Hoàn. Chàng thầm cảm ơn Hoàn, cho tình ghen ấy là tình yêu. Và chàng cố cư xử sao cho Hoàn khỏi bực tức vì chàng: Chàng lạnh lùng với tất cả mọi người, trừ Hoàn ra. Chẳng bao lâu chàng trở nên một người cứng cỏi, ít giao thiệp. Nguy hiểm cho chàng, Hoàn cũng nhận thấy thế.

Nhưng may mắn cho hai người, mùa nghỉ mát của họ kéo dài có đến đấy. Họ về Hà Nội và tình thế cứu vãn kịp. Vì ở Hà Nội hai người ít gặp nhau hơn ở Sầm Sơn, và nhờ đó, ít phải giữ gìn hơn. Bởi thế họ lại cảm thấy họ yêu nhau nồng nàn. Có xa nhau mới biết yêu nhau, mới nhận thấy tình yêu của nhau. Mà ở Hà Nội tuy gần nhau nhưng hai người vẫn xa nhau. Phát ngày hai buổi bận dạy học ở một trường tư. Rỗi lúc nào lại cắm cổ học thêm để chờ thi tham tá lục sự, hay thương chánh hay một chân kiểm sát ngạch tây nào đó. Theo luồng tư tưởng mới trong đám trưởng giả mới, Hoàn rất ghét quan, lấy sự nói xấu quan trong khách thính làm hợp thời thế.

Hoàn cũng biết Phát chăm học lắm, và chăm học như thế là vì nàng. Nàng cảm động và yêu Phát hơn, mặc những lời chỉ trích của các chị em bạn. Họ bảo Hoàn:

"Anh cử nhà chị học lấy chết à?" - "Anh đồ của chị học mụ người đi mất thôi." – "Bây giờ chả thấy mặt mũi anh chàng đâu nữa" - "Ghê quá! Hôm nọ gặp chàng ở Gôđa, trông người bây giờ lù dù tệ!"

Hoàn nghe những câu chế giễu đã chán cả tai. Nhưng một hôm nàng thấy Phát lù dù thật, nhất Phát lại đi bên cạnh một người bạn lực lưỡng, khỏe mạnh, đẹp đẽ bội phần. Phát giới thiệu bạn với vị hôn thê:

- Anh Huấn, một nhà quán quân quần vợt kiêm quán quân bơi lội, sinh viên trường thuốc.

Hoàn nhã nhặn đưa tay ra bắt.

Sang nghỉ hè năm thứ ba của thời chưa cưới. Đã có sự thay đổi: Phát vừa đỗ kiểm sát thương chánh và bà hàn vừa làm xong nếp nhà nghỉ mát ở Sầm Sơn. Bà mời Phát cùng đến ở với mẹ con bà, nhưng Phát từ tạ nói đã trót thuê nhà rồi. Sự thực, chàng giữ kẽ không muốn đến ở nhà vợ trước khi cưới, nhất chàng lại biết bà mẹ vợ rất khó tính và lắm điều.

Vui vẻ khỏe mạnh nay đã trở về với Phát. Những người quen thuộc đều nhận thấy anh Phát năm xưa, hồi còn theo học trường Luật. Nhưng Hoàn, trái lại, lúc nào cũng nghĩ ngợi, nét mặt buồn tẻ, lạnh lùng. Phát mải đùa nghịch không hề lưu ý đến cái buồn, cái tẻ của nàng, làm nàng càng bực tức, khó chịu. Nàng khinh bỉ tự nhủ thầm:

"Lúc người ta lên thì người ta biến đổi đến thế đấy! Nhưng mới được thế mà đã cho là lên thì tầm thường quá!".

Và nàng thấy Phát tầm thường. Nhớ lại, nàng không tìm thấy một cái gì cao thượng ở Phát. Nhưng nàng chép miệng tự an ủi: "Người ta tầm thường như thế cả, có gì mà mình phải bận lòng!"

Giữa lúc ấy Huấn vào Sầm Sơn, đến ở nhà Phát. Tính ngộ nghĩnh hay pha trò của Huấn khiến Hoàn quay về với vui vẻ được hơn một tuần lễ. Rồi sau khi Huấn ra Hà Nội, đâu lại vào đó.

