Năm năm trời không gặp
Từ khi em lấy chồng
Người đẹp Đông Hà trong bài thơ
“Chuyện Tình Buồn” của Phạm Văn Bình được Phạm Duy phổ nhạc là ai?
Xin trả lời ngay: Đó là chị Nguyễn
Thị Tuý, người đẹp nổi tiếng Đông Hà một thuở. Xin xem hình để thấy “chị ấy” hồi
đó như thế nào mà khiến cho nhiều chàng trai, nhất là các sĩ quan trẻ một thời
áo trận, đã chết mê chết mệt. Lý giải vì sao Đông Hà chỉ là một thị trấn nhỏ
thuộc tỉnh Quảng Trị, nằm ở miền địa đầu giới tuyến mà sản sinh ra không biết
bao nhiêu là người đẹp… Trước đây, đã có lần tôi nêu lên giả thuyết là vào thời
điểm Vua Hàm Nghi bỏ kinh thành Huế, chạy ra Tân Sở, phát hịch Cần Vương và lập
chiến khu chống lại giặc Pháp, nhiều cung phi mỹ nữ cũng chạy theo Vua và trong
số đó, một số người “rơi rớt” lại, hoặc sau này được trở về đời sông dân dã, đã
lập gia đình với cư dân địa phương, thành ra, những cô gái Đông Hà, Cam Lộ… rất
nhiều cô phải nói là “đẹp mê hồn”. Phải chăng là họ thừa hưởng được cái “gen sắc
đẹp” của những người phụ nữ tiến cung?
Trở lại câu chuyện của nhà thơ Phạm
Văn Bình với bài “Chuyện Tình Buồn”. Trong số nhiều bài thơ của Phạm Văn Bình,
nhạc sĩ Phạm Duy có lẽ ưng ý nhất và đã phổ nhạc là bài “12 Tháng Anh Đi” và
“Chuyện Tình Buồn”. Đặc biệt, bài “Chuyện Tình Buồn” được xem là một trong những
bản tình ca thiệt hay và lãng mạn của nền âm nhạc VNCH trong những năm tháng
chiến tranh ác liệt.
Chuyện kể về một thanh niên Phật
giáo, yêu một cô gái đẹp Công giáo. Chuyện tình trắc trở vì bị cả hai gia đình
chống đối. Rồi chàng xếp bút nghiên theo việc binh đao, nàng lên xe hoa … và thời
gian trôi đi, trôi đi để “Năm năm rồi trở lại, một màu tang ngút trời, thương
người em năm cũ, đêm goá phụ bên song.” Vì sao? Chồng của chị, một sĩ quan Quân
Y, cũng là bạn của chàng, đã tử nạn trong một phi vụ tản thương trực thăng trên
chiến trường Pleiku năm 1972.
Bài thơ ra đời ngay sau đó và nhạc
sĩ Phạm Duy đã giúp cho bài thơ bay thật xa, thật cao. Tình cảm chân thật và
xúc động đã khiến cho lời thơ và bản nhạc đi sâu vào lòng người. Hầu như những
người yêu nhau trong thời buổi chinh chiến đều tìm thấy hình ảnh của chính mình
trong bài thơ và có thể nói, các bạn thanh niên, sinh viên vào thời đó, nhất là
những chàng trai lính chiến, đều có thể “hát nghêu ngao” ít nhất dăm ba câu của
bản nhạc “Chuyện Tình Buồn”…
Năm năm rồi không gặp
Từ khi em lấy chồng…
Năm năm rồi đi biệt
Đường xưa chưa lối về…
Nhà thơ Phạm Văn Bình và các bạn
trong dịp “rửa lon” Thiếu tá Lê Đình Bảo. Chú thích và bút tích của Phạm Văn
Bình: Hình chụp nhà thơ Đại uý TQLC Ph.V. Bình năm 1973 (thứ 3 từ trái) trong dịp
rữa lon Th.Tá Lê Đình Bảo (thứ 2 từ trái). Thứ tư từ trái là Trung uý Chu Vi
Sơn con trai nhà văn Chu Tử.
Lê Đình Bì
Tiểu Sử Phạm Văn Bình (1940 –
2008)
Phạm Văn Bình là người Huế, sinh
năm 1940 ở Đông Hà (Quảng Trị), nhưng quê gốc ở Bát Sơn, Lương Điền, Thừa
Thiên, nay là xã Lộc Điền, huyện Phú Lộc, tỉnh Thừa Thiên – Huế.
Phạm Văn Bình từng theo học các
trường Thánh Tâm và Nguyễn Hoàng ở Quảng Trị, Quốc Học và Đại học Văn Khoa ở Huế
và có nhiều thơ được đăng trên các tạp chí thời ấy như Khởi Hành, Văn, Bách
Khoa, Ngàn Khơi, Tuổi Ngọc, Tiền Tuyến và Tiền Phong. Phạm Văn Bình dạy môn Việt
văn và Sử Địa tại Trường Trung học Bán công Đông Hà từ năm 1963.
Ông có tác phẩm “Lối Xưa Thiên Đường”
(tuyển tập truyện ngắn do Tuổi Ngọc xuất bản), “Dòng Sông Trước Mặt” (tuyển tập
truyện ngắn viết chung với Song Linh, Trần Văn Phú, Huỳnh Ngọc Toàn), “Chiến Ca
Mùa Hè” (tuyển tập thơ viết chung với Phạm Lê Phan).
Chỉ có ba năm được đứng trên bục
giảng, ông phải gia nhập quân ngũ để thi hành lệnh động viên vào năm 1966, sau
trở thành Sĩ quan Tâm Lý Chiến Sư đoàn Thủy Quân Lục Chiến.
Ngoài mối liên hệ là bạn thân với
người anh trai của cô Nguyễn Thị Túy, sinh năm 1945, nhà của Phạm Văn Bình và
nhà cô Nguyễn Thị Túy cùng ở trong một con hẻm ở đường Phan Bội Châu, thị trấn
Đông Hà. Qua lại giao du, thấy người phụ nữ này có nhan sắc, có học vấn (cô Túy
không học ở Đông Hà mà học ở Trung học Bán công Huế), lại biết trang điểm, ăn mặc
bắt mắt, nên Phạm Văn Bình đem lòng yêu đương. Hai người yêu nhau, nhiều người ở
Đông Hà ngày ấy thấy mối tình của họ rất chi là da diết, quấn quýt không rời. Bình
đã nhiều lần tới nhà người tình, chuyện trò thân thiết với cả Mẹ cô. Lắm lúc tưởng
chừng như sẽ trở thành chung đôi. Tiếc thay không thành duyên nợ. Chỉ vì khác
biệt tín ngưỡng. Trong cơn đau tột cùng, dòng máu thi nhân trổi dậy, Ông để con
tim thổn thức qua bài thơ “Chuyện Tình Buồn”.
Cô Túy về làm vợ chàng sĩ quan
Quân Y, cùng đạo Thiên Chúa. Chẳng may sau mấy năm thì chồng tử trận, để lại 4
con thơ. Còn Bình cũng kết hôn với cô học trò trẻ đẹp khác. Tuy đôi bên đều lập
gia đình riêng, nhưng mỗi khi có dịp về lại Đông Hà, Bình vẫn không quên ghé
thăm người tình cũ, lúc nào Ông cũng tỏ ra thân thiết đậm đà với các con cô.
Sau năm 1975, mang cấp Đại Úy,
Ông bị tù đày nhiều năm. Khi ra tù thì nghe tin vợ hết còn chờ đợi, đã sớm dẫn
dắt đàn con qua Mỹ. Ông thành trắng tay, nhà cửa vợ con không còn, bơ vơ lạc
lõng. Cô đơn, buồn bã lang thang, thần trí mất tính lạc quan, chẳng thiết tha
làm việc gì, chỉ thích chuyện trò tâm sự suốt ngày với những người bạn trẻ quen
biết tình cờ ở quán cà phê, vui chơi với họ, say sưa triền miên.
Trước ngày qua Mỹ, lắm phụ nữ tìm
tới để xin theo, nhưng Ông đã quá chán ngán tình đời đen bạc, nên chỉ ra đi một
mình, cõi lòng trở thành băng giá sau cuộc tình đầu dang dỡ, rồi người vợ trẻ sớm
rủ áo ra đi.
Ở chốn tạm dung, Ông tiếp tục sống
đời phất phơ, chẳng màng đua chen danh lợi. Sống trong sự bảo bọc của mấy người
con cho đến ngày giả từ nhân thế.
Còn cô Túy cũng tới được vùng đất
hứa. Hiện nay đang định cư tại Hoa Kỳ. Phạm Văn Bình mất vào năm 2018.
Nguồn: – Thời
Báo – SaiGonNhỏ
Từ trang
DĐQGHCUC


No comments:
Post a Comment