Saturday, July 29, 2023

Tâm Sự Người Thợ Rừng - Vườn Thơ Mới Xướng Họa

 THƠ XƯỚNG HỌA KỲ 127_VƯỜN THƠ MỚI

 



















Rừng bời lời ở Tây ninh bị phá hủy

Xướng:

Tâm Sự Người Thợ Rừng

 

Từ khi ngàn dặm ra đi

Quê hương bỏ lại còn gì mang theo

Đêm về nhớ suối nhớ đèo

Nhớ đồi thơ mộng thông reo bạt ngàn

Nước ta biển bạc rừng vàng

Cháu con gìn giữ kho tàng cha ông

Gây Rừng cả nước một lòng

Bảo tồn sinh thái cây trồng nơi nơi

Lâm viên xinh đẹp vui chơi

Màu xanh bao phủ khắp trời tự do

Bây giờ quân cướp trâu bò

Phá rừng đốn gỗ reo hò chặt cây

Công lao khó nhọc đắp xây

Tài nguyên Tổ Quốc giờ đây điêu tàn

Thương rừng chỉ biết thở than

Cầu mong phép lạ Trời ban dân mình

Tiên bọn cướp chết sình…

 

Trầm Hữu Tình

 

Họa 1:

 

Tâm Sự Người Lìa Xứ

 

Đau lòng lìa xứ mà đi

Trắng tay chân đất chẳng gì đem theo

Vượt sông băng suối lên đèo

Đến nơi ẩn náu mừng reo vô ngàn

Cây to gỗ quí như vàng

Thiên nhiên tự tạo thu tàng ngô ông

Nhìn quanh trắc ẩn trong lòng

Rừng thiêng hẻo lánh ai trồng khắp nơi

Bây giờ thử dạo quanh chơi

Tha hồ hít thở k trời tự do

Xung quanh tầm gửi leo 
Chim bay vượn
khỉ hò trên cây
Căn nhà mái lá đã xây
Bây
 giờ không thấy ở đây hoang tàn

Đau thương xứ sở lầm than

Nguyện cầu phép lạ ai ban cho mình

Xóa tan nơi chốn vũng sình…

 

PTL

Chú thích:

thu tàng 收藏 : cất giữ

ngô ông吾翁 : cha tôi

 

Họa 2:

 

Rừng Xưa

 

Từ khi người đã bỏ đi

Rừng xưa xơ xác còn gì mang theo

Đôi khi vượt mấy đường đèo

Thong dong đây đó gió reo trên ngàn

Tài nguyên phong phú tựa vàng

Trồng nhiều gỗ quý tiềm tàng đời ông

Khi xưa cả nước một lòng

Cùng nhau bảo vệ vun trồng mọi nơi

Rừng thiêng thám hiểm vui chơi

Thiên nhiên hòa hợp một trời tự do

Đồng xanh ngơ ngác đàn bò

Non cao nước biếc tiếng hò vang cây

Tổ tiên gầy dựng đắp xây

Trách ai chặt phá rừng cây điêu tàn

Gây nên lũ lụt lầm than

Khiến cho đồ thán hoang mang dân mình

Chớ nên vấy bẩn mùi sình

 

Hương Lệ Oanh VA


Họa 3:

 

Hỏi Ông Trời

 

Ai hay núi đứng sông đi

Nổi chìm cuồn cuộn những gì cuốn theo

Quyện quanh hốc núi triền đèo

Thác ghềnh bồi lở, gió reo trên ngàn

Phù sa lẫn lộn đá vàng

Trôi về đâu hết tiềm tàng này ông?

Trăm sông về biển mấy lòng

Rừng nguyên sinh đó ai trồng khắp nơi

Giang sơn đâu phải đồ chơi

Sao đem cầm bán hỏi trời nguyên do

Đỉnh cao trí tuệ, óc bò?

Tay quơ miệng lại hát hò trồng cây

Nhà lầu ai mặc sức xây

Ruông nương quy hoạch đó đây rụi tàn

Có ai thấu nỗi thở than

Sao còn im lặng không ban ý mình

Tính người, luật pháp: hóa sình!

 

Tâm Quã

 

7/23

Họa 4:

 

Từ Biệt Quê Hương

 

Thôi đành từ biệt mà đi

Cửa nhà cũng bỏ còn gì đem theo

Từng đêm nhớ núi cùng đèo

Những lần dã ngoại gió reo ngút ngàn

Dòng sông trải lụa nắng vàng

Hậu sinh gìn giữ bảo tàng cha ông

Toàn dân cả nước chung lòng

Môi trường sinh thái rừng trồng mọi nơi

Công viên cảnh đẹp dạo chơi

Tấm lòng nhân ái một trời tự do

Ngày nay quan cướp dê bò

Phá rừng bán đảo hát hò đốn cây

Công trình gầy dựng gắng xây

Giang sơn một dải rày đây úa tàn

Tiếc công chỉ biết kêu than

Cầu mong Thượng Đế, Chúa ban giúp mình

Giữ thân chớ để lấm  sình !!!

 

Nguyễn Cang

Jul. 19, 2023

Họa 5:

Nhớ Quê

Lìa quê thuở ấy ra đi,
Bao nhiêu ký ức còn gì giữ theo?
Đường đời lên núi xuống đèo,
Làm sao quên được suối reo mây ngàn
Đồi xanh cỏ biếc hoa vàng
Bù nhìn ruộng lúa ẩn tàng mấy ông.
Lắng nghe tiếng dế trải lòng
Nồng nàn hương bưởi ai trồng vài nơi.
Chân trần dẫm cỏ rong chơi,
Cánh diều no gió vui trời tự do.
Trẻ ngồi đủng đỉnh lưng bò,
Ngắm tìm trái chín reo hò trèo cây…
Bao đời kẻ đắp người xây
Quê xưa giờ chỉ còn đây úa tàn.
Nước non mấy thuở lầm than
Cớ sao cay đắng mãi ban cho mình
Trời sinh sen nở đất sình

Minh Tâm




 

 

 

 

 

 

Thư Gởi Về Em Gái VN - Dương Quân

 

THƯ GỞI VỀ EM GÁI VN




 

 














Em thương !

Có lẽ anh không về gặp nữa

Những người năm ấy đã chia tay

Phố phường, thôn xóm, làng quê cũ

Anh kể như chim đã lạc bầy.

 

Có lẽ anh không về gặp nữa

Họ hàng Nội, Ngoại...những người thân

Ai còn, ai mất dù thương nhớ

Rồi cũng phôi pha, bớt khổ dần.

 

Có lẽ anh không về gặp nữa

Người em gái nhỏ vẫn chờ mong

Nhạt nhòa ngấn lệ ngày đưa tiễn

Chắc đã xanh xao tuổi má hồng.

 

Có lẽ anh không về gặp nữa

Những phường bất nghĩa, lúc sa cơ

Thói đời ngã ngựa liền quay mặt

Giậu đổ bìm leo, bọn trở cờ.

 

           ****

 

Nghe nói quê mình giờ đã khác

Kẻ giàu vô cảm sống xa hoa

Bạo quyền cướp của người lương thiện

Oan khuất trùm lên khắp mọi nhà.

 

Nghe nói quê mình giờ đã khác

Dân nghèo cam chịu cảnh tôi đòi

Trai hiền xuất khẩu làm nô dịch

Gái đẹp rao thân bán nước ngoài.

 

Nghe nói quê mình giờ đã khác

Biên cương, cột mốc nhổ lui về

Biển Đông, hải đảo vào tay giặc

Một lũ bù nhìn đang ngủ mê.

 

Nghe nói quê mình giờ đã khác

Những người yêu nước bị giam cầm

Bó tay, trí thức đành im lặng

Vận nước dài theo cảnh tối tăm.

 

         ****

 

Đâu còn như thuở ngày xưa cũ

Làng xóm yêu thương đậm nghĩa tình

Thân ái trẻ, già vui cuộc sống

Bờ tre chim hót gọi bình minh.

 

Đâu còn như thuở ngày xưa cũ

Đồng ruộng bao la lúa chín vàng

Em gái qua cầu nghiêng nón lá

Nhịp chày giã gạo rộn thôn trang.

 

Đâu còn những cảnh ngày xưa cũ

Tà áo tung tăng buổi học về

Mái tóc em thơ đùa nắng ấm

Rộn ràng sách vở mỗi mùa thi.

 

            ****

 

Bao giờ đất nước bừng tươi sáng

Bóng tối lùi xa gót độc tài

Anh vẫn nguyện cầu Hồn Sông Núi

Quê mình sớm thấy được tương lai.

 

Để anh trở lại căn nhà cũ

Có bóng hàng cau tắm nắng chiều

Thăm những người xưa còn gặp mặt

Viếng người dưới mộ, thuở thương yêu.

 

Dương Quân

 

 

Tí chết - Loc Duong

 

TÍ CHẾT

 

Ở các nước khác trên thế giới, một trận đấu bóng đá chỉ là một trận đấu bóng đá. Nhưng ở xã hội Việt Nam thối nát bây giờ, chính quyền không có gì để khoe, để tự hào, cho nên qua báo chí nhà nước, họ đã cố tình biến các trận bóng đá thành một loại thuốc an thần để dân chúng quên đi những nhọc nhằn, bất công trong cuộc sống hàng ngày. 

Đội tuyển nữ VN thua đội Mỹ 3-0 mà báo chí vẫn tự sướng, tự ca ngợi mình lên mây. May mà thua đó, còn nếu thắng thì chắc sẽ còn hơn một bài hắn viết về trận VN thắng Syria 1-0 cách đây đã mấy năm, mời các bạn cùng xem lại cho vui :

 

TÍ CHẾT


Không kịp đọc hết bài báo, hắn hộc tốc tự ý rời khỏi sở làm, phóng chiếc ô tô con mới tậu, lái một mạch thẳng về nhà. Thôi thế là tan nát hết rồi : Sự nghiệp, tiền của tích góp, những dự tính cho tương lai... Đời người đúng là phù du. Giờ đây chỉ cốt làm sao giữ cho được mạng sống.

 

Vợ hắn thấy hắn về giữa giờ, mắt cứ tròn xoe lên. Hắn quát :

-Nhìn gì ? Gom một ít quần áo rồi ẳm con ra xe mau lên.

-Đi đâu ? Chuyện gì thế ? Điên à ?

-Chẳng điên gì xất. Ra xe mau. Còn thằng Tường với con Khanh đâu ?

-Ơ hay. Chúng nó đi học chứ đâu. Cái lão này hôm nay làm sao ấy nhỉ. 

-Trăng sao gì. Chết tới nơi rồi đây này. Mở mắt ra mà đọc đi.

 


Vợ hắn lập cập mở tờ báo mà hắn vừa quăng ra. Đập vào mắt thị là cái tít : Thắng kịch tính Syria, Việt Nam giẫm nát cả vũ trụ dưới chân mình, vận nước đang bay khỏi trái đất”.

 

- Ôi giời ơi! Giẫm nát cả vũ trụ...Thôi thế thì chết như kiến thật rồi, làm sao bây giờ đây ông? Hay có khi nào báo chí chỉ đăng láo lếu vậy thôi?

- Chuyện. Đúng là đàn bà. Láo lếu mà báo đảng cho đăng à ? Thằng viết láo thì còn phải qua thằng biên tập. Rồi Tổng biên tập có duyệt mới cho đăng được chứ. Đăng láo thế nào được. 

 

Lúc này vợ hắn mới quýnh quáng lên. Người run lập cập, vừa gom ít quần áo cho vào túi xách vừa hỏi :

- Mình đi xuống địa đạo Củ Chi trốn hả anh .

- Củ Chi chỉ tránh được khỏi bị giẫm nát thôi, còn đằng này bay ra khỏi trái đất thì phải kiếm chỗ chắc chắn hơn.

- Anh kiếm được chưa anh ? Khổ thân tôi, hôm qua tôi lại mới cho con mẹ Lục mượn 50 triệu.

- Kiếm rồi. Tôi có phôn cho người bạn ở Nguyên Tử Lực Cuộc Đà Lạt, nó bảo ở đây có căn hầm kiên cố xây từ hồi Mỹ, chắc là để tránh bom nguyên tử.

 

Trên đường đi tới trường đón hai đứa con, hắn phóng tẹt ga, cảnh sát giao thông bây giờ chẳng còn nghĩa lý gì. Thỉnh thoảng hắn lại phải ghé chỗ này chỗ kia để mua các món mà vợ hắn cho là cần đến trong lúc trú ẩn dưới hầm.

- Phải mua thùng mì tôm với lại bĩm cho bé Bành.

- Mua thêm bao cao su nữa anh ạ, trong ví em còn có 4 cái.

 

Loay hoay tới tối xe hắn mới ra khỏi thành phố. Kẹt xe khủng khiếp ở xa lộ, phải tấp vào lề ngủ qua đêm. Đã thế, lúc tới đèo Bảo Lộc thì tắc đường, hai chiếc xe khách đấu đầu nhau ngay khúc cua giữa đèo. Cho nên mãi tới chều hôm sau xe hắn mới tới được Trung Tâm Nguyên Tử Lực Đà Lạt. Hắn ngạc nhiên khi nhìn thấy người bạn vẫn đang ung dung ngồi uống cà phê, đọc báo trước cổng cơ quan. Thấy khuôn mặt hớt hải của vợ chồng hắn, người bạn cười bắn cả cà phê xuống áo :


- Thôi ông về đi. Hết chết rồi. Với tỷ số 3-1, tụi Hàn Quốc nó cứu cả vũ trụ đấy. Nó kéo Việt Nam mình về với mặt đất đầy ô nhiễm này rồi. Bây giờ có lẽ các ông tuyên giáo cùng với bọn bồi bút óc bằng trái nho đang vỡ oà mắc cỡ với những câu chữ láo toét của mình. 

 

Nhưng hắn tự hỏi vấn đề quan trọng là những tay viết báo ở Việt Nam có còn biết mắc cỡ với chính mình hay không ?

 

Loc Duong

 

NGHĨ VỀ SỰ “NGẠO NGHỄ”

 

Nói đến sự ngạo nghễ trong lịch sử văn học cận đại, khó có ai qua nổi lão AQ của văn hào Lỗ Tấn. Bị chúng nắm tóc, đập đầu vào tường côm cốp, đau thấy ông bà tiên tổ, vậy mà sau 10 giây lấy lại bình tĩnh, lão vẫn vừa đi, vừa “ngạo nghễ” thốt lên rằng: Cuối cùng, ta vẫn thắng lợi, chúng đập đầu ta cũng như đập đầu ông cha chúng thôi!

Đến nay, lão AQ chắc đã được Diêm vương hóa kiếp lâu lắm rồi, song đám hậu duệ của lão ở đâu bỗng xuất hiện nhung nhúc, vừa ngạo nghễ, vừa nổ như bom chùm. Phép thắng lợi tinh thần của lão được họ học tập và làm theo một cách đầy sáng tạo và đẩy mạnh các sáng kiến lên tầm cao… ngạo nghễ! Họ làm những việc không ai trên thế giới này làm nổi, trên khắp các lãnh vực.

Ẩm thực ư? 

Họ làm nên những chiếc bánh chưng mấy ngàn người ăn chưa hết, tổ chức Guinness toàn cầu phải vừa ký giấy chứng nhận vừa run. 

 

Kiến trúc ư? 

Họ dư sức làm nên những tượng đài tiêu tốn hàng ngàn tỷ, tương đương với hàng chục ngàn ngôi nhà tình nghĩa dành cho những đồng bào đói rét, xây dựng những cổng chào ngạo nghễ, lớn gấp trăm lần những tấm bảng “Queo cơm” dựng trên lằn ranh liên bang của xứ sở nghèo khó Huê Kỳ.

Trong lãnh vực ngoại giao ư? 

Tinh thần ngạo nghễ của quan chức ta khiến cho lân bang phải khiếp hãi. Tiếp đón họ ở sân bay, ta trải thảm đỏ ta đi, mấy lão đến đây, dù là Quốc vương hay Thủ tướng, cũng chỉ được khép nép bước một bên lề thảm đỏ cho ra điều chủ khách. Thật là quá ngạo nghễ!

Trong lãnh vực thể thao, 

Sự ngạo nghễ được thể hiện bằng những sáng kiến độc quyền, có cầu chứng tại tòa án “cuốc tế” La Ba, đó là đưa hình ảnh “lãnh tụ vĩ đại” ra sân bóng, cầu thủ của các đội bạn nhìn thấy, ai cũng kinh tâm táng đởm, tinh thần chiến đấu sa sút, có khi sút tung lưới… đội nhà.

Vừa rồi, có những kẻ ghen tị với sáng kiến “ngạo nghễ” của họ, cấm đưa hình lãnh tụ vào sân, họ bất cần, chuyển sang chiến thuật mới. Đó là dù cũng đá thua bươu đầu sứt trán như ai, song họ vẫn vui cười ngạo nghễ, đi mua mấy tấn muối xát lên mặt anh bạn láng giềng thua với tỉ số nặng nề hơn họ.

Trong trường hợp này, phép thắng lợi tinh thần của AQ được đưa lên một tầm cao vòi vọi, đó là hễ thua ai thì cứ kiếm thằng thua nhiều hơn mà… muối mặt. Và như thế là ta vẫn cứ… thắng, thắng cái anh thua nhiều hơn; chỉ những kẻ lạc hậu, chậm tiến mới chưa thấm nhuần cái tinh thần “ngạo nghễ” ấy!

Xét cho cùng, cho đến ngàn năm sau, tinh thần AQ sẽ không bao giờ tắt lịm ở “phương Đông rực rỡ” này. Bởi vì nó phản ánh của một thứ mặc cảm nhược tiểu, luôn đè nặng lên những tâm hồn chưa đủ lớn.

Lê Nguyễn
23-7-2023

 

 

Thursday, July 27, 2023

Biệt Ly - Nguyễn Cang

 BIỆT LY

 

















Ai về thăm lại quê tôi

Cho ta nhắn gởi ngàn lời nhớ thương

Đêm qua trăng lạnh mờ sương

Bơ vơ bến giác còn vương sóng dồn

Nhớ về mùa lũ sông Côn

Mưa rơi thác đổ gọi hồn ai đây

Càn khôn cát bụi phủ đầy

Cung Đường phế tích buồn quay quắt buồn

Hoàng Thành hồn lạc hồi chuông

Trường Tiền ngơ ngác trăm đường đắng cay

Rượu nồng chưa uống đã say

Cuồng phong dậy sóng lắt lay muôn phần

Hồng trần cát bụi phù vân

Cà phê nhỏ giọt bâng khuâng tím màu

Đêm tàn bước nhỏ về đâu

Bên đường dế khóc gọi sầu cho ai

Mơ đời ôm nửa vòng tay

Cho hồn bớt lạnh lạc bầy thú hoang

Biệt ly chưa hết ngỡ ngàng

Người đi kẻ ở đôi hàng lệ rơi

Sầu lên ngọn cỏ chơi vơi

Cho lòng khép lại bờ môi hững hờ !!!

 

Nguyễn Cang ( Jul. 14, 2023)