Lá thư Pleime
Ảnh Thiếu uý Lê Anh Thái.
Ai đi nhốt gió được bao giờ!”…
Lá thư Pleime
Hành quân liên tiếp suốt đêm ngày
Lưng không rời giáp, tay rời súng
Liên lạc thì không có máy bay
Nhớ Sài Gòn đẹp nắng vàng hây
Nhớ đường Lê Lợi ngập hoa nắng
Nhớ ngõ Tam Ða tà áo bay
Mày ơi, thèm quá khói cà phê
Thèm tô phở tái thơm chanh ớt
Thèm rót bọt đầy một cốc bia
Băng nhựa còn thu nhạc Khánh Ly?
Những chiều thứ bảy còn đi nhót?
Hay lén ông già nhậu whisky?
Giữa rừng gặp bạn mừng hơn vàng
Ôm nhau, hai đứa cười ha hả
Râu tóc bù xù như cái bang
Hành quân liên tiếp giữa rừng già
Ăn thì gạo sấy nhai qua bữa
Tối ngủ nằm sương lạnh cắt da
Tao bị thương xoàng ở bả vai
Mảnh đạn còn ghim trong thớ thịt
Mày đừng có nói mẹ tao hay
Lính kiểng châu thành, lính phất phơ
Mày nghĩ, tụi mình như cánh gió
Ai đi nhốt gió được bao giờ?
Cũng thấy đôi lần nhớ xót xa
Cũng có đôi lần tao muốn khóc
Muốn về thăm mẹ… thế nhưng mà…
Trực thăng đã đáp trong vòng đai
Tản thương lính đã đưa lên đủ
Tao viết thơ này vội gởi ngay.
Họa
Lá thư
tiền đồn
Quên hết thời gian cả tháng ngày
Đời lính quân hành là nhiệm vụ
Nam nhi thời chiến cánh chim bay
Quên nàng thiếu nữ má hây hây
Chờ khi đất nước thôi binh lửa
Về lại phố phường áo trắng bay
Liếc hoài mà vẫn thấy còn phê
Giả đò kêu rượu nhìn cho đả
Ngây ngất men tình theo ngụm bia
Nhớ dáng người yêu khóc biệt ly
Nhớ mắt môi em hương mật ngọt
Trăng thề soi bóng anh cu ky
Đồng đ̀ội chiến chinh đúng bạ̣n vàng
Ra tử vào sinh liền số phận
Tâm tình cái thuở cứ lang bang
Rừng khuya le lói ánh trăng già
Tình ca thời chiến nghe rung động
Hơi lạnh len vào tê buốt da
Gió sương luôn thắm ướt bờ vai
Quanh năm làm bạn bên rừng núi
Xuân đến nhiều khi cũng chẳng hay
Dáng Mẹ gầy gầy tóc bạc phơ
Thương nhớ thằng con đời lính chiến
Nguyện cầu êm ấm đến từng giờ
Nhớ hàng xóm cũ chuyện gần xa
Cái cô đầu ngõ sao duyên dáng
Đài các tiểu thơ lại mặn mà
Không là áo mảo với cân đai
Chỉ cần một mối tình chung thủy
Người lính đường xa sẽ đến ngay
Nguyên Trần
Người chuyển
bài – HHM - USA
No comments:
Post a Comment