Nơi Hạnh Phúc Bắt Đầu- Chương Mười Tám
Chương Mười Tám
Tới
đầu đường Hậu Giang, chú ba Hảo ghé qua nhà người quen, gần trường trung học
Đồng Nai, Luân và Hồng chạy ra chợ Thái Bình tìm Hiếu, phụ nó chút đỉnh. Vừa
tới nơi, Luân hơi ngạc nhiên, thấy Liên đang chờ. Luân ngồi xuống bên cạnh,
Hồng chào Liên rồi bỏ vào bàn trong kêu cà phê. Liên lo lắng ra mặt nhìn
Luân
-
Anh Luân nhớ Ly, con nhỏ con của bà dì Liên không ?
Luân
gật đầu, Liên nói tiếp :
-
Nó nghe lời mấy ông, mấy bà trong trường sao đó, tình nguyện đi thanh niên xung
phong, lao động kinh nghiệm một năm, trở về sẽ được kết nạp Đoàn Đảng gì đó,
mới hy vọng có tương lai, vì lý lịch gốc con cái nhà lính ngụy...Ly là con bé
mà Luân hay chọc mắc cở hoài, mỗi khi theo Liên và Khánh Tường cùng đi chơi,
trước năm 75, khi bọn họ sắp hết năm thứ hai sư phạm. Luân nóng lòng ngắt lời
Liên :
-
Chuyện gì xảy ra ?
Liên
có vẻ ngập ngừng :
-
Nó đang ở trong tổng đoàn của chị Hiên đó, bị thằng đoàn trưởng, dân tập kết,
làm khó dễ đòi chuyển con nhỏ lên khu kinh tế mới Bù Gia Mập. Nó về khóc bù lu
bù loa với bà dì, làm gia đình Liên điên đầu theo. Liên ngừng ngang đó nhìn
Luân.
Hiểu
ý Liên, Luân cười thoải mái :
-
Bây giờ muốn anh nói giùm một tiếng chớ gì ?
Liên
ấp úng :
-
Liên có hỏi ý chị Hương, Liên ngại quá khi phải làm anh khó xử, nhưng Liên hết
cách rồi, nhờ anh nói giùm chị Hiên, để Ly được ở lại gần nhà.
Liên
làm Luân khó xử thật, nhưng cái khó xử của Luân, so có thấm vào đâu với những
tình cảm chân thành, gói ghém cho nhau mà Liên cũng như chị Hương và nhiều
người quen khác nữa, đã giúp anh can đảm sống. Luân đồng ý không đắn đo, hẹn
đến tìm Hiên.
Sáng thứ bảy, Liên lấy xe honda đón Luân
đến nhà Hiên trên đường Phan Kế Bính, anh bộ đội gát trước cửa cho biết Hiên
không có nhà. Nghe tiếng lào xào, anh Tuân, chồng Hiên bước ra, chào Luân nói,
Hiên đã đi kiểm tra trên khu Lê Minh Xuân lúc sáng sớm. Luân tấp xe vào lề
đường viện Hoá Đạo, mua thêm xăng, quyết định đi Lê Minh Xuân, vì đường lên đó
không xa.
Luân
phải ngừng xe vài lần, hỏi thăm hai ba căn nhà trên đường mới tìm ra được doanh
trại của đoàn thanh niên xung phong Lê Minh Xuân, nằm bên kia đầu cầu xi măng
mới xây. Anh đoàn viên trẻ gát văn phòng vào trong không lâu, Hiên đẩy cửa bước
ra, gật đầu chào Liên, Luân bỏ Liên ngồi đó, đi cạnh Hiên dọc theo con đường xi
măng trước dãy nhà. Nắng buổi sáng lên ngập cả sân, phảng phất mùi bùn từ mấy
con kinh ngang dọc mới đào khó ngửi. Đi cạnh Hiên, cả hai đều im lặng, một lúc
lâu Luân mới mở đầu câu chuyện.
