Nhớ lại những ngày gian lao lên núi tìm chồng
Ngọt bùi thiếp đã
hiếu nam.
Dạy con đèn sách thiếp làm phụ thân.
(Chinh phụ ngâm khúc)
Dạy con đèn sách thiếp làm phụ thân.
(Chinh phụ ngâm khúc)
Sáu năm dài thật dài, ngày này qua tháng
khác, tôi mong ngóng tin tức của chồng, biệt mù, không một ai trong tất cả những
người đàn bà có chồng đang ở trại tập trung “cải tạo”, biết được chồng mình
sống ra sao, khỏe yếu thế nào – mù tịt. Họa hoằn, tôi mới nhận được một mảnh
giấy, với vài dòng như công thức định sẵn. Bao giờ cũng là… anh học tập tốt…
lao động tốt… Em yên tâm, cách mạng rồi sẽ khoan hồng cho anh về với gia đình
và trở thành người công dân tốt… Tôi thấy thật là mỉa mai và trơ trẽn, Tôi đang
giữ trong túi 4 miếng giấy. Cũng chỉ có bấy nhiêu chữ, đến nỗi con trai út của
tôi, cháu mới biết đọc mà cũng thuộc lòng tất cả thư bố gởi về.
Tôi thu xếp hàng, đem gởi nhà người quen, để
về sớm hơn thường lệ. Trong nỗi khốn cùng, tôi gặp được điều may – Chị Liệu, vợ
anh Lượng, họ là bạn của gia đình tôi. Anh chị Lượng trước ngày 30 tháng 4,
1975, có tiệm buôn bán xe gắn máy, xe đạp và phụ tùng, thuộc loại lớn ở Ngã
Bảy, ngay đầu đường Minh Mạng. Từ lúc 9 giờ sáng ngày 30 tháng 4, 1975, anh
Lượng cũng là quân nhân, chạy ra bến Bạch Ðằng và biệt tích đến bây giờ. Thoát
hay chết, chưa ai biết.
Chị Liệu cũng là bạn học của tôi. Chị ở lại
với 6 đứa con, tiếp tục bán đồ xe đạp, nhưng chỉ có phụ tùng xe đạp thôi vì kho
hàng bị niêm phong. Liệu thương tình đã gọi tôi lên nhà chị ta, nhường lại cho
một số phụ tùng để bán lẻ nơi lề đường, Hai chị em, mỗi buổi sáng trải chiếc
poncho của chồng để lại, bày phụ tùng lên đó. Trời cũng còn thương kẻ khốn
cùng, nên những chú Bắc Kỳ vào Saigon vẫn thích tìm mua, nhờ vậy mẹ con tôi vẫn
còn có được ngày hai bữa cơm, chưa đến nỗi bị đói.
Tôi về sớm vì con gái tôi lên chỗ bán hàng
cho tôi hay. “Mẹ, có thư của bố, kèm theo phiếu thăm nuôi. Bố dặn cách đi thăm,
mẹ về coi thì mới biết được.”
Sáu năm xa xách, tuy chẳng được nhìn mặt một
giây, nhưng dù vài chữ tôi cũng thấy ấm lòng, nhìn nét chữ của anh, tôi hình
dung ra khuôn mặt yêu dấu của chồng, nhất là lúc nghe thằng con út đọc oang
oang thư bố, tôi cũng vui được đôi chút và cầu xin ơn trên che chở cho chồng,
cho đồng đội của anh sống sót trở về. Lần này thì đúng là thư vì được viết dài
hơn một trang giấy. Tuy không được kể lể tâm tình, thương nhớ. Bù lại, anh đã
hướng dẫn tôi phải làm gì để được chấp thuận cho đi thăm.
