Trăm nghìn nỗi khổ
Các quán nhậu vỉa hè dọc kênh Nhiêu Lộc dạo này
nhiều người hát rong, cũng ampli, loa, micro không dây, nhạc đệm,…Họ chỉ hát
toàn nhạc xưa, nhạc sến, với điệu rumba, bolero nghe tưởng như đồng hồ đếm
ngược. Lần trước về Sàigòn, tôi đã ngồi quán vỉa hè, nghe những bài ca vỉa hè
như thế… Lặng cả người, “…Buồn vào hồn không tên, thức giấc nửa đêm nhớ
chuyện xưa vào đời. Đường phố vắng đêm nao quen một người, mà yêu thương trót
trao nhau trọn lời.. (*)
Tôi chợt nhớ những ngày sau tháng tư 75, đám bạn
bỗng nhiên làm đám cưới chớp nhoáng, lấy vợ lấy chồng để “đối phó” với thời
cuộc, rồi vội vã tìm đường vượt biên. Có đứa vượt qua biên giới, nhưng cũng có
đứa về bên kia thế giới. Những người ở lại tưởng họ đã đến bến bờ thiên đường.
Cũng có người đi làm nail, tiền tươi thóc thật, dồn
hết cho con ăn học. Hy sinh đời bố, củng cố đời con, hiểu sát nghĩa đen là đây,
là mồ hôi trộn nước mắt. Tiền gửi về nhà, người thân trong nước tưởng đâu bên
đó kiếm tiền dễ như ăn cơm sườn, xin thêm thứ này thứ nọ. Có biết đâu đó là
tiền chắt chiu, có khi là tiền thí mạng, không mua bảo hiểm y tế.
Nhưng cũng có người kiên nhẫn vừa làm vừa học,
thành danh nơi xứ người. Nhưng cho dù thế nào nơi xứ người, vẫn còn ít nhiều cơ
hội, có chịu nắm hay không mà thôi.
Trong nước thì coi như bế tắc. Hồi đó, tôi dạy kèm
thêm luyện thi đại học, dạy nhóm 5-7 học sinh. Có em học xuất sắc, bài thi làm
không chê vào đâu được. Vậy mà rớt. Em là con “ngụy”, thứ “ngụy” còn trong trại
cải tạo, làm sao vào đại học nổi, em rớt ngay từ bãi gửi xe. Em đến báo tin,
thầy trò ngồi uống cà phê vỉa hè, buồn ứa nước mắt. Đất nước này không dung
những tiềm năng như em… Số phận đời người chứ đâu phải trò chơi chính trị. Sao
lại có thể xây dựng đất nước bởi những con người bằng thiệt học giả?
Những năm sau 75, đói khổ và ê chề thấy rõ. Giáo
sư, bác sĩ, ông này bà nọ xuống đường ra chợ trời hết, người đạp xích lô, chạy
xe ôm, người bơm mực bút bi, bán bún riêu, buôn hàng lạc xon,… Lanh hơn thì
buôn hột xoàn đổi đô la,…
Năm 78, tôi gặp một phụ nữ ăn mặc lam lũ, nhưng
đẹp, qúy phái, không quá 30, trên chuyến tàu chợ. Chị kéo lê 2 bao than ra gần
cửa tàu, ngước mắt nhìn tôi, nói như năn nỉ: “Lát nữa gần đến ga Bình Triệu,
anh làm ơn đạp dùm tôi 2 bao than này xuống”. Chị buôn lậu than, đến ga sẽ
bị tịch thu. Đôi mắt chị buồn và nhẫn nhục quá, làm tôi nhớ đến đôi mắt của bà
mẹ trong một tác phẩm của C.V. Gheorghiu. Cảnh sát bắt bà mẹ vào bót để tra hỏi
nơi ẩn nấp của con bà. Gheorghiu đã mô tả đôi mắt của bà cũng buồn và nhẫn nhục
như thế.
Có lần đi chơi khuya, tôi gặp Bùi Giáng ở ngã ba
Trần Quang Diệu-Trương Minh Giảng, ăn mặc chắp vá màu mè như phường tuồng, cầm
cây chổi cùn múa may, chặn đầu xe tôi lại,“Cho trẫm điếu thuốc”. Hoàng
thượng đã chiếu cố xin thuốc dân đen, dân nào dám cãi. Tôi rút điếu thuốc và
cung kính châm lửa cho hoàng thượng. Ngài rít một hơi rồi phẩy tay, “Cho
lui…”. Lui rồi, ngoái cổ lại, thấy hoàng thượng tiếp tục múa chổi đi quyền.
Bùi Giáng đã có mầm mống bất thường từ trước rồi,
sau 75 nặng hơn, lang thang khắp chốn. Cái điên của Bùi Giáng thật hay giả,
cũng khó biết. Mất trí như ông vậy mà hay, ý thức buồn vui làm chi cho khổ?
Mà Sài Gòn lúc đó sao lắm người điên thế! Cũng
không phải điên, họ có phá phách gì ai đâu. Tôi thường gặp vài ông ăn mặc lịch
sự lắm, áo sơ mi trong quần, có ông còn đeo cà vạt, đi đi lại lại ở khu Lê Công
Kiều, nơi bán sách cũ. Vừa đi vừa khua tay, lảm nhảm rồi lại gật gù, nào là
Marx, Hegel, Mounier, Sartre,…
Người bạn tôi qua được tới bến bờ, vừa làm vừa học,
gửi về cho tôi thùng quà chừng 1,5 kg, kèm bức thư ngắn: “Gửi mày mấy hộp
thuốc tây, bán đi mà lai rai. Còn lọ nhỏ để uống, đừng bán. Thuốc an thần đó”.
Tâm thần phải chăng là lối thoát của con người với thực tại quá phũ phàng?
Sau 75, tôi học được một điều, mà đến nay vẫn thấy
chí lý. Đó là, người chiến thắng tuyệt đối đúng. Lịch sử thuộc về người
chiến thắng. Chân lý cũng thuộc về người chiến thắng luôn. Đánh thắng cả 3 tên
đế quốc đầu sỏ, sao lại không đúng? Cái gì không có nội dung, mới cần tới hình
thức là thế. Người chiến thắng tự hào là đúng rồi, nhưng tự hào cả những cái
sai. Sai mà cứ tưởng mình đúng. Chuyện “tủ lạnh chạy đầy đường” chỉ là chuyện
khôi hài, chuyện nhỏ. Cái “sai mà tưởng đúng” mới làm đất nước ra nông nỗi thế
này, di lụy chẳng biết bao giờ mới hết.
Ngẫm lại, một nhà chính trị tài giỏi là người có
thể đưa đất nước tới mục tiêu mà ít đổ máu nhất, chứ đâu cần phải đốt cả dãy
Trường Sơn, đánh tới người cuối cùng. Mạng người quá bèo. Bèo thì cũng đành,
nhưng hệ lụy cho người còn sống, cha mẹ vợ con họ mới là nỗi đau gặm nhấm cả
đời.
Cả đất nước sống bằng khẩu hiệu, đất nước ta dân
chủ gấp vạn lần,… Nghe riết rồi quen, nghe tai này lọt tai kia cũng quen luôn.
Không quen lỡ có ngày phát điên thì sao?
Người lẽ ra phải điên mà không chịu điên, đó là mấy
bà. Cầm có tí tẹo tiền, xách giỏ đi chợ, loanh quanh đầu chợ cuối chợ cả tiếng
đồng hồ, có khi chẳng mua được thứ gì. Mà có tiền đi chợ là còn may, có người
chỉ khoai sắn, rau lang, bí đỏ,… quanh năm. Ăn để sống sót thì thứ gì chẳng
nhét vô bụng được. Bột ngọt khi đó là thần thánh.
Mấy ông “tù cải tạo” coi vậy chứ chỉ khổ cái thân,
chứ cái đầu chưa đến nỗi. Có biết bên ngoài thế nào đâu mà khổ, mà lo. Vợ một
bác sĩ quân y đi thăm nuôi, dúi vào tay chồng ít tiền. Thăm nuôi lần sau, thấy
tiền vẫn còn nguyên, ông chồng không dám xài. Bà than, “Tội nghiệp cho cả
gia đình tôi ! Ở ngoài vợ con nhịn đói để nuôi tù, ở trong nhịn đói vì không nỡ
nuốt cái đói khát của vợ con”. Não lòng đến thế là cùng! Nước mắt nuốt
ngược thế này, chỉ bị nghẹn mà không phát điên, bà này chắc có căn phần phúc
đức.
Nghe nói mấy ông “ngụy cải tạo” định lập ra ngày
vinh danh mấy bà vợ. Không đủ đâu mấy ông. Mấy bà này chắc phải phong thánh.
Tháng tư năm nay, Sàigòn nóng khủng khiếp. Sàigòn
không mưa nhưng Đà Lạt mưa. Những ngày cuối tháng tư năm nào Đà Lạt cũng mưa,
mưa mù mịt che khuất cả đồi thông ở Couvent des Oiseaux đối diện nhà,
nhưng mưa chỉ vào lúc trưa chiều, tối tạnh.
Đà Lạt 8 giờ tối đã như 12 giờ khuya ở Sài Gòn. Tôi
vẫn thích đi bộ mỗi khi có chút hơi men thế này. Con đường dốc về nhà như kéo
theo mệt mỏi của đời người. Tựa lưng vào cửa nhà, hoa lá trong vườn yên tĩnh
như đêm. Dưới ánh đèn đường rọi qua hàng rào, bóng của lá cây ngọc lan chập
chờn trên mặt sân. Cuối tháng tư rồi. Người ta sẽ đốt pháo hoa ở Sàigòn để ăn
mừng. Ai vui xin cứ vui. Nhưng còn chút tâm tình này của kẻ buồn, không nói cho thế hệ sau biết những ngày
buồn bã sau 75 là như thế nào, lòng dạ sao yên?
Đời trăm nghìn nhánh khổ, nhánh nào cho người,
nhánh nào cho mình? Năm 75 là ngã rẽ của đời người. Bạn bè, người thành danh,
đứa bầm dập, và cho dù có ở phương trời nào, tây hay ta, nỗi khổ vẫn theo số
mệnh mà đến. Giờ đây, đứa nào cũng chạm tay vào buổi hoàng hôn cuộc đời rồi.
Tháng tư, tôi thắp ngọn nến trong lòng. Thoảng trong mùi hương ngọc lan, tôi
hát theo, hát thầm bài hát nghe được ở quán rượu “…Cuộc đời là hư vô, bôn ba
chi xứ người, khi mình còn đôi tay…” (**)
Vũ Thế Thành
Đà Lạt, 28 tháng 4, 2016
Đà Lạt, 28 tháng 4, 2016
(*) Nửa đêm
ngoài phố của Trúc Phương – (**) Xin thời gian qua mau của Lam Phương
No comments:
Post a Comment