CuỘC ĐỔ BỘ Trong Lòng ÐỊch
Kể từ sau cuộc đổ bộ bằng trực thăng của Tiểu đoàn 1 Quái Điểu vào ngày
11/7/72, tại quận Triệu Phong, tỉnh Quảng Trị, chưa một ai viết lại cuộc đổ bộ
ấy, và tôi nghĩ nếu tôi không viết để nói lên cuộc chiến đấu ác liệt, oai hùng
này thì ai có thể viết thay tôi ?
Vì như tôi đã trình bày trong tập Hồi ký CƠN LỐC DÀI, hơn 1OO ông phóng
viên thế giới, không một ông nhà báo nào dám “thi thố tài năng” đi theo chúng
tôi cả. Cũng như 2 nữ phóng viên chiến trường Việt Nam là Kiều Mỹ Duyên và Lam
Thiên Hương một thời ngang dọc đã lắc đầu khi tôi mời 2 cô đi “du ngoạn”. Nỗi
danh thì cũng muốn, nhưng nghĩ đến mạng sống như “chỉ mành treo chuông” 2 cô
vừa cười vừa nói: “Thôi, tui chẳng ham đâu”.
Như có một thôi thúc, ray rứt nào đó buộc tôi phải viết để nói lên sự thật
oai hùng của binh chủng Thủy Quân Lục Chiến nói riêng và Quân Lực Việt Nam Cộng
Hòa nói chung, đã tạo được trong cuộc chiến tranh Việt Nam. Xin cho phép tôi
được làm một nhân chứng lịch sử để tô đậm thêm Quân sử hào hùng của Quân Lực
Việt Nam Cộng Hòa.
Phá
Tam Giang vào một sáng mù sương 11/7/72
Dù đang là mùa hè nhưng trời Huế vẫn còn sương mù,
một làn khói mỏng giăng đầy, bao phủ cả một vùng Vân Trình rộng lớn. Trên cánh
đồng vừa mới gặt, mùi rạ thơm thoang thoảng, nếu có thêm vài cô thôn nữ xinh
xắn của mẹ Việt Nam nữa là ta đã có một hình ảnh đồng quê thanh bình của bao
năm cũ. .. Gia đình Quái Điểu hơn 700 tay súng đã sẵn sàng tại bãi bốc chờ lên
trực thăng đi vào đất địch. Những chàng
Kinh Kha thời đại đang ưu tư về cuộc đời và đang chờ đón một tương lai không
mấy rạng rỡ.
Đúng 7 giờ sáng, chiếc trực thăng UH-1B của chỉ huy
đáp xuống cạnh nhà thờ 2 chuông Điền Môn, bốc tôi và cố vấn Mỹ bay thẳng ra
biển Đông. Để tránh phòng không địch, trực thăng đã phải bay trên biển và ở cao
độ vừa tầm cho chúng tôi quan sát thành phố Quảng Trị và quận lỳ Triệu Phong,
nơi Tiểu đoàn 1 Quái Điểu sẽ phải đổ bộ để tái chiếm.
Quận Triệu Phong nằm về phía Đông Bắc cổ thành
Quảng Trị khoảng 2 cây số, là quê hương của tên đồ tể Lê Duẩn, môn đệ kế vị già
Hồ đã về chầu Diêm Vương. Vì vậy không dễ gì địch để chúng tôi tái chiếm lại
Triệu Phong.
Những túi lửa B.52 chiều ngang 1 cây số và chiều
dài 3 cây số được lóe lên từng chập, và khi các chùm bom chạm đất thì lửa bốc
cháy cùng những tiếng nổ phụ rền vang một góc trời … Tại đây địch cũng sẵn sàng
nghêng đón chúng tôi. Đơn vị bạn gần nhất vẫn còn ở tuyến sau Mỹ Chánh mịt mù.
Chúng tôi sẽ phải nhảy trên đầu địch, đánh thọc sâu vào lòng địch, bóp ngay yết
hầu chúng, buộc chúng phải nhả Cổ thành Quảng Trị mà chúng đã chiếm giữ hơn 3
tháng qua. Sư đoàn Dù đã gặp phải muôn vàn khó khăn và thiệt hại nặng nề khi
tái chiếm Quảng Tri.
