Bốn Mùa
Trời đã sang mùa lạnh tuyết Đông
Đêm về thao thức, xuyến xao lòngHạ mang nóng bức nào ai muốn
Thu đến êm đềm lắm kẻ mong
Xuân thắm quần hồng không muốn bước
Đông buồn áo ngắn cũng cho thông
Vũ trụ tuần hoàn do tạo hoá
Bốn mùa, bàn luận thuở nào xong?
Gió rít Thu tàn lạnh chớm Đông
Nằm nghe cay đắng đọng trong lòng
Thương em đứng đợi bên thềm vắng
Nhớ bạn ngồi chờ bến ước mong
Mười mấy năm, đua chen chữa khá
Một cơ may, chẳng tính mà thông
Mơ ngày mai phố xưa đầy nắng
Anh trọn đời ôm mộng chẳng xong.
Nguyễn Cang
Hoa cúc ngoài kia lá
úa vàng
Giọt đắng cà phê khơi
nỗi nhớ
Bóng em biền biệt tận non
ngàn
Hai mươi năm cách trở
quê nhà
Thăm thẳm bên trời vạn
dặm xa
Chiều tím mây
bay giăng mắt biếc
Thương về trường
cũ tháng ngày qua
Mùa Hè năm ấy bỗng
chia tay
Bạn cũ trường xưa nhớ
luyến hoài
Chinh chiến điêu linh,
anh nhập ngũ
Bỏ quên cuộc hẹn lỡ đời ai!
Bao năm rồi chẳng gặp
người xưa
Nhớ lối đi về, anh đón
đưa
Đường vắng vụng về
trao kỷ niệm
Có khi nào nhắc chuyện
chiều mưa?
Anh sẽ về theo
ngọn gió Đông
Cho vơi khắc khoải ở
trong lòng
Của người em nhỏ bên
song cửa
Rạng rỡ lệ trào hết
đợi mong.
Anh, nửa đời ôm mộng
chưa xong
Chờ mong...
Nguyễn Cang
No comments:
Post a Comment