Luân
nhìn Hiên chầm chậm :
-
Anh đến nhờ Hiên giúp giùm cho một người quen, việc này có lẽ không khó lắm,
anh không biết là nói ở đây có tiện cho Hiên không ?
Hiên
dừng lại chờ Luân cười thật tươi :
-
Ngày xưa, Hiên đã hứa cho anh cả cuộc đời, Hiên không do dự, thì bây giờ giúp
anh một việc nhỏ, dù cho đó là việc gì, Hiên không hứa được với anh sao ?
Đôi
ba anh chị đoàn viên đi ngang, đưa tay chào Hiên theo kiểu quân đội, Hiên e
thẹn nhìn Luân, đáp lễ họ. Luân chưa kịp tiếp lời, Hiên nói nhỏ trên đường quay
lại văn phòng, mặc dù không có ai quanh đây :
-
Chiều mai, Hiên ở nhà chờ anh, nếu được nhờ anh mời cả chị Hương, chị Liên,
mình đi ăn cơm chiều một bữa cho vui,
rồi cho Hiên biết muốn Hiên giúp chuyện gì luôn.
Đến
cửa, Hiên chào Liên lần nữa, rồi nhắc Luân :
-
Anh Luân nhớ đến, Hiên chờ.
Luân
và Liên đẩy xe honda ra cổng, Hiên đứng nhìn theo chưa chịu vào văn phòng. Hình
như cơn sóng ngậm ngùi xưa, đang xô giạt mấy viên đá cuội đời, sát lại nhau bất
chợt trong lòng Luân đâu đây.
Chiều
chủ nhật, Luân, chị Hương và Liên tới nhà Hiên, như đã hẹn. Hiên lăng xăng mừng
rỡ đón, chồng Hiên ra Hà Nội họp từ trưa hôm qua, nhà không còn ai, anh bộ đội
được phép nghỉ gát vài ngày. Liên e ngại đứng ngoài, chờ chị Hương đi vòng
quanh sân, cỏ xanh và nhiều hoa băng-xê tím. Hiên cũng nhìn theo, chị Hương
buột miệng :
-
Nhà Hiên đẹp quá !
Hiên
khẻ lắc đầu :
-
Nhà của người ta, chớ đâu phải của mình chị Hương !
Chị Hương có lẽ lỡ lời nên cười xòa, không
nói thêm gì. Ba người vào phòng khách ngồi chờ, tấm hình Hồ Chí Minh mặt mày
rạng rỡ treo trên cao, chính giữa tường làm lòng Luân đau nhói. Hiên vội vã
khóa cửa, bốn người kéo nhau đến một quán cơm bình dân trên đường Đinh Công
Tráng. Hiên ăn uống nói cười vui vẻ với chị Hương và Liên, tưởng chừng như lâu
lắm rồi, chưa có được lần nào. Luân cố làm vui theo, Hiên tiếc nuối nhắc lại
chuyện xưa một lúc, Liên nóng lòng đưa mắt, nhìn lén Luân nói thầm. Gần xong
bữa cơm, Luân bắt đầu bàn với Hiên việc của Ly, rắc rối mà cô nàng đang gặp.
Hiên chăm chú nghe, rồi nhìn Luân ngọt ngào hỏi
- Anh muốn Hiên làm gì cho cô Ly đây, ở lại đoàn thì đâu có gì khó...
hay là !
Hiên
ngừng một chút, không đợi Hiên tiếp lời, Luân nói liền theo :
-
Anh nghĩ, tùy Hiên lo giùm, Ly ở lại đoàn, gần nhà là tốt lắm rồi.
Hiên
đứng dậy giành trả tiền bữa ăn với chị Hương :
-
Thôi để Hiên tính lại xem cách nào tốt nhất, Hiên sẽ giải quyết nay mai, không
để anh chờ đâu.
Liên
buột miệng :
-
Cám ơn chị Hiên nhiều.
