Chút Muộn Màng Để Nhớ
Để nhớ
đám bạn cùng thời, cùng lớp đã nằm xuống khi đời chưa quá tuổi hai mươi.
Buổi văn nghệ cuối năm, chia tay nghỉ
hè, trước ngày bải trường hai hôm, do nhà trường tổ chức, bắt đầu sau giữa
trưa, trong phòng ăn lớn của nam ký túc xá, chấm dứt tốt đẹp hơn dự định, nắng
vẫn còn lưa thưa, trời chưa hẳn về chiều, tiếng ve những ngày đầu mùa hạ gọi
nhau đâu đó, kéo dài, lúc nhặt lúc khoan trên hàng phượng già, dọc theo con đường
trải sỏi đỏ, dẫn xuống cái cổng đình gạch xưa, loang lỡ cũ, ngó qua trường phía
bên kia, nở rộ hoa một màu đỏ bầm, Mẫn đứng tần ngần, ngay góc tường rào, nuối
tiếc nhìn theo, đám con gái trong ban văn nghệ, có Thảo, người hát bài “Không bao giờ quên anh”, mà Mẫn cố công
đánh đàn tập tới tập lui với số vốn liếng
tài nghệ học lóm, được cả trường khen nức khen nở, học lớp đệ tam, nước da ngâm
ngâm bánh ích, và nụ cười dễ thương khó tả, từng nhóm hai ba, nói cười, thong
thả thả bộ xuống dốc đường, ở một khoảng khá xa dưới đó, bất chợt cô nàng quay
nhìn lại, Mẫn thẩn thờ vẫy tay chào, bên phía xóm chài, nằm cuối cái thung lũng
hẹp vắt ngang trường, đầy hoa cỏ dại, dọc theo bờ nhánh sông “nắng trong mưa đục”, chia đôi phố chợ tỉnh,
lác đác dăm ba căn nhà vừa lên đèn sớm dù mặt trời vẫn chưa chịu bỏ đi.
Được sự hỗ trợ từ hội
phụ huynh học sinh tỉnh, trường chọn thầy An, dạy Pháp văn làm trưởng ban tổ chức
và thầy giao việc chọn lựa, sắp xếp người ca người kịch từ các lớp, lớn nhỏ,
hát hò cho cô Hoài dạy toán lo liệu, sau khi bàn bạc với Nguyên, người có chút
ít tài năng về thơ văn và nhạc nhiết, học lớp đệ nhị, ban văn nghệ được thành lập,
với một số “ca sĩ cây nhà lá vườn” của
trường, phần đông là mấy lớp dưới, vì xem ra đàn chị đệ nhị đệ nhất quá bận rộn
với thi cử nên không ai tham gia, ngại chuyện đi đứng tập tành, trống đàn, âm
thanh được phía bên quân y viện tỉnh cho mượn vì có quen qua lại gì đó với cô
Hoài, rồi cũng được sự đồng ý của họ, gian phòng trống, không có học trò ở của
nam ký túc xá được tạm chọn làm nơi đến đi tập dợt. Nằm trên lưng chừng đầu con
dốc, bên cạnh cái đình làng cỗ xưa, âm u ma quái, tính từ ngoài đường Trần Hưng
Đạo, không xa trường bao nhiêu, sau ngày nghe tin này, nhất là sẽ có đám con
gái, chiều chiều tới đây ca hát, bọn con trai lớn nhỏ “tóc đồng
chân ruộng” từ nhà quê lên trọ, xôn xao ồn ào, bàn tán không ngớt “trong lớp ngoài sân”, mấy đứa nhỏ rụt rè
vu vơ, mấy anh lớn hơn lăng xăng, tiếp tay tiếp sức dù chẳng có mấy ai biết đàn
biết hát, chuyện đó để làm gì, người nào cũng tự biết, cười thầm với nhau,
không ai nói ra.
Mẫn chơi thân với
Nguyên từ những ngày mới vào đệ thất, cũng lang thang phận đời ở trọ nhà này
nhà kia, hết xóm chài tới chợ Mít Một, xuôi đất Thánh tây ngược chợ Cũ, trước
khi vào ký túc xá, Mẫn hiền, ít nói, nhưng mau mắn, quê trên Cầy Xiêng, có người
anh trai lớn, bị tật một chân đi khập khễnh từ lúc sinh ra, được linh mục Cha xứ
làng Cao Xá đưa vào làm người lao công quét dọn ở văn phòng quận Phước Ninh, gia
đình nghèo, sống bằng nghề làm ruộng làm rẫy, da ngâm, hơi xấu một chút so với
đám bạn cùng trang lứa, học tương đối chứ không khá lắm, tuy nhiên có tính ưa
thích văn nghệ, nhiều lần cố tập làm thơ, hy vọng có ngày được đăng lên báo Tin
Sáng, Trắng Đen gì đó nhưng bị Nguyên chê, nên bỏ ngang, nhảy qua tập tự đánh
đàn, cây đàn ghi – ta thùng cũ của ai đó cho Mẫn mượn, đem vô ký túc xá, sau bữa
cơm, không chiều nào mà không thấy anh ta ngồi trên bậc xi măng tam cấp, ngay cổng
vào, tình tang tiếng mất tiếng còn, hết “Ai
cho tôi tình yêu” rồi “Nửa đêm ngoài
phố”, trước khi đèn lên mới lửng thửng, tay sách tay đàn vào phòng học, đám
nhỏ khoái chí vây quanh, vỗ tay tán thưởng, vậy cũng đủ vui, quên nổi nhớ xa
nhà, cho nên ban nhạc, gọi là ban nhạc cho có tên chứ có ai đâu, Nguyên vừa lo
tập giọng, tập hát, Mẫn đàn đệm và trống thì có anh Lân, lớp đệ nhất và là đại
diện cho học sinh nam ký túc xá, bên cạnh đó còn có cả một ban “ăn có”, Triệu, Hội, Châu, chạy vòng
ngoài, gõ gõ âm thanh, cắm điện kéo dây, sắp ghế ngồi, lo nước uống.
Suốt hơn một tháng,
ba ngày trong tuần, sau giờ tan học, cô Hoài tập họp đám con gái được chọn lại,
trên phòng thầy Tổng giám thị rồi dẫn họ qua nam ký túc xá, cách trường chỉ có cái
cổng và khúc quanh con đường, cô ở lại đó, hỏi han trông chừng, thêm thắt ý kiến,
chờ xong, cô trò dắt nhau ra về, thường thì ít khi nào muộn, mấy đứa nhỏ lớp đệ
lục, đệ thất học cô môn toán, lấm la lấm lét, thập thò, rón rén ngoài cửa sổ
ngó vào, con gái mà không nhìn sao được, giờ cơm chiều mấy ngày đó thường thì mấy
cô nấu bếp dọn dẹp có phần hơi trễ vì tụi học trò, tới giờ ăn mà đứa nào đứa nấy,
cứ tụm năm tụm ba trước cổng, “nhìn để mà
nhìn” đám con gái ra về, khuất mất sau cổng đình xa xa dưới kia, rồi mới chịu
vào phòng ăn, và dường như cơm mấy ngày này dư nhiều hơn thường lệ.
Chiều thứ bảy, mưa
lâm râm, trời vẫn còn chút nóng hâm hấp, giờ cơm trong nhà ăn ký túc xá vắng
tanh, lác đác không bao nhiêu đứa, đám học trò lớp nhỏ, đã đón xe về quê từ chiều
thứ sáu hôm qua, mấy bà chị làm ở nhà bếp, bưng lên dọn xuống, không màng hỏi
han vì đã quá quen với cảnh này, từ trên phòng ngủ xuống, thấy Mẫn ngồi “trầm tư mặt tưởng” một mình, ngay cái
bàn đặt sát khung cửa sổ, ngó xuống dốc đường, phần cơm còn đầy, Nguyên kéo ghế
ngồi cùng một bên và nhìn về cùng hướng dưới đó, nói nhỏ “cũng chuyện đó”sau mấy ngày tập hát, không ai ngờ Mẫn đã phải lòng
thương thầm Thảo, người mà anh đã cố công đàn, tập cho cô nàng bài “Không
bao giờ quên anh”, từng nốt nhạc một. Thảo khá đẹp, cái đẹp của cô con gái
vừa qua tuổi mười bảy, trộn lẩn “một chút
nhà quê một chút phố chợ”, mấy hôm tập hát, cái ngồi sửa thế nhiều lần và
cái nhìn chết hồn của Mẫn, Nguyên thừa biết là “thằng bạn nhà mình” đã có gì là lạ rồi, Thảo, quê Phước Trạch Gò
Chùa, có hai nhà, ở hai bên đường ngã ba vô chợ xã, một gia đình ở và cái kia
là căn bán tạp hóa lớn nhất ở đây, cô nàng còn một người chị lớn, đã lập gia
đình dưới Mỹ Tho, và đứa em trai kế nhỏ hơn nhiều tuổi, đang học trường trung học
Gò Dầu, là cháu, gọi ông cựu cai tổng Triêm Hóa bằng cậu hai, gia đình họ lên
xuống Sài Gòn hà rầm vì có nhà cửa ở đó.
Thảo có giọng hát
khá hay, có hồn, nói năng chậm rãi, từ tốn, vui tánh hay cười dù không nói nhiều
như mấy cô khác, Mai Phương, cô bạn thân cùng lớp, cũng là người trong đám, với
bài “Tình yêu trả lại trăng sao”, đi
đâu, dịp nào cũng bài này cho nên bạn bè thường đặt cho cái biệt danh “Phương trăng sao”, có lẽ, cô Hoài cũng
nhận ra nổi lòng của anh chàng Mẫn, nên lâu lâu thấy cô đưa mắt nhìn anh ta cười
thông cảm, những lúc tạm ngưng, nghỉ một chút, Mẫn cũng đứng lên ngồi xuống, hỏi
han Thảo chuyện nọ chuyện kia, có Mai Phương kế bên phụ họa, nên giúp thêm anh
ta phần nào chút tự nhiên và thoải mái, giữa cái ồn ào của tiếng người, lạ quen
mới chớm, không ai nghe họ nói gì nhưng dường như thấy Mẫn nhiều vui hơn buồn, rồi
bạn bè thấy Mẫn bận bịu với cây đàn nhiều hơn là sách vở. Hôm tổng dợt cuối
cùng cho buổi trình diễn ngày hôm sau, Mẫn nói qua nói lại gì đó rất nhiều với
Mai Hương trong lúc nghỉ tập, khi Thảo theo cô Hoài đi đâu đó xuống nhà bếp, vì
cả nhóm con gái sẽ ở lại ăn cơm chiều với mọi người trong ban văn nghệ, thì ra Mẫn
nhờ Mai Phương đưa giùm cho Thảo, lá thư dài mà anh ta đã “viết đi sửa lại” mấy ngày qua, với hy vọng nhận được trả lời ngày đầu,
mùa tựu trường năm tới.
Tựu trường, Thảo không trở lên Tây Ninh,
chuyển về trường Lê Văn Duyệt, cùng với hai đứa con của ông cậu cựu cai tổng, Mẫn
náo nức đứng chờ bên kia đường, xế cổng vào của con gái, từ sáng sớm trong mấy
ngày liền, cho tới chuông reo vào học ngưng bặt, lũi thũi vào lớp lặng thinh,
cái tin đậu tú tài một xem ra đã vứt vào một góc trời nào. Ngày thêm ngày, hết
mưa chiều nắng sáng, sông cứ nước lớn nước ròng, cây đàn ghi ta đem trả lại cho
người chủ và đám con trai lớp nhỏ, năm nay đã lớn hơn chút, không còn có dịp ngồi
quanh nghe, hát theo “giọng trống giọng
mái”, cái bậc tam cấp xi măng cũng đành bơ vơ, từ đó nam ký túc xá vắng đi
tiếng đàn tình tang mỗi khi chiều về nắng tắt. Mẫn lặng lẽ, ít nói đi, cười gượng
gạo, vẫn còn ngồi tựa cửa sổ phòng ăn nhìn xuống cái cổng đình, che một nửa dãy
lầu lớp học con gái bên kia đường, bạn bè cùng lớp cùng trọ, biết chuyện nhưng
không ai biết phải nói gì, một vài lần Nguyên tình cờ thấy Mẫn lầm lũi, đếm bước
một mình ở một góc sân trong cái vắng lặng, lưa thưa người của chiều thứ bảy, bỏ
mặc sách vở trở mình trong ngăn tủ, gặp
Mai Phương vài lần sau giờ tan trường nhưng cô nàng cũng không biết gì hơn, dường
như đối với anh, tất cả, đất trời cỏ cây đã trở thành vô nghĩa.
Cuối năm, mỗi người
một ngã, cũng màu đỏ bầm hoa phượng cũng tiếng ray rứt ve sầu, bạn bè nắm tay từ
giã, chờ ngày thi, hẹn mai mốt gặp lại, ở đâu đó nhưng chưa biết chỗ nào, nhưng
sẽ không có mấy ai trở lại trường, người mang theo chút vui, người mang theo
chút buồn của những tháng ngày “bảng đen
thầy ghế học trò”, hôm chia tay, ngay trước cái cổng đình, đường lên ký túc
xá, hai người nhìn nhau không ai nói lời gì, lên xe rồi, Nguyên nhìn lại sau,
qua khung cửa kiếng, lờ mờ màu hơi sương pha chút nắng sáng, xe qua khỏi khúc
quanh, Mẫn vẫn còn vẫy tay chào, cái vẫy tay rã rời và lạc lõng. Không may, Mẫn
rớt tú tài hai, vào lính, trong khi đám bạn bè xưa, trong đó có Nguyên “áo mới quần thơm” bắt đầu làm quen với “bàn thư viện ghế giảng đường đại học”, rời
trường bộ binh Thủ Đức không hơn một năm sau, Mẫn về với sư đoàn 7, xuôi ngược
xuống lên theo chiến trường Mỹ Tho, Kiến Phong, Gò Công, Bến Tre, Kiến Tường của
miền tây sông nước. Ngày Mẫn vai ba lô, chân giày trận xuống trình diện đơn vị
cũng là ngày làm lễ đính hôn của Thảo với Trường, nhà có căn phố tiệm lớn, bày
bán vải vóc, phân bón, nông cụ, xế ngã ba, đường ngang qua trường tiểu học Gò Dầu,
sắp sửa xong năm thứ ba kỹ sư công chánh Phú Thọ, Thảo cũng vừa xong tú tài hai,
gia đình hai bên quen biết nhau cũng khá lâu, vì thỉnh thoảng ba mẹ Thảo có lên
xuống nhận hàng hóa về bán trên chợ Phước Trạch, hai bên bằng lòng, Thảo ghi
danh vào trường Luật, học cho vui, chờ Trường tốt nghiệp xong sẽ chọn “ngày lành tháng tốt” làm đám cưới.
Trung tuần tháng sáu năm 1972, hai
trung đoàn của quân Bắc Việt, tấn công chi khu Long Khốt và Măng Đa, nằm dọc
hai bên bờ sông Vàm Cỏ Tây ở Kiến Phong hai lần, nhưng bị quân VNCH đánh bại,
thiệt hại nặng, chết hơn một đại đội, buộc phải rút lui về bên kia biên giới
Miên, Mẫn được đặc cách thăng chức ngay mặt trận, lên lon Trung úy, rồi nắm chức
đại đội trưởng không lâu sau đó, viết thư thăm Nguyên đôi ba lần nhưng không nhắc
nhở gì tới chuyện của những ngày tháng cũ, thư trả lời, thương bạn, Nguyên chẳng
đá động “vết thương lòng” của Mẫn làm
gì, giòng cuối thư lúc nào cũng là lời cầu nguyện bình an và nhiều may mắn. Chiến
trận vẫn cứ tăng mà không bớt, khói lửa, đạm bom xem ra có phần khốc liệt hơn,
quân Bắc Việt, ồ ạt tung người vào “sinh
bắc tử nam”, nhất định chiếm cho được miền Nam, mặc dù lính họ đã vùi thây ở
đây nhiều không đếm xuể từ “đồng ruộng
bùn lầy, đất cày sỏi đá cho tới rừng sâu núi hiểm, cao nguyên hun hút gió lạnh
mưa mùa”, cũng trong năm này, một số đông sinh viên các trường đại học,
quên chuyện sách đèn, công viên ghế đá, lần lượt kẻ trước người sau “giã biệt kinh kỳ” khăn gói vào quân trường,
theo lệnh tổng động viên, đường phố Sài Gòn hình như “vắng mưa vắng người” từ những ngày tháng đó.
Từ ngày chuẩn úy Trường
xuống nhận chức trung đội trưởng, chào hỏi lệnh lạc thì nhiều, chuyện riêng tư
quê quán, Trường người ở Gò Dầu, đầu năm cuối Phú Thọ thì bị động viên, có người
yêu cũng gần trong quận, vừa đính hôn chưa cưới, chừng đó thôi, Mẫn chưa có dịp
“hàn huyên tâm sự đời lính” gì thêm, vì
trách nhiệm, phải lo đối phó ngày đêm với áp lực của gần hai trung đoàn quân Bắc
Việt, đặt hậu cứ tại Chi Phú, đang cố tình mở hành lang bên bờ kinh Nguyễn Văn
Tiếp với chủ đích nhắm vào quận Cái Bè, Mỹ Tho. Quân Bắc Việt bất ngờ đánh các
đồn Thầy Yến, Phật Đá và khu trù mật Thiên Hộ rồi các đồn bót của VNCH, dọc con
kinh La Răng, định tiến ra hướng quốc lộ 4, quân sư đoàn 7 VNCH quần thảo nhau
dữ dội với địch, từ con kinh con rạch, bờ ruộng đường đê, đại đội tổn thất nặng,
số lính bị thương được trực thăng bốc đưa về quân y viện Định Tường, trong số
đó có Mẫn, bị thương cánh tay vì mảnh đạn pháo không nặng lắm, và Trường phần bụng
dưới ngực vì trúng trái B40 quá gần, có phần nguy kịch, máu ra nhiều, nhiều đến
nổi người y tá đi theo toán di tản thương binh cứ lắc đầu, lắc cổ trên suốt chuyến
bay.
Tỉnh lại, đở cánh
tay quấn chặt băng bột vải trắng đã ngã màu, Mẫn nhìn qua giường bên, dưới cái
ánh sáng không đủ sáng lắm của trời chập choạng chiều, Trường nằm đó, tấm ra trắng
phủ kính cả thân người, chỉ còn chừa khuôn mặt, chay nước biển treo lủng lẳng
phía trên đầu gường nhỏ từng giọt một, trong cái ống cao su dài kéo xuống, che
khuất dưới cổ, mặt Trường xám một màu xám ngắt, lành lạnh, mắt nhắm nghiền,
ngoài khung cửa sổ, mặt trời mới đó đã xuống thật nhanh, hững hờ đi ngủ sớm, ở
một phía trời xa xa bên kia, tiếng súng lớn nhỏ, tiếng phi cơ gầm thét vẫn còn
vọng về từng chập một, lạnh lùng và rờn rợn. Xuất viện, trở lại đơn vị, một đại đội khác đã
đến thay chỗ cho đại đội của Mẫn, tạm về Cái Bè chờ bổ sung, chưa kịp làm quen
biết mặt số lính mới thì, hai hôm sau, tin từ tiểu đoàn cho biết Trường đã chết,
mặc dù nhóm bác sĩ quân y, ngày đêm ròng rã, tận lực, cố sức làm mọi cách nhưng
cuối cùng đành bỏ cuộc, tay vuốt mặt người không may nằm xuống quá sớm với nổi
buồn quen thuộc, nổi buồn mà hình như họ đã đối diện với nó hàng ngày từ những
ngày đầu cuộc chiến.Thay vì để quân đội lo chuyện mai táng, gia đình đem Trường
về Gò Dầu, chôn tại cái nghĩa địa nhỏ, nằm xéo sâu phía trong, bên này tỉnh lộ
lên Tây Ninh, sau lưng chỗ trạm xe lôi xa lam lên xuống hay ngừng đón khách, đi
về các xã ấp quanh vùng, cách rạp chiếu bóng quận vắng người xem, không mấy xa,
xế ngã ba con đường xuống bờ sông dưới chợ.
Chuyến xe đò sáng, sớm nhất, đầu ngày về
tới Gò Dầu, từ ngày Trường chết, mới đó mà đã hơn một tháng rồi, trời vẫn chưa
kịp đủ nắng, gió từ miệt sông lùa về mang theo chút hơi nước lành lạnh, xe ngừng
ngay đầu đường xuống chợ, Mẫn bước nhanh tìm nhà Trường, để còn kịp về Cầy
Xiêng thăm gia đình, mấy năm rồi chưa có lần nghỉ phép, tiệm vắng, cửa đóng cửa
mở, hàng hóa không bày ra trước mái hiên nhiều, Mẫn đứng tần ngần, đứa con gái
nhỏ chứng mười hai mười ba từ trong chạy ra chào, cho biết mọi người đã đi ra mộ
Trường, hôm nay là bữa cúng “thất tuần”,
Mẫn cám ơn, ngoắc tay đón chiếc xe lôi máy từ dưới hướng chợ lên, không có khách,
gật đầu cười, không nói gì, anh lái xe quẹo trái, chạy theo đường trong, ngang
hông dãy phố đầu chợ, thay vì ra đường lớn.
Giữa hạ, lưa thưa mấy
cây phượng, rực đỏ hoa, nở rộ ngập một màu bên này lề đường, bến xe ồn ào, người
mua bán, kẻ xuống lên, gió hắt từng cơn, bụi lùa dài theo mỗi một chuyến xe vội
vã rời bến, ở một chút không xa phía trong kia, nghĩa địa nằm phơi mình, nghèo
nàn, giữa trời chói chang nắng, mộ bia cái cao cái thấp, thiếu bóng mát, hỏi
người đàn bà bưng cái thúng, đựng trái cây từ trong đám người lố nhố, quây quầng
xung quanh nấm mộ mới xây ở cuối góc, đi ra, tìm đúng chỗ, Mẫn bước vội tới, đã
có mùi nhang thơm tỏa lên và tiếng than thở dài của ai đó, ông sư già của chùa
Thạnh Lâm vừa đọc xong hồi kinh cầu siêu phổ độ, Mẫn đứng tần ngần phía sau chờ,
nhóm người quỳ bên mộ đứng lên, không thấy khăn tang, quay ra, thấy người lạ, một
người chị gái, tay còn cầm bó nhang chưa mở, bước vội lại hỏi, Mẫn giới thiệu
mình, chưa hết câu, chị đã nắm lấy anh ta, sụt sùi, vừa kéo tới đám người vừa gọi
to “ba má ơi, có bạn cùng đơn vị của em
Trường, từ dưới Mỹ Tho lên thăm”, cùng lúc đó Thảo, từ bên phía kia nấm mộ,
bước qua, cả hai nhìn nhau chết trân, Mẫn kịp chào hai tiếng “thưa hai bác”, trước khi thốt lên “Thảo”, rồi không nói được lời gì thêm nữa.
Trở lại chợ, chào ba mẹ Trường, Mẫn xin phép đi vì sợ trễ chuyến xe chiều về
Tây Ninh, đưa nhau ra ngoài bến xe, ngay ngã ba cây xăng, sát cạnh hàng rào chi
khu quận, Mẫn vẫn không biết nói gì nhiều hơn, Thảo cũng cố tìm điều gì muốn
nói nhưng rồi lại lặng thinh như cái lặng thinh của ngày cô không về lại trường
năm đó, xe tới, mắt rươm rướm đỏ, Thảo đưa cho Mẫn miếng giấy nhỏ, ghi địa chỉ
dưới Sài Gòn, Mẫn cầm lấy, không biết vui hay buồn, xe từ từ ra đường, Thảo nói
vói theo, cố át tiếng ồn ào của người, của máy nổ, “nhớ đến, Thảo chờ anh”, trên xe Mẫn nhìn xuống gật đầu, đứng bên lề
đường Thảo bật khóc.
Mẫn quyết định
không đến như đã hứa bằng cái gật đầu, tại bến xe ở Gò Dầu, hôm gặp lại Thảo
trên đó, nhờ Nguyên nhắn lại với cô nàng giùm, với lý do phải trở xuống đơn vị
gấp vì tiểu đoàn anh phải chuyển quân tới mặt trận mới, gần biên giới Miên, lời
đáng tiếc và xin lỗi, khi ghé Sài Gòn thăm và ở lại với Nguyên, tạm ngủ qua đêm
để hôm sau về Cái Bè, lâu ngày không gặp nhau, biết bao nhiêu chuyện nói hoài
không hết, chuyện cũ chuyện bây giờ, đêm xem chừng quá ngắn, chuyện yêu Thảo của
ngày nào đó, lá thư gởi đi không có thư về, cả năm nhớ từng chữ một, cái lâng
lâng, cái náo nức chờ ngày tựu trường không làm sao quên được nhưng giờ đây, những
thứ đó, có chăng chỉ là chút kỷ niệm, buồn vui, cho mớ hành trang đời, mang
theo xuôi ngược muôn phương ngàn hướng, nhưng Mẫn buộc phải quên, hết rồi, đã hết
thật rồi, một khi Thảo đã là người của Trường, nếu ai đó, cũng còn dễ nói,
nhưng đằng này, Trường là một chiến hữu, người cùng chịu chung số phận đời
lính, cùng sống chết có nhau, Mẫn không muốn trở thành một kẻ phản bội, phản bội
người nằm xuống, nặng tội, “tội với đất
trời tội với hồn thiêng sông núi”, uống tách cà phê đen chia tay ở cái quán
cốc liêu xiêu, dựng dã chiến bên bờ rào xa cảng Phú Lâm, hai người nhìn nhau,
cười muốn khóc, biết có còn lần nào uống lại tách cà phê như lần này nữa không,
tiếng người lơ gọi, tiếng còi xe vang lên trong bến, Mẫn bỏ đi, Nguyên đứng đó
nhìn theo, bóng Mẫn duỗi dài, nghiêng theo chiều nắng sớm vừa lên từ bên kia
cánh đồng khô nước, miệng thì thầm “đi về
bình an nghe Mẫn”.
Nguyên ngồi chờ Thảo ở cái quán nước, đầu khúc quanh bồn binh Duy Tân, ngó qua cổng trường Luật, mưa bất
chợt về giữa trưa, trời bỗng dưng tối xầm, tưởng chừng như Sài gòn hôm nay đi
ngủ sớm, bụi đường lăn lóc cuộn tròn theo từng giọt, từng giọt nước rớt xối xả
theo chiều gió ngược từ hướng sông lên, mang theo mùi hơi đất nằng nặng, để đưa
cho nàng địa chỉ KBC của Mẫn như đã hứa, hôm gặp cô ta, chuyển lời nhắn không đến
được của Mẫn, nhưng đã không còn cần nữa rồi, tin Mẫn tử thương trong trận sư
đoàn 7 VNCH, đánh qua Konpong Tabek, bên kia biên giới Miên làm Nguyên bỏ trường
hai ba ngày, trong bóng đêm, nằm một mình trên gác trọ, muốn khóc cũng không
khóc được, lang thang giữa phố phường đông ngập người xe, lặng thinh, ngồi thu
mình trong một góc vắng tại cái quán cà phê bên lề, hồn tan tác buồn theo từng
bước chân ngập ngừng, của người lính “giày
đinh áo trận” nào đó, ngở ngàng, lạc lõng trong giòng “ngựa xa như nước áo quần như nêm” của đường phố Sài Gòn, không phải
tình nhân nhưng với Nguyên, Mẫn mất đi, anh thấy lòng quặn thắt “người đi một nửa hồn tôi chết, một nửa hồng
kia bỗng dại khờ”, không còn nữa ly cà phê cuối cùng, pha chút đậm đắng “đi về bình an nghe Mẫn” hôm chia tay ở
xa cảng Phú Lâm, giờ thì Mẫn cũng sẽ đi về bình an nhưng bình an của trời đất
hư không miên viễn.
Ngồi đối diện nhau, mưa thôi không còn nặng trút, nhè
nhẹ lất phất đong đưa trên những tàn lá hai bên đường, nắng chầm chậm lên, long
lanh một màu vàng nhạt, Nguyên nghèn nghẹn nói hết những gì mình muốn nói, Thảo
chết lặng nghe, hai bàn tay run run, cái cặp da đen bạc màu rớt xuống bàn, nửa
khép nửa hở, hai ba cuốn sách văng ra, dưới lề, tờ giấy trắng đâu đó, chưa kịp
viết địa chỉ của Mẫn, lạnh lùng trôi theo dòng nước, xuôi hướng về ngang trường
Luật, Nguyên đứng dậy từ giã, Thảo òa lên bưng mặt khóc nức nở, nghẹn ngào, bài
hát ngày xưa “Không bao giờ quên anh”
nghe văng vẳng đâu đây như lời kinh gọi hồn, pha tiếng chuông lễ chiều bên nhà
thờ Đức Bà nảo nuột đổ, đã trễ thật rồi, chút muộn màng của ngày gặp lại Mẫn ở
Gò Dầu hôm nào, giờ chỉ là một “chút muộn
màng để nhớ”.
Thuyên Huy
No comments:
Post a Comment