Tuesday, March 20, 2018

Chuyện Cờ Đỏ Và Sử Nước Nam - Bảo Giang


Chuyện cờ đỏ và Sử nước Nam

 


“Tất cả 30 người (soạn giả) này là cán bộ của Viện Sử Học, cũng có nghĩa là các công chức mà nhiệm vụ là viết sử theo sự chỉ đạo của Trung Ương Đảng Cộng Sản Việt Nam. Do đó, họ không viết trong tư cách của những sử gia.” (Trần Anh Tuấn, về bộ Lịch sử Việt Nam). Nếu “Họ không viết trong tư cách của những sử gia”. Hỏi xem họ viết theo tư cách gì? Chẳng lẽ là bọn viết mướn, bọn chỉ tay vào con gà, mồm bảo là con vịt theo ý đàng CSVN để lừa đời, dối người?

I. Bài học cho người viết Sử.

Chuyện kể:

“Thời Chiến Quốc, Tề Trang Công bị quan đại phu nước Tề là Thôi Trữ giết chết. Thôi Trữ lệnh cho quan chép sử lúc đó là Thái Sử Bá viết vào sách sử rằng Tề Trang Công chết do bị sốt rét để che giấu sự thật. Thái Sử Bá không chịu, kiên quyết viết rằng “Thôi Trữ giết vua Quang”. Thôi Trữ nổi giận, giết chết Thái Sử Bá. Thái Sử Bá có ba người em trai là Trọng, Thúc, Quý. Trọng lại cũng viết vào sách sử câu chữ đúng như vậy. Do đó, Thôi Trữ lại giết chết Trọng. Đến lượt Thúc vẫn viết đúng sự thật như lời của hai anh trai, sau đó ông cũng bị Thôi Trữ giết chết. Còn lại Quý cũng cầm lấy thẻ sách viết lại y nguyên câu của ba người anh.

Thôi Trữ cầm thẻ sách lên hỏi Quý: “Ba người anh của nhà ngươi đều vì câu này mà bị giết chết, lẽ nào ngươi không biết quý tiếc mạng sống của mình hay sao? Nếu như ngươi viết lại câu này theo đúng ý ta, ta sẽ tha chết cho ngươi.”

Quý ung dung đáp lại rằng: “Viết đúng sự thật là chức trách của quan chép sử. Nếu vì cầu sống mà làm chuyện sai trái, vậy thần thà chết còn hơn.”. Thôi Trữ rụng rời tay chân, đành phải trả lại thẻ sách cho ông và không dám giết ông. Quý cầm thẻ sách ra ngoài, khi sắp đến sử quán thì vừa hay gặp Nam Sử thị. Quý hỏi ông tại sao phải đến đây, ông nói: “Tôi nghe nói, người ta mời ông lên, sợ ông không về, nên tôi phải đến viết tiếp”.

 
Sử là thế đó. Sử không phải là những bài viết sau khi nhận tiền, nhận chức quan của Thôi Trữ (nhà cầm quyền) để viết theo ý của họ.

Với cuộc sống nhân bản của con người từ xưa là như thế. Tuy nhiên, ở Việt Nam dưới thời cộng sản lại là một khác biệt. Không có thẻ đảng, không có tiền của đảng để ăn nhậu, phè phỡn hay cho con đi du học ở các nước tư bản (ngoại quốc) thì không thành sử gia Việt cộng! Đó là hoàn cảnh của những Trần đức Cường, và những kẻ sơn mặt giới thiệu: “bộ sách Lịch sử Việt Nam 2017 (từ khởi thuỷ đến năm 2000, gồm 15 tập, tổng cộng gần 10.000 trang)”! Xem ra, đây là những kẻ có thừa chữ để lừa đời, gạt người dưới ngọn cờ đỏ. Họ chỉ thiếu có một chữ Tâm của con người. Sự thiếu này biến hình nhân của họ tương cận với giống, loài dơi đêm dơ bẩn hơn là kẻ có bản lãnh của người. Tại sao ư?

