ĐI QUA NGÀY THÁNG
ĐÓ
Ngọc Diệp
đón tôi ngay cửa, tuy biết trước nàng là em song sinh của Kim Chi, nhưng chị em
họ giống nhau như tạc khiến tôi cứ nhìn nàng chăm chăm làm nàng cười bẽn lẽn
hỏi:
”
Em giống chị em dữ rứa răng anh ?”
Tôi gật đầu “Giống lắm” rồi tần ngần chờ Diệp cùng đi vô nhà với nhau trên lối
đi được lát bằng những khuôn gạch Tàu màu gạch tôm điểm xuyết thật mỹ thuật
trong khoảng sân đầy bóng mát ngan ngát mùi thơm của những chùm hoa mận đỏ. Bất
ngờ, bóng Chi vụt hiện ra chạy tới ôm choàng lấy tôi và Diệp trong tiếng cười
dòn tan – Chi lúc nào cũng thế, như làn gió, chưa thấy người đã nghe được tiếng
cười lăn tăn trong suốt như phiến thủy tinh vụn vỡ.
“Anh Văn biết em Diệp của
em rồi hỉ, thấy thiệt dễ thương ghê chưa tề !”
Diệp có vẻ mắc cở:
Diệp có vẻ mắc cở:
“Chị ni
noái chi dị rứa. Em vô phụ dọn cơm một chút đã rồi ra nói chuyện hí”
Sống lâu trong Sàigòn, bà ngoại và Chi nói lai giọng Sàigòn, nhưng suốt buổi cơm tối hôm nay cả nhà toàn nói với nhau rặc giọng Huế khiến một chàng trai miền Nam như tôi tâm trạng giống y như ông nhà văn Thanh Nam lấy bà vợ Huế nên than “Người Huế nói chuyện với nhau bằng ngoại ngữ Huế, người Nam, người Bắc đứng ở ngoài nghe, không làm sao chen vào được một câu”. Đúng là tôi không làm sao chen vào được câu nào, nhưng lòng phấn khởi cùng nỗi vui mừng của gia đình đã thoát qua những tháng ngày u ám lo lắng thất thần cho sự an toàn của người thân, nhất là Diệp đứa em song sinh với Chi sống với cha ngoài Huế đã thoát chết vào được Sàigòn đoàn tụ với chị và bà ngoại. Dĩ nhiên bà ngoại rất hỉ hả hài lòng. Chi cũng vậy, nàng như bừng bừng thêm sức sống khiến khuôn mặt có nhiều nét đẹp với mái tóc ngắn càng thấy nàng trẻ trung hơn. Diệp ngồi kế bên không linh động như Chi, nhưng trong ánh mắt đen hun hút chưa hết nét hoảng loạn chấp chới niềm hạnh phúc với làn nước mắt lấp lánh.
Sống lâu trong Sàigòn, bà ngoại và Chi nói lai giọng Sàigòn, nhưng suốt buổi cơm tối hôm nay cả nhà toàn nói với nhau rặc giọng Huế khiến một chàng trai miền Nam như tôi tâm trạng giống y như ông nhà văn Thanh Nam lấy bà vợ Huế nên than “Người Huế nói chuyện với nhau bằng ngoại ngữ Huế, người Nam, người Bắc đứng ở ngoài nghe, không làm sao chen vào được một câu”. Đúng là tôi không làm sao chen vào được câu nào, nhưng lòng phấn khởi cùng nỗi vui mừng của gia đình đã thoát qua những tháng ngày u ám lo lắng thất thần cho sự an toàn của người thân, nhất là Diệp đứa em song sinh với Chi sống với cha ngoài Huế đã thoát chết vào được Sàigòn đoàn tụ với chị và bà ngoại. Dĩ nhiên bà ngoại rất hỉ hả hài lòng. Chi cũng vậy, nàng như bừng bừng thêm sức sống khiến khuôn mặt có nhiều nét đẹp với mái tóc ngắn càng thấy nàng trẻ trung hơn. Diệp ngồi kế bên không linh động như Chi, nhưng trong ánh mắt đen hun hút chưa hết nét hoảng loạn chấp chới niềm hạnh phúc với làn nước mắt lấp lánh.