Một hôm nàng mỉm cười chua chát đứng nhìn Phát giữ cho một bạn gái của nàng tập nằm ngửa trên mặt nước. Phát quay lại, thoáng nhìn thấy cái mỉm cười ấy. Chàng không giữ nổi chau mày. Chàng nghĩ thầm: "Hoàn vô lý quá! Bạ ai cũng ghen". Tình ghen mà trước kia chàng cho là tình yêu, nay chỉ là một tính tình nhỏ nhen, khả ố. "Chưa cưới mà còn thế này, nữa là lúc đã cưới. Mình sẽ mất hết tự do". Chàng cũng không trang nghiêm nghĩ tới tương lai. Và ngay buổi chiều, chàng ngỏ ý kiến với Hoàn về tình ghen. Chàng không muốn để bụng một điều gì. Hoàn xin lỗi chàng. Phát đã quen với tính mỉa mai của vị hôn thê. Chàng không biết lúc nào Hoàn thành thực, lúc nào nàng giễu cợt. Đối với Hoàn, chàng thường ngờ vực, và những lời xin lỗi của Hoàn, chàng không dám chắc rằng đó là những lời thành thực.

Giữa hai người như có một bức rào ngăn cản. Cả hai cùng cố phá bức rào ấy đi, nhưng phá một cách quá uể oải, nên một ngày nó một mọc dầy hơn, bền vững hơn.

Chỉ còn những sự giả dối để che đậy. Cử chỉ dịu dàng, ngôn ngữ mềm mại, thân mật. Và ở ngoài bãi biển bao giờ hai người cũng đi liền với nhau. Họ khoác cánh nhau, vui cười trò chuyện với nhau. Nhưng đó là những lúc linh hồn họ xa nhau nhất. Hoàn bảo Phát: "Sáng mai chúng ta ra tắm sớm nhé?".

Và nàng nghĩ thầm: "Mình phải bảo Nga, Lan cùng đi tắm mới được, nếu không thì sẽ buồn chết". Phát cố giữ cái ngáp để trả lời: "Phải đấy Hoàn ạ, mai đi tắm sớm nhé!" Và chàng tự nhủ: "Để ngắm cái mặt buồn thiu của bà vị hôn thê! Rõ khổ!".

Họ đi sát cánh nhau. Họ nói chuyện để nghe thấy câu chuyện tẻ nhạt của nhau. Họ yên lặng để nghĩ đến, để nhớ đến cái xoàng, cái tầm thường của nhau, của gia đình nhau. Nay họ biết nhau, hiểu nhau như vợ chồng. Ba năm gần chung sống rồi còn gì! Cái mỉm cười của người này, người kia nhận thấy hết nghĩa sâu kín. Câu khôi hài của người kia người này cố không nghe thấy vì đã nghe không biết lần thứ mấy rồi.

Họ hiểu nhau, để mà chán nhau, để mà khinh nhau. Nếu họ là vợ chồng rồi thì họ cứ chán nhau, cứ khinh nhau, không sao. Đằng này họ là vị hôn phu, vị hôn thê của nhau. Họ có can đảm chán, khinh nhau mãi để chờ ngày cưới không?

Phát cho việc hôn nhân của mình là một câu chuyện danh dự: Vì chàng gắn bó theo đuổi mà Hoàn trở nên vị hôn thê của chàng. Bây giờ còn biết nói sao? "Thôi thì cũng liều; vả lại lấy Hoàn vị tất đã khổ hơn lấy một người khác, bất cứ người nào... Về nhan sắc, thì Hoàn chẳng kém mấy ai. Có một người vợ đẹp kể cũng oai, cũng đáng tự hào với chúng bạn". Tư tưởng ấy làm Phát bật cười lên tiếng.

Hoàn thì cho việc hôn nhân của mình là do số mệnh. Nàng nghĩ đến, nàng nhớ lại những người định hỏi nàng và bị nàng lãnh đạm từ chối. Nàng thấy những người ấy đều hơn Phát. "ít ra cũng không tầm thường bằng!" Vì mới quen, nàng không biết tính tình họ, nhưng nàng chắc rằng không đến nỗi xoàng xĩnh như tính tình Phát.

Kể nàng tìm cớ tuyệt giao thì cũng được, thì cũng chẳng khó khăn gì. Phiền một nỗi thời chưa cưới của nàng đã kéo dài quá. Ai ai cũng biết rằng nàng là vị hôn thê của Phát. Ai ai cũng nói đến. Hơn thế, người ta coi hai người như đã thành vợ chồng rồi. Chẳng lẽ bây giờ câu chuyện lấy nhau bỗng im bặt đi! Như cái pháo tịt ngòi? Thế còn ê chề hơn là nhắm mắt lấy nhau vậy. Giá Phát xin thôi, thì đã đi một lẽ. ừ, giá Phát xin thôi...

Từ đó nàng hy vọng Phát xin thủ tiêu hôn ước. Và tính nết nàng càng khó chịu: nàng mong thầm rằng nhờ thế mà may ra nàng được Phát tuyệt giao.

*

Hết hè, nhà Phát và nhà Hoàn nhộn nhịp sắm sửa. Đôi bên cha mẹ muốn lo xong việc hôn nhân cho con trước khi Phát được bổ vào Sài Gòn.

Và đám cưới linh đình, ồn ào, ầm ĩ. Để che cái nhạt nhẽo, cái lạnh lùng của hai linh hồn sắp hòa hợp.

Tối nhập phòng, Phát bảo Hoàn:

- Giá chúng ta lấy nhau ngay mùa hè mới biết nhau ở Sầm Sơn...

Hoàn hiểu thấu tư tưởng của Phát, cau có hỏi:

- Sao anh lại nói thế?

Phát chữa:

- Thì có phải bây giờ đã có con rồi không?

Hoàn cười làm lành:

- ừ! Thì bây giờ may ra đã có con rồi.

 

Khái Hưng

Rút từ tập truyện Hạnh - Nxb Đời nay, Hà Nội, 1938.

 

 

Thơ Và Tình - vkp Phượng ngày xưa & Trang Nhật Ký Cuối Cùng - vkp Công chúa nhỏ


THƠ VÀ TÌNH 

 
















T
 không có tình...thơ thành nhạt nhẽo
Tình vắng bóng thơ...tình sẽ chơi vơi
Trót đã đem thơ rao bán cho đời
Tình giữ lại để riêng mình thụ hưởng...

*
Tình trong thơ dẫu thương vay khóc mướn
Cũng điểm cho đời chút nghĩa yêu thương
Dù bước đầu tiên hay đến cuối đường
Phải cố quên khi tình / thơ đứt đoạn...

*
Tình với thơ cuộc hôn nhân ai gán?
Mà khó tách rời vì cần có nhau
Vẫn cứ đi chung trên một con tàu
Lận đận lao đao qua từng thế kỷ...

*
Tình càng cay đắng thơ càng ủy mị
Hết giận hờn đến khóc lóc thở than
Bởi vì tình là nỗi khổ của thế gian
Thơ bày tỏ nỗi hoang mang tuyệt vọng...

*
Thơ thiếu tình sẽ mát đi cuộc sống
Tình vắng thơ thì hồn mộng lửng lơ
Một phút thuyền yêu neo bến cập bờ
Đủ viết nên một trang thơ trác tuyệt...

*
Thơ với tình... mãi nồng nàn bất diệt!!!

 
Saigon 22/5/2016
Vkp phượng ngày xưa

 
TRANG NHẬT KÝ CUỐI CÙNG 

 













Nhật ký chúng mình em ghi lần cuối
Kết thúc cuộc tình ngang trái lâu nay
Không phải tại em, anh cũng không sai
Chỉ tại hai ta có duyên không nợ!

*
Thuở mười tám khù khờ em rất sợ
Yêu đương lãng mạn với kẻ tình si
Nên bỏ qua thời tuổi mộng đẹp xinh
Hai lối rẽ cách ngăn tình vạn dặm!

*
Yêu đương ảo, tình thơ văn sâu đậm
Bối rối ngỡ ngàng khi gặp lại nhau
Lấp bấp ngượng ngùng khi mở câu chào
Phút giây đó chôn sâu vào ký ức!

*
Bao chông gai vẫn đón chờ phía trước
Mà tuổi già  gấp rút đuổi theo sau
Hạnh phúc cuối cùng còn được bao lâu?
Sao lại phải van xin và vay mượn?

*
Thực tế bẽ bàng không lường trước được
Vòng xoáy cuộc đời nhiều nỗi thương đau
Ao nước lã sao bằng giọt máu đào?
Đành nuốt lệ cúi chào người lữ thứ!

*
Trang nhật ký từ đây không còn chữ...

Saigon 19/5/2016
Vkp công chúa nhỏ