NGƯỜI LÍNH và TẤM PONCHO…
Pông–sô hỡi! Mi là thù hay bạn
Là người yêu thầm lặng thuở chiến chinh
Là hóa thân cho lý tưởng nhà binh
Là chiếc áo khoác đồng hành phút cuối…?
Trong quân ngũ ta, mi cùng lứa tuổi
Cùng lên đường dong ruổi chiến trường xưa.
Cùng gian nan, cùng dãi nắng dầm mưa
Cùng gắn bó suốt bốn mùa chiến trận…
Mi hữu dụng thêm đa năng, đa dạng…
Không đơn thuần để che nắng đội mưa.
Mi giúp ta làm chiếc võng nghỉ trưa
Hay dựng cọc thành chiếc lều dã trại.
Vườn Tao Ngộ Quang Trung, ta nhớ mãi
Tiếp người thân, mi là chiếc “chiếu hoa”
Làm màn che tầm mắt của người ta
Mi được trải, hoặc giăng ra kín đáo…
“Phạt dã chiến” một cực hình độc đáo
“Trùm Pông–sô” làm tượng đứng trơ gan!
“Trùm Pông–sô hít đất” nắng chang chang!
Mồ hôi chảy như mưa tràn áo trận.
Vượt sông sâu, mi làm phao chuyển vận
Gói quân trang cùng súng đạn vào trong.
Đóng quân cao, ta cần nước dưới sông
Mi mang nước ngược dòng lên đơn vị.
Lúc thấy khát, nước vô cùng hiếm quý
Chiếc bi–đông khô cạn tự bao giờ!
Trên núi cao không có suối, sông, hồ…
Mi giúp nhặt từng giọt sương rơi đọng.
Sau trận đánh, mi trổ tài đa dụng
Làm võng khiêng giúp đồng đội thương vong.
Hoặc chiếc mền chống chọi lạnh mùa đông
Cho người lính ấm lòng trong trận chiến…
Pông–sô là bạn đời dùng đưa tiễn,
Thay Quốc Kỳ phủ kín cuộc đời ta…!
Cuộn xác thân vừa tử trận đêm qua,
Vào lòng đất Mẹ nghìn thu an nghỉ!
Ôi tuyệt quá! Tấm Pông–sô như ý
Mi chung tình gắn bó lính miền xa.
Mi có ơn với Người Lính Cộng Hòa
Mi xứng đáng được “Tuyên Dương Công Trạng”…
Chiêu Anh
Cảm tác từ đoản
văn viết về “Tấm Poncho” của tác giả Lâm Viên 20.
304Đen -
Llttm
No comments:
Post a Comment