THÓI KIÊU NGẠO VÀ BẢO THỦ
Thế giới vận hành tất yếu
theo bản chất và quy luật khách quan. Phương Tây hiểu được điều ấy, vì thế họ
mới ban bố và bảo vệ Quyền con người. Trong các quyền ấy, có quyền tư hữu mà Hồ
Chí Minh dẫn lại trong Tuyên ngôn độc lập, gọi là “quyền mưu cầu hạnh phúc”.
Trước đây, vì duy ý chí, kiểu như “tư bản mới lạm
phát, CNXH không bao giờ lạm phát”, nên mới hùng hổ rằng “không có tiền thì in
ra, in ra”; cũng vì duy ý chí mà người ta lùa tất cả vào hợp tác xã, sống theo
cơ chế bao cấp. Suýt chết sạch, nếu năm 1986 không kịp sửa.
Từ chỗ đang tư hữu (nửa vời), cải cách ruộng đất đã
chuyển hẳn sang công hữu. Tất cả mất sạch ruộng đất, trở thành những người làm
thuê trên chính mảnh đất của mình. Ngạo nghễ được 30 năm, đến nửa sau thập niên
80 mọi thứ mục nát hết. Thế là người ta vội vàng sửa lại cho gần với quy luật
hơn. Nhưng lại là vẫn sửa nửa vời. Đến bây giờ đất đai vẫn là “sở hữu toàn
dân”. Tức người dân không có quyền tư hữu.
Cái sự chống lại quy luật này đã không chỉ gây đau
khổ cho hàng triệu con người suốt mấy chục năm trước Đổi mới, mà còn tiếp tục
kéo dài đến bây giờ với bao nhiêu ngang trái, bất hạnh, bất công. Không những
thế, chống lại quy luật tư hữu còn kéo ghì nền kinh tế xuống, khiến đất nước
không ngóc đầu lên được.
Cái việc “xây dựng chủ nghĩa xã hội” ở ta thật kỳ
khôi. Đầu tiên là đánh địa chủ, đánh tư bản cho tan hoang nát nhừ, sau đó thì
từng bước cho “tư nhân làm giàu”, bây giờ thì vinh danh doanh nhân! Người ta
không nhận ra rằng mình đã sai để mà “rộp” một cái thay đổi luôn toàn bộ, mà cứ
từng bước, từng bước… trở lại cái ban đầu. Mà mỗi cái “từng bước” ấy phải mất
hàng chục năm. Không vội. Cứ nghèo, cứ khổ, cứ đau thương cái đã. Đau thương
mãi cho đến nay thì mới có ngày “Doanh nhân Việt Nam”, ghê chưa!
Đất đai và nông dân thì không có được cái may mắn
ấy, đến bây giờ vẫn là “quyền sử dụng, không phải quyền sở hữu”.
Đã biết, đã thấy việc chống lại quy luật là chết,
thế mà vẫn cứ rù rì, ê a mãi. Phải nói thẳng ra rằng, tư hữu về đất đai là tất
yếu, không thể cưỡng lại được; vậy thì thay vì đến năm 2050 hay 2090 mới làm
việc ấy để kéo dài thêm 30 năm – 70 năm oan trái, nghèo khổ, tang thương, thì
tại sao không làm luôn bây giờ?
Những bài học còn đó, nó phơi trắng ra rồi. Nhưng
cái gì làm những người cộng sản không chịu thay đổi? Tôi nghĩ không phải chỉ là
vấn đề lợi ích nhóm, nó còn thuộc về thói ngạo nghễ. Không chịu
thừa nhận, và làm lại, dù có tự thấy đã sai đến mười mươi.
Trong đại dịch, bao nhiêu tiếng nói đã cất lên,
thống thiết, rằng không thể lùa dân cách ly kiểu ấy; không thể ngoáy mũi đại
trà; không thể phong tỏa đến tê liệt…; nhưng không, họ vẫn cứ làm. Đến khi
người chết, kinh tế kiệt quệ, không thể nào duy ý chí được nữa thì họ mới buộc
phải thả ra. Hình như họ không biết học hỏi, không biết lắng nghe; chỉ có mấp
mé bờ vực của cái chết, bó tay rồi họ mới chịu nhượng bộ. Y như thời 86, không
khác.
Việc chống tham nhũng cũng thế. Rõ ràng, càng chống
mạnh càng sinh ra nhiều, càng chống càng nở rộ, nhưng họ không chịu nhìn vào
cái gốc của vấn đề, là cơ chế. Mà vẫn vừa trồng cây (củi), vừa đốt lò, rồi tự
hào ca ngợi chính mình.
Giáo dục cũng thế, đáng ra cứ như các nước tiên
tiến mà làm; nhưng không, vẫn một mình một ngựa, cục cựa, hí hoáy, mãi rồi be
bét hết cả. Nhưng giáo dục là thứ mơ hồ, nó không làm chết người hay đói bụng
tức thì như y tế và kinh tế, nên họ vẫn kiên trì, kiên gan, kiên quyết “đổi
mới”. Đổi mới mãi, sau mấy chục năm thì thành một cái nồi lẩu thập cẩm, bền
bệt, ghê ghê.
Thói bảo thủ, kiêu ngạo và không bao giờ nhận sai
của họ do đâu sinh ra? Thật khó trả lời, chỉ biết rằng những thứ ấy không
bao giờ có trong những đầu óc sáng láng trí tuệ. Dốt mới sinh tàn tệ.
Thái
Hạo
Nguồn: Báo Tiếng Dân
304Đen
– Llttm -BCT
No comments:
Post a Comment