Lằn Roi Yêu Thương
Cha tôi là một sĩ quan biệt phái về tỉnh dạy học. Nhà chỉ có năm anh em
trai (hàng xóm gọi chúng tôi là ngũ quỷ) mà cha có đến một bó roi mây; tuy
nhiên, ít khi cha dùng đến chúng, hình như chỉ để doạ con cái mà thôi. Đứa nào
quá hỗn hào, ngỗ nghịch, nói không nghe, dạy không được, tái phạm đôi ba lần
cha mới phạt roi.
Là một đứa trẻ bình thường, biết bao lần tôi đã phạm lỗi. Lần nào
bị cha đánh đòn, tôi cũng giận cha lắm. Tôi thường trùm mền hay ngồi trong kẹt
tủ, thút thít khóc một mình. Nhưng không lâu, lần nào cha cũng tìm đến vò đầu
tôi rồi cắt nghĩa cho tôi nghe tội của mình và khuyên tôi đừng tái phạm.
1975, năm tôi 13 tuổi, cha đi tù cải tạo. Một hôm, tôi cãi lời mẹ, hỗn
xược, lớn tiếng với mẹ. Mẹ không đánh đòn, mẹ chỉ khóc cho đến khi tôi biết tội
của mình, xin lỗi mẹ, mẹ mới ngưng. Rồi mẹ ôm tôi vào lòng, mẹ nói mẹ lo buồn,
không biết cha sống chết thế nào và mẹ khuyên tôi đừng làm mẹ buồn thêm nữa.
Khi ấy, tôi nhớ cha vô cùng, nhớ đến những lần cha đưa anh em chúng tôi về quê
thăm nội và đi câu cá, vui ơi là vui. Tôi cũng nhớ những đêm trốn pháo kích,
đạn nổ vang trời, nhưng trong vòng tay che chở của cha, tôi không hề sợ hãi.
Rồi tôi nhớ luôn những lằn roi vọt dạy dỗ của cha và tôi ước sao có cha ở nhà.
Miễn sao có cha ở nhà là được, cha có phạt đòn tôi cũng chịu.
Tôi lớn lên trong thời buổi nhiễu nhương, vắng bóng cha, chạm trán với
đời rất sớm. Bao lần tôi gục ngã dưới những lằn roi ức hiếp, bất công của đời
là bấy lần tôi nhớ đến những lằn roi yêu thương của cha và tôi đã cố gắng đứng
lên. Tôi mong có ngày gặp lại cha.
Nhưng, cha tôi không về, ông mất trong tù cải tạo. Phần tôi, tôi nhớ mãi
mãi những lằn roi vọt thời ấu thơ, những bài học để đời của cha.
đàoanhdũng
viết theo lời kể của một người
bạn trẻMinnesota, cận Ngày Của Cha 2016
No comments:
Post a Comment