Việc đầu tiên là tôi phải mang thư, giấy thăm
nuôi của trại cải tạo gởi về, kèm theo hộ khẩu, đến phường để được xác nhận là
tất cả những thứ mang theo là đúng, tình trạng cư trú của gia đình đúng, là vợ
chính thức của anh ấy. Phường chứng thực xong, viết cho mấy chữ giới thiệu lên
quận, để được chấp thuận cấp giấy đi đường, cho phép đến trại cải tạo thăm
chồng, đang ở đó. Tôi lên tới quận, lại được thêm một lần may mắn, trong lúc ngồi
chờ duyệt xét giấy tờ, tôi gặp được các chị cũng đi xin phép đi thăm nuôi
chồng, hỏi ra thì được biết, các chị ấy là vợ anh Tâm (KQ), vợ anh Bình (BÐQ),
chị Ðỗ Văn Nhĩ (SÐ18BB) và cô Tuyết, đi thăm hai người anh ruột, anh Lê Hằng
Nghi, cùng trại Lam Sơn, Thanh Hóa, sau đó Tuyết đi tiếp ra trại Ba Sao thăm
anh hai là Tướng Lê Minh Ðảo. Chúng tôi thấy cảm thương dành cho Tuyết, lặn
lội, cơ cực đi thăm hai người anh cùng ở trong tù cộng sản, cùng cảnh ngộ, nên
chúng tôi thân nhau nhanh chóng và hẹn nhau mua vé xe lửa để được đi cùng
chuyến, cùng toa xe, để nương dựa nhau, hàn huyên, hy vọng quên những vất vả
dọc đường.
Có giấy phép cho đi Thanh Hóa thăm nuôi chồng
rồi, tôi bắt đầu lo tiền để để mua sắm thức ăn, chẳng còn gì ngoài mấy lon gạo,
vài ký khoai mì hợp tác xã bán theo hộ khẩu. Vật dụng trong nhà thì chỉ còn cái
tủ lạnh biết bán cho ai bây giờ? Nhìn quanh, tôi đang trơ trọi một mình, gia
đình chồng thì chưa liên lạc được, suy nghĩ đau cả óc, cuối cùng, tôi phải cầu
cứu mẹ:
“Mợ ơi! tuần sau con đi thăm chồng ở Thanh
Hóa, con chỉ còn đúng 30 đồng và mấy lon gạo, phải làm gì bây giờ hả mợ!”
Mẹ tôi im lặng, suy nghĩ giây lát rồi nói:
“Con xem có còn cái gì bán được thì bán đi,
mợ sẽ nói các em mày, chúng nó phụ cho mỗi đứa một chút. Cố gắng đi con ạ!
Bố tôi nghe được, ông thở dài, quyết định
thật nhanh:
“Ðừng lo, cậu còn cái máy chụp hình Canon,
bây giờ cũng chẳng cần đến nữa, cậu cho con, đem lên nhờ cô Liệu quen biết
nhiều, bán giúp, lấy tiền mà thăm nó.”
Tủi thân thế đấy! Lấy chồng làm quan, bao
nhiêu năm giờ đây lại phải dựa trong vòng tay cha mẹ để nương nhờ. Bán chiếc
máy ảnh, tôi bán luôn chiếc nhẫn cưới một chỉ vàng đang đeo trên tay. Tạm đủ để
mua vé xe lửa và it đồ khô, theo ấn định cho phép của “cách mạng.” Các em tôi,
được mẹ hô hào, đã xúm nhau mỗi đứa cho it đồ khô và chút tiền.
Tôi tưởng tượng thật nhiều về chuyến đi tìm
chồng lần đầu, bao nhiêu ngày đêm mỏi mòn thương nhớ, lo âu và cả hận thù, oán
ghét kẻ đã giam cầm chồng mình. Tôi suy đoán, gặp nhau chắc anh mừng lắm. Tôi
được sờ lên mặt, cầm tay chồng, dù chỉ chốc lát, cũng đã cho tôi nhiều an ủi và
yên tâm tần tảo nuôi con chờ ngày anh về. Ðã 6 năm, cả hai chúng tôi đang bắt
đầu vào tuổi già. Chúng tôi cùng ngoài bốn mươi.
