Người thanh niên ích kỷ ấy không còn
ngờ gì nữa. Chàng đã đành lòng phạm cái tội lỗi đó rồi. Chàng thấy mình càng
ngày càng đi xa tình ruột thịt, xa quá, để mà nhắm mắt ngã vào cái hố của tình
yêu. Chàng muốn gào lên, muốn thét lên: “Thượng đế cứu lấy tôi! Chúa rửa tội lỗi
cho tôi!”. Tiếng gọi cứu cấp bách chưa có hiệu lực gì thì chàng vẫn cứ rảo chân
đi mãi về miệng hố.
Trên bàn giấy lúc đó, một con kiến
đang bò lên lọ mực. Nó đã đứng trên miệng lọ, sắp đưa đầu xuống. Cái lọ mực sâu
thăm thẳm, chao ôi! Nó mà nhào vô đó thì biết bao giờ ngoi được mình lên. Chàng
vội vơ cây bút gạt con kiến ấy rớt xuống mặt bàn; chàng thở một cái thật dài, tựa
hồ vừa cứu được ai, hay tự cứu được mình ra khỏi một tại nạn gì nguy hiểm.
oOo
-Em bịt mắt anh và đố anh đoán xem em
mặc áo màu gì đấy. Nói đi, không cần nghĩ mới tài!
-Áo màu rêu.
-Ai bảo! Màu hoàng yến. Thế đố anh,
em đi đâu về nào?
-Đến nhà chị Thông thu họ cho me chứ
gì.
-Ai bảo! Em đến nhà con Yến học đàn.
Nhưng em lại tức mình về ngay, vì cái thằng anh con Yến ấy, nó cứ lấm lét nhìn
em.
Mỹ, người thanh niên vừa chơi trò “hú
tim” cùng cô em gái, lúc này, thốt nhiên ngồi thẳng mình lên, gỡ ra khỏi mắt
hai bàn tay trắng nõn có những chiếc móng nhuộm màu hoa lựu, rồi chàng cười nhạt,
đấm mạnh xuống tấm kính đặt trên bàn.
-Anh làm trò gì thế? Có lẽ em đến phải
bảo me tống anh vào nhà thương điên cho em khỏi sợ. Anh chỉ được cái dọa trẻ
con thôi.
-Mai!
Nhưng Mai đã như con chim khuyên, nhảy
tót ra khỏi cửa phòng.
Mỹ đưa hai tay lên ôm lấy cái đầu tóc
rối. Chàng nhìn trừng trừng vào tấm ảnh có hình chàng với em gái: Mai nghiêng
dù che nắng, ngồi trên một cành si, tay ôm bó nhãn. Ảnh đó chụp trong một cuộc
đi chơi ở vùng ngoại ô, khá xa Hà Nội. Cuộc đi chơi phiếm ấy thường như các cuộc
đi chơi phiếm khác, song còn có một kỷ niệm mà cả hai anh em chàng bây giờ mỗi
lần nhắc đến lại cười rộ lên. Bữa ấy, bà cụ già bán nước mời anh em chàng bằng
câu: “Cậu mợ vào xơi nhãn, nhãn Hưng Yên ngọt lắm”.
-Anh Mỹ ơi, chè sen em nấu ngon ngon
là. Ông tướng lười như quỷ, me phải bảo em bưng vào hầu đấy.
Cô đặt chén chè xuống mặt bàn. Mỹ vẫn
ôm lấy đầu, không nhúc nhích. Cô nhấc cằm anh lên và cười:
-Cứ làm trò mãi. Giá bây giờ người ta
cho tiền đi xem ciné thì đã nỏ như khướu. Ăn đi nào!
Mai cầm thìa múc chè đổ vào mồm anh
trai. Cử chỉ vui vui, niềm nở của cô em gái khiến người anh không thể nghiêm
nghị ôm cái hờn giận trong lòng được nữa, chàng phải bật cười.
-A! Cười rồi đấy nhé. Thế bây giờ đọc
dictée 1 cho em bé viết đi thôi.
Cô mở sách ra, và dúng ngòi bút vào mực,
đợi…
Mỹ vừa ăn vừa đọc một câu dài và khó
quá, cô ngẩn ra không viết được chữ nào. Tức mình, cô dằn bàn thấm xuống bàn. Mỹ
làm như không biết, đọc tiếp luôn câu khác dài hơn, mà lại đọc bằng một giọng
khó nghe. Cô giận quá, gấp sách lại vất vào ngăn kéo, rồi đứng lên phụng phịu:
-Em xuống mách mẹ cho mà xem. Em mà
thi trượt thì bắt đền anh đấy.
Mai vùng vằng ra cửa, chạy sầm sầm xuống
cầu thang. Mỹ chạy theo lôi tay em trở lại.
Chàng mở sách của em để lên bàn, đưa
bút vào tay em và bảo:
-Bây giờ anh sẽ đọc bài khác dễ hơn,
có thế mà cũng khóc, không biết xấu!