2 –
Thường
mỗi buổi sáng, theo thói quen ở ngoài làng tôi dậy thật sớm. Nhưng từ khi vô
Saigon, dù thức dậy rồi vẫn chưa muốn chổi dậy, chỉ muốn nằm im để tận hưởng
những ngày bình yên thong dong của một cảnh đời mới bắt đầu từ mấy tuần nay.
Tôi muốn nằm im để đầu óc lan man ôn lại từng khuôn mặt bà con họ hàng thân sơ,
xóm giềng mới quen quanh nhà. Đặc biệt, những người này khi nào gặp tôi cũng tò
mò hỏi về chuyện Mậu Thân. Mỗi lần có ai hỏi về chuyện Huế, tôi đau đớn như bị
khươi cạy vết thương còn mưng mủ. Có lúc bụng tôi như thắt lại vì cứ bắt buộc
nhớ hoài những tan tác; chết chóc; khóc than; vật vã; đổ nát của Huế mà tôi
thật sự chỉ muốn quên. Bởi vì nói về Huế là tay chân tôi như rũ liệt, như sống
trở lại giai đoạn kinh hoàng đó, là nhớ lại cảm giác hồi hộp sợ hãi khi đám
người bên tê tràn về mặt mày lạnh tanh đi ruồng từng nhà, tìm từng tên, kiếm
từng người bên ni dắt đi bặt tăm. Kể lại chuyện Huế khiến đầu óc tôi lại ong
ong lên những cảnh hãi hùng thất kinh của dân Huế, cảnh người già trẻ bé lớn
thảng thốt khóc như ri, khóc bằng bặc như điên như mê, cảnh dân Huế nằm chồng
lên nhau ngất ngư trốn đạn B.40, cảnh dân Huế khiếp đảm nằm bẹp buông xuôi cho
sự may rủi….
Chuyện
Mậu Thân Huế là chuyện thảm sát, giết người nếu không chứng kiến không làm sao
tưởng tượng nỗi nó kinh khủng tàn nhẫn đến mức độ nào, vì thế không làm sao nói
cho ngạ, kể cho hết. Bây giờ nhiều lúc nhớ lại ngoài nỗi ám ảnh sợ hãi, nó còn
là nỗi ngỡ ngàng thảng thốt mơ hồ tự hỏi không biết sao mình có thể sống sót
được trong muôn vàn nguy hiểm của những ngày ghê rợn đó? Sao mình còn sức lực
chui ra từ trong đống đổ nát lùi lũi trốn từ đống ngổn ngang này qua đống ngổn
ngang kia chỗ nào cũng nồng nồng mùi máu, mùi mồ hôi, mùi cứt đái, mùi đất, mùi
cây lá gãy đổ, mùi đạn khen khét hăng hăng, có khi thu mình lại trầm dưới nước,
bò dưới rãnh để hễ nghe yên yên là chạy thục mạng nhắm mắt nhắm mũi băng băng
qua những xác chết, qua hàng rào để rồi không biết do phép mầu nào tôi được
thoát ra có mặt tại một nơi ồn ào với đời sống thôi thúc vội vã rộng lớn nơi
đây?
Phần vì
hồn vía còn thất kinh, phần cảm giác còn lạ lẫm với khung cảnh và sự sinh hoạt
mới mẻ, nên tôi cứ lan man vẩn vơ chưa tập trung làm được chuyện gì. May có chị
Chi hết lòng chăm sóc quan tâm từ cái ăn, giấc ngủ và sắm sanh cho không thiếu
món gì. Lúc nào chị Chi bận quá thì có anh Văn đưa đi đó đây cho biết Sàigòn.
Với bản tính mơ mộng, ít tiếp xúc thân mật với bạn trai nào, tôi bị anh chinh
phục bằng những cử chỉ dịu dàng như khi anh chở tôi ghi danh đi học, như khi
anh tiếp thức ăn kêu nước uống, khi anh chọn và giải thích từng cuốn sách, khi
anh làm cái này cho tôi, khi anh làm cái kia cho tôi…
Tánh anh
Văn vốn từ tốn, cương nghị, anh lại ân cần với mọi người. Nhưng lạ, không hiểu
sao tôi lại tưởng tượng thấy những điều anh làm cho tôi không phải là những cử
chỉ thương mến của một người anh dành cho người em, mà là cử chỉ của một người
đàn ông có cảm tình với một cô con gái! Tự nhiên nghĩ đến đây lòng tôi bỗng xôn
xao, tôi mĩm cười, ngước mắt nhìn những chùm lá xanh thẫm trên vòm ngói bên kia
bờ tường, cảm thấy màu xanh buổi sáng hôm nay thật vui mắt, như khít khao niềm
hạnh phúc vừa sôi nổi vừa mênh mang như một lớp sóng của những âm thanh xe cộ
chạy ngoài đường vang động rầm rì vui tai lan tận vào chỗ này. Tôi bắt đầu có
một cảm giác êm ái lạ kỳ lạ, tự nhiên lòng thấy vui vui, thấy phấn khởi và như
đang hy vọng một điều gì không rõ rệt. Mặc dù nhiều lúc tôi cố gắng chống lại
những cảm giác thấy mình bị cuốn vào một thế giới lãng mạn lửng lơ đầy tội lỗi.
Đã nhiều lần tôi cố gắng gạt bỏ một tình cảm kỳ quái không ngay thẳng, nhưng
không hiểu sao trạng thái ôn mê bị kích thích mãnh liệt bởi một tình cảm mới mẻ
lạ lùng lần đầu tiên của thời con gái như ảo mộng xâm chiếm xô ùa xoay tít cám
dỗ phối hợp nhịp nhàng với những hương ma, u nùng, quỷ dị….
3 –
Kể từ
ngày Diệp hiện diện trong căn nhà này, Chi muốn tôi sau những phi vụ thì đến
với Diệp cho vui. Có khi tôi đến Chi không có ở nhà. Có khi tôi đến Chi bỏ mặc
tôi ngồi nói chuyện với Diệp, còn nàng loay hoay làm gì đó thật lâu trên gác,
hoặc xuống bếp phụ nấu ăn với ngoại. Có khi tôi cùng Diệp ngồi nghe nhạc trong
phòng khách thì Chi lại mãi mê cắm đầu trên những cuốn sách nơi góc phòng.
Thường, tôi tôn trọng những khi Chi cần không gian yên tĩnh để viết bài, hay
học hành, nhưng nhiều lúc tôi cảm thấy những thời khắc đẹp đẽ của hai đứa từ
trước hình như không còn nữa. Vì thế, vô tình Chi cứ đẩy tôi và Diệp ngồi riêng
với nhau và những câu hỏi của Diệp cùng vài điều hiểu biết của tôi như sợi dây
vô tình buộc chúng tôi gần với nhau hơn. Có lúc tôi với Diệp nói chuyện với
nhau rất hào hứng và chúng tôi thân thiết với nhau hồi nào không hay.
Tuy
nhiên, nhiều lần khi trở về nằm một mình tôi lan man với những tình cảm hổn
độn, có khi tôi cảm thấy một sự thoả mãn với nỗi niềm hứng khởi lạ lùng. Có khi
cảm thấy áy náy, nhưng rồi tự biện hộ – Tôi có lỗi gì đâu trong vụ này? Tự
nhiên tôi cảm thấy lời biện hộ nhiều lúc thật yếu ớt. Tự nhiên tôi giật mình sợ
hãi vì sợ tôi khó lòng kháng cự cơn cuồng lốc âm thầm nhưng vồ vập cám dỗ không
đâu.
4 –
Hôm qua
sau khi vào bưu điện bỏ thư, lúc quay ra tình cờ tôi gặp Truyền, người bạn học
chung lớp mỹ thuật ngoài Huế nghe nói có tham gia trong đoàn Phật tử đấu tranh
dạo nọ. Sau giây phút mừng rở nhưng không ít bối rối, Truyền thấy tôi đi một
mình bèn rủ tôi đi bộ tới quán Cái Chùa nằm trên đường Tự Do cách đây một đỗi.
Khi chúng
tôi ngồi đối diện nhau qua chiếc bàn vuông sau tấm kính trong suốt nhìn qua bên
kia đường là một công viên với những cây cổ thụ xanh đen mốc thít, xen lẫn
những cành lá cao tít đong đưa trong một không gian đất trời ngây ngất mát mẻ
ấm áp chưa kịp phả bóng nắng hầm hập cạnh bên những lối đi lót bằng những viên
gạch trắng vuông vắn được phủ lất phất những lá me rơi rắc li ti. Tôi nhờ Truyền
gọi cho tôi một tách trà Lipton nóng và Truyền cũng vậy. Đáng lẽ hai đứa xa quê
gặp nhau nơi vùng đô hội xa lắt xa lơ phải có nhiều điều để nói, để hỏi thăm
những người còn mất trong thời thất kinh lửa đạn, nhưng chúng tôi cố gắng tự
kềm chế chỉ hỏi thăm nhau, trả lời nhau những câu rời rạc với chút e dè, có khi
còn giữ ý khách sáo với nhau. Nhìn Truyền già dặn hơn trong cách nói chuyện
nhát gừng triết lý bất mãn cuộc đời, có khi trầm lặng một cách giả tạo như cố ý
cách biệt khiến tôi nhận rõ hơn sự không đồng thuận trong lối suy nghĩ của hai
chúng tôi. Bỗng dưng những thắc mắc lại lởn vởn trong đầu vụt qua trong tâm trí
khiến tôi cảm thấy ghê người. Đôi mắt tôi tò mò đặt rất lâu trên bàn tay có
những ngón thon dài tài hoa của Truyền để tưởng tượng bàn tay đó từng dính ít
nhiều máu của đồng bào Huế như lời đồn? Đầu óc tôi lại loé sáng những nhát màu
nóng rực như lửa trên những bức tranh của Truyền ngày đó thật dị kỳ, những bức
tranh như ẩn chứa nỗi dằn vặt ray rức bế tắc cùng những ước mơ khát vọng đập phá
tung hê của siêu thực. Tranh của Truyền có khi đầy hiện thực hổn loạn bủa vây
đôi khi là nỗi hiu hắt không làm sao giải thích được. Lúc đó, nhóm chúng tôi cứ
nghĩ Truyền theo cái “mốt” bất mãn kinh niên của một số tuổi trẻ Huế suy nghĩ
theo kiểu bắt chước hiện sinh thời thượng, bị dìm vào mấy cuốn triết lý ngoại
quốc đang thịnh hành. Tự nhiên tôi nghĩ tới Văn và so sánh thấy hai người là
hai hình ảnh thật khập khiễng so le không tương xứng, thậm chí không công bằng.
Một bên đầy thách đố gian khổ mỗi ngày phải lao vào vùng lửa đạn. Một bên an
thân ngồi sầu bi than trách trong ảo vọng vu vơ. Cái mấu chốt bi thảm làm băng
hoại xã hội, đất nước là ở chỗ đó.
Bất ngờ,
Truyền hỏi tôi lúc này có vẽ gì nhiều không khiến tôi giật mình tưởng đâu anh
đọc được ý nghĩ của mình. Nhắc lại chuyện vẽ vời tôi vẫn còn ấm ức tiếc nuối vì
trận Mậu Thân thiêu rụi không còn sót lại bức tranh nào – cho nên mặc dù nhiều
lúc nỗi nhớ khung vải, màu sắc thôi thúc, nhưng không hiểu sao tôi chưa có hứng
khởi cầm lại cây cọ.
Chung
quanh nơi chỗ chúng tôi ngồi, ngoài tiếng máy lạnh rì rì, tiếng khào khào ray
rức của John Lennon trong bản Let It Be phát ra từ chiếc máy chọn nhạc đặt giữa
lối đi. Nơi hàng hiên những người đàn ông tóc dài, tóc ngắn, già, trẻ đang châu
đầu nói chuyện hay rải rác ngồi trầm tư với điếu thuốc. Tôi ngó nghiêng ngó
ngửa, chép miệng nói bâng quơ cho tan bớt không khí gượng gạo:
“Khung cảnh quán này có
nhiều nét giống như trong những tấm hình chụp ở Paris anh hỉ?”
Thấy tôi có vẻ thích, Truyền khoe thêm:
Thấy tôi có vẻ thích, Truyền khoe thêm:
“Quán ni có bánh Croissant
thật tuyệt! Diệp thử đi”.
Truyền
mau mắn chọn cho tôi vài cái bánh, chúng tôi vừa ăn bánh vừa nhấm nháp ly trà
chanh cho qua thì giờ. Trong câu chuyện với nhau tôi biết Truyền đang đi dạy ở
mấy trường tư thục quanh đây. Gần chia tay, Truyền rủ tôi đi ciné, anh nói cạnh
đó, Rex đang chiếu Love Story. Tôi nghe bạn bè kể lại phim này rất hay, cảm
động đầy lãng mạn do cô tài tử Ali Mc Graw có cái trán vồ bướng bĩnh và mái tóc
rẽ ngôi giữa khá độc đáo đóng vai chính. Tôi muốn coi lắm nhưng lắc đầu từ
chối.
5 –
Khu cư xá
còn triền miên trong giấc ngủ. Bên ngoài, đêm sâu hun hút khiến các bóng đèn
điện sắp thành dãy chung quanh phi trường sáng rực có thể thấy rõ những con
muỗi đêm hay thiêu thân bay kín quanh các ngọn đèn như một đám bụi trắng đục và
linh động. Tôi ngồi yên trong bóng đêm. Một nỗi buồn không đâu với những ý nghĩ
bâng quơ. Đó cũng không phải là nỗi buồn vô cớ. Đó là sự trỗi dậy dằng co. Tôi
muốn làm vài cử động cho đầu óc tỉnh táo nhưng ngồi im, sợ những cử động sẽ làm
mất giấc ngủ mệt nhọc của thằng bạn sau một phi vụ đầy cam go nguy hiểm. Tôi
cảm thấy khô cổ muốn đứng lên đi ra tủ lạnh rót ly nước, nhưng uể oải, rồi
thôi, ngồi dựa dài trên gối lan man nghĩ đến Chi, đến mấy lúc gần đây, đến đôi
mắt đen lay láy nhiều lúc thản nhiên nhiều lúc trầm mặc, có khi đôi mắt hướng
vào xa xôi, vẻ huyền bí lạnh lẽo của hai tròng mắt khiến tôi có chút lo sợ
không đâu tưởng tượng nếu một ngày nào đó bóng hình mảnh mai xinh xắn của Chi
sẽ mất hút hay lẩn khuất khỏi tầm tay của mình!?….
Tiếng
nhạc ngoại quốc êm dịu tràn khắp phòng khiến tôi cảm thấy lòng có chút yên tĩnh
lại và tin tưởng những kỷ niệm đẹp lãng mạn vẫn còn tươi roi rói trong cuộc
tình của chúng tôi không dễ gì buông bỏ hay đứt rời. Chúng tôi yêu nhau thật
lòng, khi yêu nhau là chúng tôi sống hết cho nhau, không e ngại những ánh mắt
tò mò, nên có lần hai đứa cùng dầm mưa, hai thân thể ướt sũng ôm nhau ngay phố
dưới cơn mưa tôi nhận ra là mặc dù tôi đã hôn Chi nhiều lần – vẫn đôi môi ấy,
nhưng mỗi lần tôi hôn nàng, Chi hình như biến thành con người mới. Có lần tôi
nhìn sâu trong mắt, định nói cho nàng hiểu nàng đã bỏ quên tôi, nhưng rồi tôi
không nói gì cả để sau đó lủi thủi ra về nằm rỗng không với mọi ý nghĩ buồn
phiền. Cũng như đã nhiều lần ngồi trước mặt nàng, tôi cố gắng nói những lời những
điều mà tôi hạnh phúc, nhưng nhìn khuôn mặt hồn nhiên thơ trẻ của nàng, khiến
tôi như gã giữ vườn không nỡ cắt đi một đoá hoa mong manh vừa chúm chím nở
trong vườn. Cho nên tôi lại thôi không nói với nàng những điều tôi muốn nói,
cũng như tôi hẹn với lòng là khoan lôi kéo em vào bất cứ sự ràng buộc nào, có
thể biết đâu em còn e ngại cuộc sống luôn dời đổi của tôi – một người lính với
những phi vụ đổ quân, bốc quân đầy bất trắc… cái sống cái chết không làm sao
lường trước.
