Tuesday, November 25, 2025

Con Bé Bán Kẹo Bến Xe Củ Chi - Thuyên Huy

 

Con Bé Bán Kẹo Bến Xe Củ Chi

Chuyện tưởng tượng quá mức của sự tưởng tượng, có thể vô lý nhưng có một người trong chuyện là thật

1.

     Con bé chừng độ năm sáu tuổi, cao cở hơn cái sạp cây, thấp chút xíu so với mấy cái hai bên, tóc ngắn búp bê, mặt mài nhìn từ xa trông sáng sủa, quần áo luộm thuộm nhưng lành lặn, cầm trên tay ba bốn bịch bánh tráng kẹo đậu phộng, đi qua đi lại trước sạp, quanh quẩn vậy, không đi xa hơn, miệng cười cười, đưa lên đưa xuống mời, chưa thấy ai mua, giờ này, trời nóng nhưng chưa đến nổi nóng lắm, gần giữa trưa, bến xe đi về ba ngả, ngả về Phú Giáo Bình Dương, ngả kia đi Đức Hòa, Đức Huệ Hậu Nghĩa, ngả lên Tây Ninh, người lên người xuống, người đi người về đông nghẹt, tài xế lơ xe gọi nhau ơi ới. Hai ba chị, tay bưng tay xách giỏ này giỏ kia, đi ngang, nói gì đó với con bé, làm như quen nó lâu lắm rồi, nó đưa bịch kẹo cho, họ cầm lấy, vò đầu, nó nhận tiền, không đếm, mà thật cũng không biết nó biết đêm hay không, mấy chị bỏ đi, nó nhoẻn miệng cười.




    *

    Ngồi nhìn nó một hồi lâu, trưa thứ Bảy, con bé vẫn còn đứng đó, cái sạp sau lưng nó, chưa thấy người lớn nào, Thuận lấy làm lạ, giờ này là giờ trưa, ít nhiều gì người ta cũng kiếm cái gì ăn, nhất là ở bến xe, vốn đã không thiếu gì cái để ăn, nhiều đám người chờ xe tụm năm tụm ba dưới bóng mát, nói cười ăn uống gì đó, dĩa cơm tấm trên bàn, mãi mê nhìn con bé, thấy thương thương nó làm sao nên dĩa cơm vẫn chưa đụng tới như mọi khi, thiếm tư Lành, chủ quán e ngại, cứ ngó anh ta hoài, bà chắc lưỡi nói thầm “bộ cơm của ổng bữa nay không ngon sao cà”, mặc dù bận lo tính tiền, lo làm đồ ăn cho khách đi chờ xe không hở tay.

    Không lâu sau, có một người đàn bà, trạc cở bốn mươi mấy, tay cầm ba bốn cái bánh ú lớn, đi lại phía sau, ngồi lên cái sạp, lấy khăn quàng cổ lau mặt, nói gì đó, nó hồn nhiên đi vô, trèo lên ngồi kế bên, bà mở bánh, hỏi qua hỏi lại, nó cầm bánh ăn ngon lành, Thuận định hỏi thiếm tư Lành gì đó, nhưng thôi, xong dĩa cơm, như thường ngày, anh cười chào rồi bỏ đi, băng qua bên kia đường, ngay trước cửa văn phòng, hai ba cô giáo quen đi ngang qua cổng, gật đầu chào, Thuận vẫn nhìn con bé, tự dưng thấy lòng mình se thắt buồn nhưng không biết vì sao buồn.

2.

    Gần một tháng, từ Đức Tôn Sa Đéc đổi về Củ Chi, chỗ mới người mới, bận việc đủ thứ, tạm ở trong căn nhà nhỏ sau văn phòng, rồi nhờ chị làm chung giới thiệu, nên Thuận mướn được một căn nhà khá tốt của người chị quen, cách văn phòng chừng vài trăm thước, và ăn cơm tháng, thay vì tính bữa, ở cái quán cơm của thiếm tư Lành, hiền hậu, cởi mở ngay góc ngã ba, ngó qua bên kia chỗ làm, cũng tiện, thay cho những ngày ăn chỗ này chỗ kia, theo kiểu “ăn để mà sống chứ không phải sống để mà ăn”. Nói là cơm tháng nhưng chẳng có tháng nào gọi là tháng, vì công việc Thuận phải đi chỗ này chỗ kia nên có khi hai ba ngày không thấy mặt bữa nào.

