VU VƠ
Cách đây cũng khá lâu, có lần tôi xem một bộ phim nhiều tập Hàn Quốc, giờ cũng
chẳng nhớ nhan đề là gì, đại khái cũng là chuyện tình cảm đan xen người này
người kia cùng mối quan hệ gia đình nhà trai nhà gái. Nhưng có một phân cảnh mà
tôi rất thích, người con trai và người con gái yêu nhau nhưng không thể công
khai mối tình của họ, vì nhiều lý do dính líu đến nhiều người trong gia đình
đôi bên. Chỉ còn cách là cắt đứt mọi liên hệ và cùng nhau bỏ đi thật xa... xây
tổ uyên ương. Chàng hẹn nàng ra quán nước ( kiểu Hàn Quốc, trai gái thường hẹn
nhau ra quán nước hoặc quán rượu), lúc anh chàng sắp sửa ngõ lời, cô nàng biết
anh chàng sắp nói gì, liền đứng lên giả bộ có chuyện phải đi gấp. Anh chàng nắm
tay cô nàng kéo lại nói... khoan: "Lần này để tôi đi trước, cứ mỗi lần sắp
ngõ lời là bị từ chối. Đó là một cảm giác rất khó chịu". Nói xong anh
chàng vội bước ra, lần này chàng muốn là người bỏ đi chứ không phải là người bị
bỏ lại.
Có thể đối với nhiều người, phân cảnh này chẳng có gì đặc biệt gây ấn tượng,
nhưng riêng tôi, tôi thấy sao mình giống anh chàng đó quá. Suốt đời, từ lúc trẻ
cho tới lúc lớn tuổi, hễ mỗi lần tôi ngõ lời với ai là y như rằng... bị từ
chối. Luôn như vậy. Có một điều trớ trêu không kém, bất cứ người đàn bà nào yêu
tôi cũng có một kết cuộc tương tợ. Nhiều lúc tôi nghĩ cái "duyên phận
" của mình, thiệt trên đời này... xưa nay hiếm.
Thời gian gần đây, đọc báo trên internet, thấy có nói đến một giới tính lạ,
"giới tính thứ tư". Những người này, không phải thuộc giới tính đàn
ông, cũng không phải đàn bà, cũng không phải là gay. Giới tính của họ là không
có giới tính. Tôi chưa từng thấy ai như vậy, có thể tôi đã gặp nhưng không biết
họ như vậy. Nhiều lúc tự hỏi, họ có biết yêu không, và đời sống tình dục của họ
như thế nào ? Chắc là không. Hoàn toàn không có gì cả. Nhiều người sẽ nói đời
sống như vậy rất tẻ nhạt. Nhưng theo tôi, nếu họ không có tình yêu trai gái,
không có sự ham muốn tình dục, thì cũng chẳng sao, chỉ khi nào muốn mà không
được thì mới buồn. Như trong đời tôi, nhiều lúc thất tình thấy sao mà buồn thế,
rồi nhớ lại những ngày tháng hiu quạnh, một thân một mình vậy mà khỏe. Cho nên
đã có nhiều lần trong đời, tôi từng nhiều lúc cầu xin ơn trên cho tôi đừng yêu
ai nữa. Tôi chấp nhận sống cô đơn cho đến hết cuộc đời còn lại. Thà như vậy.
Trước đây cứ lâu lâu chừng vài ba năm tôi bỗng say nắng một người nào đó, rồi
dật dờ lơ lơ lửng lửng một thời gian. Và rồi lâu lâu thì có một người đàn bà
thích tôi lộ hẳn ra bên ngoài, dù đôi khi tôi còn chán tôi nữa chớ đừng nói chi
ai. Lúc tóc đã có nhiều sợi bạc và mắt thì phải mang kính lão lúc đọc chữ, có
một người đàn bà làm chung tự nhiên thích tôi, thích nhiều nhiều đến đỗi mọi
người ai cũng biết. Tôi nghĩ nay mình đã lớn tuổi, không muốn ai thương thầm
trộm nhớ mình làm chi cho mệt. Nên tôi nói bóng gió, nói xa nói gần với
một người bạn thân của cô nàng, rằng thì là ... dĩ nhiên tôi không phải Thái
Giám ... nhưng cũng đại loại xêm xêm.
Sau đó cô nàng gởi tôi một bức thư. Đại khái... chúng mình nay đã lớn tuổi, làm
bạn bè sớm hôm có nhau, lo lắng cho nhau từ miếng ăn giấc ngủ, cùng nhau nắm
tay chu du sơn thủy trong những ngày tháng còn lại của cuộc đời. Còn cái vụ
kia... thì không thành vấn đề.
Đọc thư tôi vừa tức cười vừa thấy khoái trong bụng. Ít ra đời mình cũng có
người sẵn lòng cho một cuộc hôn nhân không giường chiếu. Hai vợ chồng đi ra đi
vô thấy mặt nhau là đủ vui rồi, còn ba cái vụ kia không quan trọng.
Nhưng tôi không trả lời, làm bộ như không nghe, không thấy, không biết.
Cô nàng thì cũng làm như không có gì, một thời gian sau thấy cặp kè với
một người đàn ông khác. Cũng may, tâm hồn xao động chỉ thoáng qua như cơn gió
thoảng.
Tình cờ gặp lại chị Bông Hồng ở quán cơm chỉ ( mua món nào chỉ món đó).
Gặp tôi, chị nhìn trân trân nói thấy quen quá, không biết gặp ở đâu. Tôi
nhận ra chị ngay, dù đã hơn hai mươi năm. Không biết chị tên gì, chủ quán cà
phê Bông Hồng nên ai cũng gọi chị là bà Bông Hồng. Lâu quá mới gặp lại, thấy
chị cũng trẻ đẹp như ngày nào, "hồi trước em hay ngồi ở quán cà phê của
chị đó". "À, nhớ ra rồi, sao ? em lúc rày ra sao, có khỏe không? Chị
thì lục phủ ngũ tạng, cái nào cũng có vấn đề. Một ngày uống ba bốn thứ thuốc,
nhưng không sao, tuổi này mà còn lái xe đi đây đi đó là tốt lắm rồi. Phải
không em? Chị cười cười, nói vậy chớ một tuần hai ba đêm, chị cùng mấy bà
bạn đi nhảy đầm, đi hát cho nhau nghe vui lắm. Tối hôm qua mấy bà yêu cầu chị
hát, chị làm đại một bản Bolero, thiên hạ vỗ tay rần rần. Em có rảnh hôm nào
theo chị đi chơi cho vui".
Tôi không nói gì, không lẽ nói thôi, em không dám đâu. Nhìn chị bước đi mà thật
sự ngưỡng mộ. Ngưỡng mộ cái tính yêu đời của người đàn bà gần tám mươi cái xuân
xanh. Quần bó, áo đính hạt cườm hạt châu lấp lánh. Hoa tai, vòng cổ, vòng tay,
đeo đầy nữ trang giả như mấy bà Mỹ già. Lại còn mang lông mi giả, Úi giời giời,
thật sự ngưỡng mộ.
Lúc gần đây tôi hay ngồi ở quán cà phê gần nhà. Mỗi sáng thả bộ đến đó,
vừa nhâm nhi cà phê vừa đọc báo vừa hít khói thuốc lá thiên hạ phì phèo, vừa
cạo số vừa chơi đề kiểu Mỹ (hot spot năm phút xổ một lần)... cho tới khi hết
tiền đứng lên thả bộ tà tà về nhà. Một ngày tuổi già thú vị. Nhiều người cũng
thích ngồi quán cà phê như tôi, nhưng chưa nghe ai nói tại họ ghiền cà phê,
chắc tại thích cái không khí của quán. Cà phê có gây nghiện ? Tôi không nghĩ
vậy. Nhưng sao không có không được, tuồng như thấy thiếu thiếu thèm thèm.
Khi nào tôi tới quán, mấy cô tiếp viên không cần hỏi tự động mang ra một ly đen
đá, luôn như vậy. Và tôi thường ngồi vào chỗ quen thuộc, đều đặn ngày nào cũng
như ngày nấy. Đọc hết hai ba tờ báo lá cải rồi về. Ngồi một mình, không biết tự
bao giờ tôi đã một mình. Nếu không đọc báo thì đôi mắt xa xăm nhớ về những
ngày tháng qua. Đôi khi không dấu được để lộ nỗi buồn ra ngoài khiến
người đối diện bắt gặp. Đôi khi nhớ về cái gì đó rồi tự cười một mình.
Nhưng tôi thây kệ, không ngại, ai muốn nghĩ sao về mình cũng được.
Trong quán có ba ông già, nói ông già không được lịch sự cho lắm. Vâng, có ba
ông khách lớn tuổi, có một ông tôi biết đã tám mươi (cha của một người quen),
thỉnh thoảng đến quán, cũng cà phê và cạo số cùng chơi số đề. Cô tiếp viên trẻ
đẹp, đẹp nhất quán, thường mặc quần rất ngắn và áo thì lúc nào cũng để lộ vòng
một đầy đặn. Mỗi khi cô đứng gần, ông già tám mươi không dấu được ánh mắt nhìn
đắm đuối. Dùng chữ đắm đuối có hơi quá đáng. Trìu mến ? Không hẳn, nó ở giữa
đắm đuối và trìu mến. Tôi luôn ước ao được như vậy. Ước gì khi nào tôi tám mươi
tuổi cũng còn nhìn gái một cách đắm đuối, và cuối tuần thì tụ tập bạn bè
"hát cho nhau nghe". Xin quý vị đừng vội ném đá, mấy chuyện này đâu
có gì xấu, mà nghĩ cho cùng, cái này là trời cho, đâu phải ai muốn cũng được.
Lúc tôi mới dọn về thành phố này ở cũng là lúc bà chị Bông Hồng vừa mở quán cà
phê. Quán nhỏ, bán bình dân, không nhạc vàng nhạc sến mà cũng chẳng có
tivi. Nhưng thời đó được như vậy là quý, nếu không, muốn uống một ly cà phê
kiểu Việt Nam thì phải vô quán phở hoặc quán hủ tiếu. Không biết vì thấy
tôi hay ngồi cô đơn một mình, hay vì một lẽ nào khác, bà Bông Hồng thường hay
đến ngồi nói chuyện với tôi. Bà vui tánh, không khoe khoang và ít khi nói đến
chuyện riêng tư của ai. Bà chị có một người con gái sống ở Úc, lúc ở trại tị
nạn bên đảo, nếu khai thật thì phải đi Úc theo con. Chị dấu chuyện đó, có lần
chị kể, sở Di Trú mới vừa kêu chị lên, "tụi nó hâm he chị quá chừng, nó
nói chị có con gái ở Úc mà lúc ở đảo khai gian khai dối". Chị nói tui
không khai gian, tui chỉ khai dấu. Rồi chị mĩm cười nói nhỏ với tôi, Mỹ nó dính
líu tới Việt Nam, nó thiếu nợ người Việt Nam, mình phải qua Mỹ ... đòi nợ tụi
nó. Một lần nữa ngưỡng mộ bà chị Bông Hồng, ngưỡng mộ tài ứng xử, ăn đứt mấy cô
Việt Nam chân dài dự thi hoa hậu. Ngay cả tôi, gặp trường hợp bất ngờ như vậy
chắc là ú ớ, làm sao mà biết trả lời là tui chỉ khai dấu chứ không phải
khai gian.
Bà Bông Hồng có một người bạn gái cũng khoảng tuổi chị, hai người quen biết từ
hồi còn ở Việt Nam. Thân thiết qua lại như chị em ruột thịt. Bà chị này
tên Liên, sống từ lâu ở Âu Châu, nay lại có thẻ xanh của Mỹ, cho nên qua Mỹ tự
nhiên đi chơi chỗ này chỗ kia thoải mái. Tôi thầm nghĩ sao có nhiều người Việt
tài quá, lanh quá. Mình thì dở, lúc nào cũng chậm hơn người ta, nên cứ mãi là
" trâu chậm uống nước đục".
Khi nào bà Liên đến quán, nếu có tôi ở đó, bà hay xáp lại nói chuyện. Đúng ra
là kể chuyện, chuyện của bà. Mình thì ít nói, làm thinh ngồi nghe. Bà ăn
nói xởi lởi vui vẻ tự nhiên. Bà nói đang trốn chạy 'người tình năm trăm'.
"Ổng tìm tui quá chừng, hăm he đủ thứ. Thằng chả nói tui ăn hết tiền của
ổng rồi bỏ ổng, tức không? Hồi lúc mới qua đây, có người bạn giới thiệu ông
này, để có gì ổng chở tui đi đây đi đó. Ổng goá vợ, tui hạp tánh ổng ở chỗ
thích ăn ngon, thích đi chơi cuối tuần. Nhưng tánh tui không thích ràng buộc,
mà lại mau chán. Tự hồi nào tới giờ, cặp bồ với ai một thời gian, tự động chia
tay, người tình không bao giờ biết tại sao. Mà thật ra, cũng chẳng có lý do,
chẳng phải tại anh cũng chẳng phải tại em, tự nhiên tới đó... thấy không
thích... chia tay".
Tôi không biết gia cảnh bà Liên thế nào, không hỏi. Bà tự động nói, chắc là có
thêm bớt gia giảm cho đượm mùi lâm ly. Bà kể thuở mới lớn, thuở còn khờ khạo
ngu ngơ ... lỡ dính líu đến một người đàn ông có vợ. Mang bầu, dấu cha dấu mẹ
đẻ con giao cho người tình mang đi mất biệt. Ổng đem về cho vợ ổng nuôi. Thằng
con không hề biết người nuôi nấng thương yêu nó từ bao lâu nay chỉ là mẹ nuôi.
Cho đến một ngày tình cờ gặp lại người xưa trên đất khách. Lúc này người vợ lớn
của ông đã qua đời, thấy không có gì trở ngại nên ông nói thật cho thằng
con biết và dẫn nó tới ra mắt người mẹ đẻ. Thằng con nay đã khôn lớn và là một
người thành đạt. Không biết trong bụng trong dạ nó có thương người mẹ nầy
không, nhưng nó sẵn sàng chu cấp cho mẹ mỗi tháng vài trăm, đủ để mẹ xài lai
rai.
Bà
Bông Hồng nghe vậy vừa nói vừa trề môi, "con không nuôi mà được nhờ".
Thình lình bà Liên bị ung thư. Những ngày đầu, bà bình tĩnh lạc quan coi như
mọi việc sẽ ổn. Nhưng những ngày sau đó bệnh trở nặng, cơn đau nhức kéo dài
khiến bà không muốn sống. Bà hỏi tôi hồi trước ở Việt Nam có nhiều người tự tử
bằng thuốc ngủ phải không ? Tôi nói uống một lần thiệt nhiều thì chết. Bà nói
vậy thì thuốc ngủ bác sĩ cho chị không uống, để dành khi nào được nhiều nhiều
rồi uống một lần cho xong cuộc đời.
Tôi đã trả lời một cách vô tư. Sau này nhớ lại thấy mình sao mà thiệt thà quá
đáng. Một người bạn của em tôi, lúc còn ở Việt Nam là người cùng xóm.
Tình cờ gặp lại trên đất Mỹ, thấy cậu em đang sinh hoạt trong Hội Thánh Tin
Lành. Cậu em kể rõ sự tình, hồi lúc ở trại tỵ nạn bên đảo, lúc đó vừa trãi qua
một cuộc vượt biên kinh hoàng, tâm trạng buồn bã không muốn sống. Đêm đó đi từ
giã một người bạn trước khi uống hết lọ thuốc ngủ. Sau khi nói chuyện với bạn,
tỉnh ngộ, không còn ý định tự tử. Và sau đó thì theo đạo Tin Lành, hằng
tuần đi sinh hoạt trong Hội Thánh. Người bạn của cậu em này khi thấy bạn mình
gặp khủng hoảng trầm trọng, đã biết cách thuyết phục, biết tìm cách cứu người
sắp rơi xuống vực sâu. Còn tôi, người ta đau buồn chỉ muốn chết, hỏi tôi uống
thuốc ngủ có chết không. Tôi vô tư nói uống một lần thiệt nhiều thì xong. Hèn
gì, có lần một người bạn đã nói với tôi một câu nhớ hoài. "Đôi khi tao
thấy mầy cũng tội, tội cho cái tánh thiệt thà của mầy".
Nhưng bà Liên bỏ ý định đó, bà nói chết như vậy mất linh hồn. Một thời gian sau
bà ra đi trong an bình. Cũng đã hơn hai mươi năm qua rồi.
Nguyễn
Thạch Giang
HỎI THĂM NHỮNG CÁ CÙNG CHIM
Hỏi thăm
những cá cùng chim
Chim bay xa
bóng, cá chìm bặt tăm
Tản Đà
Ban đầu,
tất cả những hủ, lọ, keo thủy tinh trong nhà bị trưng dụng và được xếp dọc theo
hai bệ cửa sổ. Trong mỗi cái là một loại cá. Cá lia thia, cá phướng đen đỏ
trắng cam, cá xiêm xanh tía vàng bạc, cá đá vằn vện oai phong. Thỉnh thoảng bọn
con nít len lén nhấc tờ giấy chận, những con cá nhìn thấy nhau, đứa phùng mang
trợn má húc đầu vào thành lọ, đứa sừng sỏ nghinh lại, đứa chạy loăng quăng
cuống quít vòng quanh, cả bọn tôi reo hò ầm ỹ cổ võ. Cậu tôi chạy ù tới ký đầu
bọn tôi cốc cốc vừa la oai oái vừa tái lập hoà bình cho bọn cá.
Rồi thằng em tôi cũng bắt chước, đi bắt cá chốt, cá lìm kìm dưới sông lên. Lại
hủ lọ lủ khủ. Thôi thì nó thử hết nước sông cầu Sắt, tới nước "máy"
Đồng Nai, hết thức ăn cá lia thia đến thức ăn cá Tàu, chỉ hai hôm ba bửa là lũ
cá sông xấu xí nằm chổng ngược phơi bụng trắng phếu. Thằng nhỏ ỷ ôi năn nỉ, cậu
thí cho vài con cá, sợ nó bò xuống sông hoài, có ngày chết đuối.
Cậu tôi mặc cả, thương lượng với những bạn hàng cá ở chợ Hàm Nghi rồi vác về
hai hồ cá thủy tinh đúng hiệu. Có bông đá màu đỏ, có cả rong xanh, cây cối giả
bằng nhựa. Thằng em tôi sung sướng thừa hưởng những món chứa linh tinh thuở ban
đầu của cậu.
Thỉnh thoảng cậu và đám bạn hàng xóm thách đấu nhau. Từng cặp, từng cặp cá (sau
khi đã giương vây phồng cánh chửi bới nhau qua hai lớp vách lọ thủy tinh) được
thả chung vào một chậu. Chúng sẽ đớp, cắn nhau trong tiếng reo hò. Nhà tôi ồn
ào như cái chợ. Tôi chen không nổi với đám con trai nên khinh bỉ lùi ra xa,
thỉnh thoảng lé mắt, nghếch mỏ dòm dòm, nhờm tởm tưởng tượng đến lúc chúng ngắt
đầu con cá dựng lên trên cây tăm, xoay xoay cây tăm trước mũi những con cá để
máu nóng hung hãn bốc lên. Cậu cười ngất :
- Con gái ngu quá, đá cá chớ có phải đá dế đâu !
Hừm, hừm, đá gì cũng vậy, mùa dế thì thấy dế không đầu, giò cẳng vương vãi trên
sân xi măng, mùa đá cá thì xác cá trầy vi tróc vảy nằm trong thùng rác.
Nhưng cậu là kẻ đam mê. Và đam mê cứ đến ào ạt, hết đợt này đến đợt khác, cái
này đè lên cái kia, cái sau lấy chỗ cái trước. Từ lúc mới lớn lên, trí nhớ đi
đến chỗ xa nhất, tôi đã thấy cậu mê chim chóc. Mỗi lần về quê, cậu rình rập,
leo cây bắt tổ chim, gọt đẻo giàn ná bắn chim.
Rồi hết hè về thành phố, cậu và con mèo rất giống nhau: con mèo ngồi thu lu
trên mái tôn, hai con mắt lim dim đạo đức giả. Đôi chim sẻ vừa xà xuống, chưa
kịp hót lên một tiếng nhỏ, mèo đã xồ ra, trong chớp mắt cắn cổ, một con chim chạy
đi sống sót. Chú chim đảo qua đảo lại kêu lên những tiếng cuống quít, não nùng.
Còn cậu tôi, chạy nhào lên gác, rút ná, tra đạn, hướng lên cây sao rậm rạp,
nhắm một con mắt, thẳng tay kéo giàn rồi vụt buông những ngón tay. Lá cây rơi
lả tả, cậu lại chạy a xuống, bới bới đám lá... rồi lỏn lẻn đi vào nhà, tay
không...
Dần dần cậu có tổ chức hơn, chững chạc hơn, bớt dã man, cậu sắm lồng, cậu biết
phố Hàm Nghi, viếng chợ cá tới chợ chim. Những người buôn bán năm cũ, có nhớ
cậu tôi không ? Một chú bé nhỏ choắt, nói năng nhỏ nhẹ, đôi mắt to đen như
nhung, ban đầu đi một chiếc xe đạp lau chùi bóng loáng, sau đó...(sau đó là một
đề tài đam mê khác của cậu và đề tài viết của tôi...). Để có chỗ cho một cái
lồng chim thật to, cậu phải thanh toán bớt những chậu cá ở ngoài sân, lại mua
bán, đổi chác nhộn cả lên. Má tôi hì hục đóng một cái nhà chim. Tôi gọi là nhà
vì tôi có thể chui vào được, nhưng cậu chẳng cho đứa nào vào, cậu tự làm lấy
tất cả, dựng cành cây khô, lấp những chiếc nhà nhỏ xíu, những cây xích đu, làm
ổ chim, gắn máng thức ăn, bình nước.
Chim gì cậu cũng mua, mấy họ nhà chim chen nhau ở trong cái lồng son khổng lồ.
Nào cưởng, sáo, két xanh, hoàng yến, chìa vôi, áo già... chim líu lo ríu rít có
khi cắn nhau chí choé, thức ăn, lông, kít, văng tung toé. Cậu vẫn vui vẻ lau
rửa, thay nước, xắt rau, thay hột cải, mua cả cào cào châu chấu, trùng đất cho
những chú chim khó tính.
Nhưng cậu không có tay nuôi, hay vì đời cá chậu chim lồng chẳng thích hợp với
ai nhất là cho chim và cá, chúng thay phiên nhau chết. Bọn tôi, đi học về, vất
cặp xuống là chúi mũi vào những ngục tù, quan sát rồi hô hãi :
- Cậu Út ơi có một con chim chết !
- Cậu Út ơi có một con cá ngáp ngáp !
Cậu lật đật vớt cá ra, rờ rẫm, thay nước. Cậu bồng chim ra, vuốt ve, ủ ủ trong
hai bàn tay, có khi cậu vạch mỏ chim ra nhỏ vào vài giọt nước hay thuốc. Má tôi
chẩn mạch qua không gian và lấy thuốc ra nghiền, khi thì terramycine, khi thì
auréomycine có khi cả thuốc kiết lỵ, thuốc ghẻ, thuốc sốt rét... Má tòi đưa mấy
đồng bạc lẻ :
- Con chạy ra phạc ma xi Ngọc Lan mua hai viên ty phô my xin, một tuýp ga ni
đăng...
Bây giờ đùa má tôi thì má tôi giận :
- Tao nuôi tụi bây bảy tám đứa lành lặn không đui què sứt mẻ !
Nhưng cá và chim... dở hơn tụi tôi nên thi nhau về chầu... Diêm Vương, Hà Bá.
Ngoài tai trời, ách nước, chim cá còn chịu những khổ nạn khác nữa, ấy là chưa
kể trẻ con hàng xóm nghịch ngợm cho ăn giấy vụn, cây trái, thức ăn bậy bạ.
Một hung thần ác mỏ khác là con khỉ Bạch Viên, má tôi mua của bác Năm chạy xe
đò Sài Gòn - Đà Lạt. Con khỉ khôn như người và phá phách hơn tụi tôi, lâu lâu,
thừa lúc mọi người lơ là cảnh giác, khỉ ta tuột từ trên đầu tủ, nhào lại chậu,
thò tay vớt cá hất xuống đất. (khỉ cột ghét cá ăn ?) Cậu tôi hét lên, lượm cá
bỏ vào chậu, kéo sợi xích, lôi con khỉ xuống, đánh vào tay nó. Khỉ nhe răng
cười ngây thơ. Cá bị đau tim hấp hối. Đôi khi khỉ ta mở cửa chuồng chim, không
phải để phóng thích chim mà cốt để mèo chui vào ! Con mèo mướp già vớt cá tài
tình không kém và hễ ăn thì chẳng như Cám, không chừa vây vẩy xương da chi cả, nhưng
chỉ cần nhìn mèo ta ngồi liếm mép rồi vươn vai thẳng cánh nằm kềnh ra dưới cửa
sổ là biết ngay.
Dần dần những chậu cá hết khách trọ, trong chuồng chim cũng chỉ còn con cưởng
biết nói vài tiếng
"Má ơi ! Ai đó ? ". Cậu dốc lòng nuôi dạy, chăm sóc, chuyện vãn, kiên
nhẫn lập đi lập lại từng câu ngắn. Không biết ăn bao nhiêu ớt, lột lưỡi mấy
phen mà rốt cục cưởng chỉ biết kêu tên thằng em tôi
"Đạt ơi ! Ai đó ?".
Ngày
nào cũng có con nít, người lớn đi ngang dạy cho mấy câu chào hoặc chửi tục,
song lắm thầy thối ma, cưởng ta chỉ nói được bấy nhiêu rồi khựng luôn.
Cậu tôi buồn lắm, xoay ra chăm lo cho con khỉ Bạch Viên. Khỉ ta càng làm lộng,
có khi cắn cả bọn tôi hay ném đồ vào khách đến viếng nhà sau, cậu có đóng cho
khỉ một cái bệ gỗ phía trên cửa ra vào, chân khỉ xích vào một dây dài độ hai
mét, khỉ ta thong thả chuyển vận từ ngai vàng qua tủ, tụt xuống tận cửa sổ, thò
tay ra ngoài xin quà bọn trẻ hàng xóm... Hễ khỉ phá quá, má tôi rầy, cậu thu
ngắn dây lại, đến khi khỉ ngoan, cậu nới dây ra.
Một bửa, bà Chín Rởm, hàng xóm với nhà tôi ẳm con qua mắng vốn chuyện gì đó,
vừa qua khỏi ngưỡng cửa, khỉ ném vỏ chuối ngay vào giữa mặt bà ta, bà chưa kịp
phản ứng thì khỉ tụt xuống thò tay kéo tóc đứa con bà. Cả hai mẹ con, kẻ la
làng chói lói, người khóc thét...
Thế là cậu tôi ẳm khỉ đi Hàm Nghi.
Chỉ ít lâu sau, cậu bê về một con... sóc. Ô, sóc dễ thương quá, cái đuôi xù ra
và dựng ngược lên, mềm mại, hai con mắt nhỏ, mấy ngón chân, ngón tay tí hon.
Khi ăn, nó cầm bằng cả hai tay như một đứa trẻ. Năn nỉ khóc lóc lắm cậu mới cho
mỗi đứa tôi nựng nịu hay vuốt ve sóc một cái. Cậu cột chân sóc vào sợi dây nhỏ,
sợi dây dính vào nút áo, sóc thoăn thoắt leo ra leo vào túi áo cậu, có khi leo
lên cả vai cậu, ngơ ngác ngắm nhìn xung quanh trong tiếng trầm trồ của thiên
hạ. Sóc và người không bao giờ rời nhau.
Cho tới một ngày, cậu đánh thức cả nhà bằng một tiếng kêu kinh khủng. Ô hô, cậu
ngủ mê, lăn lộn thế nào mà đè nghiến con sóc nhỏ. Đã bảo cậu không có tay nuôi
mà ! Và câu chuyện cậu nuôi thú là chuyện một nghìn lẻ một đêm, là một never
ending story.
Càng lúc cậu càng leo thang trong sự lựa chọn quái đản. Cậu bê về một con trăn
con bé tí, đường kính thân độ bằng ngón tay cái của ba tôi. Trong khi chờ
trăn lớn để cho vào chuồng chim to (ở với cưởng), cậu cho trăn ở một lồng chim
nhỏ. Trăn cuộn tròn nằm ngủ suốt ngày, chẳng có chi đáng nói. Mỗi tháng một lần
cậu mua gà con về cho trăn ăn, tôi chưa bao giờ dám đứng xem, con nít người lớn
bu đen. Khi thiên hạ dang tay ra về, tôi mon men đến gần thấy trăn ta cuộn tròn
nằm ngủ, một khoảng bụng phình to thật gớm ghiếc. Có khi cậu chỉ cho trăn
ăn trứng gà. Trăn lớn lên rất nhanh, lâu lâu lột da thấy mà ghê.
Trong đám thú vật của cậu, từ những con "củ" (?) cậu nuôi trong cam
thảo, vỏ quít - cậu đem đến tiệm thuốc Tàu đổi lấy quế hay táo khô - đến vịt
con nuôi trong chậu, từ chim yến đến dế cơm, từ cá ba sắc đến rùa Kim Quy (
? ), con nào tôi cũng được cậu cho " rờ một cái " rứa mà con
trăn tôi chịu thua một phép. Cậu dụ:
- Rờ thử coi, ngộ lắm, thân nó mềm, da nó cứng, máu nó lạnh...
Tới một bữa, cả nhà nhốn nháo: con trăn xổng chuồng trốn mất ! Tôi đứng ngẩn
ngơ trước lồng chim trống, hai song kẽm bị kéo rời nhau như khi Hercules bẻ
cong chấn song vượt ngục. Cả đám đổ xô đi tìm. Anh Phú, bạn cậu tôi bàn:
- Nó trốn dưới mấy cái nhà sàn ven sông để bắt cá hoặc gà vịt ăn đỡ, chừng lớn
hơn nó lên bờ bắt... chó... hay con nít... ăn.
Trời ơi, mấy tuần liền, tôi không dám vô xóm, không dám qua nhà mấy con nhỏ bạn
ở ven sông ! Và tin rằng mười năm sau, nếu có thủy quái hoành hành ở sông cầu
B. đích thị là con trăn trốn tù thuở trước !
Khi tôi đi học xa, em tôi viết thư cho hay cậu đang nuôi một con cá... sấu ! Cá
sấu được nuôi trong ... thau nước, đặt trên... nóc nhà. Mỗi ngày má tôi đi chợ
mua thức ăn cho cả nhà, phải nhớ thêm phần thịt cá cho sấu. Cho đến một hôm,
chuyện phải đến xảy ra: sấu liều mình bò lông rông từ nóc nhà xuống đất
và bò thẳng ra sông tìm nơi khoảng khoát.
Mười lăm năm sau xóm cầu B. lại có thêm một con giao long !
Never Ending Story ? Không, khi đất nước hoà bình thống nhất, Nam Bắc một nhà
và mỗi nhà túa ra bốn phương tám hướng, tôi không còn nghe cậu tôi nuôi con gì
nữa.
Hai đứa con cậu mợ sinh ra từ thời "Nguỵ" , cậu nuôi chỉ nổi một đứa,
còn một đứa đi ở với Dì tôi.
Phan Thị Trọng Tuyến
Nguồn : Văn - Giai phẩm xuân Nhâm Thân - số 114 -115, tháng 12-1991 và
tháng 1-1992
No comments:
Post a Comment