Có lẽ thượng cấp quên đi cửa ngõ Triệu Phong, nơi
mà Việt cộng phải giữ với bất cứ giá nào, để bảo vệ huyết lộ dẫn ra Cửa Việt bằng
đường bộ và đường thủy dọc theo sông Thạch Hãn. Nhờ huyết lộ này mà chúng có
thể tiếp tế cũng như tải thương và thay quân rất dễ dàng.
Đúng 12 giờ 5 phút ngày 11/7/72, ngày mà suốt đời
tôi không bao giờ quên được. Trước khi lên máy bay, Tướng Trưởng và Tướng Lân
đến bắt tay và chúc chúng tôi thành công. Lời nói của Tướng Lân, Tư lệnh Sư
đoàn Thủy Quân Lục Chiến như một luồng điện chạy dài theo xương sống tôi:
§ Danh dự này, tôi giao cho anh và Tiểu đoàn 1 Thủy
Quân Lục Chiến.
Riêng Đại tá Bảo, Lữ đoàn trưởng Lữ đoàn 147 nhìn
chúng tôi như một người cha nhìn những đứa con thân yêu đang đứng bên bờ vực
thẳm. Ông rơi nước mắt nói với tôi lời giã biệt:
§ Mày cố gắng giữ gìn anh em, khuyên họ nên đọc kinh
cầu nguyện theo đạo giáo của họ!
Tiểu đoàn 1 Thủy Quân Lục Chiến với biệt danh Quái
Điểu được trực thăng bốc từ nhà thờ 2 chuông Điền Môn bay ra Triệu Phong, bất
thần đổ trên đầu địch, giữa những đám ruộng trước quận lỵ. Tuy bãi đáp đã được
B.52 “dọn cỏ” suốt 2 tiếng đồng hồ, với 33 phi vụ đã cày nát từ Đông Hà đến
Quảng Trị, mà gia đình Quái Điểu vẫn được con cháu Bác và Đảng dàn chào long
trọng. Súng phòng không 23 và 37 của địch bắn lên như pháo bông.
Đại đội 4 Tiểu đoàn 1 do Đại úy Trịnh Văn Thềm chỉ
huy, lãnh nhiệm vụ đổ bộ trước. Hai chiếc trực thăng khổng lồ CH.54 chạm đất
một cách bất ngờ nên thoát được phòng không địch. Có 32 chiếc trực thăng đổ
quân, gồm 17 chiếc CH-53 (loại Chinook Mỹ dùng để cứu con tin tại Iran) chở
được 60 người và CH-46 loại Chinook chở được 20 người. Chiếc tôi đi bị lãnh 4
viên phòng không, tưởng chừng như rớt. Vừa rời khỏi trực thăng, tôi đã được
chào mừng bằng một trái 57 ly không giật, vì chung quanh tôi là một rừng
antenne truyền tin. Tôi bị thương ở đùi phải, máu ướt đẫm. Viên Trung úy Hải
quân Mỹ bị lòi ruột ra ngoài trông thật khiếp, nhưng vẫn còn sống. Đau đớn cho
Tiểu đoàn chúng tôi là 1 chiếc trực thăng bị rớt và nổ tung sau đó 2 phút lại
chở nguyên Trung đội Quân y, 60 người chỉ sống sót 12 trong đó có Bác sĩ Hoàn.
Ông đã lao được ra ngoài cửa cấp cứu, nhưng phải 2 ngày sau mới bò về được Bộ
chỉ huy Tiểu đoàn với thân hình cháy phỏng nặng. Chúng tôi không lấy được xác
những người bị chết vì chiếc máy bay này thuộc Bộ chỉ huy Tiểu đoàn và đã mang
theo 47 trái mìn chống chiến xa và tất cả đã tan tành theo chiếc máy baỵ. Đáng lẽ
tôi đã gởi xác theo chuyến đó rồi, nhưng tới phút chót cố vấn Mỹ lại rủ tôi đi
trên chiếc CH-46 để khi xuống bãi thoát ra thật nhanh, tránh được phòng không
địch.
Ngay phút đầu, sau khi hoàn tất cuộc đổ quân, chúng
tôi đã bị thiệt hại hơn 200 người vừa chết vừa bị thương. Người cố vấn Mỹ còn
cho tôi biết trong số 32 máy bay trực thăng, có 29 chiếc trúng đạn và 2 chiếc
rớt, một nổ tại chỗ và một rớt ngoài biển. Cuộc đổ bộ này đã được báo chí xem
như cuộc đổ bộ Inchon tại Đại Hàn năm xưa. Tướng Lân được triệu về dinh Độc Lập
để thuyết trình về cuộc đổ quân cho Hội đồng An ninh Quốc Gia. Mọi người hồi
hộp theo dõi bước chân của bầy Quái Điểu gan lì.