Ai cũng biết, nguyên tắc đầu tiên của một người viết sử phải biết, phải hiểu là phải giữ lấy Sự Thật và Liêm Chính. Sử được viết ra là vì xã hội chứ không vì cá nhân hay vì tổ chức, chính quyền. Từ đó, người viết sử thường là người am tường cuộc sống trong xã hội. Biết về thời cuộc, nhưng không thuộc về thời cuộc. Nên khi cầm bút ghi chép những chi tiết về thời cuộc được gọi là sử thì điều đầu tiên buộc họ phải biết viết cho đúng từ tên người, chức vị, chức danh của tổ chức, hay của chính phủ, nơi họ đang nhắc đến. Người biết viết sử không bao giờ được phép thay đổi tính danh của những cá nhân, của tổ chức hay của chính phủ, hay các sự kiện đã xảy ra ở nơi mà họ viết đến. Không giữ được những điểm căn bản này, những bài viết của họ chỉ mang tính dã sử, hay phóng tác mà thôi. 

Theo đó, người viết Sử là người đứng trong lằn ranh của Minh, Chính mà viết ra những Sự Kiện có thật, đã xảy ra. Thí dụ: Dương Văn Minh sai Nguyễn Văn Nhung ám sát, giết Tổng Thống Ngô Đình Diệm và ông Ngô Đình Nhu trong lòng chiếc xe tăng M113. Hoặc giả, Thích Trí Quang sai Nguyễn Công Hoan tức Huỳnh Văn Thạnh, sau này là dân biểu Phú Khánh thời CS, đã đổ săng, châm lửa thiêu chết thượng tọa Thích Quảng Đức vào ngày 11-6-1963. Nếu một kẻ nào đó ngay từ đầu đã không biết, hoặc không dám viết lên sự thật này thì sự gian trá của nó đã là tự tâm. Hoặc giả, chỉ vì lợi quyền mà viết thì những bài viết đó không thuộc về sử, càng không thể là sử.

 
II. Một định nghĩa:

Sử là những sự kiện được tạo ra, hay đã diễn ra trong thời chúng ta đã và đang sống. Đó là những sự kiện, hành động phát xuất từ cá nhân, hay đoàn thể đã làm thay đổi, làm đảo lộn và tạo ảnh hưởng trực tiếp đến cuộc sống của con người trong xã hội đương thời. Điều đó cho thấy, Sử không phải là bình, hay truyện. Bình là ý kiến mà các cá nhân có thể nhìn ra hay thêm thắt vào từ các sự kiện, để từ đó làm cho công việc trên được rõ nét, sáng tỏ hoặc tệ hại hơn. Truyện là thể văn, có thể được tạo ra dưới nhiều hình thức. Theo đó, người Viết sử chỉ là người tường thuật lại, viết lại những sự kiện có thật đã xảy ra, cùng với những danh xưng, tên tuổi việc làm của thời điểm mà họ nhắc đến.

Thí dụ: việc có gần một triệu người dân, gồm đủ mọi thành phần trong xã hội đã bỏ miền bắc chạy vào nam tìm tự do sau ngày chia đôi đất nước 20-7-1954. Họ ra đi, sau khi biết tin miền bắc sẽ nằm trong tay cộng sản do Hồ Chí Minh lãnh đạo. Hoặc giả, đã có gần ba triệu người Việt Nam vượt biên vượt biển đi tìm Tự Do, trong đó có một số đồng bào ra đi từ miền bắc sau khi cộng sản chiếm được miền nam vào ngày 30-4-1975. Đó là sử, là sự kiện có thật, ai cũng biết nên ngươi viết sử cần minh bạch về sự kiện này. 

