Bài
Thơ Không Tựa
Bài thơ nầy bạn mình viết để nhớ về một người quen
thân đã qua đời, như một nén nhang lòng tưởng nhớ người năm xưa
“Anh ấy đã từng là
HS,TH.Lê văn Trung (Tòa Thánh Tây Ninh ) từ trước 1956, rất thích làm
thơ từ hồi còn đi học và đã làm 1 bài thơ tặng cô ấy : 1 nữ sinh TH.TN để thổ lộ tình cảm của mình (cô ấy mất cha) Bài thơ ấy được đăng
trên báo "BÔNG LÚA" của Nguyễn Vỹ -1957.
4 câu đầu của bài thơ đó như sau:
Viết một đôi câu vĩnh biệt
Với người cha đã ra điPhương nào có ai được biết ?
Tin ấy không về buổi loạn ly
(quên
những câu sau)”
Làng ta "Mãi Võ Sơn Đông",
Mê xem đến tối em không dám về.
Buốn so ngồi khóc bên lề
Bỗng anh xuất hiện vỗ về chăm lo.
Anh lau giọt lệ nhỏ to
Đưa em về mẹ, bảo là: "tại con."
Anh làm người lớn vuông tròn,
Riêng em thơ dại, tình son biết nào.
Nước nhà lâm cảnh binh đao
Bút nghiên gác lại, ngại nào xa quê.
Tàn cuộc chiến, anh trở về,
Mỏi mòn lao lý, sầu thê thiết sầu.
Năm mươi năm, gặp lại nhau,
Hình anh trên mộ khác nào trong mơ !!!
Tám mùa cỏ mọc dày - thưa,
Lòng em quặn thắt, ngày xưa vô tình.
Hồn anh nếu có hiển linh,
Giúp em vững bước hành trình đơn côi.
"Gió đưa cây cải về Trời,"(*)
Để em ở lại... một đời đắng cay! "
*ca dao
Người chuyển
bài - PH
No comments:
Post a Comment