6 –
Đến tận
bây giờ, sau nhiều năm nữa trôi qua hẳn có người khi đọc câu chuyện trên sẽ
nghĩ có lẽ tôi đã rơi vào một mối tình đơn phương bồng bột đầy lỗi đạo với chị
Kim Chi, còn có thể gây ra tình cảnh oái ăm không phương giải cứu? Thật ra,
những ngày đầu tiên ý thức mình phải xa rời hay đừng nghĩ tưởng tới anh Văn
thật không phải dễ dàng. Cái ranh giới lý trí thật mỏng manh và tình cảm rạch
ròi trong sự thăng bằng thì quá yếu ớt cho một người con gái suốt bao năm dài
sống trong u tịch mộng mơ lãng đãng.
Tôi với
chị Kim Chi là một hạt máu trong cùng một bào thai. Lúc chúng tôi bốn tuổi, ba
mạ chia tay. Ba tôi ẳm tôi về Huế – Mạ tôi bắt chị Chi ở lại Saigon. Tình cảm
của những đứa trẻ song sinh lạ lùng lắm – Chúng tôi vẫn thương nhau thật đậm
đà, cảm thấy như lúc nào cũng gần nhau gắn bó nhau, dù sống chia lìa từ nhỏ.
Hiện tại,
tôi chiêm nghiệm một điều khi gặp những trớ trêu cuộc đời thường người ta hay
vin vào số phận chứ ít người tĩnh tâm dùng lý trí để chống đỡ lại mọi cuốn hút
của cám dỗ. Tôi thầm cảm ơn Ba tôi, ông bà Nội tôi – Những người ấy xưa giờ
luôn luôn dạy tôi, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng phải giữ gìn nhân cách
cho chính mình. Do đó, điều này đã thôi thúc bắt tôi kịp dừng lại trước những
tai hại đổ vỡ như sự rạn nứt giữa tôi và những người ruột thịt do chính sự nông
nổi mông muội của mình gây ra.
Tôi đã ý
thức và tĩnh táo đi qua những ngày tháng như thế và hiện giờ đang chờ sinh đứa
con đầu lòng. Chồng tôi là chàng sinh viên người miền Nam học cùng lớp, cùng ra
dạy chung trường. Tình yêu của chúng tôi đến với nhau không là ảo tưởng mà là
một thực tế dâng hiến vị tha. Vợ chồng chúng tôi sống với nhau người nào cũng
muốn bảo bọc lo toan cho người kia mà không bao giờ dè chừng hay tính toán.
Chị Kim
Chi và anh Văn vừa thành hôn, chưa kịp có con thì anh đã quẩy túi nhẹ bổng đi
tập trung cải tạo và bị đưa ra Bắc do biến động ngày 30 tháng 4 ập đến. Ngôi
nhà cũ được mở ra làm quán tạp hoá. Chị Chi vừa mua bán, may vá vừa chăm sóc
Ngoại, vừa thăm nuôi anh Văn vì nghề Luật sư của chị không được trưng dụng
trong chế độ hiện thời.
Sau thời
gian dài hốt hoảng về thời cuộc, về sự vắng anh, chị đã lấy lại được sự cương
nghị duyên dáng cố hữu khiến tôi càng cảm phục lẫn xúc động, Và cũng chính vẻ
đẹp này chị Kim Chi vẫn được bao người săn đón rồi thất vọng, thất vọng vì đó
là vẻ đẹp yên lặng, chị dường như thờ ơ giả tảng trước những con mắt của đám
đàn ông con trai lố nhố chung quanh.
Hồi trước
có lần tui nghe ai đó nói như ri:
Con gái
Huế vốn sẵn đa tình. Mô có, ông Trời công bình lắm, ban cho mỗi người một lượng
nước với chanh với đường để pha uống như nhau.
Chị em
tôi không phải đã pha thật đều, uống ngọt từ hớp đầu cho đến giọt cuối đó sao?
thụyvi
304Đen - Llttm
No comments:
Post a Comment