Ðúng 5 giờ sáng Chủ Nhật, tôi và thằng con
thứ ba, sau hai chị nó, mang đồ đạc lên ga xe lửa, đồ thăm nuôi cũng chỉ có
trong hai cái giỏ đệm (bao bì cói) và một túi nhỏ đựng vật dụng riêng của hai
mẹ con, cháu đeo sau lưng. Tới ga, tôi gặp đủ những chị đã gặp ở quận lúc đi
xin giấy, ngoài ra cũng còn có các chị đi thăm chồng nhưng khác trại như Thanh
Cẩm, Thanh Lâm, Kỳ Anh (Nghệ Tĩnh), v.v…
Có lẽ đây là lần đầu, nên số người đi ra Bắc
thăm chồng khá đông. Chúng tôi không đủ tiền mua vé tầu suốt, nghĩa là tầu
không ngừng các ga nhỏ, chạy thẳng từ Saigon. Chúng tôi mua vé tầu chợ, thời
gian sẽ kéo dài hơn vì tầu ngưng nhiều ga, để khách buôn lên xuống. Chúng tôi
chen chúc nhau lên tầu, quả thực là vất vả. Trong toa kẻ nằm người ngồi ngổn
ngang, đủ các loại hàng, thú vật như gà vịt, còn có cả hai chú heo con cũng
được bỏ rọ mang đi. Mùi phân thú, mùi mắm, mùi người, nồng nặc cả toa, mỗi lần
bị đụng chạm hay xô lấn, gà,vịt kêu oang oác, hai con heo con cũng phụ họa eng
éc. Tù thuở bé, tôi chưa được đi xe lửa lần nào, nay là lần đầu, cảm thấy hơi
khó chịu nhưng tự an ủi: “Có chỗ cho mình đi là may rồi.”
Vợ anh Nhĩ thật nhanh nhẹn và mau mắn, chị
vượt lên trước, loay hoay cách nào mà chị đã kiếm được một chỗ trong góc toa.
Chị gọi chúng tôi mang đồ để chung một nơi, dễ canh chừng. Chị Nhĩ dặn: “Chị em
mình có ngủ thì chia làm hai một nửa thức giữ đồ, lơ đễnh chúng nó lấy mất.”
Tiếp theo chị ghé tai từng người nói nhỏ: “Nếu có tiền hay vàng thì giữ kỹ, coi
chừng bị cắt túi, mấy thằng móc túi lẹ và ma mãnh lắm.”
Chúng tôi cố thu xếp cho nhau để mỗi người có
một chỗ ngồi, lúc ngủ thì dựa người trên mấy cái giỏ đồ hoặc tự gục trên hai
gối của mình, nhưng có lẽ không ai ngủ được đúng nghĩa, mà chỉ thiếp đi trong
cơn mệt, phần háo hức muốn gặp chồng, phần lo lắng nên chỉ chập chờn theo tiếng
bánh sắt nghiến trên đường ray. Con trai tôi thì quên cả chật chội, chẳng quan
tâm đến mùi hôi trên tầu, cháu chen ra chỗ hai toa nối nhau, có chỗ cho người
đứng, cháu đứng giữa hai người đàn ông được an toàn và dõi mắt nhìn say mê cảnh
vật dọc đường, lúc đã mỏi mệt, cháu mới trở vào với mẹ, thật tội nghiệp, nó sợ
tôi đói mệt nên nhắc chừng: “Mẹ ăn gì chưa, mẹ có khát nước không? Con lấy cho
mẹ nhé.”
Hành trình từ ga Hòa Hưng Saigon đến ga Thanh
Hóa vừa đúng ba ngày, ba đêm. Tầu vào ga Thanh Hóa lúc 9 giờ sáng. Chúng tôi
vội vàng phụ nhau khiêng vác đồ thăm nuôi xuống, đặt cạnh đường ray. Tất cả đều
ngơ ngác, chốn lạ xứ người. Chúng tôi lấy thư của chồng ra coi lại những chỉ
dẫn trên đó. Chúng tôi đi về cuối ga, gặp hai người tù hình sự và một công an
có súng, đã đợi sẵn. Một trong hai anh tù hỏi “Các chị có phải nà người đi thăm
các anh đang trong trại Lăm Nam Sơn (5 Lam Sơn) không?” Chúng tôi trả lời đúng,
lúc đó người công an mới lên tiếng:
“Bọn tôi đợi ở đây để giúp các chị chở tiếp
phẩm vào trại. Hai thằng này sẽ đánh xe trâu dến để các chị xếp đồ lên, chỉ chở
đồ đạc thôi nhé, người đi bộ theo sau. Ðường khá xa và còn phải qua phà nữa
đấy. Ðể tranh thủ, bây giờ là 10 giờ, đúng 10 giờ 30 ta sẽ về trại. Các chị vào
trong lều gần xe trâu nghỉ đi.”
