BẬU ĐI XỨ KHÁC…
Hôm qua ra phố,
lần đầu tiên nhìn thấy bảng hiệu có dòng chữ “Phường Sài Gòn” ở một cơ quan
công quyền. Cảm giác của tôi là hờ hững, dửng dưng, không buồn, không vui. Tôi
có một Sài Gòn riêng, với cả thế giới tuổi thơ, thời đi học, thời biến động, biết
bao thế thái nhân tình,… Sài Gòn đó không có chữ “phường”. Vô cảm như đọc tin
tham nhũng mà báo chí giựt tít câu view. Với tôi, chỉ có người lộ và chưa bị lộ.
Cảm xúc làm gì!
Vũ Thế
Thành
Nhưng khi Phú Yên, Bình Định mất thân
phận, tôi tiếc. Buột miệng: “Chết mẹ, Nẫu của tôi rồi!”.
Tôi không phải dân Nẫu, nhưng thích
giọng Nẫu, nhất là nghe mấy bà Nẫu càm ràm chồng, cái giọng đều đều, trơn tru,
nửa cải lương, nửa tuồng cổ. Nghe thấy đã lỗ tai, dù chẳng hiểu con… mẹ gì hết.
Giọng Nẫu Phú Yên dễ nghe, ra tới
Bình Định thì khác. Nẫu Quy Nhơn cũng tương đối dễ nghe vì dân nơi đây xa cạ khắp
chốn. càng đi ngược lên phía Bắc, ráp giới Quảng Ngãi, giọng Nẫu rất khó nghe,
có khi tôi phải nhờ tới…thông dịch.
Nẫu là tiếng dân dã để chỉ người dân ở
hai tỉnh Phú Yên và Bình Định. Bây giờ cả hai phải đổi sang họ mẹ, sống thời mẫu
hệ cho có nhơn quyền phái tính hơn, cho bọn DEI ở Mỹ biết sợ.
Nẫu, kẻ đổi họ Daklak, người đổi họ
Gia Lai. Đổi gì tôi cũng mặc kệ, nhưng tôi nhất định không gọi là giọng Nẫu
Daklak hay giọng Nẫu Gia Lai. Với tôi, chỉ có giọng Nẫu Phú Yên và giọng Nẫu
Bình Định.
Đi đâu cũng giữ cho được giọng Nẫu.
Bài hát nào tôi không nhớ, có câu : “…Bậu đi xứ khác Qua rầu lắm nghen!”
Vũ Thế Thành
304Đen – Llttm - sgtc
BỞI VÌ EM NẤU HỦ TÍU CHỜ ANH…
Sẽ có bạn cắc cớ
bắt bẻ trước: Viết có sai chính tả hôn vậy, hủ tíu hay hủ tiếu? Bảng hiệu các
quán thường viết rành rành “hủ tiếu”, nhưng bạn dám chắc dân Sài Gòn chánh hiệu
đọc khác nhau hai chữ “tíu” và “tiếu” không?
Minh Lê
Có nhiều món ở Sài Gòn mang tên địa
phương khác nhưng mùi và vị thì khác xa lắc xa lơ với bản gốc bởi đã “Sài Gòn
hóa”. Chẳng hạn hủ tíu ở Sài Gòn có nhiều phiên bản, như hủ tíu Nam Vang, Sa
Đéc, Mỹ Tho, nhưng vẫn có nhiều nét chung không nơi nào khác có được. Vì vậy
tôi muốn gọi chung các phiên bản này bằng một tên thôi: hủ tíu Sài Gòn.
Sẽ có bạn cắc cớ bắt bẻ trước: Viết
có sai chính tả hôn vậy, hủ tíu hay hủ tiếu? Bảng hiệu các quán thường viết
rành rành “hủ tiếu” nhưng bạn dám chắc dân Sài Gòn chánh hiệu đọc khác nhau hai
chữ “tíu” và “tiếu” không? Tôi đã nhờ vài người bạn dân Sài Gòn chánh hiệu con
nai vàng đọc giùm hai chữ này, họ đọc y chang nhau, âm nghe giống “tíu” hơn là
“tiếu”. Do đó tôi giữ chữ “tíu”, mà chữ “tíu” nghe dễ thương nha, giống như chữ
“tí xíu” trong câu nói cửa miệng Sài Gòn: “Đi đây tí xíu hà!”
Rồi tình cờ tôi tra được bài trả lời
của học giả An Chi trên trang honvietquochoc.com: “Hình thức ngữ âm ban đầu
của hủ tíu là củ tíu và củ tíu là hình thức phiên
âm từ hai tiếng mà người Triều Châu dùng để chỉ món ăn này… Dùng chữ tíu để
ghi hình thức phiên âm sang tiếng Việt như Lê Ngọc Trụ đã làm thì chúng tôi
hoàn toàn tán thành vì người Nam Bộ luôn luôn phát
âm -iêu thành –iu…” (An Chi 14/9/2010).
Đúng là “chó ngáp phải ruồi”, tôi yên
tâm có người “đứng đàng sau” cho chữ “tíu”, lại còn biết nguồn gốc tên gọi “hủ
tíu” nữa.
Tiếc thay Sài Gòn không có một
Vũ Bằng và “Thương nhớ Mười hai’; các cụ Vương Hồng Sển, Sơn Nam và cả Minh
Hương không viết nhiều về các món ăn Sài Gòn kể cả hủ tíu, nên tôi tra sách vở
hoài mà không tìm được hủ tíu có mặt ở Sài Gòn từ khi nào. Có lẽ hủ tíu đã theo
người Triều Châu và Quảng Đông di cư đến Sài Gòn vào thế kỷ thứ 19 và dần dần
thay đổi theo khẩu vị Việt. Có điều chắc chắn là hủ tíu hiện diện ở Sài Gòn trước
phở xa lơ xa lắc; phở chỉ vô Sài Gòn từ năm 1954 khi người Bắc di cư vào Nam.
Đây là một đoạn viết về hủ tíu có nhắc tới phở tôi sưu tầm được trên mạng:
“Tôi là dân Nam Kỳ, sinh
đẻ ở Sài Gòn… Từ nhỏ đến năm 1954 tôi chẳng nghe ai nói đến món phở trong gia
đình mà chỉ nói đến hủ tíu và ít khi ăn món hủ tíu nấu trong nhà mà chỉ đợi đến
tối khi nghe tiếng gõ “Cắc! Cắc! Cắc!” của chú Chệt (xin lỗi các bạn gốc Hoa) đẩy
xe bán dạo hủ tíu mì thì ra mua hoặc anh em tôi đem gà-mên (gamelles) đến xe mì
hủ tíu ở góc phố, ngồi ăn mỗi người một tô tại chỗ và mang hủ tíu về cho ba má
trong gà-mên. Tôi thích ăn hủ tíu, ngày Chủ nhật nào tôi cũng đạp xe ra đường
Lê Lợi ăn hủ tíu tôm cua của tiệm Phạm Thị Trước, ăn kèm với một bánh pâté
chaud. Quê bà nội tôi ở Mỹ Tho nên món hủ tíu Mỹ Tho, khô hay ướt, tôi đều ưa cả
và ngay món hủ tíu Nam Vang có tim, gan, lòng heo tôi cũng thích, ăn kèm với
bánh dầu cháo quảy. Nhưng là loại hủ tíu nào ta đều bỏ giá sống vào tô khi nước
lèo còn sôi nóng.” (Trần Hữu Chí – Hủ tíu và Phở, 2010, Trang Cựu
Sinh viên Khoa học Sài Gòn: khoahocsaigon.com)
Xém nữa thì tôi “Eureka” giống
Archimedes hồi ông tìm ra định luật về tỷ trọng khi đang tắm, bây giờ tôi biết
“giá trong phở đến từ đâu” rồi. Ảnh hưởng từ hủ tíu chớ đâu! Chớ tô phở Bắc hồi
mới vô Nam không có giá nghen, nghe dân Sài Gòn Trần Hữu Chí trong bài đã dẫn ở
trên tả nè:
“Tôi
gọi phở tái cho toàn đội và tất nhiên những câu “thịt bò còn sống” hay “cho xin
giá sống” lại vang lên và tất nhiên tôi lên mặt dạy đời:
–
Đây là phở Bắc chớ có phải hủ tíu đâu mà đòi giá sống.”
(Tại
cô hàng phở xinh quá nên ảnh làm oai chút đó mà.)
Thêm một người Sài Gòn
khác tả hủ tíu ngày xưa thời 1960-1970:
“Người bồi bàn bưng mâm
ra để tô hủ tíu trên bàn, mùi nước lèo xông lên mũi, nếm thử “nghe” được mùi
thơm của nước lèo, thêm chút gia vị vào và cầm đũa ngay. Hủ tíu Thanh Xuân thì
phải có rau tần ô, rau cần tàu, giá sống. Hủ tíu Phạm Thị Trước hay Thanh Thế
cũng thế, nhưng không có rau tần ô. Riêng hủ tíu Gà Cá thì chỉ có giá sống.”
(Nguyễn Ngọc Chính – Nhớ lại món ngon Sài gòn ngày trước,
8/10/2016, trang Cà phê Văn nghệ: caphevannghe.wordpress.com)
Nguyễn Ngọc Chính cũng kể:
“Kể từ khi người Bắc di cư vào
Nam, tiệm phở đánh bạt các tiệm hủ tíu, vốn là món “đặc sản” của miền Nam. Các
tiệm hủ tíu nổi tiếng Sài Gòn phải kể đến hủ tíu Thanh Xuân đường Tôn Thất Thiệp
(gần chùa Chà Và), hủ tíu Phạm Thị Trước ở đường Lê Lợi (khúc gần Pasteur), hủ
tíu Gà Cá ở đường Hàm Nghi gần khu Ngân hàng Quốc gia và hủ tíu Thanh Thế trên
đường Nguyễn Trung Trực.”
Hủ tíu Thanh Xuân nấu theo
phong cách Mỹ Tho, từng một thời vang bóng: “thời hoàng kim, quán có tới 40 bàn
kê khắp con đường nhỏ Tôn Thất Thiệp” (P.V. – 70 năm hủ tiếu Chùa Chà
Thanh Xuân, 10/8/2014, báo điện tử Thanh Niên). Nay quán nhỏ vẫn ẩn
mình ở cổng ra vào mấy căn nhà phía trong khu Chùa Chà, và đang được thế hệ thứ
tư tiếp nối. Món hủ tíu theo đánh giá của dân mạng là vẫn ngon, và thái độ phục
vụ vẫn niềm nở như xưa. Hủ tíu Phạm thị Trước và hủ tíu Thanh Thế thì đã hết
bán từ lâu, riêng hủ tíu Gà Cá Hàm Nghi nghe nói giờ là hủ tíu Nam Lợi đường
Tôn Thất Đạm, bị dân mạng chửi tan tành vì giá mắc và thái độ phục vụ cực kỳ chảnh.
Ai tò mò có thể coi ở đây: https://www.foody.vn/ho-chi-minh/nam-loi-quanTôi thật sự tiếc ngẩn tò te, một quán
lâu đời lại có tiếng như vậy, không hiểu người chủ nghĩ sao mà tự “phá nát đời
hoa” kiểu này, còn ai dám ghé? Bán kiểu này thiệt không dám xếp vô hàng “hủ tíu
Sài Gòn danh tiếng”!
Từ những năm 90 đến nay, quán nổi
tiếng nhứt tôi biết là hủ tíu Hồng Phát và Liến Húa, cả hai đều ở ngay đường Võ
Văn Tần, cách nhau không xa. Sau này gần đó có hủ tíu Nhân Quán ở Nguyễn Thượng
Hiền, món khô món nước đều ăn rất được. Dường như tôi có duyên với hủ tíu, bởi
mấy quán này đều ở gần nhà, nhưng thú thật chỉ có Nhân Quán sau này rủng rỉnh mới
đi ăn thường xuyên, còn Hồng Phát và Liến Húa ít khi vô, có lẽ vì hồi xưa hai
quán này nổi tiếng ngon đồng thời… cắt cổ, thời lương ba cọc ba đồng đâu dám ghé.
Sau này có lần vô ăn thử thì chắc do “hổng có duyên” sao mà không thấy ngon bằng
hủ tíu lề đường Lê Văn Sỹ, Phú Nhuận thuở hàn vi.
Giờ còn có Ty Lum quảng cáo
chánh hiệu hủ tíu Nam Vang. Nghe nói ông chủ từng là đầu bếp trong hoàng cung
Campuchia chuyên nấu hủ tíu cho vua ăn, từ năm 1998 về Sài Gòn mở tiệm
(theo http://www.tylum.vn). Quán chính bây giờ ở Huỳnh Mẫn Đạt, các quán kia là nhượng
quyền. Theo dân mạng thì quán chính nấu hủ tíu nước ngon, ông chủ rất vui vẻ và
thân thiện, phục vụ dễ thương. Có cái đặc biệt là quán trang trí một màu tím Huế
từ trong ra ngoài, không rõ ông chủ mang từ hoàng cung Campuchia về hay có mối
tình đầu không quên là một cô gái Huế? Ông chủ bật mí hủ tíu Nam Vang bắt đầu từ
hủ tíu Tiều do một gia đình người Hoa bán từ 1920 ở Bếtchan, sau đó dời về Nam
Vang (Phnompenh) (theo P.V. –Hành trình thú vị của một phiên bản hủ tiếu Nam
Vang, 02/04/2013, báo điện tử Thanh Niên). Về Sài Gòn ông lại cải tiến
lần nữa nên phiên bản bây giờ chắc khác xa lắc với phiên bản hủ tíu đầu tiên ở
Campuchia.
Còn tại sao có hủ tíu mang tên
Sa Đéc ở Sài Gòn là do hủ tíu Cả Cần ở ngã tư Công Lý (Nguyễn Văn Trỗi bây giờ)
– Trương Quốc Dung trước 1975. Ông chủ tên Trần Phấn Thắng, ăn nói khéo léo và
giao thiệp rộng, bà người gốc Bến Tre nấu ăn rất ngon. Ông có người bạn tên Cần
mất sớm, ông liền ghép thêm chữ Cả cho cùng vần, bởi ông nổi tiếng thích chơi
chữ cùng vần. Câu quảng cáo nổi tiếng của quán ông là “Có Cả Cần Cần Chi Có Cả”.
