GIỮ TRONG TIM ĐƯỢC KHÔNG?
Nhạc sĩ Trúc Phương sống cùng
thời với tôi. Thuở ấy có lẽ ông là anh lính “ở miền xa”, còn tôi là cô nữ sinh
áo trắng hậu phương. Chúng tôi đã có một thời được sống trong quê hương rất đỗi
thanh bình:
Huyền Chiêu
“Hàng dừa
cao nghiêng nghiêng soi bóng sông
Mộng ngày mai say sưa những ước mong”
Nhạc Trúc
Phương đã từng rất hiền:
“Quê em nắng
vàng nhạt cô thôn
Dải mây trắng dật dờ về cuối trời” *
Rồi chiến tranh bỗng dưng rơi xuống đúng vào tuổi thanh xuân
tươi đẹp của chúng tôi. Và nhạc Trúc Phương không còn mang giọng điệu thanh
bình. Nhạc Trúc Phương bất thình lình trở nên ai oán như những tiếng nỉ non,
than khóc trong những “đêm lạc loài, giấc ngủ mồ côi”* của những
người lính bị quăng vào cuộc chiến phi lý và dai dẳng.
Thuở ấy nhạc Trúc Phương gần gũi với quần chúng miền Nam hơn
Phạm Duy và Trịnh Công Sơn. Ông nói được tiếng lòng người lính trẻ.
Người lính trẻ miền Nam là ai?
90% họ là những nông dân chân lấm tay bùn. Những chàng
trai mười tám, hai mươi ấy đáng lẽ phải được sống yên lành với ruộng đồng quê
hương, bên “mẹ quê nâu sồng và người em mơ mộng” * nhưng họ buộc phải
trở thành người lính, họ lóng cóng cầm súng thay cho cây cuốc, cán cày.
Họ còn là những anh học trò ốm yếu , chưa hề bước chân vào đời,
vừa cởi chiếc áo sơ-mi trắng đã phải khoác lên mình bộ quần áo nặng nề mang màu
rừng núi cùng ba-lô và súng đạn xa lạ. Nhạc Trúc Phương là tâm sự của người
thanh niên miễn cưỡng sống đời quân ngũ “đi lính xa đánh giặc từng giờ.” *
“Đánh giặc từng giờ” là mỗi giờ anh đều có thể là kẻ cầm súng giết người hoặc
có thể bị người giết chết trong khi anh vẫn thèm sống, thèm yêu. Anh ngồi tính
toán chi li cho một ngày phép hiếm hoi thật tha thiết:
“Bốn giờ đi dài thêm bốn giờ về, thời gian còn lại anh cho em
tất cả em ơi” *
Người lính miền Nam đi lính nhưng không nghe anh nói tới kẻ
thù, chỉ thấy anh xót xa cho người con gái đang chờ anh bên sân ga:
“Tàu cũ
năm xưa mang người tình biên khu về chưa
Trắng đêm tôi chờ nghe
Tiếng tàu đêm tìm về”*
Tôi tìm đến nhạc Trúc Phương thật muộn màng. Thời còn trẻ, nhạc
Trúc Phương vẫn vang lên hàng ngày bên tai tôi đấy thôi. Tôi biết nhạc của ông
có ma lực lôi cuốn, nhấn chìm người nghe vào một nỗi buồn đau có thực. Nhưng
không hiểu sao thuở ấy tôi quá vô tâm với ông. Có lẽ tôi không chịu được những
sự thật quá đơn giản:
“Người
yêu ta rồi cũng xa ta nên chung thân ta giận cuộc đời” *
Tôi thích
hơn những câu hát có ý tưởng lạ :
“Đôi khi
thấy trên lá khô một dòng suối” (TCS)
Hoặc mang
phong cách thanh lịch như thời tiền chiến:
“mặt nhìn
mặt cầm tay bâng khuâng không nói một câu” (Tô Vũ)
Tôi rất sợ
những tối hậu thư kiểu lính:
“Đến với
tôi, hãy đến với tôi
Đừng yêu lính bằng lời” *
Và tôi đã quên Trúc Phương cho đến một ngày. Một ngày quê
hương không còn tiếng súng. Một ngày tôi và mọi người tự hỏi bây giờ mình sống
bằng cách gì đây. Một ngày mà cái đói đã làm chúng tôi quên cả thưởng thức mùi
vị của thanh bình. Một ngày tôi ngồi trên chuyến tàu chợ đông nghẹt người, làm
“con buôn”.
