THI NHÂN và CHIẾN CUỘC
“Quân đến Tuy Hòa xơ xác lắm
Đội ngũ tan hoang rắn mất đầu…
Biển rộng khơi xa mờ chiến hạm
Lực cùng sức cạn…biết về đâu ?!
Có kẻ đâm đầu lao xuống bể
Trầm mình tránh khỏi nhục sa cơ
Có kẻ ngậm hờn cam nuốt lệ
Tháp Nhạn đìu hiu rợn bóng cờ !
Thôi hết! Tuy Hòa…Xin giã biệt !
Giấc mộng thanh bình kết liễu xong
Ngày mai cô phụ theo bờ nước…
…lật xác người lên nhận mặt chồng…
Thôi em! Chớ có nhìn nhau nữa
Ta hồ còn sống cũng bắng không
Thành bại đâu nao lòng chiến sĩ
Chỉ tiếc chưa tròn nợ núi sông
DONRY NGUYỄN
***o0o***
Có thể mới đây, mà cũng có thể đã lâu lắm…Khi bài thơ được viết
ngay sau cuộc chiến! Ngay sau những gãy đổ hoang tàn…Khi máu và nước mắt còn ngập
ngụa trên khắp những nẻo đường chạy loạn! Khi quân và dân miền Nam còn chưa kịp
hiểu tại sao thảm họa đến với quê hương hiền hòa của mình…Cũng có thể rất lâu
sau những vần thơ đau mới được bật ra khỏi con tim đã dồn nén đau thương của
thi sĩ! Kiểu nào thì đây cũng là những câu thơ làm tôi không thể ngăn nước mắt
trào ra!
Tôi đã đọc Nguyễn Phúc Sông Hương, Trạch Gầm, Tô Thùy Yên, Phạm
Ngọc Lư, Quan Dương, Khoa Hữu…Đã nhói tim vì nhửng bài thơ Chiến Tranh của họ.
Đã ngậm ngùi vì dòng chữ “Thơ của NGƯỜI THUA CUỘC!”…
…Đâu đây, máu vẫn chảy! Đâu đây, vẫn vang tiếng súng trong lập lòa ánh hỏa châu
đêm…
…Đâu đây, những người Lính VNCH vẫn anh dũng lao vào chiến trận bảo vệ quê
hương…
…Và bị trở cờ! Bị phản bội…
Những người trai chết đứng giữa sa trường!
Cuộc chiến đã trở thành Lịch sử trong Thi ca trước khi được
viết lại bằng sự công bằng và ngay thằng! Những người lính đã trở thành người
viết sử. Họ viết bằng máu và chính mạng sống của mình..
Và tác giả của những câu thơ trên đã làm tim tôi thắt lại.
Cơn đau lâu lắm đã tưởng nguôi ngoai lại kéo về… Donry Nguyễn, một cái tên lạ đối
với tôi, nhưng tôi biết đó là sự hạn hẹp cùa mình…Bởi đó là những vết cứa tàn
nhẫn của chiến tranh không ai có thể lướt qua mà không cảm thấy tim mình sai nhịp
!
Tôi biết, còn nhiều…Rất nhiều những Người Lính làm thơ…Còn
nhiều tuyệt tác đâu đó chưa được biết tới. Mà người viết cũng chẳng cần ai biết.
Chỉ là viết cho mính, để giải tỏa bớt uất hận! Để nhẹ đi niềm đau! Vì, không ai
ngoài Người Lính, là chứng nhân trung thực của cuộc tương tàn đẫm máu mà họ phải
cắn răng nhận mình thua cuộc bởi sự tráo trở của Đồng minh…
Những bài thơ Chiến Tranh là bi ca bất tận, cũng là Hùng ca
cho hậu thế…Tôi đã thấy, những người lính buồn sau cuộc chiến…Chứng tích chiến
tranh trên thân thể, trong tâm hồn…Không phải ai cũng ra đi…Có những người Lính
đang Lưu vong ngay trên quê hương mình…Sau ngày im tiếng súng, sau những nhục
nhằn áo cơm, tủi hận, họ trầm mặc trong sự trôi nổi của dòng đời…Sống giữa quê
nhà vẫn để trái tim lạc loài, thổn thức…
“TA Ở ĐÂY…MÀ MƠ CỐ HƯƠNG!!”
LÝ THỤY Ý
SÀI GÒN – 11 / 11 / 2024
Nguổn: http://batkhuat.net/tho-thinhan-chiencuoc.htm
304Đen – llttm -dsc
No comments:
Post a Comment