Khoảng đường từ Thanh Hóa vào đến trại 5 Lam
Sơn, thăm thẳm, qua đồng, qua ruộng đến núi, lại rừng. Nàng chinh phụ trong
Chinh Phụ Ngâm, má hồng truân chuyên như thế nào, chỉ đọc, chỉ nghe mà không
thấy. Bây giờ, chúng tôi, những người vợ lính VNCH đi lên núi, vào rừng tìm
chồng, có lẽ cơ khổ và truân chuyên hơn vợ chàng hào kiệt của Chinh Phụ Ngâm
Khúc gấp mấy lần. Dọc đường đi, ai cũng phải ngồi xuống xoa bóp chân mình nhiều
lần, chị Nhĩ khóc mếu máo “Cha mẹ ơi! Sao lúc nhỏ không tập cho con đi bộ, để
bây giờ cực quá thế này”… Cũng may là chúng tôi ai cũng đi giầy vải (bata). Nếu
đi giầy khác thì chết chắc. Ai cũng lặc lè, sắp quỵ, duy có con trai tôi vì
tuổi nhỏ, mong chóng được gặp bố và được đi xa lần đầu, lạ cảnh, hơn nữa thỉnh
thoảng cháu liều lĩnh đu lên sau xe trâu ngồi đỡ vài phút, cũng không bị quở trách,
nhờ đó cháu có vẻ chưa cảm thấy bị đau chân và thấm mệt.
Cố gắng cách mấy, chúng tôi cũng không thể
nào đến trại Lam Sơn kịp trong ngày, đường đi còn khá xa, có lẽ cũng cả chục
cây số; mặt trời đã tụt sau dãy núi phía Tây. Hàng cây hai bên đường bắt đầu
nhòa bóng, thỉnh thoảng chúng tôi mới gặp hai ba người đi thồ hàng, đạp xe vội
vã vượt qua chúng tôi hoặc ngược đường ra Thanh Hóa.
Chúng tôi cố sức đi thêm được chừng hai cây
số, đến một khu phố buôn bán, có ngôi chợ nhỏ đã họp xong buổi sáng. Người công
an áp tải cho lệnh hai tài xế xe trâu dừng lại nghỉ, nếu có đi tiếp cũng sẽ
không kịp. Họ chỉ cho chúng tôi khu nhà trọ, dặn dò: “Các chị thuê chỗ ngủ trọ,
sáng mai tập trung tại quán nước chè, ta sẽ đi tiếp.”
Mẹ con tôi đã trải qua một đêm chưa bao giờ khiếp
hãi như vậy. Bộ ván, chiếc chiếu chắc cũng khá lâu không được làm vệ sinh, giặt
giũ. Thật mệt, nhưng giấc ngủ vẫn không đến với chúng tôi vì nhiều lý do. Nỗi
sợ ám ảnh, phải lo đối phó với hàng trăm, hàng ngàn con rệp. Chị em đành thức,
ngồi kể chuyện cho nhau nghe, từ dĩ vãng đến hiện tại và lung tung nhiều thứ để
chờ sáng.
Ước chừng độ 12 giờ trưa hôm sau thì chúng
tôi đến trại 5 Lam Sơn. Con đường vào trại ngoằn ngoèo, vòng qua dãy núi đá
không cao lắm, xuyên qua một khu đất rộng có nhiều người đang canh tác, nhìn từ
xa, không ai biết, tới gần, chúng tôi mới nhận ra những người này toàn là tù,
tất cả là nữ, chia thành nhiều tốp, trồng đậu phọng, cấy lúa. Ðám người này khá
đông nhưng dường như họ là những bộ máy, lạnh lùng làm công việc của mình, âm thầm
như những chiếc bóng, đầu phủ kín bằng những miếng vải để chống nắng. Người
cuốc đất người nhổ cỏ, hoàn toàn lặng lẽ, đến cả hai giám thị công an, một nam
một nữ, cũng như hai pho tượng ngồi kế nhau bên lề đường. Trên áo vải thô của
mỗi người tù đều có hàng chữ Lam Sơn 5, ngoài ra chúng tôi còn gặp thêm hai
toán người đang đập đá để nung vôi. Nhận ra chúng tôi, một vài anh đã lên tiếng
hỏi: “Các chị đi thăm ai đấy?”, nhưng chỉ có thế, vì các anh đã bị buộc phải im
tiếng.
Sau khi làm những thủ tục của trại tù xong,
đã vào buổi chiều. Hết giờ thăm nuôi, chúng tôi phải chờ qua ngày hôm sau.
Người cán bộ phụ trách về thăm nuôi, dẫn chúng tôi vòng ra sau căn “nhà việc”
(văn phòng) để đến nhà vãng lai. Sáu người chúng tôi ở chung một gian, nhà vách
ván, mái ngói, kê ba cái giường tre, trong trại tương đối sạch bơn, chiếu còn
mới. Họ cho mượn mùng nếu ai không có. Nhận các thứ xong, chúng tôi rủ nhau
xuống bếp, ngay đầu nhà, có sẵn củi, nhưng phải mua, mỗi người 5$, nồi và các
thứ khác cho mượn, vợ Bình BÐQ đem lon mắm ruốc xào thịt ra xào lại để tiếp tế
cho chồng, tôi cũng xào lại lon gà kho gừng cho khô thêm.
Thời gian chờ đợi, dằn vặt, xao xuyến trong
lòng chúng tôi không ít, cứ đứng lại ngồi. Mỗi lần có anh “cải tạo viên” đến,
chúng tôi lại rướn cổ nhìn, nhưng vẫn là chồng người ta. Mấy ông tuy mặc đồ
lành lặn, sạch sẽ, nhưng nhìn dáng đi, bộ điệu cố ưỡn ngực cho thẳng lưng, vẫn
chẳng dấu được cái tiều tụy, tàn tạ trên thân thể. Ai cũng giống nhau, sự hành
hạ qua nhiều năm tháng đã làm họ mất nhiều phong độ, cố giữ cho thẳng mà vẫn
xiêu vẹo. Giờ này, qua giờ khác, lại mất một ngày nữa chờ. Chúng tôi an ủi
nhau, mình tới trại sau, nên sẽ được gặp chồng sau, chắc chắn ngày mai thì đến
lượt mình.
Ngày thứ ba, kể từ ngày chúng tôi bước vào
khu thăm nuôi của trại 5, chừng 10 giờ sáng, cán bộ thăm nuôi đến gọi chị Tâm
(KQ) và Tuyết, em anh Lê Hằng Nghi lên phòng thăm nuôi. Mọi người vui hẳn lên
và hồi hộp. Chừng 15 phút sau, thăm nuôi xong, chị Tâm và Tuyết trở lại, mắt đỏ
vì vừa khóc. Tuyết vội thu xếp hành lý, nói: “Em chào các chị, em phải đi ra
trại Ba Sao ngay bây giờ. May quá có xe trâu của trại ra Thanh Hóa, người ta
cho em quá giang.” Nhìn theo Tuyết quảy đồ ra cửa, chúng tôi không ngăn được
nỗi xúc cảm. Tội nghiệp cô bé, lặn lội, tất tả đi thăm hai người anh ở cách
nhau hàng mấy trăm cây số.
Cuối cùng rồi cũng đến phiên mình. Sáng ngày
thứ tư ở trại (thật ra mới có ba ngày rưỡi), vợ anh Bình, vợ anh Nhĩ và tôi
cùng được gọi lên thăm nuôi một lần. Ba người ngồi chung một bàn, con trai tôi
ngồi sau lưng mẹ. Khoảng 10 phút sau thì một tên công an bước vào, tên cán bộ
thăm nuôi vội đứng dậy chào, nói: “Báo cáo anh, các chị ấy đã tập họp đủ.”
Chúng tôi chưng hửng tự hỏi “Sao lại thế này, chồng chúng tôi đâu? Thằng quỷ
dịch này, bước vào chẳng chào hỏi, mặt mũi như âm binh, lạnh ngắt. Một phút
sau, hắn mới lên tiếng.
