NHỮNG CHUYỆN THẬT NGẮN THỜI HẬU
THÁNG TƯ
Thời bao cấp
XHCN,hết tiền uống café, ba thẳng bạn Bé Tí Tèo rủ nhau ra chợ trời HTK
để bán cái Radio cassette của thằng Bé. Vừa đến đầu chợ, có hai tên ra
dáng lịch sự đến săm soi “cái đài” rồi trầm trồ: “ hàng xịn đây nha”, tức thì,
hàng chục tên khác nhào vô đòi xem… Ba thằng còn đang lúng ta lúng túng thì cái
radio không cánh mà bay mất tiêu, hỏi thì tên nào cũng lắc đầu bảo là không
biết rồi tản đi mất hết.
Thấy tội nghiệp, mấy bà
bà bán hàng rong bảo đến công an phường thưa, ba thằng lủi thủi đến trụ sở CA,
gặp ông công an già đáng tuổi cha chú, tiếp đón niềm nờ, nhiệt tình khuyên bảo:
“ Mất rồi thì bỏ đi, các cháu nên vui mới phài, vì nếu còn” cái đài” đó,
các cháu cứ tụ tập nhau nghe nhạc Ngụy và tin tức phản động, có ngày đi tù, làm
khổ lây bố mẹ”…
Một lời khuyên chí lý!
CHUYỆN 2
Trong
một tiệm café cao cấp dành riêng cho các “Đại gia” thời mở cửa XHCN, Một đại
gia xe tải đường dài nói với đại gia xăng dầu:
“Kỳ nầy, anh đổ
dầu cho tui thêm thêm 10 xe nữa, chở hàng qua Campuchia, mười ngày trở về, tui
trả luôn nợ cũ cho anh bằng tiền đô láng coóng luôn.”
Anh đại gia xăng dầu chưa kịp trả lời thì người bạn ngồi kế bên đã lên tiếng:
“ Đô la âm phủ
mới tinh thiếu cha gì trong sạp bán hàng mã ngoài chợ…”
Cũng có lý nhưng
hết ý!
CHUYỆN 3
Cậu em khen
bà chị mần thơ nhanh như lặt rau, bà chị nói:
"Lặt rau thì dễ ợt, ai làm cũng được nhưng vạch lá rau để tìm sâu mới khó
, không khéo để sót ròi nuốt phải con sâu rọm thì phiền”
Cậu em trả lời:
“Rau bây giờ cọng nào cọng nấy non mượt, tìm đỏ con mắt cũng không thấy
có con sâu nào đâu chi.”
Bà chị:
“Đó là rau độc, không sạch…”
Thời xưa cổ hủ, chỉ có
cỏ và rau. Cỏ có thể độc hại, còn đã gọi là rau thì rau nào ăn cũng
được. Thời nay có hai loại rau mới, thiên hạ gọi là rau sạch và rau
độc. Có thế mới xứng với xã hội “tiên tiến” chứ!
Saigon tháng 7 âm lịch 2014
CHUYỆN 4: CHA VÀ CON
vkp phượng tím
- Ngày ông vào tù cải tạo, thằng con ông
chưa được đầy năm.
- Ngày ông được tha về, nó không biết
ông là ai và coi ông như kẻ ăn nhờ ở đậu.
- Ngày sống trên đất Mỹ, nó lơ đãng
chuyện học hành, ông khuyên lơn rầy dạy nó, nó bực dọc trả lời “ Ông có nuôi
dưỡng tui ngày nào đâu mà giờ lại bày đặt dạy bảo!” Ông tức giận đến ói máu...
CON ĐƯỜNG SỐNG
- Ngày ông vào tù cải tạo, thằng con ông được 3 tuổi
- Ngày ông được tha về, nó đã là một thanh niên cường tráng nhưng lại
nhìn ông với ánh mắt xa lạ.
- Ngày cả nhà được đi Mỹ theo chương trình HO, nó cao ngạo khoe với bạn
bè khắp nơi.
- Ngày dài sống ở Mỹ, ông đem hết sức lực còn lại để làm việc, lo cho cả
nhà... Những lúc thấy con lêu lỏng nhậu nhẹt ăn chơi... ông rầy la thì nó cải
lại: “ Ba ơi là ba, ba còn sống được bao năm nữa mà quá khó khăn như vậy? Ba để
cho con có được con đường sống với chứ...” Ông buồn rầu thầm nghĩ:” Hỏng lẽ hồi
đó mình đã cho nó con đường chết hay sao?”.
THẤY GHÊ LẮM
- Ông từ Mỹ về VN
nằm chờ chết với căn bệnh ung thư gan
- Thằng
con trai cũng vừa ở bên ấy mới về để thăm ông lần cuối... nó đang ngồi nhậu với
bạn bè trước sân, bạn nó đòi vào thăm ông, nó xua tay ngăn cản:” Thôi khỏi, ổng
thấy ghê lắm, mai mốt ổng lên bàn thờ ngồi rồi tới đốt nhang cũng được mà, nè,
vô tiếp đi...” Vừa nói nó vừa chìa ly rượu ra trước mặt đám bạn...
CON NHỚ BA LẮM
- Đã 70 tuổi, ông sống
độc thân ở Mỹ hơn 10 năm kể từ khi được định cư theo chương trình HO, gặp người
mẹ trẻ, tuổi mới 40, đơn thân nuôi 3 con gái, ông gá nghĩa vợ chồng với
bà rồi sanh thêm một con gái nữa. Bà đi làm, ông ở nhà nuôi con mọn. Ông cưng
nó như trứng mỏng và cảm thấy hạnh phúc vô ngần. Nhưng phần thưởng cuối đời của
ông đã bị tướt đi khi bà ly dị với ông và đưa một người trai trẻ về sống chung,
còn ông cũng không đủ điều kiện để nuôi con bé.
- Ông quay lại nhà
trọ để sống cu ki như trước đây mà lòng nhớ con da diết. Có lần, con bé
gọi phone tới, nó vừa khóc vừa nói:”Ba ơi con nhớ ba lắm, sao ba không về với
con?... “ Nước mắt ông rơi đầm đìa trên chiếc điện thoại cũ kỷ
CHẮC LÀ BUỒN LẮM
- Ở Mỹ,ông rất buồn vì
từ ngày nghỉ hưu, ông không được trở lại quê nhà nên ông thử quay về VN một
tháng, tìm niềm vui nơi cố hương...
- Đang
vui vẻ với bạn bè khi ôn lại chuyện xưa, bất ngờ con gái ông từ Mỹ gọi
phone đến, bảo ông phải trở về ngay, nếu không thì từ nay nó sẽ không gởi cháu
ngoại cho ông chăn giữ nữa, ông giận tím cả mặt mày,lắp bắp “ Mầy là... “ rồi
tắt máy, ngồi thừ ra bất động... Một lát sau, ông thẫn thờ chép miệng:” Ừ, về
bển mà không được hủ hỷ với mấy đứa cháu thì chắc là buồn lắm! “...
CHUYỆN CƯỜI XUYÊN LỤC ĐỊA.
_ Reng… Reng Reng…
_ Sư phụ hả?
_ Ừ, ta tức muốn ói màu đây
_ Sao vậy?
_ Mi còn nhớ cái tên “áo liền quần”, bạn của ông anh pilot của ta không?
Ta mới vừa gặp hắn trong buổi họp “gia đình giặc lái khóa… “ nè.
_Có gì mà tức, bộ hắn đòi nối lại tình xưa hả?
_ Được vậy thì đâu có tức, đàng nầy , hắn nói hắn hỏng biết ta là ai.
_Chắc tại “sư tử hà đông” ngồi kế bên chứ gì?
- Chứ còn gì nữa
_ Sao sư phụ hỏng kê khai những món quà như sợi dây chuyền, máy sấy
tóc…mà ngày xũa hắn đã tặng sp . Còn nữa, những ngày về phép, hắn “ngồi đồng” ở
nhà sp sao không nhắc cho hắn nhớ, đặng cho sư tử hà đông nghiền hắn tan xác
luôn.
_ Hình phạt đó còn nhẹ lắm. Phải cho hắn chết mà vẫn chung tình với
ta
_ Vậy thì cho chết lúc trẻ , hồi còn ở VN đi, chứ bây giờ ở Mỹ, hắn
là “bạc tình lang” rồi thì làm sao mà ra tay sát thủ để được “một công hai
việc”.
_ Hãy cho ta thòi gian để tìm hình phạt thích đáng cho hắn nghen.
_ SP quả đúng là “sát thủ hạng nặng” Ha Ha Ha….
VỊT KIỀU
_Con nhỏ lỡ thời có tiệm uốn tóc ở đầu đường vừa được một thằng vk hỏi
cưới, vài tháng sau sẽ qua Mỹ rồi...
_Ừ, nghề Nail bên đó sống được lắm nên đàn bà con gái VN vẫn muốn đổi đời
bằng cái nghề khá lương thiện nầy
_Mấy năm trước, ở gần nhà cũ của tui có một ông VK già chết vợ, về VN
cưới một cô thợ uốn tóc, đem qua Mỹ, mong nương tựa lúc cuối đời, không ngờ,
khi cô ta có được thẻ xanh và tóm hết hầu bao của ổng rồi thì lập tức li dị
_ Nhưng bây giờ thì “vỏ quýt dày gặp phải móng tay nhọn” rồi, nhứt là mấy
VK trẻ hoặc sồn sồn cứ, ăn nhậu cờ bạc xả láng, bắt vợ “lặn lội thân cò “ đi
làm nail để nuôi chồng con sắm nhà cửa xe cộ ...rồi li dị
_ Vậy thì ai đáng trách hơn ai đây?
No comments:
Post a Comment