HỘT MẬN CỦA LAN KHAI
Một
trích đoạn trong cuốn “Văn thi sĩ tiền chiến” của Nguyễn Vỹ do nhà sách Khai
Trí xuất bản, viết về Lan Khai, có biệt danh là văn sĩ “đường rừng”.
Chị Lan Khai (thứ hai) bảo tôi:
– Cái ông Lan Khai nhà tôi, anh phải biết!
Nguyễn
Vỹ
Biết thế nào? Lan khai cười hỏi lại vợ.
Thế nào, thì cậu biết chứ! (1)
Chị Lan Khai cầm quyển sách lên xem lại. Rồi chị lại bỏ sách xuống, ngó
tôi và tủm tỉm cười:
Nhà tôi thì khoái các cô ấy lắm, anh à. Lan Khai cười rủ
lên. Tiếng anh ấy cười khàn khà mà rất lẳng. Đôi mắt anh lại còn cười nhiều hơn
cái miệng nữa. Cười ra tận hai đuôi mắt, cười dài đến hai mang tai. Anh
bảo tôi:
– Này, anh Vỹ à, tôi hỏi anh nhá: Mình viết truyện đường rừng cho nữ độc
giả xem. Họ xem rồi họ viết thư về khen mình, thì mình làm thế nào?
Tôi cười:
– Thì mình khen lại họ.
– Còn như họ yêu mình?
– Thì mình yêu lại họ.
Lan Khai cười hả hả, đứng dậy nghiêng mình chồm qua bàn, chìa bàn tay
xương đến tôi:
– Tôi bắt tay anh một cái. Bravo!
Quay sang chị Lan Khai ngồi trên bục gỗ, nhà văn đường rừng đắc chí, bảo
vợ:
– Đấy mợ nghe không?Anh Vỹ bảo thế đấy.(1) Tôi phải đính chánh
ngay:
– Tôi bảo cho anh, chứ không phải cho tôi. Tôi thì, chẳng yêu ai
cả,
Chị Lan Khai cãi lại rất duyên dáng:
– Anh Vỹ thì chắc có nhiều người yêu, chứ cậu thì có ma nó yêu
cậu!
Lan Khai cười rũ rượi:
Phải đấy, trước nhất đã có ma… femme yêu
tớ, rồi đến ma chère X… ma chère Y… một tá “ma”, chi vì họ mê tiểu thuyết đường rừng của tớ,
nhất là quyền “Hột Mận”.
Quay lại tôi, Lan Khai ngó tôi với đôi mắt cười ranh mảnh dưới cặp kiếng
cận thị:
– Vỹ, toa đọc quyển “Hột Mận” của moa chưa?
– Chưa!
– Sao toa không đọc?
–
Moa đợi cho tất cả các cô nữ độc giả thân
yêu của toa đọc hết, xong rồi moa mới
đọc.
– Gớm! Anh nịnh đầm vừa vừa chứ! Anh lười đọc rồi anh khéo bào chữa lắm.
Tôi bảo anh hôm nay hãy đọc quyển ấy nhé. Đọc xong chính anh cũng sẽ mê tôi,
chứ đừng nói là các cô ấy.
– Sao anh đặt tên sách là “Hột Mận”?
– Ấy thế mới hay! Thế mới có khối các cô mê Hột Mận của tớ đấy, cậu à.
Hôm nay về cậu phải xem nhé?
Tôi cười, không hứa. Mãi đến nay, nằm trên giường viết bài Hồi Ký
này, tôi vẫn chưa đọc quyền “Hột Mận” của
anh bạn “Đường rừng”.
*
Ba hôm sau, Lan Khai gặp tôi. Anh không bắt tay tôi như mọi lần. Anh
cười, thò tay vào túi áo, lấy ra một bao thư, đưa tôi:
–
Toa đọc đi!
– Thư của anh mà..,
–
Toa cứ đọc đi. Moa chỉ xin toa một điều là
giữ kín hộ moa nhé! Đừng bảo cho ma femme biết.
Tôi xem qua nét chữ ngoài phong bì: nét chữ của một cô gái. Bao thư
xanh, đóng dấu nhà dây thép Hà Nội.
Thưa
ông Lan Khai,
Tác
giả quyển “HỘT MẬN”.
Em
xin gửi lời thành thật hoan nghênh tất cả các quyển truyện đường rừng của ông.
Riêng quyển Hột Mận, ông vừa xuất bản, thật là một kiệt tác. Em ao ước được hân
hạnh gặp ông để tỏ lòng ái mộ của em. Vậy, nếu ông không bận gì,
thì 8 giờ tối thứ Bảy tuần này, xin ông vui lòng quá bộ đến
Hồ Trúc Bạch, khỏi chùa Trấn Quốc một tí. Em sẽ chờ ông tại đấy.
Thưa
ông, ông sẽ trông thấy một thiếu nữ 18 tuổi, đứng chờ ông bên gốc cây, mặc áo màu
bordeaux, tay cầm quyển Hột Mận. Em đấy ông ạ. Em sẽ đến đâu đúng 8
giờ, là lúc vắng người. Nếu quá 8 giờ 30 ông không lại, thì chắc là ông
bận việc, em sẽ đi về.
Trời!
Em ước mong sao được gặp nhà văn tài hoa mà em thường mơ tưởng!
Em
xin dừng bút nơi đây với tất cả hy vọng tốt đẹp ngập tràn trề lòng em. – Bella
Nhung.
Tôi trao thư lại Lan Khai. Anh ta cười khoái trá:
Nàng có chữ ký đẹp quá nhỉ. Toa xem
chữ ký giỏi lắm và xem tướng số được, toa hãy xem
hộ moa chữ ký ấy đi. Rồi hôm nào moa giới thiệu nàng cho toa đề
nhờ toa xem tướng hộ nhé.
– Chữ ký cô nầy… lãng mạn.
– Thế thôi à? Cô này 18 tuổi.
– Trong thư nàng có nói.
– Thế thôi, hết.
– Người tính tình thế nào chứ?
– Vui vẻ, trẻ trung. Người mập chứ không gầy, (vì nét chữ mập), đẹp chứ không
xấu, nét chữ bay bướm…
Cậu thật là…!
– Thật đấy mà. Nếu tối thứ Bảy anh gặp cô nào xấu chứ không đẹp, thì
chắc là không phải cô Bella Nhung. Hoặc cô nào gầy chứ không mập, cũng không
phải… Gặp gỡ như thế nào, rồi nói chuyện lại cho tớ nghe với nhé.
–
Toa đừng cho ma femme biết, nghe chưa?
– Khỏi dặn.
Lan Khai chải tóc láng mướt. Chàng đã thắt cra-vát màu đỏ, mới tinh, vừa
mua lúc chiều. Quen lệ, chải tóc xong là chàng đánh phấn. Chàng có tật
đánh phấn như đàn bà, vì da mặt hơi ngăm ngăm đen, và đã có vết nhăn. Tôi nhớ
năm ấy chàng đã lớn tuổi hơn tôi nhiều lắm, vả lại chàng bị bịnh ghiền thuốc
phiện, cho nên mau già. Người gầy còm, lại dong dỏng cao, môi thâm. Nói thật,
người không đẹp. Chàng đánh phấn phớt qua một lớp mỏng thôi mà chỉ đánh ban đêm.
Chàng rưới nước hoa, diện quần áo tây mới may, đi giày tây đen, bóng lộn. Xong
ngó đồng hồ 8 giờ kém 5, chàng ra gọi xe kéo.
Chàng khấp khởi mừng vì chị Lan Khai đi vắng, chàng khỏi phải nói dối
vợ.
Đến trước cổng chùa Trấn Quốc, Lan Khai trả tiền xe, rồi đi bộ một quãng
đường trên đê hồ Trúc Bạch. Chàng hồi hộp mừng thầm, xa xa, dưới bóng cây
chàng đi thấy bóng “nàng”.
Chàng nghĩ thầm: “Ta sẽ nắm tay nàng, và nhoẻn một nụ cười duyên…” Nàng
chưa thấy chàng, vì nàng quay lưng ra đường đê, đang đứng mơ màng ngó
mặt nước hồ phẳng lặng, phản chiếu một vòm trời lóng lánh muôn sao. Gió
mát lạ!
Chàng có ý đi mạnh, cho nàng nghe tiếng giày để nàng quay mặt ra. Chàng
đã biết đích là nàng, vì dưới ánh điện lờ mờ chàng đã phân biệt màu áo bordeaux
và tay nàng đang cầm quyền “Hột Mận”, như đã dặn kỹ trong thư.
Chàng đi nhè nhẹ đến gần… Tuy chàng chưa thấy mặt, nhưng dưới ánh
đèn điện lờ mờ, bóng nàng uyển chuyển thướt tha tuyệt đẹp.
Chàng đến sát bên cạnh, nghĩ rằng nàng mắc cỡ, nên chàng đánh bạo đặt
bàn tay dịu dàng trên vai nàng, và giọng nói run run cảm động:
– Em Bella Nhung?
Nàng quay lại.
Lan Khai hoảng hốt, biến sắc mặt ngay, bỗng giận dữ hét lên:
– Mợđứng chờ ai đây?
Nàng chính là… vợ Lan Khai, mỉm cười ngạo nghễ:
– Thưa ông, em chờ ông Lan Khai , tác giả Hột Mận ạ.
– Mợ đánh lừa tôi hả?
Lan Khai giận run cả người lên, nghẹn miệng nói không được nữa. Chàng bỏ
vợ đấy, đi thật nhanh ra đường Quan Thánh gọi xe về nhà. Chị Lan Khai mỉm cười
đắc chí, đủng đỉnh theo sau.
– Ai viết hộ thư cho mợ? Chứ nét chữ đâu phải của mợ?
– Nét chữ của con Mão đấy.
– Con Mão nào?
– Cháu của cậu, con gái của chị Phán, cậu không biết à? Tôi đọc cho nó
viết đấy. Tôi phải năn nỉ mãi nó mới chịu viết đấy.
– Mợ mặc áo màu bordeaux của ai?
– Áo cũng của con Mão chớ còn của ai nữa. Mợ chơi xỏ tôi làm gì
thế?
– Để cho cậu một bài học về Hột Mận đấy, cậu à! Quả mận chua lắm phải
không cậu?
Lan Khai làm thinh, mãi ba tháng không nói với vợ một tiếng.
Nguyễn
Vỹ
(1) Vợ chồng Lan Khai gọi nhau bằng cậu mợ.
304Đen – llttm - sgtc