Saturday, December 6, 2014

Mưa Ngoài Sông Bay - Hoài Sơn


Mưa Ngoài Sông Bay

 
 

"Nhân diện bất tri hà xứ khứ?
Đào hoa y cựu tiếu đông phong.."
T.H.

    Chuyến xe lửa cuối năm
đưa tôi trở về xứ Huế sau bốn năm xa cách. Trong chuyến đi này tôi nhận mật lệnh của Đại Tá Phụ Tá Đặc Biệt Khu I làm đặc phái viên, có nhiệm vụ phối hợp, xây dựng và phát triển màn lưới tình báo diện địa Quân Khu. Địa bàn hoạt động là tại Quận Hương Thủy- Thừa thiên- Huế, bởi vì ông ta biết rõ tôi là người nguyên quán ở đó nên trong công tác sẽ có những điều kiện thuận lợi và hiệu năng hơn. Một nhiệm vụ thật là khó khăn và nguy hiểm mà đây là lần đầu tiên tôi phải đối diện. Huế tuy là quê hương của tôi, nơi mà tôi đã được sinh ra và lớn lên ở đó, nơi mà đã để lại trong tôi những kỷ niệm thật êm đềm nhưng cũng lắm đau thương của một thời mới lớn..Và rồi sau khi tốt nghiệp cảnh sát tôi lại trở về làm việc tại Quân Khu I và cũng kể từ ngày đó tôi nghĩ là sẽ không bao giờ trở lại Huế để làm gì nữa..
   
Tôi còn nhớ..gia đình tôi lúc bấy giờ cũng thuộc vào loại khá giả ở trong làng. Cha tôi ngày xưa làm việc trong ngành đường sắt, anh cả tôi làm cảnh sát trông thiệt là oai phong. Nhà có dăm bảy mẩu ruộng vài ba con trâu. Anh Bậc, người giúp việc chăn trâu cho gia đình tôi, năm ấy anh hơn tôi khoản vài ba tuổi. Ngày xưa anh ta bị mẹ bỏ rơi ở ngoài chợ khi vừa mới lọt lòng, cha tôi đã thương tình mang về chăm sóc nuôi dưỡng giống như con ruột của mình vậy. Anh ta không chịu đi học mà chỉ thích đi chăn trâu thôi!..rủi ro có một hôm ham chơi với lũ bạn anh để cho con trâu cày ngã xuống vực thẳm chết toi, cha tôi nóng lòng xót của có đánh cho anh mấy hèo để cảnh cáo..thế mà sau đó anh ta tức giận bỏ nhà ra đi biền biệt, cha tôi đã cho người đi tìm khắp vùng mà chẳng có nghe tin tức gì về anh ta cả.
   
Ngày ấy gia đình tôi sống thật là hạnh phúc và có lẽ tôi là người hạnh phúc nhất bởi vì vào những ngày tháng cuối cùng của bậc trung học, tôi đã được làm quen với Thu, cô láng giềng, và có lẽ đó cũng là mối tình đầu tiên trong đời tôi. Thu không đẹp lắm, nhưng rất thùy mị đáng yêu. Năm ấy nàng vừa mới tròn 17 tuổi, nhà nghèo mẹ góa con côi vì vậy sau khi học xong lớp 9, nàng phải ở nhà ngày ngày theo mẹ buôn thúng bán bưng ở ngoài chợ. Tôi còn nhớ rất rõ là nhà của Thu nằm bên cạnh một giòng sông nhỏ, chúng tôi thường hẹn hò nhau, cùng ngồi trò chuyện yêu đương dưới một gốc mai già trước sân nhà nàng. Có đôi khi cả hai cùng yên lặng giờ lâu, mắt đăm đăm nhìn ra ngoài giòng sông..giòng sông đang chảy miệt mài dưới màn mưa bụi bay phất phới. Giòng sông quê thật đẹp và buồn hiu hắt như cuộc tình vô vọng của chúng tôi. Cha tôi là một người nặng đầu óc giai cấp thủ cựu vì thế ông ta nhất định phản đối cuộc tình này và sẽ không bao giờ chấp nhận tôi lui tới yêu thương với một người con gái nghèo nàn thất học như Thu..Những lần như thế, Thu khóc thật nhiều và cứ bảo rằng:
- Nghèo đâu phải là cái tội anh hỉ!..Còn tình yêu nào có nghĩa gì đâu, cái gì gọi là thiên trường địa cửu, cái gì gọi là sông cạn đá mòn..tất cả cũng chỉ làm cho người ta thêm đau lòng mà thôi!..
Nàng đưa mấy ngón tay lên khẽ lau nước mắt rồi ngậm ngùi nhìn ra giòng sông khẽ bảo:
- Có giòng sông kia làm chứng, em sẽ yêu anh suốt cả cuộc đời này..như gốc mai già kia, em sẽ là hoa còn anh sẽ là lá, chúng mình sẽ trọn đời bên nhau cho dù..
Tôi chỉ ngồi lặng yên để nghe nàng nói, mỗi lời nàng nói, mỗi giọt nước mắt nàng rơi là cả bao nhiêu nỗi xót xa đớn đau trong lòng tôi..Tôi còn nhớ mãi lời nói cuối cùng của Thu khi nàng nhặt một cánh mai vàng tơi tả dưới chân rồi bất giác thổn thức:
- Có lẽ đời em rồi cũng giống như những cánh hoa mai tàn kia, khi mùa Xuân chưa đến thì hoa đã tan tác lìa cành..
   
