THƠ XƯỚNG HỌA KỲ 127_VƯỜN THƠ MỚI
Rừng bời lời ở Tây ninh bị phá hủy
Xướng:
Tâm Sự Người Thợ Rừng
Từ khi ngàn
dặm ra đi
Quê hương bỏ
lại còn gì mang theo
Đêm về nhớ
suối nhớ đèo
Nhớ đồi thơ
mộng thông reo bạt ngàn
Nước ta biển bạc rừng
vàng
Cháu con gìn
giữ kho tàng cha ông
Gây Rừng cả
nước một lòng
Bảo tồn sinh
thái cây trồng nơi nơi
Lâm viên xinh
đẹp vui chơi
Màu xanh bao
phủ khắp trời tự do
Bây giờ quân
cướp trâu bò
Phá rừng đốn
gỗ reo hò chặt cây
Công lao khó
nhọc đắp xây
Tài nguyên Tổ
Quốc giờ đây điêu tàn
Thương rừng
chỉ biết thở than
Cầu mong phép
lạ Trời ban dân mình
Tiên sư
bọn cướp
chết sình…
Trầm Hữu Tình
Họa 1:
Tâm Sự Người Lìa Xứ
Đau lòng lìa xứ mà đi
Trắng tay chân đất chẳng gì
đem theo
Vượt sông băng suối lên đèo
Đến nơi ẩn náu mừng reo vô ngàn
Cây to gỗ quí như vàng
Thiên nhiên tự tạo thu tàng ngô ông
Nhìn quanh trắc ẩn trong lòng
Rừng thiêng hẻo lánh ai trồng khắp
nơi
Bây giờ thử dạo quanh chơi
Tha hồ hít thở khí trời tự do
Xung
quanh tầm gửi leo bò
Chim bay vượn
hú khỉ hò trên cây
Căn nhà mái lá đã xây
Bây giờ không thấy ở đây hoang tàn
Đau thương xứ sở lầm than
Nguyện cầu phép lạ ai ban cho mình
Xóa tan nơi
chốn vũng sình…
PTL
Chú thích:
thu tàng 收藏 : cất giữ
ngô ông吾翁 : cha tôi
Họa 2:
Rừng Xưa
Từ khi người đã bỏ đi
Rừng xưa xơ xác còn gì mang theo
Đôi khi vượt mấy đường đèo
Thong dong đây đó gió reo trên
ngàn
Tài nguyên phong phú tựa vàng
Trồng nhiều gỗ quý tiềm tàng đời
ông
Khi xưa cả nước một lòng
Cùng nhau bảo vệ vun trồng mọi nơi
Rừng thiêng thám hiểm vui chơi
Thiên nhiên hòa hợp một trời tự do
Đồng xanh ngơ ngác đàn bò
Non cao nước biếc tiếng hò vang
cây
Tổ tiên gầy dựng đắp xây
Trách ai chặt phá rừng cây điêu
tàn
Gây nên lũ lụt lầm than
Khiến cho đồ thán hoang mang dân
mình
Chớ nên vấy bẩn mùi sình
Hương Lệ Oanh VA
Họa 3:
Hỏi Ông Trời
Ai hay núi đứng sông đi
Nổi chìm cuồn cuộn những gì cuốn
theo
Quyện quanh hốc núi triền đèo
Thác ghềnh bồi lở, gió reo trên
ngàn
Phù sa lẫn lộn đá vàng
Trôi về đâu hết tiềm tàng này ông?
Trăm sông về biển mấy lòng
Rừng nguyên sinh đó ai trồng khắp
nơi
Giang sơn đâu phải đồ chơi
Sao đem cầm bán hỏi trời nguyên do
Đỉnh cao trí tuệ, óc bò?
Tay quơ miệng lại hát hò trồng cây
Nhà lầu ai mặc sức xây
Ruông nương quy hoạch đó đây rụi
tàn
Có ai thấu nỗi thở than
Sao còn im lặng không ban ý mình
Tính người, luật pháp: hóa sình!
Tâm Quã
7/23
Họa 4:
Từ Biệt Quê Hương
Thôi đành từ biệt mà đi
Cửa nhà cũng bỏ còn gì đem theo
Từng đêm nhớ núi cùng đèo
Những lần dã ngoại gió reo ngút
ngàn
Dòng sông trải lụa nắng vàng
Hậu sinh gìn giữ bảo tàng cha ông
Toàn dân cả nước chung lòng
Môi trường sinh thái rừng trồng mọi
nơi
Công viên cảnh đẹp dạo chơi
Tấm lòng nhân ái một trời tự do
Ngày nay quan cướp dê bò
Phá rừng bán đảo hát hò đốn cây
Công trình gầy dựng gắng xây
Giang sơn một dải rày đây úa tàn
Tiếc công chỉ biết kêu than
Cầu mong Thượng Đế, Chúa ban giúp
mình
Giữ thân chớ để lấm sình
!!!
Nguyễn Cang
Jul. 19, 2023
Họa 5:
Nhớ
Quê
Lìa quê thuở ấy ra đi,
Bao nhiêu ký ức còn gì giữ theo?
Đường đời lên núi xuống đèo,
Làm sao quên được suối reo mây ngàn
Đồi xanh cỏ biếc hoa vàng
Bù nhìn ruộng lúa ẩn tàng mấy ông.
Lắng nghe tiếng dế trải lòng
Nồng nàn hương bưởi ai trồng vài nơi.
Chân trần dẫm cỏ rong chơi,
Cánh diều no gió vui trời tự do.
Trẻ ngồi đủng đỉnh lưng bò,
Ngắm tìm trái chín reo hò trèo cây…
Bao đời kẻ đắp người xây
Quê xưa giờ chỉ còn đây úa tàn.
Nước non mấy thuở lầm than
Cớ sao cay đắng mãi ban cho mình
Trời sinh sen nở đất sình
Minh Tâm