Cánh đồng Triệu Phong đã trở thành bãi chiến trường
khốc liệt. Xe tăng Việt cộng phối hợp với bộ binh của chúng bắt đầu rời vị trí
phòng thủ để rượt đánh chúng tôi, và những chiếc trực thăng vũ trang “Cobra”
của phe ta đã táo bạo săn đuổi chúng như những con diều hâu hung dữ. Riêng Tiểu
đoàn 1 Quái Điểu lúc bấy giờ tan tác như bầy gà lạc mẹ, mạnh ai nấy đánh, dùng
chiến thuật cá nhân phối hợp từng tổ nhỏ cố bám lấy bờ sông Vĩnh Định là chi
nhánh của sông Thạch Hãn để làm điểm tựa, giữ lấy mạng sống mong manh. Hai con
sông này đã nuôi dưỡng quận lỵ Triệu Phong, làm cho nó trở nên trù phú và sầm
uất nhất tỉnh Quảng Trị, giờ đây đang ôm ấp che chở cho những toán Quái Điểu
lạc bầỵ
Nhờ vào súng M.72 chống chiến xa ta đã bắn hạ được
một số tăng địch, có những chiếc bốc cháy cách xa ta chỉ 50 thước, làm cho anh
em an tâm hơn và tin tưởng vào loại vũ khí cá nhân hiện đại và tối tân này, mỗi
Đại đội chỉ được trang bị 12 trái thôi. Những hố bom trở thành vị trí chiến đấu
lý tưởng cho binh sĩ mình. Họ đứng thẳng, tỳ súng vào miệng hố nhắm vào từng
đợt sóng biển người của bọn Việt cộng khát máu mà bắn.
Đại đội 1 của Đại úy Bùi Bồn đã dùng con sông Vĩnh
Định như một chỗ tựa tốt để chống trả từng đợt xung phong của địch cũng như yểm
trợ cho các Đại đội 2, 3 và chỉ huy còn đang phơi mình trên bãi đáp. Kết quả sơ
khởi Đại đội 1 đã tịch thu 10 cây súng 37 ly phòng không của địch đã đặt hàng
ngang tại bìa làng.
Trời đã vào đêm, bóng tối đồng lõa với tội ác của
địch qua những đợt “cắn lén” nhưng cũng là người bạn chân tình che chở cho
chúng tôi, hạn chế tầm quan sát của địch nên chúng chỉ dùng pháo đe dọa vu vơ.
Đến 10 giờ Tiểu đoàn mới nắm được tay nhau, lập thành một phòng tuyến tạm thời.
Chỉ còn Đại đội 4 của Đại úy Thềm bị cô lập phải tự phòng thủ bảo vệ riêng,
nhưng xét về mặt chiến thuật thì rất có lợi cho Tiểu đoàn. Một cái chốt khổng
lồ làm tiền đồn cho đơn vị tại Chợ Sãi, dùng Pháo binh và Hải pháo ngăn chận sự
di chuyển của địch từ Cổ thành Quảng Trị qua quận Triệu Phong, cũng như quan
sát được thủy lộ dẫn ra Cửa Việt. Chiếm và giữ được Triệu Phong thì sớm muộn gì
tỉnh Quảng Trị cũng sẽ trở về vùng đất Tự do.
Thường thường đánh nhau với những đơn vị chính quy
tuy chém giết thả giàn “mạnh được yếu thua” nhưng thích hợp với người quân tử.
Một cuộc chiến tranh quy ước, có lúc đánh lúc nghỉ, ăn uống, tiếp tế, tải
thương, thay đổi lối đánh cho phù hợp trận liệt, rồi trở lại đánh tiếp. Nhưng
với bọn Việt cộng, các cấp chỉ huy của chúng có được đào tạo ở một quân trường
nào đâu! Đã vậy đầu óc lại bị Bác Đảng nhồi nhét hận thù đầy ắp nên chúng hăng
say chém giết … từ chú du kích nhỏ bé không biết gì gặp lúc đàn anh chết nhiều
quá, cũng nhảy ra thay thế chỉ huỵ Vì vậy Việt cộng chỉ biết dùng một chiến
thuật rừng với lối đánh lén, cắn lén!
Triệu Phong lúc bấy giờ là vùng địch kiểm soát nên
họ có nhiều lợi thế hơn ta. Chúng rình rập, tấn công không ngơi nghỉ cốt làm
cho quân ta mệt, tinh thần căng thẳng, quân số tiêu hao dần mòn. Nếu không có
tinh thần cao và khả năng điêu luyện sẽ bị chúng đốn ngã dễ dàng. Tiểu đoàn 1
Quái Điểu đang đi trên đoạn đường chông gai ấy. Đến 11 giờ đêm quân ta tạm
ngưng chém giết, mọi người lục ba-lô lấy cơm sấy ra nhơi. Ngồi trong hố cá
nhân, chẳng cần cấp chỉ huy ra lệnh hay kiểm soát đôn đốc, ai nấy cũng đề cao
cảnh giác và sẵn sàng lâm chiến vì đã quá quen thuộc với những đòn đen tối hạ
cấp của lũ chuột Việt cộng.
Đêm khuya yên tĩnh, bỗng có tiếng la hét vang dội
từ phía Chợ Sãi, nơi Đại đội 4 của Đại úy Thềm phòng thủ riêng. Một đoàn xe
tăng địch với đèn pha sáng trưng, dàn hàng ngang cùng bộ binh chạy theo bên
hông xe vừa bắn vừa hô xung phong. Tôi đã chuẩn bị trước các yếu tố tác xạ tiên
liệu Pháo binh và Hải pháo, 42 khẩu pháo 105 ly nhả đạn cùng lúc và liên tục
cộng với hàng ngàn trái hải pháo loại 500 cân Anh khổng lồ, khi nổ chụp lúc
chạm nổ, trút lên đầu địch.
Vặn tần số truyền tin nội bộ của Đại đội 4 tôi theo
dõi trận đánh, nghe các Trung đội trưởng liên lạc với Đại đội trưởng lòng tôi
yên tâm được phần nào và cảm phục sự gan lì của họ. Trên máy PCR. 25 vang lên
giọng nói bình tĩnh của Thiếu uý Tánh khi anh liên lạc với Đại úy Thềm:
§ Thần Phong hãy yên tâm, chiếc tăng đầu còn cách
chúng tôi 100 thước, tôi đã ra lệnh từng tổ 3 người sẵn sàng M.72 nghênh chiến
… Hiện giờ chiếc gần nhất chỉ còn khoảng 50 thước, chờ kết quả, sẽ có một số
“cua rang muối” (chiến xa địch) để tặng Thần Phong và Hương Giang (danh hiệu
của tôi).
Thiếu úy Tánh nói tiếp trong sự hồi hộp của tôi:
§ Tôi bắn thử một viên M.72 chống chiến xa, kết quả
tuyệt vời, chính tôi cũng không ngờ đạn vừa ra khỏi nòng là một tiếng nổ long
trời, con cua trước mặt tôi đã nổ tung và bùng cháy.
Tất cả các Trung đội đều an tâm và phấn khởi, từng
tổ tam tam chế đã dùng M.72 cải tiến để đưa đoàn cua của Bác vào chảo rang. Đại
đội trưởng đã gọi máy về Tiểu đoàn tặng tôi có đến hàng chục con cua. Riêng Hạ
sĩ Ích, Tiểu đội phó dùng M.79 phóng lựu, một mình anh đã rang 3 con cua ngon
lành.
Song song với Đại đội 1 và 4, sự chiến đấu gan dạ
của Đại đội 2 của Đại úy Duật và Đại đội 3 do Trung úy Vàng Huy Liễu chỉ huy đã
tạo sức mạnh vô song cho gia đình Quái Điểu. Sư đoàn 312 của Việt cộng với quân
số gấp 10 lần hơn đã không nuốt được Tiểu đoàn 1 Thủy Quân Lục Chiến kiên
cường.
Qua hai ngày song đấu, địch đã được tăng viện nhưng
không vì thế mà áp đảo được quân ta. Cấp chỉ huy Việt cộng đã đánh giá sai lầm
về Tiểu đoàn 1 Quái Điểu, và cho đấy là một miếng mồi ngon chúng chỉ cần nhe
nanh là đã nuốt chửng được ngay. Việt cộng đâu ngờ gặp phải một miếng mồi lửa,
tạo nên bởi sự đoàn kết sắt đá, gắn bó keo sơn cùng sự chiến đấu bền bỉ gan dạ
của anh em binh sĩ ta. Và chúng cũng không lường được lòng yêu nước tràn đầy
của những người lính Việt Nam Cộng Hòa trước sự tồn vong của đất nước. Tiểu
đoàn 1 Quái Điểu đã tổ chức được vị trí phòng thủ kiên cố bằng máu xương và sức
mạnh tinh thần của mình cộng với sự yểm trợ hùng hậu mà chưa bao giờ Quân lực
Hoa Kỳ xử dụng trên chiến trường Việt Nam.
Tôi đang liên lạc trên hệ thống Không lực để nhờ họ
đánh phá căn cứ Ái Tử, (nơi mà địch đang đặt Bộ chỉ huy và căn cứ hỏa lực để
yểm trợ cho chiến trường Quảng Trị) bằng những trận rải thảm B.52 tạo nên những
biển lửa khổng lồ đốt cháy tham vọng điên cuồng của bọn Cộng sản cướp nước bạo
tàn, thì Trung sĩ Ngữ cận vệ trung tín nhất của tôi chạy vào báo:
§ Trình Thiếu tá, Trung úy Kỳ thuộc Đại đội Viễn thám
vừa bắt được 2 nữ du kích Việt cộng, tịch thu 2 khẩu súng “các-bin” tại nhà
mình đang đóng quân!
Thì ra căn hầm cư trú của 2 “cô bé” du kích chỉ cách
hầm đóng quân của tôi và cố vấn Mỹ độ 10 thước, trong vòng 24 giờ qua các cô
muốn giết chúng tôi lúc nào chẳng được. Vì thế tôi đến gặp 2 cô và được biết họ
cũng như hầu hết thanh thiếu niên Quảng Trị bị kẹt lại sau khi quân ta rút về
tuyến Mỹ Chánh đã bị Việt cộng đoàn ngũ hóa và trang bị thành tổ “dân quân
chiến đấu”. Hai cô còn cho biết họ là nữ sinh trường trung học Nguyễn Hoàng và
có người anh cả là Đại tá làm việc tại Bộ Tổng tham mưu Quân lực Việt Nam Cộng
Hòạ Tôi liền cởi trói, bảo lãnh 2 cô và gia đình họ rồi hứa sẽ đưa ra vùng tự
do sau cuộc đổ bộ này. Từ đó 2 cô là những người phục vụ đắc lực cho đơn vị tôi
về tình hình du kích tại địa phương. Nhờ vậy mà chúng tôi đã thanh lọc và bắt
giữ cũng như tịch thu rất nhiều tài liệu và vũ khí. Thế mới hay, trong cuộc
chiến, yếu tố “tranh thủ nhân tâm” cũng quan trọng không kém, và còn tiết kiệm
được xương máu anh em.
Sau 15 ngày chiến đấu quên ăn quên ngủ, Tiểu đoàn 2
Trâu Điên đã giao tiếp được với Tiểu đoàn chúng tôi nhưng cách nhau bằng con
sông Vĩnh Đinh. Vì không dùng được trực thăng nên tôi phải nhờ đơn vị bạn này
tải thương bằng những bè chuối buộc dây kéo qua sông !
Sau đó Tiểu đoàn 1 Quái Điểu được đưa về Huế, chúng
tôi như những người về từ cõi chết, râu tóc rậm rạp như người rừng, mắt sâu như
vực thẳm, tiều tụy như những bệnh nhân lâu ngày. Chúng tôi những người lính
Thủy Quân Lục Chiến đã dành phần đời trai trẻ của mình cho những chuyến đi dài
không mệt mỏi: từ tuyến đầu của con sông Thạch Hãn, được chọn làm giới tuyến
ngăn địch cho đến vùng đầm lầy sông Ông Đốc, chặng đường cuối của quê hương
hoặc lặn lội vùng biên giới Miên Lào với núi rừng trùng điệp… với một mục đích
duy nhất là bảo vệ quê hương thân yêu khỏi lọt vào tay quân Cộng sản khát máu,
bạo tàn.
Nguyễn Ðăng Hòa
Trích trong mục lục Quân Sử QLVNCH
304Đen
– Llttm - OVV
No comments:
Post a Comment