“Chào các chị, đi đường chắc vất vả lắm,
nhưng nghỉ mấy ngày, nhất định là khỏe rồi. Tôi là Bắc, cán bộ chấp pháp trại,
đến đây có mấy điều cần phải quán triệt với các chị.”
Hắn ngừng lại, nhìn thẳng vào mặt chúng tôi
thật chậm, vẻ ra oai. Tôi cũng nhìn lại hắn, quan sát và nghĩ: hèn chi nó làm
chấp pháp (an ninh) là đúng. Mặt tái xanh, mắt như hai lằn chỉ, môi dầy và đen
như hai miếng thịt trâu phơi nắng. Tên Bắc cất giọng:
“Chị nào là vợ cải tạo viên Bình, chị nào là
vợ cải tạo viên Ðỉnh?”
Chúng tôi giơ tay. Lại im lặng và hồi hộp.
“Thật là quá đáng. Từng ấy năm học tập cải
tạo, uổng công ‘cách mạng’ quan tâm giáo dục, chưa nói tốn cơm, tốn của… Chồng
các chị thuộc loại không thể cải tạo, ‘cách mạng sẽ phải xử lý’. Tôi và X. rụng
rời, nghẹt họng, há miệng mà không thở được. Giọng tên Bắc chì chiết:
“Một bọn phản động, ngoan cố, cấu kết với
nhau, trong đó có chồng của hai chị… Tụ họp nhau bày đặt tuyệt thực, yêu sách
cải thiện đòi sống cho nên trại đã tạm thời kỷ luật các tên này. Không tin à?
Tôi sẽ đọc lệnh giam những tên phản động, cấm thăm nuôi bốn lần.”
Hắn đọc tên từng người: Nguyễn Xuân, Hồ Văn
Phước, Phan Nhật Nam, Hồ Công Bình và chồng tôi. Tất cả trên 10 người, nhưng
tới lúc này thì mắt tôi hoa, đầu váng, mọi vật quay như chong chóng. Vẫn giọng
tên Bắc:
“Các chị thấy đấy, bọn phản động, nguyên cả
một buồng, manh tâm làm loạn. Giờ phút này rồi mà còn đòi vọng động. Các chị
phải viết thư hoặc cách này cách khác động viên chồng hối cải, lao động học tập
cho tốt để còn về chứ. Lần này trại đã họp và nhất trí để hai chị đi về, lần
sau sẽ thăm nuôi.”
Tôi cố chỏi tay, để đầu không gục xuống bàn,
đưa tay trái véo nhẹ lên tay vợ Bình. Cần phải can đảm. Lát sau vợ Bình hỏi:
“Trại không cho gặp, vậy xin cho chúng tôi
gửi thuốc và chút đồ ăn cho chồng tôi có được không cán bộ?”
“Dứt khoát không được, đã kỷ luật thì phải
cấm hết, mang về đi các chị. Trại đã lo đủ cả, thuốc men, ăn uống không thiếu
thứ gì đâu.”
Biết mình đang nói với một cái xác ướp, nên
chúng tôi im lặng. Tên Bắc lại đãi bôi:
“Các chị yên tâm, động viên chồng học tập cho
tốt, biết đâu chừng sau lần kỷ luật này, các anh tiến bộ, lại được tha về sớm.”
Tôi có ý nghĩ muốn trở thành người đàn bà
đanh đá chửi vào mặt thằng xác ướp này vài câu, nhưng nghĩ lại, làm như vậy là
dại. Thôi! Liếc qua vợ Bình cười nửa miệng, muôn ngàn cơ cực, đến mà không gặp.
Niềm đau, nỗi buồn đã đóng băng trong lòng hai chúng tôi.
Tên Bắc hướng qua chị Ðỗ Văn Nhĩ: “Chào chị
Nhĩ, hết mệt rồi phải không? Ði đường vất vả quá đấy nhỉ. Chị vui lòng cho tôi
xem thư và giấy thăm nuôi từ trại gửi về cho chị nào!” Liếc đọc lá thư, tờ giấy
thăm nuôi, Bắc hỏi tiếp: “Chị nhận được thư này lúc nào?”
