Nhà thơ Quang Tuấn đã thanh thãn ra đi
vào ngày 01-3-2016 tại San Jose, California, Hoa Kỳ thọ 89 tuổi. Xin ghi lại
vài bài thơ tượng trưng của Quang Tuấn để tưởng nhớ một thời giao lưu với bậc
huynh trưởng thân thương, đáng kính,mẫu mực và tài hoa trên lãnh vực thơ
Đường.
Kính tưởng niệm.
Hồ Nguyễn
XƯỚNG:
LƯU LUYẾN
Lưu luyến bên nhau chẳng muốn rời,
Chao ôi! Buồn qúa lúc chia phôi.
Ngập ngừng cất bước khôn ngăn lệ,
Bịn rịn chia tay khó thốt lời.
Kẻ ở, thuyền neo đầu bến nước,
Người đi, nhạn lạc cuối chân trời.
Nghìn trùng xa cách sầu đôi ngả,
Thương nhớ nhau chi, luống ngậm ngùi.
HỌA 1:
XA CÁCH
Tha thiết nhìn nhau chẳng nỡ rời,
Thời gian sắp hết phải chia phôi.
Nghĩ ai chiếc bóng, sao cay mắt,
Lo bạn cô đơn, thấy nghẹn lời.
Rừng đổ lá thu lan mặt đất,
Mây mang sương muối phủ lưng trời.
Mối tình xẻ nửa buồn xa cách,
Càng nhắc thêm tăng nỗi ngậm ngùi...
HỌA 2:
NGẬM NGÙI
Bịn rịn bên nhau chẳng thể rời,
Trong ngày xa cách lúc chia phôi.
Quan hà cạn chén, sầu im tiếng,
Rượu tiễn nâng ly, nói nghẹn lời.
Lang bạt tứ phương như gió biển,
Phiêu lưu vạn nẻo giống mây trời.
Tình nhà tuy nặng, thua tình nước,
Nhắc chuyện chia ly thấy ngậm ngùi!
HỌA 3:
ĐÔI NGÃ XA LÌA
Ngày xưa đôi bóng chẳng xa rời,
Nay phải đành cam chịu rẻ phôi.
Nước mắt tuông rơi tim rã quị,
Chân khêu quờ quạng nói không lời.
Âu sầu lá đổ vàng sân rụng,
Thắc thẻo ve kêu thấu tận trời.
Đôi ngã rã chia thương lại nhớ,
Bao giờ hội ngộ bớt bùi ngùi?
Xướng
Nhận Diện Con Người
Sao thấy bóng người lãn gió sương,
Tình say lạc bước cõi vô thường.
Tâm không thoát khỏi thân ràng buộc,
Tình khó vượt ngoài ý vấn vương.
Đầu hướng lên trời lo Địa Ngục,
Chân lê dưới đất mộng Thiên Đường.
Thấp cao ôi cũng phù vân cả,
Tàn cuộc chơi, còn một nắm xương.
Họa
Đời Như Mộng Ảo
Cuộc đời một nắng với hai sương,
Vất vả lập thân vốn lẽ thường.
Nợ nước hồi hưu, xong trách nhiệm,
Tình nhà tuổi tác, hãy còn vương.
Thiên Đường ao ước, chưa quen lối,
Địa Ngục khổ đau, sợ bước đường.
Của cải phù du như mộng ảo,
Danh lưu trơ lại mớ tro xương.
XƯỚNG
Buồn Vào Thu
Nhìn rặng liễu xanh chợt úa màu,
Trời buồn le lói ánh trăng sao.
Đón thu mới đến, rừng vàng lá,
Tiễn hạ vừa đi, núi bạc đầu.
Lặng ngắm hoa tàn trong nắng sớm,
Thầm nghe dế khóc giữa đêm thâu.
Tình quê lai láng hồn thi khách,
Hạ bút đề thơ giải mối sầu.
HỌA
Trời Thu
Có gió heo may lá đổi màu,
Mùa thu đêm lạnh chiếu ngàn sao.
Thu tâm thi hứng tràn chân tóc,
Thu cảm hồn thơ tới đỉnh đầu.
Mây tím, ráng hồng khi chiều xuống,
Trời xanh, trăng tỏ lúc đêm thâu.
Mưa Ngâu rả rich rơi dai dẳng,
Chức Nữ, Ngưu Lang đổ lệ sầu…
XƯỚNG
Vô Thường
Vạn cổ triền miên cuộc đổi đời,
Kìa sông bồi lỡ, biển đầy vơi!
Hoa đang tươi đó sao tàn vội
Trăng mới tròn đây đã khuyết rồi.
Đã trot nổi chìm theo nước chảy
Thì đành tan hợp với bèo trôi.
Tang thương chi bấy trần gian hởi!
Sinh tử trầm luân mãi kiếp người.
Quang
Tuấn
HỌA
Vô Thường
Bãi biển , cồn dâu, cảnh biến dời,
Vô thường tác động nói sao vơi.
Có nơi đêm đến , hòa âm ếch,
Mới mấy chục năm, phố thị rồi.
Lúc đó mọi người vui ổn định,
Bây giờ thiên hạ sống buông trôi.
Thình lình Quang Tuấn ra thiên cổ,
Đổi kiếp tốt hơn nghiệp cũ người.
Khôi Nguyên
No comments:
Post a Comment