Thế rồi..việc gì đến cũng sẽ xảy đến. Biến cố đau thương đẫm máu của tết Mậu Thân ập đến..VC tràn về làng tôi để rồi gieo bao nhiêu là tang tóc điêu linh..vào thời gian ngắn tạm chiếm chúng đã tàn sát và chôn sống cả hàng ngàn người dân hiền lành vô tội dưới những mồ chôn tập thể!..Máu oan khiên đã nhuộm đỏ cả giòng sông nhỏ quê tôi, bao vành khăn sô quấn vội vả trên những mái đầu xanh của những trẻ thơ mất cha, của những người vợ trẻ mất chồng đi theo sau những chiếc xe tang trắng, trên những con đường trắng, trắng ngập cả phố phường, tiếng khóc than oán hờn ngút ngàn ngập đến tận cả trời xanh.
Và rồi..sau ngày bọn VC rút đi người ta đã đổ xô đi tìm kiếm những thi thể của những người thân..những cái xác người vô tội đó, đã bị trói dính vào nhau mục rữa ra không thể nào nhận ra ai là người thân của mình nữa!..
Hình ảnh của một mùa Xuân đầy máu và nước mắt đó đã khắc sâu vào tâm tư ký ức của người dân xứ Huế mà có lẽ muôn đời vạn kiếp về sau vẫn không thể nào lãng quên cho được..
   
Tôi còn nhớ rất rõ, vào đêm mồng 6 tết năm đó. Vào khoản 2 giờ khuya, trong khi cả nhà thao thức hoài không ai ngủ được, thì đột nhiên có tiếng đập cửa và tiếng quát tháo ầm ỹ bảo mở cửa..Cửa vừa mở, một toán VC gồm 4 tên vai khoát súng AK nghênh ngang bước vào mà người dẩn đầu bọn họ không ai xa lạ, đó là anh Bậc, người giúp việc chăn trâu cho gia đình tôi trước đây. Cha tôi mừng rỡ reo lên trong nỗi vui được gặp lại người con:
- Ủa!..thằng Bậc!..Mầy đã chịu về nhà rồi đó sao?..
Hắn lạnh lùng nhìn cha tôi một thoáng rồi ngữa mặt lên trời cười một cách ngạo mạn:
- Ông cũng còn nhớ đến tôi sao?..ông già dịch!..Rồi vừa chỉ ngay vào mặt cha tôi vừa quay sang nói với ba tên VC:
- Chính lão già này là địa chủ phản động, là một tên cộng tác viên ác ôn cho ngụy quyền SaiGon đó!..Bây giờ hắn cũng đã đến giờ đền tội trước nhân dân rồi đó..Hãy lập tức trói hắn ta lại..
Cha tôi chợt lặng người đi đến sững sờ:
- Mầy!..mầy là đồ súc sanh!..mầy có nhớ năm xưa khi mày bị bỏ rơi ở ngoài chợ đang còn đỏ hỏn, tao..tao đã lượm mầy về, tao nuôi tao thương mầy như con ruột của tao, thế mà bây giờ mầy..
Thực tình tôi đã không ngờ chỉ vì một trận đòn nhỏ của cha tôi mà anh ta đã khắc cốt ghi tâm rồi nhân cơ hội này hắn trở về để tìm giết cha tôi, nếu mà cha tôi là một người như chúng đã buột tội thì cũng đành đi, đằng này bản thân cha tôi nào có làm gì nên tội đâu chứ!..tại sao..
Hắn chẳng thèm đếm xỉa gì đến những lời cha tôi nói, lạnh lùng ra lệnh trói cha tôi lại để dẩn đi- có lẽ mang đi chôn sống- nhưng cha tôi nhất định không chịu đi, ông bảo là nếu có giết thì giết chết ông tại đây thôi chứ ông không đi đâu cả. Ông bình tỉnh tiến đến bàn thờ lấy ba cây nhang rồi run run thắp một nén hương cuối cùng cho tổ tiên ông bà, và nén hương vừa cắm xong chưa kịp vái lạy thì cũng vừa lúc ấy bọn VC bắn xả một loạt AK vào lưng ông, cha tôi rú lên một tiếng kinh hoàng đau đớn lẫn trong đó có tiếng cười man rợ rùng rợn của bọn cầm thú vô lương khát máu..Cuối cùng ông từ từ ngã qụy xuống nhưng hai bàn tay vẫn cố bám víu lấy mép bàn thờ tổ tiên trước khi gục hẳn xuống sàn nhà..
   
Sau cái chết bi thảm của cha tôi, cũng vào năm đó mẹ tôi buồn rầu lâm trọng bệnh rồi ba tháng sau cũng tất tưởi qua đời..Gia đình ly tán, xóm làng xơ xác đìu hiu như không còn cơ hội có thể hồi sinh lại được. Dân làng một số bị giết, số còn lại kéo nhau đổ ra thành phố để kiếm ăn..Và cũng kể từ mùa Xuân tang thương năm ấy, tôi đã lạc mất nàng trong binh lửa và tôi nghĩ là có lẽ Thu cũng đã chết trong biến cố Mậu Thân đó mất rồi..
   
Tiếng còi tàu hụ lên những hồi dài thê thiết trong màn mưa lạnh rồi từ từ dừng lại trước sân ga..Tôi giật mình chợt tỉnh cơn mê, nhỏm dậy nhìn ra ngoài thì mới hay là tàu đã đến ga Hương Thủy, tôi vội vả xuống tàu và một mình lang thang để tìm nhà người chú họ..
Sáng hôm sau, tôi hỏi đường để đến Bộ Chỉ Huy/CSQG Quận Hương Thủy. Sau khi gặp ông Thành chỉ huy trưởng, tôi trình mật lệnh của Đại Tá Khu I về công tác đặc nhiệm
của tôi tại đây, vị này trước đây cũng cùng tốt nghiệp khóa sĩ quan cảnh sát như tôi, vì vậy bước đầu công tác đã gặp rất nhiều thuận lợi. Ông Thành dẩn tôi vào một căn hầm bí mật của ông để bàn một vài vấn đề có liên quan đến kế hoạch phối hợp và phát triển màn lưới tình báo diện địa..Ông ta mở tủ và lục lạo ở trong đó rồi lôi ra một tập hồ sơ trận liệt trong đó có những dữ kiện về các tổ chức hạ tầng cơ sở của VC. Tôi ngồi xuống chiếc bàn nhỏ đặt kế bên vừa đọc vừa ghi chú thật kỷ..Tôi chợt dừng lại và chăm chú đọc lại lý lịch của tên Lê Hà bí thư Huyện ủy, trong đó có ghi rõ: Trước năm 1968, y đã hoạt động trong tổ chức sinh viên vận của thành ủy thành phố Huế và sau đó lấy vợ vào năm 1970 vợ tên là Nguyễn thị Thu 22 tuổi..Tôi vội vàng chỉ vào khoản lý lịch của tên Lê Hà rồi khẩn trương hỏi:
- Thưa anh!..tên nguyễn thị Thu này tôi nghe rất là quen, có phải nguyên quán của cổ là ở thôn Thanh lam thượng không nhỉ?!..
Thành nhìn kỷ một thoáng rồi bảo:
- Vâng, đúng là vậy!..Ủa!.anh cũng có quen biết với cô Thu này sao?
- Người cùng làng đó mờ!..Tôi vội đáp.
Thành gật gù:
- À!..thì ra thế!..nhưng mà sau khi lấy tên Lê Hà này, cô ta đã dọn qua ở làng kế bên, còn..tên Hà này sau đó một năm khi tổ chức sinh viên vận của thành ủy VC bị phá vỡ thì y đã thoát ly vào bưng và tiếp tục hoạt động cho đến nay..
Sau khi hỏi tường tận đường đi nước bước cũng như hoàn cảnh ở nơi mà Thu đang sinh sống, tôi quyết định một lần mạo hiểm để tìm nàng..Tình hình an ninh ở đó rất là tồi tệ mà chúng tôi thường gọi bằng cụm từ:"vùng xôi đậu". Ông Thành còn cho biết thêm, theo như cộng tác viên nằm vùng báo cáo thì hiện Thu đang mang thai vì vậy điều này chứng tỏ là tên Hà- bí thư Huyện ủy- này vẫn thường lui tới ăn ở với cô ta, và chính ông cũng đã tổ chức phục kích mấy lần nhưng không có kết quả nào hết..
   