Bàn tay chàng để lên tóc em gái, khẽ
vuốt. Mai đang chăm chỉ viết, bảo anh:
-Cặp lại tóc giúp em đi! Tóc em dài lắm
rồi anh nhỉ. Ước gì tóc em đừng dài nữa, để em làm con bé con mãi mãi. Như thế
thích hơn. Đến ngày vấn tóc me lại bắt lấy chồng như chị Cả thì nguy. Em không
được làm nũng cùng anh nữa, em không được anh kèm học nữa…
Nghe em gái nói như con sơn ca, Mỹ thấy
lạnh cả lòng, chàng buông sách xuống, lơ đãng nhìn ra cửa sổ.
Mai đặt tay mình lên bàn tay anh
trai:
-Anh buồn gì thế?
-Có buồn gì đâu?
-Anh nói dối!
-À, anh đang nghĩ một ngày kia em sẽ
lấy chồng… Ngày ấy, em sẽ vui lắm mà anh cũng thế… Anh sẽ uống rượu rõ say, như
hôm tiệc cưới chị Cả… Rồi đêm ấy, trong khi em ở nhà chồng, anh sẽ vào tiệm nhảy,
uống rượu thật nhiều, cười đùa cho mỏi mệt, rồi đi lang thang suốt sáng ngoài
đường.
Mai lay mạnh cánh tay anh trai:
-Anh này đến điên thật mất thôi! Anh
rủ rỉ cả ngày như con gái, còn biết gì là chơi bời. Đọc đi, nói nhảm mãi mất
thì giờ.
oOo
Ở thư viện về, không thấy em, Mỹ buồn
bã hỏi vú già:
-Cô Mai lại đi chơi rồi phải không?
Chàng chán nản bước lên thang gác,
không hát như mọi khi, hễ chàng đi đâu về Mai đã léo xéo gọi chàng lên buồng học.
Chàng biết em mình lại đến nhà Yến, cô bạn gái thân nhất, để học đàn. Như thế
có gì lạ, nhưng nghĩ đến câu cô em nói với chàng hôm qua: “… cái thằng anh con
Yến nó cứ lấm lét nhìn em” thì chàng lại tức tối, không chịu được.
Chàng gieo mình xuống nệm giường, thấy
khổ tâm và lo lắng. Càng nghĩ, chàng càng nhận thấy mình đã quá đùa, bằng một
cách táo bạo với tình yêu. Mà tình yêu – theo nghĩa chính của nó – thì đối với
chàng ở trường hợp này là tội lỗi. “Không thể như thế được!” Mỹ úp mặt xuống gối
mà nói vậy.
Chàng xấu hổ vì ý nghĩ và hành động bất
chính của mình. Đã nhiều khi chàng lo rằng chàng sẽ thành thật yêu người ấy,
yêu như người ta vẫn yêu nhau, thì thật là tai hại. Còn luân lí chặn ở trước mặt.
Có lẽ nào nhảy qua nó để làm một thằng liều không cần hối. “Chỉ vì em mình quá
đẹp!”. Thật vậy, chỉ vì Mai đẹp, cho nên người anh ấy mới khổ sở thế này.
Mai với Mỹ là con cùng cha khác mẹ,
nhưng mẹ Mai thương yêu Mỹ lắm, vì vậy chàng vẫn gọi bà bằng me. Mai rất hợp
tính Mỹ, vì Mỹ hiền lành, biết chiều chuộng Mai từng tí. Đi chơi đâu Mai cũng rủ
Mỹ đi cùng; đi xem chớp bóng, Mai cũng cần có người anh ấy ngồi bên cạnh để hỏi
tên tài tử. Sự thân mật, gần gụi đó lâu dần khiến Mỹ đâm ra hoang mang rằng
chàng không còn là người anh trang nghiêm nữa. Chẳng đã có lần, bà lão già bán
nước mời anh em Mỹ: “Cậu mợ vào hàng xơi nhãn Hưng Yên?”. Và một lần sau nữa,
anh xe ở ngoại ô cũng lém lỉnh mời: “Cậu mợ lên xe!”.
Mỹ đã thẹn đỏ mặt, hôm ấy khi đi chơi
về nhìn thấy bà Hàn. Nhưng Mai thì ngây thơ và vô tình cho đó là những chuyện
vui vẻ, chả thế mà vừa về tới cửa cô đã láu táu kể lại cho bà Hàn nghe, rồi Mai
và bà Hàn cùng cười vui vẻ.
Đôi lần cô em ốm, Mỹ hết sức chăm nom
thang thuốc. Có khi chàng ngồi bên giường, bóp dầu cho em và nói chuyện chớp
bóng em nghe, vì Mai chỉ thích chớp bóng và đàn.
Ngày nghỉ các cô bạn cùng trường Mai
đến rủ cô đi chơi thì Mỹ chẳng vui lòng, hình như suốt ngày hôm ấy, vắng bóng
em chàng thiếu thốn một cái gì… Chàng muốn ích kỷ để được con chim xinh đẹp ấy
luôn luôn bên mình. Lúc nào chàng cũng sợ nó bay đi… sợ nó gặp phải một con
chim khác nào có giọng hót hay, sắc lông đẹp sẽ rủ nó bay theo… Với các bạn gái
của Mai, Mỹ còn ghen tị, tức tối vì bị họ tranh cướp mất người em gái xinh đẹp,
huống chi ngày hôm qua thằng anh con Yến cứ lấm lét nhìn em thì chàng không lo
sợ sao được.
Từ nãy, Mỹ vẫn úp mặt xuống gối không
phải để khóc mà để lo một ngày sắp đến.
oOo
Ngày ấy đến nhanh chóng quá! Đó là lẽ
tự nhiên, ai mà giữ được.
Từ ấy đến bây giờ mới cách nhau có bốn
mùa. Song bốn mùa đó cũng đã đủ cho một cái cây nhiều nhựa, lại được hút nhiều
màu đất tốt, chóng lên cao. Mai là cái cây nhiều nhựa ấy. Nàng mau lớn quá, đến
nỗi đã nhiều lần ông bà Hàn bàn đến chuyện gả chồng cho cô- Mỹ thường nghe thấy
những lời bàn ấy, và chàng đã buồn rầu như khi được tin tình nhân sắp bỏ mình
đi lấy chồng.
Càng ngày, Mỹ càng nghiệm thấy Mai giữ
gìn ý tứ đối với chàng hơn trước. Cô không lên gác nhờ chàng kèm học nữa. Những
cuộc đi chơi ngoại thành, đi xem chớp bóng, đi chơi rong các phố đông, cô cũng
không rủ Mỹ, vì bạn gái của cô bây giờ nhiều lắm, họ đã công nhiên cướp mất người
em gái của chàng rồi.
Nhưng cái làm cho Mỹ buồn hơn hết là
bây giờ Mai đẹp hơn năm ngoái, năm xưa nhiều. Cô đã biết đua các bạn, điểm
trang lộng lẫy như các cô đào chớp bóng. Chàng hằn học nghĩ rằng cô càng trang
điểm khéo bao nhiêu, thì ở đằng đầu phố càng nhiều thằng trai trẻ đứng chờ. Bởi
thế chàng nổi ghen lên, và đã một lần, như đứa trẻ con, chàng xúi bà Hàn cấm cô
đua đòi các bạn, cấm cô đi học đàn, đi rong phố. Nhưng bà Hàn không cấm nổi cô,
vì hễ ai nói nặng thì cô khóc.
Một ngày chủ nhật, Mỹ tẩn mẩn mở ngăn
kéo bàn học của Mai. Bỗng chàng nhìn thấy một cái hộp đựng mấy lá thư màu xanh,
màu tím người ta gửi cho em chàng. Mồ hôi toát ra, chàng xé nát một bức thư, rồi
cả ngày hôm ấy, chàng tránh em gái như người ta tránh mặt một người đàn bà phản
bội, thề quyết không nhìn nhận nữa. Nhưng Mai không hề biết đến cơn giông tố ở
lòng người anh cô vẫn kính yêu.
Một sáng, cô đẩy cửa phòng Mỹ rón rén
bước vào… Mỹ không thèm ngoảnh cổ lại, vẫn cúi đầu vào sách. Cô bịt mắt Mỹ,
chơi hú tim như độ năm nào còn thơ:
-Em đố anh biết em mặc áo gì nào? Nói
đúng, em thưởng cái này.
Mỹ lặng im, bởi chàng còn đương ngạc
nhiên vì nỗi tại sao bữa nay cô lại tinh nghịch với chàng như thế. Mai cười
vang lên:
-Chịu à? Thế đố anh em đi đâu về đấy?
Và trên tay có cái gì?
Mỹ khó chịu gỡ tay em ra, vẫn cúi
nhìn vào sách. Không để ý đến nét mặt bất bình của người anh, cô cười to hơn,
đoạn với chiếc lọ sứ trên bàn, cô cắm vào đó những bông hoa hồng bạch tươi mơn
mởn. Cô vỗ vai anh:
-Em vừa đi thuyền trên hồ Tây cùng
anh Lạc. Anh ấy đậu thuyền để đưa em lên vườn nhà anh ấy. Anh ấy hái cho em bó
hoa này. Em tặng lại anh, vì em biết anh thích hoa hồng lắm.
Mai quay ra, chạy sầm sầm xuống cầu
thang, nhí nhảnh như con chim trong nắng mới.
Mỹ đứng dậy ra giường gieo mình xuống,
lại úp mặt vào gối. Nằm như thế một lúc, chàng vùng ngồi lên, lấy va li, bỏ sơ
mi, bít tất vào, để lát nữa ra ga đáp tàu vô Huế.
Ngọc Giao
Tiểu thuyết thứ Bẩy, số 277/1938
Trong tập truyện ngắn, Phấn Hương, NXB Tân Dân, 1939

No comments:
Post a Comment