*

    Quá xế trưa Chủ Nhật, đầu thu, nói là thu cho có đủ bốn mùa, chứ hôm nào cũng chang chang nóng, nhất là ở bến xe, dù vậy bến xe, chuyến về chuyến đi vẫn đông nghẹt người, vẫn ồn ào, vang vang cả một góc trời. Quán bữa nay, tương đối vắng, thiếm tư cũng tạm rãnh tay, ngồi cạnh bàn ăn, nói cười với Thuận nhiều hơn trước, nhất là về con bé ở sạp bán bánh tráng kẹo, và một số trái cây khác như mảng cầu xiêm, vú sữa. Cả hai cùng nhìn ra bên kia đường, con bé ngồi đó, cười nụ cười con nít, thiếm chậm rãi, cho anh biết, con bé là con nuôi của thiếm bán hàng, mồ côi cha mẹ, thiếm này người Bến Kéo, không thấy chồng, mới về đây, ở đâu đó, trên khúc trên, đường đi Hậu Nghĩa, có cái sạp bán hàng này chừng hơn năm nay, cũng khá thân thiện và vui tính, thương con bé lắm, cũng có khi dẫn con bé qua bên quán mua cơm trưa, con bé rất lễ phép, dạ thưa cám ơn luôn miệng.

*

    Trưa Chủ Nhật sau đó hơn một tuần, cũng trưa trưa, ăn xong, Thuận đi qua bên kia đường, chỗ con bé và cái sạp kẹo, vẫn là cảnh cũ, bến xe vẫn đông nghẹt người như mọi ngày.

    Con bé đứng trước sạp, tay cầm mấy bịch kẹo như những lần anh ta nhìn nó, Thuận đi tới, thấy có người, con bé cười thật tươi “chú mua kẹo đi chú”, anh nhìn bộ dạng mời mọc hồn nhiên của nó, anh thấy càng thương hơn, vừa định hỏi bao nhiêu thì thiếm bán hàng, tự nãy giờ bận đếm mãng cầu trong giỏ tre để sau lưng, quay mặt ra, ngước nhìn lên, cùng lúc hai người buột miệng ngạc nhiên “trời ơi cậu Thuận, trời ơi thiếm Bảy”. Thuận bước vô phía trong, đứng gần bên bà, con bé vẫn tươi cười đi qua đi lại, không cần biết gì. Mọi chuyện từ lâu nay, chắc cũng phải sáu bảy năm, giờ hỏi nhau không biết là bao nhiêu câu, bao nhiêu chuyện, những chuyện cũ, và chuyện Ái Thy, tên con bé.

3.

    Giang, Bằng và Thuận cùng học chung trường, cùng lớp nhưng Bằng và Thuận chung lớp, là đôi bạn khá thân, cả hai học khá giỏi, Bằng nhanh nhẩu, nói nhiều còn Thuận thì ít nói hơn, cái gì cũng được, không làm mất lòng ai. Giang, cô bạn gái, nhà ở chợ Bến Kéo, ba mất sớm, sống với má, có tiệm bán tạp hóa nhỏ, ngay căn phố đầu chợ. Bằng nhà ở tại phố tỉnh, ngay ngã ba sau lưng tòa hành chánh, má anh mất năm lên đệ Lục, ba ở vậy, Bằng có người chị gái nhưng không may chị đã mất năm mười hai tuổi, cho nên anh là con một, gia đình khá giả, nhà Bằng có tiệm bán nông cơ cụ trong chợ Long Hoa, có người chú bà con làm quản gia lo chuyện tiệm, thay ba, phụ nhà anh từ đó đến giờ. Thuận nhà ở tận dưới Trãng Bàng, nghèo, ba làm thư ký cho một nhà máy xay lúa, má lo việc nhà, nghèo nhưng chưa đến nổi túng quẩn, sinh Thuận ra muộn, là con một nên ba má anh cũng khá lớn tuổi rồi.