Chuyến tàu hôm đó không “đưa tiễn người trai lính về ngàn”
* mà đưa người dân ngược xuôi tìm đường mưu sinh và trên toa xe có cả vài hành
khách là bộ đội. Cái không khí ồn ào của một chuyến tàu chợ bỗng trầm hẳn xuống
khi một người ăn mày mù cất tiếng hát bi thương trong tiếng đàn guitar phím
lõm:
“Tôi ở miền
xa
Trời quen đất lạ
Nhiều đông lắm hạ
Nối tiếp đi qua
Thiếu bóng đàn bà”*
……………………………
Ngoài kia súng nổ
Đốt lửa đêm đen
Tầm đạn thay tiếng em”*
Có lẽ vì phải sống trong bóng tối, chẳng biết gì về thế sự,
người ăn mày mới dám hát “nhạc vàng”. Chuyến tàu chợ cứ lắc lư và người ăn mày
được… mấy anh bộ đội nài nỉ xin nghe lại bài hát. Lúc này tôi mới thấy hết cái
diệu kỳ của nhạc Trúc Phương khi nó làm lay động tất cả mọi người không phân biệt
chiến tuyến và tôi nghe như có một giọt nước mắt xúc động lặng lẽ rơi xuống từ
trái tim tôi.
Tôi lân la hỏi
người ăn mày:
“Giải phóng rồi sao bác không hát nhạc cách mạng?”
Bác nói thật thà:
“Hát nhạc ấy người ta không cho tiền..”
Từ đó tôi tìm lại nhạc Trúc Phương.
Nghe nhạc Trúc Phương tôi thấy lòng quặn đau, thương anh lính
hiền lành nhũn nhặn và có lẽ giới hành khất thích nhạc Trúc Phương vì trong nhạc
của ông “xin” và “cho” được nhắc đến rất nhiều:
Ai cho
tôi tình yêu/ để làm duyên nụ cười” *
“Xin đừng e ấp
Làm tim nghẹn lời” *
Khi biên giới của sự sống và cái chết quá mong manh, thì tình
yêu, dù là một tình yêu không có đoạn kết vẫn là thứ người ta khao khát nhất.
Thật khác xa với người lính ở bên kia chiến tuyến:
“Anh đang
hành quân
Ra nơi tiền tuyến
Mang theo tình yêu giai cấp trong tim”
Họ được dạy “nhắm thẳng quân thù mà bắn”. Quân thù được xác định
rõ ràng là “giặc Mỹ cọp beo”, là người Việt bên kia vĩ tuyến 17. Còn người lính
của Trúc Phương:
“Tàu xa dần
rồi,
Thôi tiếc thương chi
Khi biết người ra đi vì đời” *
“Vì đời” là một cuộc sống tươi đẹp hơn khi hết chiến chinh hay “vì đời” có
nghĩa là lỡ sinh ra trong cuộc chiến này, đời bắt thế thì phải thế chứ chẳng biết
kêu ai, oán hận ai?
Số phận bi đát, tâm trạng cô đơn, hoang mang cùng cực của anh
lính học trò, được ghi lại trong hầu hết ca khúc của Trúc Phương.
“Đơn vị
thường xuyên
Nằm trên đất giặc
Thèm trong hãi hùng
Tiếng hát môi em
Tiếng hát ngọt mềm” *
Nhờ nhạc Trúc Phương hậu thế sẽ hiểu rằng trong cuộc nội chiến
thảm khốc người lính miền Nam còn được tự do khóc than, trong khi người lính miền
Bắc bị ném ra chiến trường với trái tim ngục tù câm nín.
Tôi rất ân hận khi đã từng nghĩ rằng lời nhạc Trúc Phương quá
đơn giản. Bây giờ tôi mới ngấm được những câu chữ xé lòng của ông.
“Đi thêm
một bước trót nhỡ thêm một bước” *
Theo tôi thì
“trót nhỡ” chứ không phải “trót nhớ”.
Và như vậy tình yêu, theo ông là thứ lênh đênh vô định nhất trên đời.
“Yêu thì
chưa hết
Nên gọi tên tình chưa đỗ bến *
Và còn nhiều lắm những tâm tình tha thiết, những khát khao được
sống, được yêu, được nhìn thấy đất nước thật sự thanh bình trong nhạc Trúc
Phương.
Cuộc chiến 20 năm vừa qua quá ngắn ngủi so với 200 năm Trịnh Nguyễn phân tranh,
nhưng oan hồn của hàng vạn anh lính trẻ thì có lẽ cho đến bây giờ vẫn chưa siêu
thoát. Nỗi đau oan khuất, nỗi cô đơn ngút ngàn như vẫn còn chất chứa, vang vọng
trong từng câu hát của Trúc Phương.
Có phải là định mệnh chăng, khi ông viết bài Nửa Đêm Ngoài Phố,
là đã báo trước cho mình một cái chết lạnh lẽo, cô độc sau những ngày cuối đời
lang thang trên đường phố Saigon.
Nhớ Trúc Phương, thương cho hàng triệu người lính trẻ đã chiến
đấu trong cô đơn, buồn bã, và đã chết oan trong cuộc chiến vô cùng phi lý trên
đất nước phải hứng chịu nhiều bi thảm nhất của thế giới.
Huyền Chiêu
304Đen – Llttm - sgtc
No comments:
Post a Comment