Quán Cả Cần bán hủ tíu Mỹ Tho và bánh bao ngon, được nhiều người thích. Năm
1969, ông Thắng mở quán thứ hai liền mời bà Năm Sa Đéc, nghệ sỹ cải lương nức
danh thời bấy giờ, đứng tên để quảng cáo cho tiệm. Từ đó mới có tên hủ tíu Sa
Đéc. Sau 1975, ông định cư ở Canada, rồi về lại Sài Gòn những năm 90 để dựng lại
thương hiệu Cả Cần. Nghe nói hiện gia đình ông phụ trách quán buổi chiều, buổi
sáng chủ hiện tại vẫn bán. (theo P.V. – Hủ tiếu Cả Cần – một phần di sản
Sài Gòn, 12/12/2012, báo điện tử Thanh Niên)
Dù lúc đầu nhiều phiên bản nhưng hủ
tíu Sài Gòn giờ giống nhau khá nhiều. Hủ tíu nước có nước lèo trong vắt, thơm
mùi tỏi phi và loáng thoáng chút vàng cam của củ cải muối (xá bấu) băm nhỏ, ngọt
vị xương hầm lẫn vị đậm đà của tôm và mực khô. Sợi hủ tíu nhỏ bản hơn sợi phở
và hơi dai, màu trắng ngà chớ không trắng bóc như sợi phở. “Nhân” hủ tíu có thịt
heo nạc xắt lát mỏng, tôm đỏ thắm lột vỏ, trứng cút trắng trắng tròn
tròn, thêm vài miếng gan, cật, tim nâu hồng xắt dày vừa phải, có nơi còn thêm mực
và cá lóc thái lát. Chỗ đặc biệt của hủ tíu là lớp thịt bằm óng ánh ẩn hiện dưới
mấy lá hẹ dài dài và hành lá xanh tươi xắt nhỏ. Tất nhiên không thể thiếu dĩa
giá trụng, tần ô, cần tây và xà lách. Khách ăn thường thêm ít ớt tươi xắt lát
và nặn chanh. Hủ tíu khô thì chén nước để riêng, và trên hủ tíu chan lớp xốt
chua chua ngọt ngọt ăn dễ ghiền. Ở Sài Gòn còn có hủ tíu Tiều, gồm hủ tíu hồ và
hủ tíu sa tế, nhưng hai món này khác xa phiên bản phổ biến này, nên tôi mạn
phép tách riêng không gộp vào cái tên “hủ tíu Sài Gòn”.
So ra nước Việt mình có bốn món “bún”
nước nổi tiếng nhứt: phở, bún bò, mì quảng và hủ tíu. Phở gốc Bắc nên mang dáng
thanh lịch đất Tràng An, chỉ bò hay gà chớ không lẫn nhiều thứ thịt được, nước
cũng trong và thơm mùi thanh cao của hoa hồi và gừng. Bún bò Huế thì sâu sắc và
nồng nàn như cô gái Huế, có mùi sả thơm lừng cùng sự kết hợp hài hòa của bò nạm
và giò heo. Mì Quảng chân chất, tôm thịt đề huề lại thêm đậu phụng và bánh
tráng giòn giòn, ăn nghe rôm rốp như người xứ Quảng thích ăn to nói lớn. Hủ tíu
ra lò từ đất phương Nam giàu có nên nước lèo có đủ vị xương và hải sản, thơm
mùi tỏi phi, tôm, thịt, trứng cút, tim, gan, thậm chí cá, mực đều có đủ. Kể ra
hủ tíu vẫn phóng khoáng nhứt, bởi “nhân” nào cũng được, miễn làm cho thấm cho
ngon. Thì “đặc sản” Sài Gòn mà, tính cách này nơi nào giống được! Nếu
nhà thơ Nguyên Sa sống lại thời nay, khi áo lụa Hà Đông đã thành dĩ vãng, biết
đâu ông sẽ viết lại bài thơ của mình:
“Nắng
Sài Gòn anh đi mà chợt…đói,
Bởi
vì em nấu hủ tíu chờ anh.
Anh
vẫn yêu hủ tíu em nấu vô cùng…
Anh
vẫn yêu hủ tíu ngày xưa ấy…em ơi…”
Thôi, đừng hát nữa, kẻo tôi lại thèm
ăn…hủ tíu!
Minh Lê (Suối Tiên, Khánh Hòa)
304Đen – llttm - sgtc


No comments:
Post a Comment