Tuy nhiên, với những kẻ được sinh ra, được đào luyện từ trong gian trá thì khó có thể trở thành người tử tế, nói chi đến chuyện viết sử. Ngoại trừ loại sử tự vẽ vời của cái tổ chức mà chúng theo đuổi. Từ đó, những kẻ treo vào cổ mình tấm thẻ đảng viên Việt cộng, nhận những ưu quyền của Việt cộng ban cho như Nguyễn Đức Cường và 30 người ghi trên… chỉ là những kẻ có đủ khả năng để viết sử Việt cộng. Thành phần này tuyệt đối không có tư cách để viết đến Sử của Việt Nam. Bởi lẽ: Sử là nhân bản, là lương tri, là tín nghĩa là trung thực của đời sống xã hội và con người. Trong khi đó, những kẻ theo chủ nghĩa Vô gia đình, Vô tổ quốc, Vô tôn giáo thì biết gì về chữ nhân bản làm người mà viết sử cho dân tộc này!

 
III. Một nguyên tắc.

Tôn trọng sự thật là một nguyên tắc cơ bản của lịch sử. Người muốn viết sử buộc phải biết tôn trọng nguyên tắc này. Trong khi đó, tập đoàn Việt cộng với những Nguyễn Đừc Cường,… chủ biên tập 12 và bầy dơi đêm của bộ sử này lơ láo trả lời trong buổi phỏng vấn của VN Express ngày 20 tháng 8 năm 2017 như sau: "Nói hay viết (ngụy quân, ngụy quyền) cũng đều không sai...". Dĩ nhiên, nó không đồng nghĩa với “nói hay viết như thế là đúng”. Nhưng hầu hết đều hiểu, hay diễn nghĩa theo một chủ đích miệt thị do chúng viết ra. Sau đó, chính Y lại xác định: "Sau hiệp định Giơ ne vơ, ở miền Nam cũng có chính quyền VNCH. Dĩ nhiên, thực thể này không chính danh, không hợp pháp". Hỏi xem thế nào là không chính danh, không hợp pháp? Liệu đây có phải là một câu kết luận của một kẻ vô học thức, hay bất lương? Tại sao ư?

Y hãy tự hỏi lại chính bản thân y xem, y có hiểu biết gì về 4 chữ ngụy quân, ngụy quyền? Thế nào là không chính danh, không hợp pháp? Rồi hỏi xem, tập thể lãnh đạo ở miền nam, từ TT Diệm đến TT Thiệu có mang hình tích của một bọn thổ phỉ cướp đường, cướp chợ như tập đoàn HCM ở ngoài bắc VN hay không? Hay họ đã thành Chính Danh từ những bản văn của Quốc Hội và sự lựa chọn của người dân miền nam Việt Nam mà có.

Thực tế hơn, nếu tập thể lãnh đạo và quân cán chính miền nam được gọi là ngụy quân, ngụy quyền thì những cấp quyền lãnh đạo ở miền bắc với những chuyến môlôtôva hàng hàng lớp lớp vào vơ vét, cướp bóc của cải của miền nam để mang về bắc làm của riêng. Cướp đến nỗi, chính phó chủ tịch của cái gọi là Quốc hội của họ cũng đã lên tiếng nhận rằng: “chúng cướp không từ một thứ gì” thì chúng được gọi là gì? Ấy là chưa nói đến cái tổ chức công quyền ở ngoài bắc kể từ thời HCM, sau này là ở cả trong nam đều là người của chúng tự biên tự diễn sẽ được gọi là gi? Có phải đó là một tập đoàn khủng bố, cướp đường, cướp chợ với tờ giấy tự viết là chính quyền ở trong tay hay không?

Đấy là chuyện trước mắt, còn chuyện lén lút thì hỏi xem, sử da gà Trần đức Cường,… có dám công khai hóa việc những ai, hay lãnh đạo Việt cộng nào đã cướp 17 tấn vàng trong kho bạc của miền nam sau ngày 30-4-1975 không? Đây là cướp hay giải phóng? Rồi hỏi xem, 17 tấn vàng ấy và hơn 4 tấn vàng khác được Việt Nam gởi ở bên Âu Châu bị Việt cộng giải phóng nay ở đâu rồi?

Từ đó, nếu thiếu học thì hãy hỏi người khác xem, thế nào là không chính danh, không hợp Pháp? Hỏi xem, việc Hồ Chí Minh cướp chính quyền vào ngày 2-9-1945 có là hợp pháp không? Kế đến, việc Hồ Chí Minh chủ trương ký vào bản hiệp định chia đôi đất nước vào 20-7-1954 để có được miền bắc làm bước đệm cho Tàu xuôi nam có là chính danh không? Rồi hỏi lại xem, tại sao một nước được gọi là độc lập, có chủ quyền… mà trên chính phần đất ấy lại có quá nhiều cơ sở, nơi định cư mang tên tập thể Tàu, bao gồm cả trong rừng sâu, trên đất liền, khu phố và bờ biển, mà người Việt Nam là chủ nhân và các đầy tớ của mình là các đảng viên Việt cộng cũng không được phép bước đến đó nữa? Hỏi xem, đó là vinh quang trên lá cờ Đỏ của Việt cộng hay là khốn nạn cho tập đoàn nô lệ đây?

a. Sinh hoạt tại miền nam Việt Nam.

Nói thẳng nói thật. Một đứa trẻ còn cởi truồng ở miền bắc cũng biết rõ, Việt Nam Cộng Hòa là nối tiếp của Quốc gia VN. Về mặt quốc tế. Đây là một thực thể quốc gia đã được 87 nước trên thế giới công nhận. Việt Nam Cộng Hòa là thành viên của nhiều tổ chức quốc tế và khu vực Đông Nam Á. Chính thể này là đại diện cho Việt Nam trong hội nghị Geneve 1954, nhưng họ đã từ chối ký tên vào bản văn chia đôi đất nước do Việt Minh đòi hỏi.

Tuy nhiên, đến ngày 26/10/ 1955, theo ý nguyện của các tổ chức đoàn thể, ông Ngô Đình Diệm vì nhu cầu của thời cuộc đã tổ chức một cuộc trưng cầu dân ý. Kết quả, nền quân chủ cáo chung và nền Cộng Hòa ra đời. Ngay sau đó ở miền nam đã tổ chức bầu cử quốc hội, bầu cử Tổng Thống theo thể thức phổ thông đầu phiếu. Kết quả, theo Hiến Pháp, ông Ngô Đình Diệm chỉ là người được bầu làm Tổng Thống đầu tiên của Việt Nam Cộng Hòa mà thôi. Ở đó, không phải là nơi để một đảng phái tự tác bao che, chia chác chức quyền cho nhau.

Điều nay ai cũng biết, nhưng hỏi xem, tại sao tập đoàn Việt cộng sợ, không bao giờ dám thừa nhận? Có phải, một khi chúng thừa nhận chính quyền VNCH ở Sài Gòn là hợp pháp thì điều này sẽ tự phủ nhận công cuộc kháng chiến chống Pháp thuộc về chúng, nhưng thuộc về toàn dân? Bởi vì, cao trào kháng pháp có từ những Hàm Nghi… rồi Trần Qúy Cáp, Phan Đình Phùng, Nguyễn Thiện Thuật, Hoàng Hoa Thám… không phải có từ khi có Việt cộng. Riêng chuyện “chống Mỹ cứu nước” khéo là câu chuyện hài, là chiêu bài để chúng đưa Tàu nhập nội Việt Nam mà thôi. (Bằng chứng là hơn 40 năm rồi "kẻ chống Mỹ cứu nước" không ngừng qùy gối van lạy, cầu cạnh để được giao tiếp với Mỹ ra sao?). Theo đó, nếu đoạn sử này được viết, được công khai hóa, nó không chỉ dẫn đến việc phủ nhận vai trò của Đảng Cộng sản gọi tắt là Việt cộng trên phần đất này mà thôi. Trái lại, Công quyền, Công Pháp ở đó phải được trả lại cho người dân Việt Nam hành sử theo ước muốn của họ. Nó không thể được phép tự bảo thủ, kìm chết trong cái nôi của đảng CS bằng mã tấu với những bài học do chính Hồ chí Minh viết dưới tên Trần Lục về chuyện lính Tây ăn thịt người. Hỏi xem, tại sao trẻ em Việt Nam phải học, phải đọc những loại bài viết vô luân, bất nhân, bất nghĩa của C.B., Trần Lục? Có phải vì là của Hồ Quang, người Hẹ? (mời đọc lại, Trần Lục, Bóng ma giữa ban ngày)

b. Miền bắc Việt Nam thế nào?

Bản thân Hồ chí Minh, nếu lý lịch là Nguyễn Tất Thành thì hậu quả về việc làm tệ hại của Y còn di hệ không phải chỉ đến hôm nay, nhưng nếu Y là Hồ Quang, người Hẹ, thì câu chuyện sẽ khác đi. Bởi lẽ, Y đã lạm dụng lòng yêu nước của người Việt Nam trong cuộc chiến chống ngoại xâm. Y đã lừa đảo, đưa Tầu vào VN để mở cuộc tiến công vào Điện biên Phủ. Sau khi có chiến thắng, Y đã phản bội máu xương của dân tộc Việt Nam, rước Tàu vào và xây cái gọi là XHCN, rồi dựng đế chế cộng sản Tàu trên miến bắc. Kế đến, tiếp nhận súng đạn của Tàu để tiến công vào nam, gây cuộc chiến tranh 20 năm với ý đồ “đánh Mỹ, Ngụy” đến người “Việt Nam cuối cùng” cũng đánh!

Hỏi xem, Y là ai? Tại sao Y có ý định đánh đến người Việt Nam cuối cùng? Hỏi xem, khi đó phần đất Việt Nam này thuộc về ai? Có phải là đoàn quân Tàu giúp Y hoàn toàn hưởng lợi nhuận và thuận tay chiếm toàn bộ Việt Nam hay không? Bạn đừng cho lời tuyên bố của Y chỉ là nói “theo dùi trống” trong lúc chiến tranh nhá. Biết đâu nó là một chủ trương đích thực trong lòng Y muốn tiêu diệt người Việt Nam thì sao? Nay cuộc chiến đã dứt. Cũng may là chưa đánh đến người VN cuối cùng. Tuy thế, trên đất Việt không nơi nào không có dấu chân Tàu cộng. Đã khốn nạn như thế, còn có rất nhiều vùng biển, vùng đất, nhiều khu phố trên giải đất Việt Nam nhưng không một người Việt Nam nào được phép lai vãng đến, kể cả các lãnh đạo chóp bu của Việt cộng. Lý do: Tàu đã chiếm ngụ rồi! Đến đây, Ta hãy hỏi lại xem, Hồ chí Minh chiến đấu cho Việt Nam hay dành đất Việt Nam cho Tàu? Y là Tàu hay Việt?

Thực tế là như thế đó. Lý lẽ sống ở đời không phải chỉ là việc tranh nhau vồ được bát gạo, miếng thịt hay cái nhà. Nhưng còn là danh nghĩa, danh phận của đất nước, của tổ chức nữa. Kết quả, sau những ngày có no cơm ấm áo, nhưng VC lại chẳng thể tạo ra được một danh nghĩa minh bạch với đất nước với người dân. Đã thế, hãy nhìn xem mảnh đất của quê hương mãi teo tóp lại theo bước chân của Tàu cộng do Việt cộng dẫn đường đưa lối. Để Hoàng Sa, Trường Sa đến Nam Quan, Bản Giốc, Lão Sơn, biển Tục Lãm là đất biển, vườn nhà thành đất người, tập đoàn này còn vênh váo ư? Còn có khả năng viết Sử ngược đời ư? Hoặc giả, đã bán đất dâng thành cho Tàu cộng còn toan tính lừa phỉnh dân Việt bằng cách vờ công nhận chính quyền của Việt Nam từ 1947-1975 ở miền nam để giải trừ trách nhiệm của chúng ư?

Từ đó cho thấy, không có gì là bất ngờ khi Việt cộng muốn dành Chính Danh nửa vời cho miền nam với một ngôn từ gượng ép, không chuẩn (chính quyền Sài Gòn, quân đội Sài Gòn) trong vụ Hoàng Sa, Trường Sa. Dĩ nhiên, đây chỉ là một việc làm chẳng đặng đừng trong tình thế hiện nay của chúng. Vĩ lỡ bán rồi, nay không phương cứu vãn nên phải nêu lên mục “miền nam” để có chỗ tựa, hay tránh tội. Vì có xác nhận như thế, CS mới khả dĩ có ngoại quyền kế thừa những gì miền nam có, kể cả biển đảo. Tuy nhiên, đó chỉ là câu chuyện cho vui. Thực tế, việc chúng bán đất của cha ông là đã bán rồi. Đường ranh giới ấy không bao giờ tập đoàn Việt cộng có thể tái lập lại như xưa được nữa. Theo đó, với những ngôn từ lật lọng của ngày hôm nay, rõ ràng Việt cộng đang có gắng tìm cách chạy tội bán nước của Hồ Chí Minh và Phạm Văn Đồng, sau đó là cố gắng tạo cho mình chữ chính danh để lừa hậu thế mà thôi.

Ở đây có một chuyện bên lề, hỏi xem, trong giai đoạn 1890-1920 không biết các sử da gà VC có ghi rõ chi tiết về việc Hồ Chí Minh làm đơn xin vào học Trường Thuộc Địa của Pháp hay không? (đơn đề ngày 15 tháng 9 năm 1911)? Không ghi chép là một thiếu sót lớn đấy. Bởi lẽ, đây chính là ước mơ của kẻ đã xuống tàu xin làm bồi bếp cho Pháp đấy, Và cũng từ đó nó tạo nên bất hạnh cho người Việt Nam hôm nay. Bởi lẽ:

Thất vọng vì không được làm bồi Tây. Thất vọng vì bố bị biếm chức quan, Y đã giết hơn 172000 ngàn người VN cho thoả cái sự nghiệp đắng cay! Và đó chưa là tất cả, nó mới chỉ là khởi đầu cho cuộc tang tóc kéo dài thêm 20 năm trên đất Việt để số nhân mạng bị giết lên đến ba, bốn triệu người. Trước là thỏa được cái mộng xin làm bồi cho Tàu, sau là dương nanh vuốt cho đời nể nang! Thế mới biết, cái bụng dạ của kẻ cõng rắn cắn gà nhà và bọn tay sai là hiểm độc ra sao. Nên chúng viết: "Sau hiệp định Giơ ne vơ, ở miền Nam cũng có chính quyền VNCH. Dĩ nhiên, thực thể này không chính danh, không hợp pháp". Điều này theo lịch sử của Việt cộng có nghĩa gì? Có phải Chỉ những kẻ cướp được chính quyền và giết người hàng loạt như tập đoàn Hồ Chí Minh mới được kể là chính danh?

Cũng thế, người ta sẽ định nghĩa gì về việc “Vào vơ vét về” ở miền năm vào ngay sau ngày 30-4-1975? Họ là ai thế? Là đoàn quân đi giải phóng dân khỏi ách nô lệ, cơm không đủ ăn, hay đây là một tập đoàn trộm, cướp? Thật khó để nhìn cho ra cái vế thứ nhất là tiêu điểm, chỉ thấy nổi cộm lên hình ảnh, những kẻ có nòng súng trong tay thôi. Kẻ có quyền thế thì công khai, chiếm nhà chiếm đất của dân, vơ vét tài sản của ngân hàng ngân khố. Kẻ yếu thế hơn thì chôm chỉa, tháo gỡ. Đó là tội ác hay chiến lợi phẩm? Nếu là chiến lợi phẩm thì người dân miền bắc sau biết bao chắt chiu khổ cực được hưởng gì từ những chuyến xe, từ những cái ba lô đầy ắp kia? Đặc biệt, những người vào chinh chiến đã vào lòng đất được chia những gì theo giá máu của họ? Hay họ chỉ được đền bù bằng những nấm mồ hoang lạnh với nắm xương bò, xương trâu, xương voi… rồi đặt cho nó cái tên của người chết? Với thực tế này, hỏi Nguyễn Đức Cường,… và các sử da gà Việt cộng xem, sự im lặng của họ đã đồng nghĩa với tội ác chưa?

c. Chuyện cải cách ruộng đất.

Tôi đang chờ xem, những sử da gà này sẽ viết gì về cái gọi là cải cách ruộng đất với trên 172000 ngàn người bị Hồ Chí Minh giết chết và tịch thu sản nghiệp của họ. Và chờ xem, họ sẽ viết gì và làm gì khi những kẻ giết người năm xưa, hay giòng dõi của chúng ngày nay nhờ quyền lực CS đã chiếm giữ hàng nghìn mẫu đất công trong tay, với những căn nhà, dinh thự mà dân nhìn lên sẽ thấy mỏi cổ? Hỏi xem, bọn này có đáng bị đưa ra đấu tố hay không? Hay đây chính là phần công dành cho những kẻ đã đi đấu tố và giết người?

Nơi đây, tôi không muốn đào thêm những tội ác của chúng. Nhưng làm thế nào để có thể tha thứ cho cộng sản khi mà không có bất kỳ một tên nào trong tập đoàn đó, từ đao thủ đến viên chức, từ cơ sở đến Trung Ương, không một lãnh đạo, không một bí thư nào của chúng đã xin lỗi người dân Việt Nam, xin lỗi tất cả những nạn nhân của chúng? Làm sao có thể tha thứ cho những kẻ không nhận lỗi của mình và xin sự tha thứ?

 
IV. Một kết luận.

 
Như thế, hãy hỏi xem, những kẻ tôn thờ chủ nghĩa vô gia đình, vô tổ quốc, vô tôn giáo mà còn biết đến chữ Sử của đất nước mình hay sao?

Hẳn nhiên cái thẻ đảng của họ đeo và lời giáo huấn của Hồ Chí Minh họ vốn mang trong lòng đã là câu trả lời. Những kẻ Vô Gia Đình, Vô Tổ Quốc, Vô Tôn Giáo thì lấy chữ Minh, chữ Thiện, chữ Hảo, chữ Trí, chữ Nghĩa, chữ Tín… ở đâu ra mà viết mà sống? Theo đó, cái mà họ gọi là bộ sử với hàng chục ngàn chương kia, tự nó đã là vô nghĩa. Nó chỉ có thể là sử của những kẻ theo cộng sản, theo Tàu viết ra để lừa bịp những thế hệ ngày mai mà thôi. Nó tuyệt đối không có giá trị về sử học cho người Việt Nam. Lý do, những kẻ vô tổ quốc mà đi Viết sử về tổ quốc thì nó buồn cười quá. Đã thế, những kẻ dám đấu tố cả cha mẹ và tổ quốc mình thì có điều gian dối nào mà chúng không dám làm, không dám viết? Bạn cần một chứng minh cho điều tôi vừa viết ư? Đây, xin mời bạn duyệt định:

Nguyễn Khải, tên thật là Nguyễn Mạnh Khải. Nhà văn, Đại tá quân đội nhân dân/VC, ĐB quốc hội VC, Phó TTK Hội nhà văn VN/ xhcn. Khải suốt đời làm tôi mọi cho Việt cộng. Mãi đến lúc gần chết mới dám liều một lần để nói lên sự thật của cuộc đời và cũng là của chính mình là: "Người cộng sản nói dối lem lém, nói dối lì lợm, nói dối không hề biết xấu hổ và không hề run sợ. Người dân vì muốn sống còn cũng đành phải dối trá theo". (Đi tìm cái tôi đã mất).

Trần quốc Thuận, phó chủ tịch Quốc hội Việt cộng: “Chúng ta hiện sống trong một xã hội mà chúng ta phải nói dối với nhau để mà sống. Nói dối hằng ngày trở thành thói quen, rồi thói quen đó lặp lại nhiều lần thành đạo đức (XHCN) mà cái đạo đức đó là rất mất đạo đức”.

Nguyễn Văn Trấn - Chính ủy Bộ tư lệnh khu 9, giảng viên trường Nguyễn Ái Quốc. Một tên CS thuộc diện hung thần (Y hình như có can dự vào cái chết của Nguyễn An Ninh?) một đời theo Việt cộng gây ra nhiều tội ác với nhân dân. Cuối cùng, bỏ CS chạy lấy thân. Y viết: "Tội ác của chế độ CS này, từ 40 năm nay, thật nói không hết". (Viết cho Mẹ và Quốc hội trang 345, Nxb Văn Nghệ, 1995).

Trước khi vào kết, tôi có một thắc mắc, không biết trong những quyến sách gọi là sử của VC có nói đến công lao của đảng và nhà nước Việt cộng trong Chương Dân Số đã bán gái Việt đi khắp Năm châu không? Ai cũng biết, đây là chuyện vào thời Việt Nam Cộng Hòa không hề có. Nhưng sau khi Việt cộng vào nam thì nó nở rộ như… đạn trên đầu súng Ak. Hàng trăm nghìn người con gái Việt Nam là con cháu của Trưng, Triệu, thừa khả năng gánh vác trọng trách với non sông, được bác đảng môi giới đưa đi, hay bán ra ngoại quốc làm đĩ để bác đảng lấy Dollar. Chuyện này phải được kể là một chiến tích lẫy lừng trong sách sử Việt cộng, vì qua hơn 4000 năm văn hiến, chưa thời đại nào lại rực rỡ trổ bông như thế. Chưa bao giờ người con gái Việt Nam phải bôn ba xa nhà và được nhà nước tiếp tay, đẩy, đưa đi làm đĩ khắp năm châu để nuôi đảng như thế. Ấy là chưa kể tới những trường hợp “khách Tàu, khách Hàn… bỏ ra mấy ngàn Dollars để tha hồ xem gái cởi truồng, rồi chọn, trả giá và mua đứt gái Việt Nam về làm vợ cho chúng. Dĩ nhiên với giá cả khác nhau là còn trinh hay không”. (viết theo tường thuật mới được trình chiếu trên đài truyền hình Pháp Quốc).

Ai cũng biết, Lịch sử là bước đi của giống nòi, là trí nhớ của dân tộc, là hồn thiêng của đất nước. Ở đó là sự sống, sự chết, có chiến tích, có thắng có bại, tất cả tạo nên cuộc sống của hôm qua, hôm nay và ngày mai. Ở đó, Lịch sử là một ghi chép chân truyền. Khởi nguồn từ lương tri, và ý thức. Đó không phải câu chuyện vẽ vời để làm vui lòng kẻ trả tiền. Người viết không ăn lương của bạo chúa, không sợ cường quyền, đó là dòng chính sử. Phần những kẻ cầm trong tay con dao mã tấu và tấm thẻ đảng mà viết sử thì nó đã được thưởng rồi, nên Nó sẽ bị vất vào xọt rác khi tập thể ấy không còn thế lực ở nơi đây cũng chẳng có gì lạ.

09/03/2018

304Đen – Llttm - DLB

 

No comments: