Thu Khúc
Lũ bướm chiều hôm bay qua thềm cửa
đợi trăng về phá cỗ trung thu áo em nhiều màu như đèn kéo quân không kéo được niềm vui chỉ toàn nỗi nhớ bâng khuâng tháng bảy gọi mưa về
Lịch năm nhuần trung thu già thêm một tháng
thu có dài kỷ niệm dài cho hết mùa trăng dẫu thu Sài Gòn không lá vàng thao thức nhớ mong lá xanh cứ rủ nhau xuống phố hàng me ướt mưa đêm chau mày nhẹ thở lời tình thánh thót bước chân đi
Lời mưa hay lời em
chào hạnh phúc của mùa thu cũ bàn tay lạnh thèm bàn tay ấp ủ anh có về cho giấc ngủ xôn xao thu Sài Gòn không có lá vàng đâu mây xám giăng giăng mây buồn mây biết nói lá xanh vẫy như ngón tay em gọi cổng nhà ai hé mở đợi trăng về
Cổng nhà ai mùi nguyệt quế nở khuya
bay vào hồn em để ngỏ hoa có dựng nên trường thành cổ quét mùa thu lá mục ủ mối tình xa xưa?
Sài Gòn bây giờ anh đã quên chưa
lá xanh vẫn rủ nhau xuống phố trăng chưa mọc nên trăng chưa hề vỡ như hồn em sáng rỡ một thu nào ôi thu Sài Gòn không có lá vàng đâu mưa tháng bảy kéo dài sang tháng tám lũ bướm chiều nhởn nhơ lãng mạn đợi trăng về…
Em vẫn chờ anh!…
Anh thân yêu bây giờ Sài Gòn thu, cơn bão rớt chạy ngang thành phố đẹp. Bão trong mắt nên mở thành màu tím, bão là mưa nên mắt ướt đợi chờ. Thu Sài Gòn vẫn là thu rất mưa. những hạnh phúc như giòng mưa đổ xuống, những hạnh phúc của một đời gỗ mục, mọc thành cây nấm ngọt giữa trời, như em bao giờ cũng chỉ có anh thôi…
Những chấp nhận đắng cay và thua thiệt , những rạn nứt và trăm điều bi thiết, chảy thành sông thành biển cuốn trôi rừng. Hạnh phúc bỗng là con cá quẫy, theo sóng về vượt chín tầng không. Hạnh phúc như cánh chuồn quả mỏng, ngẩn ngơ bay chờ bão thổi về. Em cuối cùng gói đời cất vội, sợ mai này hồn ngập rêu rong…
Anh thân yêu ngày ấy còn không? Cơn lốc xoáy tròn như bông vụ. Em chẳng phải em mùa thu cũ, mỗi năm mỗi nhìn lại đời mình, thấy bỗng trẻ bỗng già bất chợt, chút nồng nàn bỗng chút thờ ơ. Anh ở đâu tình yêu rực lửa, thành tro than đốt cháy buổi đầu. Thu Sài Gòn vẫn là thu bão, chuyển đến đời những biển nhớ lao đao…
Vẫn biết đời hạnh phúc chẳng bao nhiêu. Cái thoáng chốc của một thời tuổi trẻ, cái dè dặt của tuổi già rớm lệ, cái mênh mông hiện tại êm đềm. Em bao giờ cũng vẫn là em – là ngọn nến chẳng bao giờ tắt – thứ ánh sáng điềm nhiên hiu hắt – điềm nhiên đi thốc giữa tim người. Anh có lúc thấy mình buốt lạnh, tìm đâu ra ngọn lửa mồ côi?…
Sài Gòn thu về anh thân yêu ơi. Con mắt bão nhìn qua cửa chớp, con mắt nháy tình yêu choáng ngợp, uốn cong em trong hạn hẹp đời thường. Em vo tròn tất cả những nụ hôn, vắt kiệt hết nỗi buồn gởi bão. Bão yên lặng nhận món quà ảo não, còn cho em hưởng chút trăng tàn. Trăng yên lặng soi hồn em xám ngắt, trăng soi hoài mà chẳng thấy anh đâu…
Trăng soi đến bao giờ tìm được đời nhau, và bão rớt lạnh run ngoài thềm cửa. Vai kề vai sẽ cháy bùng ngọn lửa, thu sáng trưng con mắt có anh rồi, thu hồng hoà từng giọt mật lứa đôi, mặc cá quẫy chuồn bay và nến sáng. Mưa cứ rơi đều đều và nhẹ hạt, Sài Gòn thu còn lại có hai người. Sài Gòn thu về anh thân yêu ơi!…
Phạm thị Ngọc Liên
No comments:
Post a Comment