Chuyến Phà Năm Cũ
… Bên trong chuyến xe mùa hè hầm hập hơi người. Hơn mười giờ, chiếc xe
đò Sàigòn – Vĩnh Long dừng lại bến phà Mỹ Thuận. Tôi ló đầu ra cửa, điệu này
chắc phải cả tiếng đồng hồ mới qua được phà.
Tháng Bảy trời nóng như thiêu đốt da người. Mùa của những gian hàng trái
cây chất chồng đủ loại: mận da trơn, vú sữa, chôm-chôm, xoài cát xoài tượng,
nhãn, bòn-bon, đu đủ, mãng cầu..v..v… Tiếng còi xe, tiếng rao hàng, tiếng mời
gọi nức vang dọc theo dãy hàng quán bên đường. Trong cảnh rộn ràng của những
ngày hè, không khí chiến tranh cũng không lắng dịu chút nào. Những đoàn xe nhà
binh che đậy bít bùng, từng đoàn đang chạy vội vã, vang dậy tiếng còi inh ỏi,
thúc dục.
Cảnh sát, lính địa phương từng tốp xuôi ngược theo dòng người dọc hai
bên đường, đôi mắt lặng lẽ quan sát sẵn sàng cho mọi bất trắc xảy ra. Vài người
thanh niên bị chân lại trình hỏi giấy tờ…
Gói mười ổ bánh mì Sài-gòn, được tôi treo cẩn thận trước khi quảy chiếc
túi vải xuống xe. Đây là món không thể thiếu mỗi lần tôi về thăm nhà. Bánh mì ở
đâu cũng có, vậy mà phải là bánh mì Sài-gòn mới được. Quà cho nhà, cho bà con
chòm xóm. Mẹ tôi nói, bánh mì Sài-gòn ăn không cũng ngon. Tôi thì không thấy
như vậy. Bánh mì Sài-gòn hay bánh mì Vĩnh Long, Cái Bè tôi ăn cũng thấy như
nhau! Mẹ và bà con quê nội nói, chắc tại tôi ăn bánh mì Sài-gòn mấy năm nay nên
quen miệng, không thấy khác. Chứ thật sự, bánh mì Sài-gòn rất đặc biệt, có mùi
thơm và độ giòn rất là Sài-gòn, chỉ có bánh mì Sài-gòn mới có. Tôi tin mẹ và bà
con quê nội nói đúng. Ly cà-phê và cái bánh tiêu hồi sáng sớm vẫn còn no bụng.
Thôi thì đợi trưa tới Vĩnh Long ăn luôn trước khi xuống đò về nhà nội tôi ở
Bình Hòa Phước…
Tôi thương vô cùng không khí cuộc sống hai bên bờ phà Mỹ Thuận, bận về
cũng như bận đi. Có cái gì đó bịn rịn quê nhà khi sang phà, trước khi vào Sài
Gòn. Có cái gì rộn ràng cho nửa đoạn đường gần quê nhà hơn, khi bước chân lên
chuyến phà qua bên kia bờ chờ đợi. Tôi sẽ thấy hình dáng của mẹ gần hơn.
Tiếng còi xe vang dậy, kềm theo từng đoàn người tất bật ngược dòng. Chắc
phà vừa cập bến. Tôi thấy hơi khát, định ghé vào mua một bọc nước mía cầm theo.
Chợt đâu văng vẳng trong tiếng ồn ào, náo nhiệt của bến phà vang lên tiếng đàn
với nhịp điệu quen tai. Tôi khựng người, lắng nghe. Tiếng đàn gần, gần dần và
quyện trong tiếng hát giọng nữ ngọt buồn:
“…
Mưa ơi! Mưa ơi!
Mưa gieo sầu nhân thế
Mưa nhớ ai,
biết người thương có còn nhớ hay quên
Riêng ta vẫn u hoài
Đêm đêm tiếp đêm nhớ mong người
Đã cách xa…” (*)
Người con gái dáng gầy gò, chiếc áo màu xanh đậm bạc màu, một tay cầm chiếc
nón lá rách vành, tay kia cầm chiếc gậy theo sau là người đàn ông trung niên ôm
đàn thùng, đeo kiếng sậm đen. Tiếng hát ngân dài dịu vợi, bơ vơ trong tiếng ồn
ào, nhộn nhịp bao cuộc đời xuôi ngược chung quanh. Vài người khách bộ hành dừng
lại nhìn cô gái, rồi bỏ vội vào chiếc nón lá rách vành những tờ giấy bạc vô
tình. Âm vang cuối cùng của bài hát đã dứt, khoảng lặng yên như xô đẩy dòng
người dòng đời náo nhiệt hơn lên. Tiếng từng phím đàn lại rão lên một bài hát
khác. Người con gái ngẩng mặt lên, dưới mái tóc bồng bềnh biếng chảy là đôi
mắt, đôi mắt u hoài như chẳng nhìn ai, sao xé thịt da người. Đôi môi tuổi xuân
thì, cũng phơn phớt hồng cất giọng, bất chấp gian truân hằn sâu trên khóe mắt:
“Mưa
rừng ơi, mưa rừng!
Hạt mưa nhớ ai mưa triền miên
Phải chăng mưa buồn vì tình đời
Mưa sầu vì lòng người
Duyên kiếp không lâu…” (*)
Tiếng hát thơ ngây sao vọng nỗi u hoài trong không gian rộn rã vây
quanh. Tiếng hát như bóp chặc mỗi nhịp đập tim tôi, giữa mùa gió trở. Tiếng còi
xe bất chợt kéo tôi về thực tại. Chuyến xe tôi đang chuyển bánh về phía bến
phà. Tôi móc vội những tờ giấy bạc trong túi, những tờ giấy bạc dành dụm suốt
năm dạy kèm trong đáy xách vải. Đi nhanh về phía tiếng hát, tôi bỏ tất cả nắm
giấy bạc và cả tấm lòng mình vào chiếc nón lá rách vành. Tiếng hát bất thần im
bặt giữa nhịp đàn. Dưới đôi chân mày đen rậm, ánh mắt ngưởi con gái thoáng kinh
ngạc, chút bừng vui. Tôi quay đi nhanh, chạy theo chuyến xe hướng về phía
trước. Trong bước chân vội như trốn, tôi chợt ngoái đầu nhìn lại tự dưng, để
bắt gặp lại ánh mắt thoáng hiện nụ cười cuối khóe, nhẹ tênh. Ánh mắt ấy như xô đẩy
tôi vào một khoảng không chất ngất xúc cảm bất ngờ…
Chuyến phà rời bến, thổi hơi nước trong khứu giác tôi rộng mở. Tôi muốn
la to lên niềm hạnh phúc vỡ bờ. Tôi cũng quên mất, trong người tôi trống rỗng,
không còn gì cả. Không tiền để ăn trưa, không tiền cho chuyến đò về nhà nội. Mà
cần gì, trong tôi đang căng đầy hạnh phúc; căng đầy mọi nỗi niềm, đầy ấp ánh
mắt, bóng hình của người con gái hát dạo ở lại bên kia bến phà Mỹ Thuận.
***
Rất nhiều năm, nhiều năm sau nầy, trên chuyến xe về thăm lại quê nhà, tôi
nói với người lái xe dừng lại dưới chân cầu Mỹ Thuận. Thời gian không ngừng lại
chờ ai. Cuộc sống không ngừng trôi trong mọi kiếp người hữu hạn. Tóc tôi đã bạc
màu năm tháng. Đất nước, quê hương tôi đang trẻ lại từng ngày. Trước mắt tôi là
hiện tại. Những gì tôi nhớ, tôi muốn tìm là quá khứ, là những vùng ký ức chìm
sâu. Dọc hai bên đường là những công trình đang xây cất, là những tấm bảng
quảng cáo đầy màu sắc của hôm nay. Thỉnh thoảng có vài tán dù bày bán những
chai nước uống, bánh trái lẻ loi. Chân cầu Mỹ Thuận đã hiện ra phía trước.
Chiếc xe chậm lại, người tài xế trẻ quay qua tôi:
-Đây là điểm gần nhất em có thể dừng xe cho chú.
Đó là một trạm xăng Petrolimex. Bên hông trạm xăng, phía ngoài là một
quán ăn nhỏ. Chiếc xe dừng và tắt máy trước cửa quán. Đi dọc theo lối cỏ ven
đường, tôi đã nhìn thấy những sợi cáp treo của cầu Mỹ Thuận. Đã thấy xa xa mặt
nước sông Tiền nâu sậm và mùi hơi nước thoảng trong gió lùa. Cảnh vật không còn
chút gì để nhận ra, nhưng bầu trời vẫn xanh với từng cụm mây trắng lơ lững như
ngày nào. Và hương vị, cái hương vị của quê tôi cũng không hề thay đổi. Mùi
hanh hanh của nắng, mùi ngây ngây của hương đồng cỏ nội, mùi hơi nước nồng tênh
phả vào từ phía ven sông. Mùi vị mà không bất cứ vùng đất nước nào tôi đã sống,
đã đi qua có được. Mùi vị của quê hương tôi! Mỗi bước chân tôi như đang đi
ngược về quá khứ. Ánh mắt tôi như chợt nhạt nhòa những hình bóng của ngày xưa.
Những chuyến phà ngang, những dòng đời xuôi ngược và… một ánh mắt. Ánh mắt của
tiếng hát một đời tôi cứ hệ lụy, cưu mang. Họ là ai? Người con gái hát dạo ngày
đó là ai? Tên gì? Hay cũng chỉ là một cái tên trên đường đời muôn vạn nẽo. Về
đâu, hởi người con gái một lần tôi gặp giữa trời miên viễn? Họ còn hay mất, có
ai nghĩ đến, đoái hoài? Người con gái ngày nào có còn nhớ đến tấm lòng, tôi đã
bỏ lại trong chiếc nón lá rách vành một chuyến qua sông? Buổi chiều rơi nhè
nhẹ, như vẳng lại đâu đây tiếng hát mơ hồ, hư thực. Tiếng hát của ai? Tiếng hát
tôi tâm tưởng hay tiếng người con gái hát dạo ngày xưa của bến phà Mỹ Thuận:
“…
Mưa rừng ơi! Mưa rừng
Tìm đâu hởi ơi bóng người xưa
Mỗi khi mưa rừng về muộn màng
Bóng chiều về dần tàn
Lòng thương nhớ nào nguôi…” (*)
Người
Chợ Vãng
Mùa hè 2019
(*) Lạnh Trọn Đêm Mưa, Mưa Rừng – Huỳnh Anh
304Đen – llttm - tvvn
No comments:
Post a Comment