Tôi thẩn thờ rời khỏi Bộ Chỉ Huy, vừa lan man suy nghĩ về Thu, lòng chợt dấy lên một niềm vui khó tả..thì ra, Thu vẫn còn sống mặc dầu bây giờ nàng đã có chồng..
Quả thật mối tình đầu thật là nhiệm mầu đến kỳ diệu; thử hỏi có mấy ai trong đời mà chưa có một lần đi qua chặng đường tình đầu tiên ấy, nó đã đến nhẹ nhàng như hơi thở và say đắm như một nụ hôn đầu đời..và rồi cuối cùng nó sẽ vĩnh viễn ở lại mãi trong trái tim ta với bao nhiêu nỗi dày vò êm ái, với bao nhiêu niềm khát khao không bến bờ.. khiến người ta đôi khi muốn quên đi nhưng nhung nhớ vẫn se sắc ngập lòng. Bởi vì những cảm xúc nhất thời đó mà tôi đã có quyết định để tìm nàng dù có biết bao nhiêu là hiểm nguy bất trắc có thể xảy ra sau này..
   
Chiều hôm đó trời đổ mưa tầm tả..Sau khi báo cáo cho ông Thành để xin thêm hai nhân viên CSĐB bí mật đi theo, chúng tôi giả dạng làm người chở xe thồ, đầu đội nón vải xùm xụp, cây súng nhỏ lận ở thắt lưng. Chúng tôi rề rề đi sâu hơn vào làng mắt dáo dát nhìn mọi vật động tĩnh ở chung quanh..Và cuối cùng hai người họ ra dấu cho tôi dừng lại..Trước mắt tôi hiện ra một ngôi nhà cổ nằm sát bên cạnh con đường, ở đó có mấy sào ruộng khô đang bừa dở. Sau khi bảo hai người cho xe núp dưới lùm tre già, nằm ven đường để quan sát tình hình cũng như có thể yễm trợ cho tôi khi cần thiết, tôi một mình bình thản, tuy có hơi run một chút đỉnh, vội vả bước vào sân nhà..Tôi dừng lại trước đôi cánh cửa gỗ đang đóng im ỉm vừa đảo mắt nhìn quanh- cảnh vật đều im ắng, không một bóng người - Tôi kéo xụp chiếc nón vải xuống tận mủi và hồi hộp đưa tay gỏ nhẹ vào cánh cửa. Trong nhà có tiếng hỏi của ai đó vọng ra và một lát sau cánh cửa sịch mở, trước mắt tôi một người đàn bà xuất hiện- Thu- đúng là Thu đây mà!..nàng tuy có gầy hơn xưa nhưng vẫn còn giữ được cái dáng thuỳ mị đáng yêu của ngày nào..
- Ông là ai?..Thu lạ lẫm hỏi.
Tôi không trả lời vội vả bước đại vào nhà rồi xoay lưng tự tay khép cánh cửa lại.
- Ủa!..ông là ai vậy?..Sao lại đường đột xông vào nhà người ta?..
- Bình tỉnh!..đừng có sợ!..anh đây mà!..là Sơn đây!..
Vừa nói tôi vừa lột chiếc nón vải xuống. Thu trố mắt nhìn tôi khẽ khàng:
- Ủa!.anh Sơn!..Tại sao..
Thu bỏ lững câu nói vội vàng quay ra mở hé cánh cửa nhìn dáo dác ra ngoài một giây rồi mới khép chặt cánh cửa lại.
- Tại sao mà anh lại biết em ở đây?
Tôi không trả lời vội kéo Thu cùng ngồi xuống cái chõng tre kế bên rồi im lặng nhìn nàng, Thu vẫn xinh đẹp, vẫn dịu dàng như xưa trong ánh mắt đó của nàng nhìn tôi, tôi hiểu được rằng nàng vẫn còn thương tôi như những ngày đầu tiên khi mới yêu nhau.. mắt tôi chợt dừng lại ở cái bụng của nàng, Thu ngượng ngùng vội đưa bàn tay che cái bụng mình lại..Tôi vọt miệng hỏi:
- Thế ông Hà đâu?
Thu bối rối nhìn tôi một giây rồi đáp:
- Anh ấy thoát ly theo VC đã mấy năm nay rồi ạ!.
Tôi đưa mắt liết nhìn cái bụng lúp xúp của nàng, Thu chợt đỏ mặt mồm lắp bắp:
- Em..em đã lấy chồng khác rồi ạ!..
Tôi nhìn Thu mà trong lòng cảm thấy xót xa vô cùng, tôi cố tìm lấy một lời thật chân tình để an ủi, để cảm thông với nàng nhưng nghẹn ngào không nói được một lời..Ngoài trời mưa gió tơi bời và có lẽ gió mưa cũng sướt mướt ở trong lòng chúng tôi.
Thế rồi cứ cách vài hôm tôi lại mạo hiểm đến thăm nàng với mục đích khuyên nàng nên rời bỏ nơi này để cùng tôi đi đến một nơi nào đó, để cùng tôi làm lại cuộc đời mà đã hơn một lần dang dở đau thương. Sau khi nghe xong lời khuyên của tôi nàng lặng người đi, bất giác những giọt nước mắt trào tuôn ướt đẫm cả đôi má hồng:
- Cuộc đời em bây giờ cũng như hoa đã tàn nhụy đã rữa có đáng gì đâu mà anh phải hy sinh đến như vậy; hơn nữa em cũng là gái đã có chồng rồi đó mà!..
Ngừng lại một thoáng như để lắng đi nỗi cảm xúc tận đáy lòng, nàng tiếp:
- Mặc dù em không yêu anh ấy như đã từng yêu anh, nhưng em thực tình không thể làm điều gì đó có lỗi với anh ấy. Dù sao đi nữa thì tình yêu mà anh đã dành riêng cho em hôm nay, em sẽ mang theo tình yêu đó đến trọn đời trọn kiếp..
Tôi bàng hoàng ôm lấy nàng mà nước mắt tôi ràn rụa, Thu cũng gục đầu vào ngực tôi mà khóc nức nở như một đứa trẻ thơ..
Một thoáng sau, Thu chợt đẩy tôi ra và đôi mắt nàng ráo hoảnh:
- À!..em có điều này muốn báo cho anh biết!..chút nữa lại quên mất!..
- Là chuyện gì vậy?.
Thu ngập ngừng một lát rồi nói:
- Số là đêm hôm qua anh Hà chồng của em có về đây, còn dẩn theo ba ông cán bộ nữa. Lúc đó em chưa ngủ được nên nghe rất rõ là vào tối nay- đúng rồi là tối hôm nay nè!- sẽ có một ông huyện đội trưởng cùng vài người nữa xuống thu thuế và điều nghiên địa hình địa vật gì đó ở ngay tại làng cũ của mình đó..
- Rồi sao nữa!..Tôi nôn nóng ngắt lời Thu.
- Ừm!..anh có biết cái tên huyện đội trưởng đó là ai không?..Là cái tên Bậc đó, cái gã mà ngày xưa chăn trâu cho gia đình anh ấy mà!..Cái tên cầm thú đã giết chết cha anh hồi tết Mậu Thân đó!..
- Là tên khốn nạn đó?..
- Chính là hắn!..em thực sự muốn giúp anh để trả thù cho bác trai cũng như để đền đáp lại một phần nào tấm chân tình mà anh đã dành cho em hôm nay!..
Tôi vừa nghe xong không kịp từ giã vội vả lao mình phóng ra cửa để trở về Bộ Chỉ Huy.
   
 
    Tôi vừa vội vả bước nhanh qua mảnh sân nhà nàng vừa suy nghĩ vẩn vơ..Quả thật là "vẹm" có khác, một thằng chăn trâu dốt đặc không có lấy một chử để làm vốn thế mà bây giờ đột nhiên lại trở thành một tên huyện đội trưởng (tương đương với cấp bậc đại úy). Tôi chợt nghĩ giá như tôi mà ngày đó thoát ly theo VC thì bây giờ bèo lắm cũng là thượng tướng mất rồi..Tôi chợt mĩm cười vì cái ý tưởng ngộ nghĩnh đó cho đến khi ra khỏi mảnh sân thì bất ngờ chạm ngay một người đàn ông đang đứng vỡ ruộng gần đó. Tôi giật mình đánh thót nhìn lên, hắn dừng cuốc đưa cặp mắt cú vọ soi mói nhìn vào tôi..Tôi sợ hãi vội cúi đầu bước nhanh, khi qua đến bờ ruộng bên kia tôi quay đầu nhìn lại thì thấy hắn ta vẫn nhìn bám sát theo tôi.
   
Chiều hôm đó tôi lập tức đến BCH để trình báo với ông CHT về cái tin tức mà tôi vừa mới nhận được từ Thu và ngay sau đó chúng tôi có một cuộc họp mật để bàn về phương thức đối phó và triệt hạ. Sau khi nắm vững lộ trình, hành lang xâm nhập cũng như thời điểm di chuyển của tên Bậc, BCH đã nhất trí vạch ra một kế hoạch gọi là "phục kích đêm"!..Tôi khẩn thiết yêu cầu ông CHT cho phép tôi được trực tiếp chỉ huy cuộc phục kích đêm này. Tôi bước đến lấy cây thước chỉ lên khung bản đồ lớn trên tường rồi nói:
- Đây là làng Thanh lam thượng cũng là làng cũ của tôi, vì vậy tôi rất rành về địa hình địa vật ở đó..Tất cả những con đường từ mật khu đổ về làng bắt buộc phải đi ngang qua ngã ba xóm Đồng Mộ..Nếu chúng ta xử dụng loại mìn định hướng đặt ba góc của ngã ba đường chắc chắn bọn chúng sẽ bị diệt gọn!..
Tôi đặt cây thước gỗ xuống bàn nói như rít qua kẻ răng:
- Tôi thực sự muốn chính đích tay tôi giết tên khốn nạn đó để trả thù cho cha tôi!..
   
Đêm đó trời không trăng sao. Cảnh vật nhòa nhạt trong bóng tối, không gian im vắng đến rợn người, đó đây chỉ còn vài tiếng cú rúc thê thiết nảo nề trong sương..Toán phục kích chúng tôi đã nhanh chóng bố trí xong đội hình tác chiến; mỗi tổ gồm có ba người với ba quả mìn định hướng đặt ở ba góc của ngã ba đường cùng hướng về một mục tiêu đã xác định..
Đúng như điều Thu đã tiết lộ, lúc đó vào khoản 2 giờ sáng, quả nhiên bọn chúng bí mật mò về làng. Từ đằng xa đã nghe từng bước chân cũng như tiếng nói chuyện rì rào
của bọn chúng. Chúng tôi hồi hộp tay run run cầm nút bấm mìn tự động lên..Trong bóng đêm lờ mờ bốn tên VC đã từ từ xuất hiện và...chỉ còn đợi cho tất cả bốn tên lọt hẳn vào giao điểm của tầm hiệu quả sát hại..Chúng tôi nghiến chặt hàm răng và đồng loạt bấm nút mìn..ba quả mìn ở ba ngã đường cùng nổ tung một lượt..chúng tôi nom thấy cả bốn tên VC hự lên mấy tiếng rồi ngã quay xuống đất..
   
Trong khi cả toán vừa hô xung phong để thị uy vừa nhặt lấy súng và tài liệu của chúng, tôi bước đến gần mấy cái xác chết rọi cây đèn pin vào mặt từng tên một và cuối cùng tôi đã nhận diện ra ngay mặt của tên Bậc!..Hắn nằm sóng soãi trên vũng máu đôi mắt mở trừng trừng như đe dọa.
Tôi cúi xuống đưa bàn tay vuốt khẽ lên đôi mắt hắn, đôi mắt không còn biết hận thù là gì nữa từ từ khép lại ngàn đời..
- Xin lỗi!..
Nói xong tôi vội quay đi rồi lẩm bẩm một mình:
- Con đã trả thủ cho cha rồi đấy!..Xin cha ở dưới suối vàng hãy yên lòng mà nhắm mắt..
Thế rồi chiều hôm sau tôi dự tính đến để giã từ ông CHT và sắp xếp một số việc còn lại trước khi trở về nhiệm sở. Khi tôi vừa bước vào phòng thì chợt nghe nhân viên ở đó đang bàn tán xôn xao chuyện gì đó, tôi tò mò hỏi một người cảnh sát đứng gần đó là chuyện gì đã xảy ra. Anh ta bảo rằng là vào sáng sớm hôm nay cảnh sát chúng tôi mới nhận được một tin cấp báo là cô Nguyễn thị Thu ở thôn Thanh Lam Hạ đã bị VC giết chết hồi 6 giờ sáng nay, sau khi giết chết cô ta xong, bọn VC còn để lại một bản cáo trạng kể tội cô ta là gián điệp mà người ký tên là tên Lê Hà bí thư huyện ủy của VC!..
   
Như sét giáng bên tai, tôi bàng hoàng thảng thốt cố bám lấy mép bàn, bên tai tôi còn nghe lãng vãng là cô ta bị chúng giết hết sức là tàn nhẫn, chúng đã bắn nhiều loạt đạn vào cái bụng đang mang thai của cô đến nỗi đứa con trong bụng cũng lòi ra ngoài trông quá là rùng rợn!..đứa bé nào có tội tình gì chứ thế mà chúng cũng không chịu buông tha, nghe đâu đứa bé đó là con ruột của tên Lê Hà đó mà!..Thiệt tình chúng không còn là con người nữa..
Tôi lảo đảo ngồi xuống ghế, cả mình mẩy mồ hôi toát ra dầm dề. Rồi bất chấp những người có mặt ở chung quanh, tôi đấm thình thịch vào ngực mình và gào to lên giống như một thằng điên:
- Chính tôi đã giết chết cô ta rồi!..chính anh, vâng chính anh đã hại em ra nông nỗi này đây, Thu ơi là Thu!..
Rồi đột nhiên tôi ôm đầu mình rồi lao ra cửa và đâm sầm vào một người đang bước vào. Ông CHT vội vàng giữ chặt tôi lại và bảo là tôi muốn đi đâu bây giờ..
Tôi cố gắng vùng vẩy để thoát khỏi vòng tay ông rồi gào lên:
- Tôi..tôi phải đi tìm cô Thu bây giờ!..làm ơn!..
- Hãy bình tĩnh đi nào!..Đừng quá xúc động!..tôi hiểu tâm trạng của anh bây giờ mà!..nếu anh mà trở lên đó, chúng nó sẽ làm thịt anh tức khắc đó, OK!?..
Ông bảo người dìu tôi về văn phòng của ông, vừa trao cho tôi tách trà nóng, ông nhẹ nhàng bảo:
- Anh cứ yên tâm đi!..cái chết của cô Thu chúng tôi cũng có một phần trách nhiệm, chúng tôi sẽ mai táng cho cô ấy thật đàng hoàng và trình lên thượng cấp đề nghị tưởng thưởng cho mẹ con cô ấy, gọi là bù đắp một phần nhỏ nào đó đối với sự hy sinh quá lớn của cô ấy!..
Ngừng một lát như sực nhớ ra điều gì ông ta bảo tôi:
- Bọn VC làm sao biết được cô ta đưa tin mà giết cổ một cách dã man như vậy?
Tôi lắc đầu thểu nảo:
- Tôi bị một anh nông dân phát hiện trong khi tôi vừa rời khỏi nhà Thu vào chiều hôm qua!..
Ông ta gật gù:
- À!..ra thế!..
   
Theo dự tính đã vạch sẵn, sau khi hoàn tất công tác tôi phải trở về thăm làng cũ của tôi một chuyến để thắp trước mộ phần của cha mẹ tôi vài nén hương. Trên con đường trở về quê cũ..vẫn cây đa đầu làng, vẫn giòng sông xưa bờ tre cũ, nhưng sao bây giờ lại xơ xác tiêu điều như thế này. Tôi mơ hồ như còn vang vọng đâu đây tiếng súng dồn dập lẫn trong tiếng pháo mừng Xuân rộn rã, nghe như đâu đây còn vẳng lại những tiếng rú kinh hoàng tắt nghẽn, những tiếng khóc hãi hùng của những người dân lành vô tội quằn quại vùng vẩy một cách tuyệt vọng trước khi bị chôn sống hoặc bị giết một cách tức tưởi..
Tôi vẫn đi mà đầu óc vẫn quay cuồng với những kỷ niệm những hình ảnh buồn thật buồn đã chôn dấu ở nơi này..Tôi thẩn thờ men theo bờ của con sông xưa và trước mắt tôi chợt hiện ra gốc mai già vẫn còn đó đứng sừng sững trong mưa..Chưa đến tết mà hoa đã rụng gần hết còn trơ lại những búp non vừa nẩy lộc..Tôi chợt thoáng buồn khi nhìn lại cảnh cũ còn đây mà người yêu xưa đã hoá thành thiên cổ..Tôi ngồi bệt xuống đất lưng tựa vào gốc mai, gió từ ngoài sông thổi vào se se lạnh, một vài cánh mai vàng còn sót lại bay tơi tả trong gió lộng hoàng hôn..Tôi tần ngần nhặt một cánh mai đặt chiếc môi hôn lên đó và như còn nghe thoảng về đâu đây tiếng nói yêu thương từ một vùng dĩ vãng thật xa xôi nào:
- Có lẽ cuộc đời em rồi cũng giống như cánh hoa mai tàn này, mùa Xuân chưa đến mà hoa đã tan tác lìa cành!..
Một nỗi xót xa trào lên dâng ngập cả cõi lòng. Tôi ngước nhìn lên vòm trời cao rồi thì thầm trong gió:
- Thu ơi!..bây giờ em ở đâu?..gần đây em có khỏe không hở? Anh..anh thiệt là nhớ em..
Tôi vẫn ngồi đó như một pho tượng đá buồn, mắt đờ đẩn nhìn ra giòng sông trước mặt. Mưa vẫn bay và con nước vẫn chảy mãi không quay về..
- ..Có giòng sông kia làm chứng; nếu có kiếp sau, xin được như gốc mai già này, em sẽ là hoa và anh sẽ là lá chúng mình sẽ mãi bên nhau..
    Tôi vẫn ngồi mãi dưới mưa như thế không biết đến bao giờ và trong khoảnh khắc thật mơ hồ, tôi chợt thiếp đi lúc nào không rõ. Trong cơn mê, tôi thấy mình bỗng hoá thành chiếc lá- một chiếc lá khô- chao đảo cuồng quay trong gió lạnh rồi cuối cùng rơi rụng xuống đất nằm cô đơn bên cạnh những xác mai vàng tơi tả..
Ngoài xa rất xa..giòng sông nhỏ như chuyển mình run rẩy dưới làn mưa bụi bay phất phới..
Hoài Sơn
Mar,21,12.
(304Đen - Lượm lặt - Trang Vietland)

 





No comments: