Đối Đáp Với Đoàn Thị Điểm
Thuở còn đi học, Quỳnh càng ngày càng mê cô con gái thầy học là Đoàn Thị
Điểm là người vừa xinh đẹp, đoan trang lại giỏi văn thơ.
Nhưng
trêu chọc với nàng không dễ bởi ngoài tính tình đoan trang, Thị Điểm còn rất
giỏi văn thơ nhất là ứng đối. Có lần Quỳnh từ phố Mía về, Thị Điểm thấy Quỳnh
đang ngồi, liền ra ngay một vế đối có ý trêu:
"Lên phố Mía gặp cô hàng mật, cầm tay
kẹo lại hỏi thăm đường." (kẹo tiếng địa phương còn có nghĩa là kéo
lại).
Gặp
câu đối ra toàn mía, mật kẹo, đường, Quỳnh nghĩ mãi không ra vế đối, bí quá,
đành phải đánh bài chuồn.
Một
hôm, thấy cô Điểm vào buồng tắm, nhà vắng, Quỳnh nghịch ngợm gõ cửa đòi vào. Cô
Điểm vốn hay chữ, tức cảnh, ra ngay một vế đối, bảo Quỳnh đối được thì cho vào.
Câu đối như sau:
-
"Da trắng vỗ bì bạch!". (Bì
bạch, chữ hán cũng có nghĩa là da trắng).
Quỳnh
nghĩ nát óc cũng không tìm ra câu để đối, đành lủi thủi bỏ đi nhưng nghĩ bụng
sẽ tìm dịp lỡm lại Thị Điểm.
Một
lần khác, Quỳnh ngồi đối diện với Thị Điểm qua cửa sổ Thị Điểm lại đọc một câu:
"Hai người ngồi song song hai cửa sổ." (Song là
hai, song cũng có nghĩa là song cửa). Lại một lần nữa, gặp câu quá hóc búa,
Quỳnh bí quá đành lảng ra chỗ khác.
Một
hôm tối trời, thừa lúc Thị Điểm ra ngoài, Quỳnh lẻn vào giường Thị Điểm nằm
trước. Thị Điểm không biết, vào buồng sờ soạng, vô tình quờ ngay tay vào... Thị
Điểm biết ngay là Quỳnh nghịch ngợm, liền ra cho một vế đối, bảo không đối được
sẽ mách thầy học về tội sàm sỡ.
Vế đối
ra như sau:
"Trướng nội vô phong phàm tự lập."
(Trong
phòng không có gió mà cột buồm lài dựng lên)
Lần
này Quỳnh đối được ngay:
"Hưng trung bất vũ thủy trường lưu"
(Trong
bụng không có mưa mà nước vẫn chảy dài).
Lần đó
Quỳnh thoát tội.
Nhân
ngày xuân, thầy sai Thị Điểm đem lễ lên chùa. Quỳnh được thầy cho theo cùng.
Trên đường, Thị Điểm chỉ cây xương rồng bảo Quỳnh:
- Cây xương rồng, trồng đất rắn, long vẫn hoàn long (Long là
lỏng lẻo, chữ Hán long nghĩa là rồng, mà chữ rồng đã dùng ở trên).
Về ý,
Thị Điểm nói bóng, Quỳnh ngang ngạnh, có dạy dỗ thế nào cũng không chuyển được.
Chữ
đối đã khó, ý lại sâu xa. Thế mà Quỳnh đối lại được rất chỉnh, lại tỏ được cái
ý nhất quyết giữ cái tính ấy và còn thách thức Thị Điểm nữa. Quỳnh đối mhư sau:
- Quả dưa chuột, tuột thẳng gang, thử chơi
thì thử (Thử chữ hán nghĩa là chuột, mà chữ chuột cũng đã dùng trên).
Cũng
qua lần đối đáp này, hai người thấy tư tưởng không hợp nhau nên từ đấy thôi
xướng họa.
Cây Nhà Lá Vườn
Quỳnh nhiều lần dùng trí thông minh, tài đối đáp để trêu chọc chúa
Trịnh, nên trước chúa quý trọng bao nhiêu thì sau lại ghét bấy nhiêu. Chúa càng
ghét, Quỳnh càng trêu tợn.
Một
lần, chúa sai lính tới kéo đổ nhà Quỳnh. Thấy lính đến Quỳnh bảo:
- Chúa sai các anh đến kéo đổ nhà ta, các anh
cứ làm, nhưng không được reo, cười, ai mà reo cười ta cắt lưỡi.
Ở đời,
hễ kéo nặng thì phải reo hò, không dô ta, hò khoan sao mà kéo nổi? Bọn lính đành
chịu thua về trình báo lại. Lần khác chúa sai bọn lính đến ỉa vào vườn nhà
Quỳnh, Quỳnh thản nhiên cầm dao ra bảo:
- Chúa sai các anh đến ỉa thì cứ ỉa nhưng ta
cấm đái. Thằng nào đái thì dao đây, ta cắt.... Ngay!
Ỉa ai
không đái bao giờ?
Bọn
lính lại phải về tâu lại. Chúa truyền cho chúng mang gáo dừa theo và đái vào
đó. Quỳnh đành chịu thua nhưng vẫn nghĩ cách chơi lại chúa. Một tháng sau,
Quỳnh ra chợ, thấy người ta bán cải tốt, liền mua thật nhiều về, mang lên biếu
chúa. Chúa thấy cải ngon, sai đầu bếp nấu canh, và quên chuyện cũ liền hỏi
Quỳnh cải đâu mà ngon vậy. Quỳnh thưa ngay:
- Dạ, đó là cải nhà trồng. Trước nó không tốt lắm nhưng từ khi chúa sai lính
"Bón phân" vườn nhà thần, nên nó tốt tươi như vật. Cây nhà lá vườn
thôi, thần mới dám dâng cho chúa xơi!
Trạng Quỳnh
304Đen - Llttm
No comments:
Post a Comment