*

    Bằng và Thuận, chơi với nhau, không sang hèn giỏi dở, nhà tường nhà liếp, cái gì cũng chia sẻ, vui buồn suốt mấy năm cuối trung học, cả hai có tài văn thơ, bích báo trường năm nào cũng do một tay hai người lo liệu, cho nên cả trường nói thì hơi quá nhưng thầy cô, học trò lớp lớn cô cậu đều biết mặt nhớ tên, trong sân trường ngoài đường phố. Trong mấy cô cùng lớp, thường tụm ba tụm năm, hát hò thơ thẩn thì cả hai Thuận và Bằng đều gần gũi với Giang hơn, cô nàng khá đẹp, đẹp mặn mà đẹp thùy mị.

    Bọn họ đi Bến Kéo, nhà Giang hà rầm, má Giang nhớ từng đứa, ngồi trước cửa tiệm tạp hóa riết rồi, cả chợ, không kể bạn hàng, ngay cả người đi chợ cũng quen, nhất là ăn không  biết bao nhiêu chén chè đậu trắng bùi bùi ngọt lịm của quán thiếm Bảy sát bên cạnh, cái tiếng “cậu Thuận cậu Bằng”, thiếm góa chồng như má Giang, có cô con gái lớn tuổi hơn Giang, học không khá, bỏ học cuối năm đệ Thất, phụ thiếm rồi mấy năm sau lấy chồng, về quê chồng cũng lâu lắm rồi dưới Đức Huệ, bà cũng nhớ như in.

    Nửa năm cuối, năm chót trung học, cả ba cũng năm sáu lần đi xe đò xuống nhà Thuận dưới Trãng Bàng, hôm nào cũng ở chơi tới hơn xế trưa rồi về, dưới này nào là đi lòng vòng chợ quận, đi ăn bánh canh nổi tiếng, đón xe lôi vào Tha La xóm đạo, thương cái nhà thờ nghèo có thật trong bài hát Tha La Xóm Đạo mà họ nhớ từng chữ của Dzũng Chinh. Ba má Thuận thương lắm, tiếng bác tiếng mấy con êm dịu hơn tiếng lúa trổ đòng đòng mùa lên trước gió sớm trên đồng.

*

    Chừng không hơn hai tháng nữa, cuối năm, tới mùa thi, Thuận tình cờ gặp cô bạn cùng lớp với Giang ngoài phố chợ đêm, khi lang thang đi mua bánh mì ăn tối, hai người rủ nhau ra bờ sông ngồi ăn chè sâm bổ lượng. Cô nàng cho là anh cũng đã biết, thản nhiên kể chuyện này chuyện nọ của mình và Giang, vui vẻ nói Giang và Bằng thương nhau dữ lắm mà không ai nói ra đâu nhưng bọn họ biết hết từ lâu, rồi hỏi anh một câu chắc nịch “chắc anh Thuận biết rồi, phải hông?”. Cô cười tươi khoan khoái nhìn thiên hạ đi chợ đêm nhưng cô không biết là, Thuận đang chết đứng trong lòng, cũng cười, nhưng cái cười nếu không kịp  cắn môi, kềm lòng thì anh đã bật khóc.

     Mối tình mới nhen nhúm trong lòng của anh chết một cách ngỡ ngàng sau câu nói của cô bạn gái. Thuận thương Giang từ những ngày đầu năm học cuối, ôm lấy riêng mình, chờ một ngày. Muộn rồi, những đêm chong đèn nhớ người, thuộc tên người hơn thuộc công thức bài toán hình học không gian khó. Hai người chia tay, hẹn gặp lại trong trường, cô nàng đi rồi, Thuận vẫn ngồi đó, đèn phố chợ đêm hình như tối đen trước mặt, con sông hiền chia đôi phố ngủ yên bổng nổi sóng như gió cuồng bão rớt, Thuận thầm khóc.

4.

    Cả ba, Giang, Bằng và Thuận đậu Tú Tài Hai cuối mùa thi, xuống Sài Gòn, Giang vào đại học Sư phạm, Bằng vào Phú Thọ, Thuận chúc mừng hai người và một số cô bạn khác, với bữa ăn ở chợ Đũi, rồi chia tay, không cho biết sẽ học gì, chỉ lơ ngơ Văn hay Luật vậy thôi, nhưng lòng mình rối rắm, Thuận cần nơi để tìm quên ngày tháng cũ, tình lỡ rồi nhưng sao cứ ray cứ rứt, lặng lẻ Thuận bỏ lên Đà Lạt vào Chính Trị Kinh Doanh, ở đó Sài Gòn mù xa một chuyện tình, chưa được gọi  là mối tình, chỉ mình biết mà người mình thương không biết.

*

   Ra trường, Bằng về làm Phó Trưởng ty Công Chánh tỉnh nhà, Giang cùng cô bạn thân, người kể chuyện cho Thuận nghe, một chiều muộn chợ tỉnh, về dạy ở trường trung học quận Gò Dầu. Thuận bỏ Đà Lạt về lại Sài Gòn, vào một trường khác, dù vậy trong mấy năm học qua, anh vẫn không gặp lại bạn bè, âm thầm đi về, lặng lẻ, coi như “biệt vô âm tín”. Không lâu sau đó, Bằng và Giang thành hôn, đám cưới tổ chức trên nhà của Bằng, đủ đám bạn cũ nhưng không có Thuận. Giang không phải làm dâu, đi dạy thì ở nhà trọ chung với cô bạn, dưới Gò Dầu, cuối tuần thứ Bảy, Chủ nhật về Bến Kéo, cô bạn về tỉnh, giống như vợ, cuối tuần thì Bằng về Bến Kéo, ai nấy bà con hàng xóm đều khen lấy khen để, vơ chồng này hạnh phúc quá, nhất là thiếm Bảy, quán chè bên cạnh, luôn miệng với má Giang “chị may mắn, sung sướng quá chị Hai ơi”.

    Chừng năm sau, Giang sinh bé gái đầu lòng, xin nghỉ dạy vài tháng lo cho con, đặt tên Ái Thy, con bé tròn trịu, mặt giống mẹ như đúc, ai cũng nói vậy, ông nội chạy lên chạy xuống, trầm trồ suýt soa, bà ngoại cưng như trứng mỏng. Thiếm Bảy thì khỏi nói, bán không lo bán cứ qua bên này, hết nựng tay rồi nựng chân, hai bà thay nhau giành ẳm, vợ chồng cười, cản không nổi.

*

    Năm con bé lên hơn một tuổi mấy, may mắn Giang được đổi về trường tỉnh, nên vợ chồng không phải đi về Bên Kéo như trước, mọi chuyện “xuôi chèo mát mái” những tháng ngày sau đó. Sau tết năm đó, ba của Bằng mất, ông bị bệnh ung thư gan, có lẽ do những năm còn trẻ ông uống rượu nhiều quá, vô bệnh viện tỉnh rồi chuyển xuống bệnh viện Chợ Rẫy cũng không cứu được. Người chú quản gia lo tang lễ mọi thứ, đem ông chôn cạnh mộ bà ở cái nghĩa địa, bên bìa ranh ngoại ô phố tỉnh, trong vòng đất của chùa Gò Kén. Tiệm quán trong Long Hoa và nhà cửa, chú tiếp tục việc làm như trước, chú rất ngay thẳng, trong sạch, khiêm tốn, mọi việc từ tiền bạc tới việc làm đều rõ ràng cho nên Bằng ít khi hỏi han chú, trừ khi chú muốn bảo anh cái gì đó.

