Quá giang
Muôn đạp xe về nhà, chiếc xe xích lô bỗng chốc trở nên nặng nề,
hắn có cảm tưởng như có một bà thật mập lại chất đầy hàng hóa đang ngồi ngất
ngưởng trên xe của hắn. Hắn tưởng thế, nhưng thật ra chẳng có ai và cũng chẳng
có gì trên xe của hắn cả, chỉ vì hắn đã mệt thôi! Có điều hắn không ngờ hắn lại
yếu đến thế!
Mệt, nghề đạp xích lô thì ít khi hắn được khoẻ, đành rồi, nghề lao lực mà.
Nhưng cũng tại hắn ham hố quá mà thành ra như vậy.
Chả là, một hôm đang đạp kiếm khách ở Bình Hoà thì có một cô vãy, hắn ngừng lại
thì nghe tiếng lảnh lót:
-Nói thiệt với anh, cho em đi quá giang một đoạn, em hết tiền rồi, hôm nào có
tiền em sẽ trả.
Trời đất! từ ngày đạp xích lô đến giờ có khi nào mà hắn nghe một lời nói kỳ cục
như vậy đâu. Ai cũng đi quá giang kiểu này thì làm sao hắn sống. Nhưng thấy cô
gái cũng xinh, nước da trắng, đôi mắt còn biết cười nữa, lại xưng anh em ngọt xớt,
nên hắn đứng lại cho nàng lên xe, giàu nghèo gì một cuốc xe, hắn nghĩ. Với lại,
đạp xe cho một người con gái đẹp cũng thích, cái mệt, cái nặng nhọc giảm đi rất
nhiều.
Mới ngồi vào xe, nàng quay lại, nói với hắn:
-Em mới ở Nam Vang về, tụi Khờ Me Đỏ nó làm dữ quá, sợ “cáp duồn” nên em về
đây, bỏ của chạy lấy người anh ạ. Có một mớ tiền Miên thì chưa tìm được chỗ đổi.
Vừa rồi em nói chơi thôi, chứ anh đạp xe mà lại đi quá giang thì tội chết,
nhưng em sẽ trả anh tiền Miên, anh chịu khó đem đổi. Hay anh có biết chỗ nào đổi
tiền đưa em đến, rồi mình đi ăn hủ tíu, em bao.
Nghe cô gái nói, hắn mừng. Gì chứ cái vụ đổi tiền thì hắn rành, muốn đổi tiền
gì cũng được, lại là chỗ an toàn, không sợ công an gì hết. Nhưng cái hắn mừng
hơn là quen được cô gái đẹp không khinh thường nghề đạp xích lô của hắn, còn mời
hắn đi ăn nữa.
Sau khi đưa cô gái đi đổi tiền thì nàng mời hắn ghé vào một tiệm hủ tíu gần đó
ăn thật, xong còn dúi vào tay hắn ít tiền, sau này đếm lại hắn mới biết là nàng
đã cho hắn số tiền khá lớn, bằng cả một ngày đạp xe bình thường. Nhưng những điều
đó không quan trọng bằng việc nàng mời hắn về nhà trọ của nàng, rồi nàng nói thật
nghề nghiệp nàng làm khi ở bên Miên. Nàng nói, bên đó làm ăn dễ vì gái Miên thường
xấu hơn mình nên lúc nào cũng đông khách, nhất là từ khi có lực lượng quốc tế đến
thì càng dễ sống hơn, nhưng sống xa quê hương cũng buồn, nhất là chỉ có một
thân một mình. Những lúc cảm thấy buồn nhất là những hôm mưa, nhiều khi muốn
khóc. Nghe chuyện của nàng hắn cũng cảm động. Rồi hai bên mến nhau, nàng “cho”
hắn hết, ngay trong lần gặp gỡ đầu tiên. Từ đó hắn thành ra tình nhân của nàng,
thỉnh thoảng lại đến ngủ với nàng một đêm rồi nhà ai người đó sống. Kể ra như vậy
thì cũng “khoẻ”, chẳng phải lo gì cả.
Nhưng cũng có khi hắn ham hố như đêm vừa rồi nên sáng ra là hắn đạp xe không về
như hôm nay chứ chẳng làm ăn gì được nữa cả.
Khi về đến nhà là Muôn lao cái xe vào một góc rồi chui vào cái chái hắn thuê để
ngủ. Đối với hắn bây giờ giấc ngủ quan trọng hơn hết. Nằm một lúc thì hắn ngủ
thật, ngủ ngon lành, không biết trời trăng gì, đến khi thức dậy thì trời bắt đầu
tối ở bên ngoài. Hắn nằm định thần một lúc thì mới ôn lại được hết mọi chuyện
và mới nhớ ra là suốt ngày hôm nay hắn nằm ngủ, và bây giờ hắn thức dậy vào lúc
mọi người có lẽ chuẩn bị lên giường. Hắn định ngủ luôn một giấc nữa đến sáng
mai nhưng rồi càng nằm càng tỉnh, và rồi đói, cơn đói đến cồn cào ruột gan, hắn
mới sực nhớ là suốt ngày hắn đã không ăn gì. Hắn trở dậy mặc vội quần áo đi ra
dãy phố gần đấy kiếm cái gì nhét cho đầy bụng đã, kẻo khi người ta dẹp hết thì
chỉ có nước ăn mì gói thôi, mà ăn mì gói bây giờ hắn ngại lắm, khó nuốt nữa.
Cũng may khi hắn ra đến ngoài phố thì quán xá vẫn còn đông khách, người đi lại
vẫn tấp nập. Hắn liếc nhìn vào cái đồng hồ treo trong tiệm gần đấy thì thấy mới
mười giờ đêm, kể ra thì còn sớm chán, nhưng tính như vậy thì hắn đã ngủ gần suốt
ngày rồi, nên bây giờ hắn tỉnh táo lắm. Hắn vào một tiệm ăn gần đấy gọi một đĩa
cơm tấm bì trứng, rưới nhiều mỡ hành. Hắn quen miệng gọi như là thức ăn sáng,
nhưng khi người chủ lắc đầu thì hắn đành đổi món hắn ưa thích đó bằng một cái lẫu
nhỏ với bún, uống thêm một chai bia nữa để lấy lại sức. Đối với hắn, ăn gì thì
ăn, thiếu chút men là đi mất vui đi nhiều lắm.
Sau khi ăn uống no say hắn không biết làm gì nữa. Về vào giờ này thì chẳng lẽ lại
ngủ nữa, mà làm sao ngủ được vì hắn tỉnh táo lắm. Cứ như mọi khi, sau khi đã no
say thì phải kiếm em út, còn hôm nay hắn không thèm cái khoản đó nữa. “Của cải”
có bao nhiêu thì đã trút hết cho Cúc rồi. Nàng được cái điệu nghệ nên đã làm hắn
mệt đừ, đến bây giờ hắn vẫn còn muốn nằm mặc dầu không buồn ngủ. Vì thế nên hắn
lại trở về cái chái hắn thuê, nằm nhìn lên mái nhà, nghe cuốn băng cải lương mà
thằng bạn mới cho mượn. Hắn thích vọng cổ, cải lương, nên thỉnh thoảng cũng cất
tiếng hát. Hình như hắn hát cũng khá hay nên cô Út láng giềng của hắn ngày trước
khen giọng hát của hắn hoài. Cô Út cũng mê vọng cổ, cải lương, như hắn và cũng
biết ca nữa, nên khi cổ khen thì chắc là phải đúng rồi. Hồi đó hắn mê cô Út lắm,
yêu thầm, nhớ trộm vậy thôi, vì cô Út nhà giàu, học giỏi. Còn hắn thì chỉ là một
tên cầu bơ cầu bất, lớn lên không biết làm gì đành chọn nghề đạp xích lô, một
nghề không cần học hành gì, cũng chẳng cần vốn liếng. Cũng có cái may là gặp thời