Đêm xuống, đường phố bắt đầu đông người lại
qua, Sài gòn vắng mưa mấy ngày nay, oi ả trong cái nắng đầu mùa hạ. Luân đưa
Hiên về, Liên chở chị Hương rẽ ở đầu Lê văn Duyệt. Đến nhà, Hiên nhìn Luân ngập
ngừng, buồn thiu không nói, Luân đành ở nán lại, dù gì chăng nữa, mình vẫn còn
vương vấn đâu đây chút nghĩa chút tình. Hiên lúng túng thu mình trên cái ghế
xa-lông bọc da, đối diện Luân trong phòng khách, ngó ra đường, ngậm ngùi như
lần gặp Luân trong quán lá trên khu Xuân Thới Thượng. Hiên kể chuyện đời mình,
cái cuộc sống buông xuôi tưởng một đời lặng yên không ngờ vụt bừng lên như cơn
bão lốc, từ ngày gặp lại Luân. Hiên cho Luân xem tấm hình chụp chung, có Hân,
có anh Hùng, Toàn, Tài trong bữa tiệc tất niên năm đệ nhất, trước cổng trường,
giờ đã phai màu mà Hiên cố giữ như là một báu vật đời, đếm ngày tháng đi qua
trong hy vọng. Luân nghe cũng chạnh lòng, Hiên buồn buồn :
-
Không hiểu ngày xưa, chưa biết gì, tại sao Hiên thích bài Hai sắc hoa Ti-gôn của TTKH.
-
Thơ là thơ, đời là đời, anh nghĩ Hiên cứ coi như định mạng an bày, có đớn đau,
có thương tiếc cũng đã muộn màng rồi, thôi thì hãy vui, quên đi mà sống.
-
Hiên xin đọc lại đoạn thơ, đời Hiên bây giờ gói trọn theo từng chữ một Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời, ái ân
lạnh nhạt của chồng tôi, mà từng thu chết từng thu chết, vẫn dấu trong tim một
bóng người. Hiên vừa
đọc vừa ấm ức khóc.
Luân
yếu lòng, cầm lấy tay Hiên vỗ về an ủi, Hiên ôm chầm lấy Luân tức tưởi gọi tên
:
-
Hiên làm sao đây, Hiên phải làm sao đây, anh Luân ơi ?
Luân
vuốt đôi sợi tóc ướt mềm nước mắt, buông dài trên mặt Hiên, lặng câm, nghe môi
mình chợt mặn, hình như anh đã khóc. Kể cho Hiên nghe những nhọc nhằn của đời
mình để thấy không ai buồn hơn ai, từ cái thất vọng tột cùng khi không thấy
tên, trên bảng kết quả tú tài hai, cái câm nín bỏ đi như trốn chạy khỏi Tây
Ninh, cái lăn lóc nuôi thân với hai bàn tay trắng đến cái chán chường trên
đường di tản về nam, cái rã rời đạp xe xích lô dưới mưa tơi tả. Nỗi vui hớn hở
của Hiên, khi nghe thầy Ngôn gọi tên Luân, lên lãnh phần thưởng lớp nhất trường
làng, không khác gì niềm vui khó tả của Luân, khi anh Hưng báo tin Hiên được
thả, sau mấy ngày bị giam tại Tổng Nha Cảnh Sát Đô Thành. Luân cố quên Hiên,
sau ngày Hiên bỏ đi, nhưng vẫn cầu mong nơi mà Hiên ở còn một chút mặt trời.
Hiên lấy khăn lau nước mắt, gượng cười. Luân đứng lên nhìn mông lung ra đường,
đêm ngoài kia vắng ngắt, tiếng chuông nửa đêm của nhà thờ Đức Bà tan tác trong
gió lạnh. Luân hôn vội lên tóc Hiên ra về, một lần và một lần thôi, bóng Hiên
chìm sâu trong mắt Luân như bóng chim khuất dần trên đỉnh cao, ngàn trùng xa
cách.
Thuyên Huy
(Còn
tiếp)
No comments:
Post a Comment