*

    Mùa hè năm con bé Ái Thy lên ba tuổi, một hôm, xế trưa, trời có mây, hơi xam xám, từ tiệm ở Long Hoa, Bằng chở vợ trên xe Honda về nhà Bến Kéo, qua ngã ba Giang Tân, cũng như thường ngày, hai vợ chồng cười cười, nói qua nói lại. Gần tới khúc quanh cua rộng, cách chợ không mấy xa, trời có chút âm u, chiếc xe tải chở gỗ như loại chở thường, hai cây dài, lớn như hai cái ống cống, từ dưới bến đò lên, không biết tại sao, vừa băng ngang đường, tiếng máy rú lên dữ dội rồi lật quẹo ngang, đầu xe một bên, phần kéo gỗ một bên, hai cây gỗ dài hơn mười thước sút dây rớt xuống, cũng là lúc vợ chồng Bằng, xe Honda chạy tương đối lẹ, vừa lên tới, một trong hai cây, càn ủi, mạnh, hất xe Honda tung lên cao, vợ chồng Bằng văng ra, đập vào đầu xe, rồi rớt sâu xuống lề đường bên kia, nằm im, người lái xe vận tải, không biết sống chết, người ngã quặp trên ghế trước, bất động.


Người trong chợ, hai bên đường, chạy túa ra, la hét, người dưới bến cũng ùa lên, tay này tay kia, phụ đở vợ chồng Bằng lên, hai người cũng bất động, máu me khắp người, mắt nhắm nghiền, họ vừa khiêng về phía chợ vừa hô to, kêu má Giang “bà hai ơi bà hai ơi”. Tới trước nhà, má Giang chạy ra trước, thiếm Bảy ẳm con bé theo sau, không biết làm gì hơn, chỉ ôm con mà khóc ngất “trời ơi trời ơi”, xe cứu thương không có, ông Ba xe lam, nhà bên kia đường, lái xe chạy lẹ qua, người phụ nhau đưa vợ chồng Bằng lên, bác hai và hai ba người khác theo lên, chở họ lên bệnh viện tỉnh, bác cứ khóc và khóc.

    Dường như định mệnh đã sắp bày, sau hai ngày trong bệnh viện, qua mọi thứ cố gắng đêm ngày,  của bác sĩ, vợ chồng Bằng mất. Một lần nữa, ngưới chú quản gia một tay lo liệu tang lễ, vì bác hai, má Giang đờ đẩn, không còn biết gì nữa cả, cứ ôm con bé mà khóc, thiếm Bảy bỏ bán, an ủi, phụ lo cho bà cho con bé, lo mà cũng như bà, thiếm cũng khóc. Gia đình đem vợ chồng Bằng tới chôn cạnh mộ ba má Bằng ở cái nghĩa địa ngoài chùa Gò Kén.

   *

   Tội nghiệp con bé, không đòi không khóc, cứ vô tư với ngoại với thiếm Bảy, hai người ẳm trên tay mà lòng đau quặn thắt. Vừa thương nhớ con vừa tội tình cho cháu, bác hai trở nên ngớ ngẩn, có khi lờ đờ, lúc cười lúc khóc, chỉ ra sân nhìn trời cao rồi lẩm nhẫm lung tung, bỏ ăn bỏ uống vài ngày sau đám tang, rồi tâm trí bất thường nặng thêm, thường bỏ đi lang thang trên đường, có khi đi không biết đường về, người ta phải dắt lại nhà, nói năng lảm nhảm hơn. Thiếm Bảy ẳm con bé theo, đưa bà lên bệnh viện, sau nhiều lần đi về, bác sĩ kết luận, bà đã bị chấn động tâm lý quá nặng, nên đã bị bệnh tâm thần hay gọn hơn là “điên”.

6.

    Dưỡng trí viện Biên Hòa, sắp trưa, nắng âm ấm trong sân, vắng người, Thuận đi theo cô y tá tới một cái băng ghế cây dài, đặt dưới gốc cây phượng già rợp bóng, ngừng lại cách nơi đó một khoảng không xa bao nhiêu, cô chỉ người đàn bà, tóc lâm râm bạc, quần áo thẳng thốn, đang nhìn lên trời, gật gù nói lảm nhảm. Thuận cám ơn, cô cho biết nếu cần gì cứ gọi cô, chào anh ta rồi quay lưng bỏ đi.

   Thuận đi tới gần bà, đúng là bác hai, má của Giang, anh cúi đầu chào, bà không nhìn cứ tiếp tục nói, tiếng mất tiếng còn “con tôi, cháu tôi, con tôi, cháu tôi sao không có đứa nào vậy bây”, nói mà cười cười, hai bàn tay vẫy vẫy, đôi mắt buồn u uẩn, Thuận lên tiếng gọi “bác hai, con thằng Thuận đây”, bà ngồi xuống nhìn anh ta trân trân “thôi tao hổng ăn cơm, tao nói tao hổng đói mà”.  

    Đinh là sẽ ở lâu nhưng cũng đành vì không làm sao khác hơn được nữa, Thuận, một lần nữa cúi đầu chào bà, bà cười như đã cười như lúc nãy, anh lùi bước, bất chợt nảo lòng, mắt cây xé, anh quay đi trở lại văn phòng cũng vừa lúc cô y tá khi nãy đi tới, nhin anh lắc đầu thông cảm “tới giờ cho bà uống thuốc”, Thuận cám ơn rồi bỏ đi, nhưng cứ nhìn lại, bóng cô y tá dắt tay bà, xa dần rồi xa dần trong tầm mắt, anh lắc đầu, thở dài. Ra khỏi cổng Dưỡng trí viện rồi, anh vẫn đứng ngoài rào nhìn lại.

7.

   Biết rành Thuận là ai, đang làm việc gì nên thiếm Bảy, ngồi nói chuyện, tuy cứ do dự, đắn đo, suy đi nghĩ lại, thêm một phần là cô con gái thiếm cũng đã dọn về ở ngã ba Củ Chi, ở chung với thiếm Bảy, tuy nhiên vợ chồng họ vẫn đời làm thuê làm mướn, nghèo nhưng tạm đủ ăn, căn nhà mà thiếm đang ở miếng tôn vách ván, miếng hở miếng lành, phần khác có thiếm tư Lành, chủ quán cơm, nói thêm nói vô, tại bữa cơm trưa ở quán, thiếm Bảy buồn buồn, dù sao ba năm rồi nuôi nấng con bé cũng mến tay mến chân, vắng nó thương đứt ruột nhưng thôi cũng đành, ở với thiếm không khá hơn, chẳng lẽ đời nó cứ như vậy sao, về với Thuận, có ông có bà, đi học đi hành, thì còn gì hơn.

    Cuối cùng, thiếm gật đầu bằng lòng để nó về với Thuận mà mắt đỏ hoe, bùi ngùi ngấn lệ. Chuyện xong rồi, thiếm đi qua bên đường xa rồi, Thuận nhìn theo, tới sạp trái cây, thiếm ôm con bé vào lòng, kêu nó lên ngồi kế bên, nói gì với nó, một hồi lâu, không biết có hiểu gì không, nó chỉ cười, Thuận bổng thấy trong lòng đau nhói.

8.

    Con bé Ái Thy, tung tăng nắm tay Thuận, có ông bà nội nuôi theo sau, tay cầm cái cặp da mới tinh, quần thơm áo mới, nói cười luôn miệng, lắc tay Thuận chỉ cái này cái kia hai bên đường, trắng bông hoa Gạo, khoe màu với những cánh phượng hồng tươi mùa hạ trước sân trường, “một ba ơi, hai ba ơi”.




    Hôm nay ngày tựu trường, sân trường tiểu học quận rộn rã tiếng người lớn tiếng trẻ con và cũng hôm nay Ái Thy đi học.

 

Thuyên Huy

Sắp vào hạ 2025

   

   

   

   

   

 

   

 

   

 

   

No comments: