Khi em
mười bảy
Em là cô tú năm mười bảy
Ướm chiếc sừng trâu để thử lòng
Thầm chấp tay em mười ngón dại
Ai ngờ em bẻ dễ như không.
Ai ngờ dợn tóc lay trên má
Mà rối lòng anh suốt buổi chiều
Đà Lạt má hồng môi thắm quá
Tiếng cười trong vắt mắt trong veo
Hớn hở bên anh chiều chủ nhật
Ngày vui nên phố cũng đông người
Bước trong lành lạnh màn sương nhạt
Vân níu tay anh nhoẽn miệng cười.
Chưa biết làm duyên chưa biết lẫy
Như con chim hót sớm mai hồng
Lòng em mới quá như trang giấy
Anh chép bài thơ có được không?
Em vẫn hồn nhiên và nhí nhảnh
Nào hay giờ phút cứ vơi dần
Sài Gòn chẳng mấy ngày se lạnh
Anh sẽ se lòng nhớ Ngọc Vân!
Thiếu Khanh
Dalat, 1965
(Nghìn Xưa Để Lại)
GHI CHÚ: Sáng nay ngồi sau xe máy Phạm Văn Hạng chạy trên đường Phan Đình Phùng Dalat, mình nhớ “cô bé” ngày xưa trên con đường này hơn 50 năm trước, trong 2 bài thơ: “Ngọc Vân” và “Khi em mười bảy”. Đọc cho Hạng nghe vài đoạn “Khi em 17” nhưng không nhớ nhà nàng ở chỗ nào nữa. (Facebook, 20.01.2018)
Em là cô tú năm mười bảy
Ướm chiếc sừng trâu để thử lòng
Thầm chấp tay em mười ngón dại
Ai ngờ em bẻ dễ như không.
Ai ngờ dợn tóc lay trên má
Mà rối lòng anh suốt buổi chiều
Đà Lạt má hồng môi thắm quá
Tiếng cười trong vắt mắt trong veo
Hớn hở bên anh chiều chủ nhật
Ngày vui nên phố cũng đông người
Bước trong lành lạnh màn sương nhạt
Vân níu tay anh nhoẽn miệng cười.
Chưa biết làm duyên chưa biết lẫy
Như con chim hót sớm mai hồng
Lòng em mới quá như trang giấy
Anh chép bài thơ có được không?
Em vẫn hồn nhiên và nhí nhảnh
Nào hay giờ phút cứ vơi dần
Sài Gòn chẳng mấy ngày se lạnh
Anh sẽ se lòng nhớ Ngọc Vân!
Thiếu Khanh
Dalat, 1965
(Nghìn Xưa Để Lại)
GHI CHÚ: Sáng nay ngồi sau xe máy Phạm Văn Hạng chạy trên đường Phan Đình Phùng Dalat, mình nhớ “cô bé” ngày xưa trên con đường này hơn 50 năm trước, trong 2 bài thơ: “Ngọc Vân” và “Khi em mười bảy”. Đọc cho Hạng nghe vài đoạn “Khi em 17” nhưng không nhớ nhà nàng ở chỗ nào nữa. (Facebook, 20.01.2018)
304Đen –
Llttm - OVV
No comments:
Post a Comment