Liễu nằm thu mình, bất động, trong lòng khoang
con đò nhỏ hai đầu đóng kín. Khuôn mặt Liễu nghiêng nghiêng, đôi mắt nàng mở lớn,
vành tai dương căng hướng lên vùng trời đoán thấy những giải mây trắng nõn đang
bay theo chiều gió trên đầu.
Ở Liễu, là sự hiển hiện rõ ràng một tập trung
tận cùng của thần trí tỉnh táo lắng đọng trong một nghe ngóng cực kỳ thận trọng.
Rồi hai vành môi mím chặt hé mở từ từ cho hơi thở giam nhốt đầy chặt trong lồng
ngực được thoát ra. Bây giờ, Liễu mới cựa mình và thở. Chúng nó đến, với những
tràng liên thanh tặc tặc bắn chéo, những tiếng vang động long trời lở đất.
Chúng nó đến, gầm réo, lồng lộn, rú thét, kín rợp đôi cánh mênh mông như một
loài quạ đen khủng khiếp, với ba màu cờ tam tài đau đáu trên thân. Chúng nó đến,
vút thoáng đã tới, chớp mắt đã gần, bất thần và kinh dị. Nhưng chúng nó đã trở
về căn cứ rồi.
Trong không gian yên tĩnh của buổi chiều miền
núi tàn nắng, tiếng động cơ lắng xuống, lảng đi, xa dần rồi mất hút. Mất hút về
một hướng phi trường Bạch Mai. Và qua vòng đai trắng, qua những vùng tề, mất
hút về một hướng chân trời Hà Nội.
Như một con thú ẩn mình trong hốc tối, bây giờ
tai nạn đã đi qua, Liễu khoan khoái ngồi yên. Vuốt lại áo. Vấn lại tóc. Đoạn,
cúi lom khom trong lòng khoang chật hẹp, nàng đẩy mạnh tấm phên che cho dạt
sang một phía, nhoài người bước ra đầu mũi con đò chòng chành. Trên đầu, những
cành thấp lả ngọn vướng vào mái tóc. Không khí mát rượi, thấm đầy hơi nước từ
lòng con sông óng ánh soi gương phả lên, bao trùm da thịt Liễu trong một ve vuốt
nhột nhạt, Liễu ngửa cổ, nhắm mắt, ngây ngất đón lấy như để yên cho hai cánh
tay một người tình đan quấn khít khao nồng nàn từ trước ngực đến sau lưng. Như
thế một lát. Trong buông thả và thư thái hoàn toàn. Rồi Liễu tựa mình vào thành
mui, đưa mắt ngắm nhìn cảnh vật chung quanh.
Ngày đang rút vơi, đang thu hẹp, cho hoàng hôn
xuống. Một hoàng hôn trên sông, một hoàng hôn miền núi, lồng lộng những dáng
hình và màu sắc phản chiếu, hắt trả, chen lồng vào và xếp chồng lên nhau thành
từng từng chiều hướng ánh sáng và bóng tối thăm thẳm. Bóng núi lẫn chìm trong
bóng nước. Màu sông cũng màu trời.
Và buổi chiều thì khác thường và dữ dội đẹp.
Điệp điệp trùng trùng chạy dài đến vô tận trong hoang dậm kín đặc, những đỉnh
núi ban ngày lòa nắng đang đổi màu, đang tím lại. Mặt sông bao la còn lênh láng
dáng chiều đỏ thẫm, nhưng ngó gần, những con nước lờ đờ say đã gợn gợn khép mắt.
Gió liên hồi thổi tới từ vùng nhờ sương của cánh rừng già đuổi nhau với một bờ
bãi thấp thoáng ghe chài và làng xóm bên kia. Người ta bắt đầu nhen lửa thổi
cơm chiều. Máy bay về rồi. Cuộc sống hồi sinh. Từ chỗ nàng đứng, Liễu nhìn thấy
những búp khói xanh đầu tiên vươn lên, sau những lùm cây.
Bỗng Liễu giật mình. Nàng vừa chợt nhớ ra điều
gì. Khuôn mặt phơi phới bình yên của Liễu thoắt đọng lắng thành một hoảng hốt
trầm trọng. Liễu kêu khẽ: “chết thật”, đoạn chui băng qua lòng con đò về đầu
lái đằng kia. Không nhìn thấy Liễu trong khoảnh khắc. Chỉ thấy con đò chòng
chành dữ dội bởi sự đổi chỗ vội quýnh với những vòng nước xao động tỏa rộng
quanh mạn. Rồi Liễu nhô lên, và nàng vươn tay cởi nhanh sợi giây buộc cột chèo
vào một nhánh cây trên bờ lả xuống thấp nhất, gần khoang lái. Con đò được tự do.
Liễu xoay ngược mũi chèo, đẩy mạnh vào bờ đất. Con đò từ trong đáy kín chỗ ẩn nấp
um tùm lấp khuất của nó băng băng trôi ra cái lồng lộng thoáng mát giữa dòng.
Bằng những cử động nhịp nhàng liên tục, nửa
thân cúi rạp về phía trước, ngả ưỡn về phía sau, Liễu bặm môi ngừng thở, chèo
miết. Nàng chèo. Nàng chèo bằng tất cả sức mạnh truyền xuống hai cánh tay và
dâng lên trong đầu óc. Chiều rừng thẫm xuống. Núi tím hẳn. Dáng chiều chìm dần
xuống đáy nước đã len đầy bóng tối thăm thẳm. Mái chèo cất cao bổng. Bọt trắng
tung tóe. Mái chèo bổ mạnh xuống, vục sâu vào lòng nước.
Con đò như một mũi tên nhẹ lướt đi vun vút. Mặc
dầu gió thổi đầy tràn trong tóc làm phồng lên và đập phần phật tấm áo cánh vải
phin trắng nõn, nhưng Liễu chỉ cảm thấy bừng bừng độ nóng lan tràn cùng khắp
thân thể. Đôi mắt Liễu long lanh hướng thẳng về cái trước mặt đang gần lại. Vầng
trán nàng lấm tấm mồ hôi. Vành môi lúc hé mở cho nhìn thấy những đầu răng óng
ánh, lúc mím chặt lại trong một tập trung sức lực muốn dồn trút nhiều hơn nữa
xuống mái chèo.
Đã hết một khúc quanh khuất nẻo của dòng sông.
Những hình ảnh di động thoáng thoáng trên mặt bến đá nhìn thấy ở xa xa hiện ra.
Bấy giờ từ chỗ ẩn nấp dưới bóng cành lả ngọn trông theo, con đò chỉ còn nhỏ như
một chiếc lá băng băng ngược dòng và Liễu chỉ còn là một cái chấm trắng ly ty
in hình lên nền núi đã nghiêng xuống độ thẫm cuối cùng của màu tím than.
Hà Nội 1945. Nhấy dù mũ đỏ nổ súng bắn chết
người thanh niên tự vệ thành thứ nhất ở dốc Hàng Bún, và mấy tháng sau, Liễu đã
hết là cô gái bán hàng của chợ Cửa Nam. Như cái đám đông nhàn hạ của ba mươi
sáu phố phường thanh lịch, đám đông ấy thoắt tuôn tuôn xô dạt như một dòng thác
về năm cửa ô kinh hoàng, lửa đạn bùng cháy thành sự thay đổi lớn lao nhất của đời
Liễu.
Nàng vừa hai mươi tuổi. Đẹp, vẻ đẹp mặn mà
tình tứ, tuy chẳng phấn son, nhưng đời sống lao động hàng ngày khô- ng hủy diệt
được những nét điệu thanh thoát là sự duyên dáng đặc biệt của người thiếu nữ Hà
Nội mơn mởn dậy thì trong toàn thịnh tuổi hoa. Bất hạnh không đợi chờ lâu đề đổ
ập xuống mái tóc đen mun óng ả chảy dài như một dòng suối của Liễu ngay từ những
dấu chân thứ nhất trên những ngả đường đào ngoài Hà Nội.
Đi cùng với mẹ, chỉ mới chạy ra tới vùng Hà
Đông, mẹ nàng đã bỏ mình dưới làn mưa đạn của phi cơ oanh tạc Pháp. Cái hầm trú
ẩn lộ thiên bên bờ đường ấy không bảo toàn được cho một đời sống đã về chiều.
Băng đạn trút xuống cách Liễu không đầy một gang tay. Nàng thoát chết, để nhỏ
những giọt lệ đầu tiên trong cuộc đời khởi sự hứa hẹn rất nhiều điêu linh và
bóng tối, trên cái tử thi dúm dó của người mẹ xấu số. Một thân một mình, Liễu
đi thêm những đoạn đường. Mỗi đoạn đường mở rộng thêm vào lang thang không định.
Cuộc sống chỉ còn là một ngọn triều. Tầm mắt chỉ còn là hun hút chân trời, những
mịt mùng nắng mưa dãi dầu bay nghiêng qua những vùng trời xa lạ. Và Liễu, trong
ngọn triều kín trùm toàn diện, chỉ còn là một con phao. Ngày tháng nối đuôi
thành cái trạng thái mê mẩn chập chờn của một cơn mộng dữ dũa mòn hết ý chí,
pha loãng hết trí nhớ.
Vật vờ cuốn theo. Buông thả trôi đi.
Những buổi chiều, bàn tay đặt hững hờ trên mái
chèo cho con đò nhẹ dập dình theo dòng nước, những đêm trăng sáng, trăng bát
ngát đầy trời, đầy sông, đầy thuyền, nằm nhìn lên cái đĩa ngọc lạnh lùng treo
cao trên không gian, Liễu ôn lại, cũng không dựng nổi được trong hồi tưởng,
trình tự những xô đẩy những chuyển đổi đã đưa nàng tới vùng rừng núi Nho Quan
thâm u và khuất nẻo này. Tại sao đời nàng lại đặt nổi trên cái diện tích bồng bềnh
hẹp nhỏ của một con đò chở người thời chiến? Tại sao nàng trở thành một cô lái
đò? Tại sao nàng lại làm bạn với nước chảy, với lau lách và bãi bờ? Không nhớ nữa.
Dĩ vãng mờ hơi sương. Kỷ niệm chỉ là những xâu chuỗi lung linh phai tàn và người
con gái bán hàng chợ Cửa Nam trong Hà Nội nghìn trùng cách trở ngày nào, người
con gái ấy đã bị chiến thời giết chết.
Duy có một điều Liễu nhớ. Nó in hằn trong đầu,
nhập lặn vào tiềm thức thành một ám ảnh đeo bám thần trí không rời. Đó là cái
chết của mẹ nàng. Bà nằm trong một cái hầm lộ thiên kế liền bờ đường, và đã bị
một băng đạn liên thanh từ trên máy bay bắn chết. Cho nên Liễu sợ máy bay như
con chim bị tên sợ bất cứ một đường cong nào. Sợ không thể nào tả được. Buổi
sáng, mặt trời vừa nhô lên khỏi dãy núi bên kia sông, con đò của Liễu đã nằm gọn
trong chỗ ẩn náu kín khuất của nó dưới cái tán um tùm xanh đặc của lá cành lả
ngọn từ bờ thật xa ra ngoài mặt nước.
Chọn được cái bóng cây ở khoảng sông khuất nẻo
làm chỗ ẩn cho con đò tránh máy bay, Liễu nhớ đã phải dành trọn một ngày tìm kiếm.
Nàng còn cẩn thận ngắt thật nhiều cành lá gài kín mui đò và trải đầy cả đầu mũi
lần cuối lái. Dấu con đò đến như Liễu dấu, ngụy trang cho con đò đến như Liễu
ngụy trang là tới mức tận cùng của một thận trọng thường trực. Như thế suốt
ngày. Từ sáng qua trưa tới chiều. Từ mặt trời lên. Bóng cây xanh um tùm của
khúc sông khuất nẻo xa đường cái, xa làng xóm chợ búa là một thứ hang hốc an
toàn cho Liễu, như một con thú khiếp đảm, chỉ dám xuất hiện khi có lý do chắc vững
tin tưởng những chiếc máy bay gieo rắc cái chết khủng khiếp không còn lại vãng
bén mảng vào vùng trời trên đầu.
Hoàng hôn xuống, mặt trời lặn, máy bay từ Hà Nội
bay ra máy bay trở lại về Hà Nội, Liễu mới dám thả đò về bến đá Nho Quan đón
khách. Ánh đèn lái lấp lánh mặt nước những đêm tối trời, như những đêm trăng
đãi ngọc đầy khoang, Liễu chèo suốt từ chập tối cho tới tảng sáng, Nếp sống đảo
ngược hoàn toàn. Đêm là ngày, ngày là đêm. Ngày ngủ vùi, đêm thức trọn. Khách
xuống đò Liễu, chui vào khoang, cứ việc ngả mình trên cái chiếu hoa mới còn
thơm mùi cói, đánh thẳng một giấc đẫy mắt, mặc cho Liễu làm bạn với mái chèo
khua nước róc rách, suốt đêm như thể không nghỉ không ngừng, không bao giờ mỏi
mệt. Chèo bằng tay chán thì bàn chân thay tay, bằng nằm ngửa ra mà chèo, cũng dẻo
cũng mau không kém. Đi về trên những bến bờ của dòng sông Đáy và các nhánh sông
con của hai tỉnh Ninh Bình và Hà Nam như thế đã gần hai năm thì Liễu gặp một
người khách lạ: tình yêu.
Bát ngát trên dòng sông ngời ngời, bao la khắp
vòm trời ngợp ngợp, đêm đẹp nhất đời Liễu chỉ còn là một biến trăng lung linh
vô tận. Bờ bãi, cây cối, những nét núi xa ngu ngơ kéo dài từng vệt mờ ảo trong
sáng trắng vằng vặc. Cái bến đá Nho Quan không nhìn thấy nữa ngoài thứ ánh sáng
mờ yếu của một vài ánh đèn le lói. Và bây giờ thì, mái chèo gác cao, con đò lững
lờ thả buông trên cái gợn gợn giữa dòng.
Người trẻ tuổi gối đầu lên cái bạc đà, thứ bạc
đà dãi dầu mưa nắng đầy những dấu tích gió bụi đường trường của người đi công
tác trong thời kỳ kháng chiến.
Y nằm ngửa, cởi trần, hai bàn tay đan vào
nhau, đặt yên giữa ngực, nhìn không chớp lên cái đĩa ngọc treo xa thẳm trên
mông mênh không khí. Liễu nằm bên cạnh, và Liễu cũng nhìn lên nền trời xanh biếc
ánh trăng. Gió lùa đầy theo một nhịp tràn đầy không dứt. Khoang thuyền nhễ nhại
sáng. Tiếng nước hai mạn róc rách như một lời tình tự thì thầm. Nhưng sự có mặt
lớn nhất trên dòng sông vẫn là im lặng. Một thứ im lặng rất không gian êm ái thấm
nhập ngọt ngào từng đợt vào thân thể, và trong một khoảnh khắc, Liễu khép mắt lại
để tận hưởng sự im lặng riêng tư kỳ thú đó.
Người đàn ông chợt xoay nghiêng, cho nhìn thấy
Liễu. Những ngón tay y đùa nghịch hững hờ trên những sợi tóc vương xuống trán
nàng, Liễu rùng mình đón nhận sự âu yếm bắt đầu.
–Ban nãy em có nhận ngay thấy anh không?
–Thấy từ xa. Anh đeo ba lô, anh đứng riêng và
đứng trên chỗ cao nhất.
Người đàn ông cười nhẹ. Trăng đầy trong mắt Liễu
từ từ mở lớn.
–Anh đứng trên chỗ cao nhất, cốt cho em nhìn
thấy mà!
Liễu dụi dụi mái tóc nàng vào một bên cánh tay
rắn chắc của người đàn ông, nhớ lại lúc nàng buông mái chèo cho con đò cập bến
đá.
–Lần sau anh nhảy xuống, nương chân một chút.
Nhảy mạnh quá chừng. Suýt nữa đắm đò em.
–Đắm đò thì chúng mình cùng ôm nhau cùng chết.
Cùng ôm nhau mà về kiếp sau.
Liễu đặt vội tay lên miệng người yêu như muốn
ngăn lại lời nói gở miệng. Gở miệng, nhưng nàng sợ mà sung sướng uống lấy, uống
lấy từng tiếng. Cùng chết. Cùng đưa nhau về kiếp sau. Vàng đá thủy chung và đằm
thắm gắn bó đến thế là cùng.
–Anh!
–Gì em?
–Kiếp sau như thế nào?
Người đàn ông nằm trở lại, cười lên vòm trời:
–Chúng mình còn sống, làm sao anh biết được.
Kiếp sau chắc là một thiên đường đầy đặc những lứa đôi yêu nhau mà thế gian này
làm cho xa cách và đau đớn. Một vườn tiên đầy bướm hoa, vĩnh viễn mùa xuân
thơm.
Liễu nghĩ khác. Kiếp sau trong hình dung lãng
mạn của nàng là im lặng bao la, im lặng mênh mông như cái im lặng nhễ nhại ánh
trăng của dòng sông đêm, con đò lững lờ thả buông là một hòn đảo thiên đường,
nàng nằm bên cạnh tình yêu tuyệt đối, phơi phới ở ngoài mọi bến bờ tục lụy. Kiếp
sau chính là một đất trời vô tận trắng dãi. Cả một kiếp sau là của riêng nàng
và chàng, không có kẻ thứ ba. Những rừng cây ngút ngàn chạy dài không một tiếng
động của lá rụng. Những con sông chở trăng ra biển, biển trăng và sông trăng
không gợn một tiếng nước chảy một lời sóng đập, chỉ là những tấm gương long
lanh in bóng một hạnh phúc đời đời.
Kiếp sau là tựa đầu trên vai chàng, nghe nhịp
đập bình yên của trái tim chàng, là cái hình ảnh nguyên thủy đó của trái đất và
người đàn ông thứ nhất và người đàn bà đầu tiên không bao giờ xa mất nhau. Kiếp
sau là tự nhiên, và khỏa thân yêu trên một cõi đời yên lặng chỉ có hai mái đầu
và mênh mông trắng đẹp. Kiếp sau là hai trong một. Như chàng và Liễu phút này,
nằm bên nhau trong một khoang trăng đầy, giữa rời rợi nước chảy.
–Bao giờ anh lại đi?
–Lát nữa. Gần sáng.
Lát nữa. Trăng chưa lặn, chàng đã lên bờ, bóng
chàng đã nhỏ, chàng đã đi xa. Liễu biết mà vẫn hỏi, và biết chàng trả lời mà
nghe rồi, trái tim vẫn chảy máu, lòng vẫn dao cắt. Thân phận của người lái đò
trong những tháng ngày lửa đạn là thế đó. Con đò là hình ảnh đời nàng. Lênh
đênh giữa dòng. Sớm đụng bờ này chiều dạt bờ kia, nhưng không có một bến đậu
nào làm sự che chở bền vững.
–Anh ở xa em có nhớ anh không?
Nhớ, Nhớ, Nhớ, Đêm đêm ngày ngày, sáng sáng
chiều chiều. Khoang đò lạnh như lòng. Đêm sông dài như hồn. Chiều rừng nào cũng
bốc cao thành những đỉnh nhớ ngút mắt, Liễu nhớ từng ngày người tình về như con
nước về mỗi tuần trăng, từng phút người tình đi như lòng sông sớm mai con nước
rút đi cho nổi hình cái cạn khô bờ bãi.
Tất cả bắt đầu từ một chuyến đò. Người ta gọi
đó là một chuyến đò nên duyên, một chuyến đò định mệnh. Người đàn ông là mây
bay trên trời, và Liễu là một phận bèo trôi dạt, Lửa đạn ở giữa họ làm cho hội
ngộ lần đầu và một vài lần trùng phùng hiếm hoi sau đó đều chứa đựng một cái gì
bàng hoàng đau đớn, như hạnh phúc chỉ là cái ảnh hình hư ảo của chiêm bao. Tình
yêu đi thành thủy triều, làm Liễu nghẹt thở và chết đuối. Tình yêu như nhễ nhại
và chan hòa trăng rót điệp điệp suối vàng vào cái vũng đời Liễu đã tối trời còn
lạnh buốt mưa bay. Và Liễu, mỗi lần chàng hẹn, chàng về, chàng đứng đó, trên bờ
đá cao, thân hình chàng in sâu vào nền trời đã lồng lộng gió chiều, nhạt nhạt
dáng chiều, nàng đều đón nhận sự gặp lại ấy như thảng thốt bất ngờ của một diễm
phúc mới tự trời cao rót lạc xuống lòng tay.
Chiến tranh bao trùm và Liễu nhận lấy cái sự
thực tàn bạo của nó. Hà Nội đã xa, mẹ nàng đã chết. Sống biết từng giờ, sống đo
từng phút. Những chiếc máy bay ngày ngày ào tới, lửa đạn trút xuống, cái chết
mù quáng không lựa chọn để riêng tha cho một cuộc đời nào. Cho nên yêu và nhớ ở
Liễu không đắn đo, không kìm giữ, thả buông tận cùng thành một trạng thái đớn
đau, một điên cuồng tuyệt vọng.
Đêm khuya hơn, trời cao hơn, trăng xanh hơn
trong yên lặng lớn. Tiếng người đàn ông chợt len sâu vào tóc, Liễu nghe rót êm
vào hồn nàng như tiếng sóng rì rầm quanh mạn:
–Em lạnh không?
Liễu chưa kịp rùng mình, khuôn mặt người đàn
ông cúi nghiêng trên khuôn mặt nàng đã làm tối lại tầm mắt bằng một sầm tối nồng
cháy. Rồi con đò nghiêng đi bởi một rời đổi đột ngột của chỗ nằm, và thân thể
Liễu bị đè nặng bởi một đè nặng cực kỳ êm ái. Trong một khoảng khắc ngắn ngủi,
với sự ghi nhận thảng thốt của lý trí về một phản ứng cưỡng chống yếu đuối nửa
vời, Liễu biết nàng không kìm giữ được nữa, Mấy lần trước chàng về, Liễu đã kìm
giữ dược.
Thân thể nàng, da thịt nàng bao lần đã nhận chịu
sự ve vuốt đó, một sự ve vuốt trăm nghìn, như không phải chỉ có hơi thở, lời
nói, những ngón tay và thân hình đè nặng của người đàn ông ve vuốt, mà còn những
cánh tay mê mẩn, những hơi thở nồng nàn của đêm, của trăng của không khí thơm
tho ngọc thạch chung quanh, của ánh trăng tắm đẫm trên những đầu dây thần kinh
phơi phới ve vuốt. Nhưng tới cánh cửa lơi lả cuối cùng của mở ngỏ thiếu nữ,
cánh cửa đó lần nào Liễu cũng đóng kịp lại được khi tình yêu là một mũi nhọn sắp
băng qua.
Đêm nay thì không. Nàng đêm nay yếu hơn nàng từng
đêm trăng trước. Lát nữa chàng lên bờ rồi, và mất hút vào xanh đặc núi rừng. Lẽ
tất nhiên chàng sẽ hẹn trở về. Nhưng tuần trăng tháng sau, con đò đến đón người
trên bến đá, tròng mắt Liễu biết có còn được mừng rỡ ánh lên trước cái bóng
hình yêu dấu đứng đợi chờ nàng trên cao?
Sống chết đã không hẹn giờ, tất cả nằm trong
cái hiếm quý vô ngần của một đêm trăng sáng. Thôi nhé, đừng cưỡng chống. Và Liễu
nhắm nghiền mắt lại, đầy trăng ra khỏi tròng. Bằng một tiếng kêu ngân đi không
cùng trong im lặng hoang đường xanh biếc chung quanh, Liễu phá vỡ cái bờ cuối
cùng của đời nàng, thả mặc cho dòng đầy tình yêu dào dạt băng đi.
Khi Liễu tỉnh dậy, trăng đã lu và sắp lặn xuống
bên kia sông, trên một đầu núi. Con đò ướt át bồng bềnh trong một biển sương mù
kín đặc. Người đàn ông hôn một lần cuối cùng lên mái tóc nàng và Liễu biết đó
là dấu hiệu của tình yêu từ biệt. Liễu rên khẽ một tiếng nhỏ nũng nịu trong cổ
họng, lăn vào sự ấm áp kế liền. Nhưng một cánh tay đã đẩy nhẹ nàng ra. Và một
bàn tay đã lắc lắc vai nàng cho Liễu tỉnh ngủ.
-Đêm rằm tháng sau anh lại trở về.
-Đưa anh vào bờ.
Liễu không nhớ rõ được nữa. Chỉ thoang thoáng
mơ hồ là nàng đã đã ngồi lên, đã hạ mái chèo xuống nước, tai nàng lại nghe thấy
róc rách nổi lên tiếng chèo vặc vào lòng nước chập chờn sương tỏa trắng xóa, rồi
cái bến đá ướt át lờ mờ hiện ra trước tầm mắt còn nặng trĩu giấc ngủ, và tiếng
đầu mũi đò trong một va đụng lạt sạt.
–Trời sắp sáng rồi. Em chèo thẳng về bóng cây,
cột buộc đồ và dấu kín nó cẩn thận rồi hãy ngủ tiếp.
Người đàn ông căn dặn Liễu đó. Câu nói lại cuối
cùng của y đó, trước khi đeo bạc đà bước nhanh lên bờ.
–Đẩy đò ra cho em.
Một bàn chân đạp mạnh. Con đò chòng chành lùi
trở lại con đường trôi dạt của nó từ cái bến đá ra đến giữa dòng. Và Liễu,
trong một hơi thở dài mỏi mệt kỳ thú, đã buông rơi mái chèo, nằm vật xuống. Trận
tình trên cái bao la bát ngát giữa dòng trắng đã thổi qua thân thể bốc cháy của
Liễu như một trận bão. Liễu đương căng tận cùng cảm giác, đón nhận sự tàn phá
thần thánh. Mê đắm một dòng đầy.
Và Liễu như một con phao nổi chìm tan tác. Cuộc
đời thiếu nữ vừa chết, khai sinh ở Liễu những cảm giác và một trạng thái kỳ lạ.
Miệng nàng hé mở, ánh mắt lim dim, vầng môi hé mở không thôi cười với giấc mơ
nõn nà chưa dứt. Trên từng tấc da thịt tuyềnh toàng, còn như bừng bừng in hẳn
những ve vuốt chiếm ngự bốc lửa, bỏng rát và ngất ngây say.
Tay chân Liễu như đứt rời khỏi thân thể. Thân
thể hững hững hờ hờ, không thuộc về nàng, không còn của nàng. Đó là cảm giác của
một trút thoát lâng lâng, một tan nát lả lả, một choáng váng ngà ngà.
Đêm sắp tàn ở đâu, ngày sắp sáng ở đâu, mặt trời
sắp lên ở đâu, có lẽ, có thể, không biết nữa. Nàng nằm lịm, bất động trong sự mỏi
mệt kỳ thú, như một cái võng hoa dìu dần nàng xuống đáy cùng của một vũng thơm.
Đầu óc Liễu nặng dần, nhòa dần. Chàng dặn: “Em
nhớ đưa đò về ẩn dưới bóng cây xong hãy ngủ”, Liễu nhớ chàng dặn chứ. Hình ảnh
người mẹ bỏ mình dưới tràng đạn liên thanh từ trời cao trút xuống. Tai nạn khủng
khiếp. Cái chết thảm thê. Mặt trời sắp lên và máy bay sắp tới. Những chiếc máy
bay gầm réo, rú thét, với màu cờ tam tài đau đáu trên thân, những chiếc máy bay
từ Hà Nội bay ra, rợp đôi cánh lớn mênh mông như một loài quạ đen khủng khiếp.
Đừng ngủ. Không được ngủ. Phải đưa con đò về
cho ẩn kín vào cái xanh đặc um tùm của một bóng cây ven bờ. Liễu biết, Liễu nhớ.
Chàng đã dặn. Phải làm thế, phải làm thế. Nhưng trận tình dữ dội đã biến Liễu
thành một khối bất động kỳ thú muốn kéo dài và không muốn ra khỏi.
Cử chỉ cuối cùng của Liễu là cố ngóc đầu dậy,
khi con đò đã lênh đênh trôi tới giữa dòng, và cánh tay, bằng một cố gắng trong
mỏi rời, chới với vươn tới một đầu mái chèo. Nhưng bàn tay Liễu thì không bao
giờ, không bao giờ nắm được mái chèo ấy. Trạng thái mỏi mệt và tan nát thần
tiên kỳ thú đã lại đẩy Liễu ngã vật xuống. Môi Liễu hé mở. Nàng mỉm cười, và
nàng lại thả buông cho cảm giác nàng trôi lâng vào dòng hoan lạc còn đầy trong
thân thể. Hai cánh tay ghì lại, tìm kiếm nhau như ôm giữ khít khao một thân thể
vô hình yêu dấu, Liễu gục đầu xuống ván đò, mỉm cười và ngủ thiếp đi.
Mặt nước ở phía dưới rực rỡ mặt trời vừa mọc.
Chiếc máy bay đã vượt qua dòng sông thì tên phi công mũi lõ chợt nhìn thấy cái
hình dáng thon dài của con đò phơi mình dập dình trên cái vùng gờn gợn sáng lòa
giữa dòng. Suốt đường bay, tên lính lái chiếc phi cơ oanh tạc chưa tìm ra một mục
tiêu nào. Dưới đất địch, mọi hình thái của sự sống, mọi chuyển động, mọi sự vật
đều đã mất dạng, đã ẩn kín. Thôi thì bằng lòng với cái mục tiêu bắn phá tầm thường
là con đò giữa dòng vừa nhìn thấy.
Chiếc máy bay quay đầu. Và như một con diều
hâu vừa tìm thấy mồi, máy bay lượn nghiêng một vòng rồi là là hạ thấp xuống.
Vang động tiếng gầm rú kinh hoàng của đâm bổ chớp nhoáng. Đầu phi cơ lòe lửa.
Buổi sáng núi rừng yên tĩnh ngừng bặt hơi thở trong tràng đạn long trời lở đất.
Mặt sông nổi sóng dữ dội như một cơn lốc phũ phàng băng qua. Khi chiếc máy bay
cất bổng đôi cánh lớn của nó lên trong vùng chói mặt trời, cũng là lúc con đò
trúng đạn lật nghiêng và chìm xuống. Và Liễu thì đã vẫn bằn bặt mỉm cười mà rơi
chìm xuống cái đáy thăm thẳm rười rượi và tận cùng của tình yêu.
Mai Thảo
Trích từ Tuyển Tập “Bầy Thỏ Ngày Sinh Nhật”

No comments:
Post a Comment