“Tháng 8, cán bộ. Trong thư đề tháng 3 nhưng
tháng 8 tôi mới nhận được, có sao không cán bộ?”
Tên Bắc thở dài, cố làm vẻ trang nghiêm:
“Tiếc quá, chị nhận thư anh ấy hơi muộn, sớm
hơn thì chị đã gặp chồng, bây giờ thì đã quá trễ mất rồi.”
“Trời! Sao vậy cán bộ, chồng tôi làm sao, anh
ấy bị cái gì, anh Nhĩ làm sao rồi?”
“Chị bình tĩnh nghe tôi nói, như chị đã biết,
anh ấy có hai ba thứ bệnh từ thời ngụy, vùa suyễn, vừa bị cao máu, trại đã chữa
hết cách rồi, các đồng chí y tế đã tận lực, nhưng anh Nhĩ đã chết hồi giữa
tháng 6. Anh Nhĩ là người cải tạo tốt, lao động tiên tiến, sắp được tha về.”
“Trời ơi là trời! Chồng tôi sao lại chết? Ba
mẹ ơi! Chồng con chết rồi! Anh ơi! Tưởng ra đây gặp anh, bây giờ anh đi mất, bỏ
mẹ con em, bỏ ba má sao anh. Chồng tôi năm nay mới có 32 tuổi, làm sao mà cao
máu? Anh ơi, anh chết oan rồi!”
Hai chúng tôi cùng chồm qua, ôm lấy vai chị
Nhĩ, cố kềm, nhưng rồi cũng khóc theo. Vợ Bình mếu máo khuyên: “Chị nín đi, chị
nín để hỏi cán bộ anh ấy chôn ở đâu chớ.”
Chị Nhĩ rũ xuống như tầu lá, toàn thân lạnh
và mềm oặt, hơi thở đứt quãng. Chị Nhĩ đã mê đi trong cơn đau mất chồng. Vợ
Bình vội lần trong túi áo bà-ba lấy chai dầu gió thoa lên trán, lên thái dương
cho chị Nhĩ, miệng vẫn gọi liên hồi:
“Tỉnh dậy đi, dậy mà đi tìm mộ chồng chứ!
Tỉnh đi chị Nhĩ!”
Chị thở dài tỉnh dậy. Im lặng giây lát, tên
cán bộ Bắc nói với chị Nhĩ: “Thôi, để tranh thủ, trại sẽ giao lại cho chị vật
dụng của anh Nhĩ, giấy chứng nhận chồng chị đã chết vì bệnh. Sau đây tôi bận
công tác, đồng chí Cận (cán bộ phụ trách thăm nuôi) sẽ đưa chị ra mả anh ấy.”
Tôi và vợ Bình cũng xin đi theo, nhưng không
được chấp thuận.
Mấy chị em chúng tôi quay về Saigon lúc mờ
sáng ngày hôm sau. Ngày thứ năm ở trại cải tạo của chồng. Nhìn những dãy nhà cũ
kỹ, khóa kín cửa, tôi tưởng tượng như là chồng mình và đồng đội đang bị giam
nhốt trong những ngôi mộ đó, gần kề ngay bên mà cách biệt muôn trùng. Ngày đi
náo nức, mong ngóng, hy vọng bao nhiêu, nay trở về, cõi lòng tan tác. Thất vọng
chiếm hết chỗ của suy tư. Chúng tôi đi trong vô thức.
Tội nghiệp chị Ðỗ Văn Nhĩ, nếu không có bạn
đồng hành chúng tôi phụ giúp, không hiểu có còn đủ sức, đủ nghị lực để về với
các con không? Ðiều an ủi là hôm đó có chuyến xe trâu đi không ra tỉnh, họ cho
chúng tôi quá giang, nhưng với giá 10$ một người tới ga Thanh Hóa.
Phải chăng những người đàn bà chúng tôi,
những người vợ lính VNCH, là người bị đọa đầy hơn tất cả mọi người của thế
gian?…
Trần Thị Đông Phương
304Đen -
Llttm
No comments:
Post a Comment