nhiễu nhương, công chức, sĩ quan chế độ cũ đi cải tạo về cũng thiếu gì người đạp
xích lô kiếm ăn, nghề đạp xích lô bỗng chốc trở thành có giá, hay ít nhất cũng
không đến nỗi bị người đời nhìn bằng nửa con mắt như ngày xưa. Tuy vậy, hắn
không bao giờ dám mơ ước lấy cô Út làm vợ, cô Út vẫn muôn đời là người trong mộng
của hắn thôi. Rồi đến một ngày cô Út lên xe hoa về nhà chồng. Ngày đó, hắn đã uống
đến say mèm rồi lăn ra ngủ. Hắn say đến độ mấy hôm sau hình như vẫn còn choáng
váng phải nghỉ đạp xích lộ Nhưng rồi, khi những đồng tiền cuối cùng đã tiêu hết
thì hắn lại phải đưa xích lô ra ngoài đường đạp. Mãi sau này hắn mới quên được
cô Út. Một lần trời xui đất khiến sao đó mà hắn gặp cô Út đứng ở bên đường chờ
xe. Cô Út mừng rỡ khi nhận ra hắn:
-Ủa, anh Muôn! Lâu lắm mới gặp anh. Thôi anh đưa má con tôi về Tân Định rồi vừa
đi vừa nói chuyện.
Cô Út vẫn không khác ngày xưa bao nhiêu, hình như còn có vẻ hấp dẫn hơn. Đó là
điều làm hắn lúng túng. Hắn quên không nhớ đã nói với cô Út những gì trong cuốc
xe ấy. Hắn cũng không nhớ được cô Út đã nói gì với hắn nữa. Hình như cổ kể chuyện
đâu đâu về gia đình chồng, những điều mà hắn đâu có muốn nghe. Hắn vừa đạp xe vừa
nhìn chằm chằm vào cái cổ trần trắng nõn của cô Út, nhìn vào lớp vải phập phồng
trên ngực cô Út, mà bây giờ hình như đã lớn hơn nhiều so với khi cô còn con
gái.
Cuốc xe ấy là cuốc xe Muôn nhớ mãi trong đời đạp xích lô của hắn. Mãi đến bây
giờ hắn vẫn chưa quên được cô Út. Mỗi khi đạp cuốc xe nào có người đàn bà trẻ bế
đứa con là hắn lại nhớ đến cô Út ngày xưa.
Nghĩ ngợi loanh quanh đến đàn bà lại làm hắn nghĩ đến Cúc. Thỉnh thoảng hắn
nghĩ đến việc xây dựng gia đình với Cúc, nhưng đấy chỉ là những ý nghĩ chợt nảy
ra trong đầu, rồi hắn gạt phăng ý nghĩ ấy, vì cho rằng Cúc không còn xứng đáng
với hắn nữa. Những những ý nghĩ ấy hình như mỗi ngày mỗi quấy rầy hắn, bắt hắn
phải suy nghĩ nhiều hơn.
Càng gần Cúc, nghe nàng kể chuyện đời mình, hắn càng yêu nàng hơn. Vì càng yêu
nên hắn càng cảm thấy rất khó bỏ ngưi đàn bà mà lúc đầu hắn chỉ coi như phương
tiện để giải quyết sinh lý như những lần hắn đến nhà thổ vậy thôi.
Kể ra về nhan sắc, Cúc đâu có kém gì cô Út, người trong mộng của Muôn, có phần
đẹp hơn nữa là khác. Chỉ phải cái nàng đã qua tay quá nhiều người. Mà ngặt nỗi,
nàng lại kể vanh vách cho Muôn nghe, kể rành mạch từng chi tiết một, nên hắn
càng khổ sở hơn mỗi khi nghĩ đến việc cùng nàng xây dựng gia đình.
Xây dựng gia đình, cái kiểu nói chữ nghĩa này hắn thích lắm, thỉnh thoảng hắn
có nghe Cúc nhắc đến như là một mơ ước của nàng. Cúc bảo khi nào xây dựng gia
đình với ai thì Cúc sẽ bỏ nghề này, cái nghề thổ tả mà nàng đang đeo đuổi.
Nhưng cũng vì cái nghề ấy nên hắn mới được gần Cúc một cách dễ dàng. Nếu không,
thì có lẽ Cúc cũng sẽ là một cô Út khác trong cuộc đi hắn thôi.
Ý nghĩ cùng Cúc xây dựng gia đình gần đây cứ quấn quýt mãi trong đầu hắn, nhất
là những lúc nhàn rỗi như đêm naỵ Hắn và nàng sẽ sống dưới một mái nhà, hắn sẽ
chăm chỉ hơn để kiếm tiền nuôi hắn và Cúc, hắn sẽ bỏ tật rượu chè để lo cho gia
đình. Nhưng Cúc cũng phải bỏ cái nghề của nàng nữa. Hai bên đều phải quyết tâm.
Hắn nhủ lòng, hôm nào hắn sẽ đem bàn với Cúc về những điều ấy.
Đã khuya lắm Muôn vẫn chưa ngủ. Giấc ngủ ban ngày làm hắn gần như thức trắng
ban đêm. Hắn nằm nghe tiếng xe chạy ngoài đường gần đấy, tiếng cành cây trứng
cá bị gió thổi quẹt đi quẹt lại mãi vào cái cửa sổ ngay chỗ hắn nằm. Muôn trở dậy
mở tung cánh cửa để cành trứng cá không có chỗ để quẹt nữa. Cánh cửa mở rộng
làm ánh sáng của một cột điện gần đấy chiếu vào. Điện yếu nên ánh sáng chỉ vàng
vọt, mờ mờ, nhưng cành cây trứng cá in hình ngay trên tấm ván Muôn đang nằm.
Bóng cành cây đu đưa qua lại mãi. Cửa sổ mở rộng cũng làm gió thốc vào, Muôn cảm
thấy hơi lạnh nên lấy một tấm vải mỏng quấn quanh người, vừa đỡ lạnh lại vừa đỡ
muỗi.
Nằm nghĩ ngợi loanh quanh rồi Muôn cũng ngủ thêm được một giấc cho đến khi sáng
hẳn. Khi tỉnh ngủ, hắn dậy ngaỵ Vì đã tính trước nên hắn đẩy xích lô ra ngoài
đường và bắt đầu một ngày làm việc.
Chuyện Muôn dự định xây dựng gia đình với Cúc rồi cũng thành sự thật.
Vốn liếng của cả hai người chung lại, thuê một căn nhà ở Bà Quẹo. Cúc ở nhà lo
việc cơm nước, còn Muôn hằng ngày đạp xích lô kiếm tiền nuôi vợ.
Từ khi lập gia đình, Cúc chăm chỉ hơn xưa. Bây giờ nàng tự tay nấu ăn, giặt
giũ, quét tước chung quanh nhà. Chẳng những thế Cúc còn cuốc đất trồng thêm một
số rau cải, rau thơm. Công việc này Cúc cốt làm cho vui, và cũng là cách tập
tành, ép mình vào trong khuôn khổ mà trước đây đã có thời nàng phá bỏ.
Một hôm nàng xách giỏ đi chợ, gần đến ngã ba thì có một thanh niên cứ lẽo đẽo
đi theo nàng. Khi đến gần, chàng thanh niên đó hỏi:
– Đi đâu đó cô Năm?
Cúc phớt lờ không trả lời. Nàng không lạ lùng gì lối tán tỉnh nhà quê này. Và
thanh niên đó sau một hai câu nói thấy Cúc không trả lời cũng bỏ đi luôn.
Nhưng bản thân Cúc lại có một mối lo ngại nhen nhúm ở trong lòng. Một mai, nếu
gặp người thanh niên khác, bảnh bao hơn, tán tỉnh hay hơn, thì liệu nàng có giữ
mãi được lòng chung thủy muộn màng với Muôn hay không. Nàng cũng không thực sự
biết mình, khi điều đó chưa xẩy ra.
Cao Xuân Lý

No comments:
Post a Comment