Hai đứa trẻ
An và Liên đã buồn ngủ ríu cả
mắt. Tuy vậy hai chị em vẫn gượng để thức khuya chút nữa, trước khi vào
hàng đóng cửa đi ngủ. Mẹ vẫn dặn phải thức đến khi tàu xuống - đường sắt đi
ngang qua ngay trước mặt phố - để bán hàng, may ra còn có một vài người mua.
Nhưng cũng như mọi đêm, Liên không trông mong còn ai đến mua nữa. Với lại, đêm
họ chỉ mua cho bao diêm hay gói thuốc là cùng. Liên và em cố thức là vì cớ
khác, vì muốn được nhìn chuyến tàu, đó là hoạt động cuối cùng của đêm khuya.
An đã nằm xuống gối đầu lên đùi chị, my mắt sắp sửa rơi xuống còn dặn
với:
- Tàu đến chị đánh thức em dậy nhé.
- Ừ, em cứ ngủ đi.
Liên khẽ quạt cho An, vuốt lại mái tóc tơ. Đầu em bé nặng dần trên người
Liên, chị ngồi yên không động đậy. Qua kẽ lá của cành bàng, ngàn sao vẫn
lấp lánh; một con đom đóm bám vào dưới mặt lá, vùng sáng nhỏ xanh nhấp nháy rồi
hoa bàng rụng xuống vai Liên khe khẽ thỉnh thoảng từng loạt một. Tâm hồn Liên
yên tĩnh hẳn, có những cảm giác mơ hồ không hiểu.
Trống cầm canh ở huyện đánh tung lên một tiếng ngắn khô khan, không vang
động ra xa, rồi chìm ngay vào bóng tối. Người vắng mãi, trên hàng ghế chị Tý
mới có hai, ba bác phu ngồi uống nước và hút thuốc lào. Nhưng một lát từ phố
huyện đi ra, hai ba người cầm đèn lồng lung lay các bóng dài: mấy người làm
công ở hiệu khách đi đón bà chủ ở tỉnh về. Bác Siêu nghển cổ nhìn ra phía ga,
lên tiếng:
- Đèn ghi đã ra kia rồi.
Liên cũng trông thấy ngọn lửa xanh biếc, sát mặt đất như ma trơi. Rồi
tiếng còi xe lửa ở đâu vang lại, trong đêm khuya kéo dài ra theo ngọn gió xa
xôi. Liên đánh thức em:
- Dậy đi, An. Tàu đến rồi.
An nhỏm dậy, lấy tay dụi mắt cho tỉnh hẳn, hai chị em nghe thấy tiếng
dồn dập, tiếng xe rít mạnh vào ghi. Một làn khói bừng sáng trắng lên đằng xa,
tiếp đến tiếng hành khách ồn ào khe khẽ. Mấy năm nay buôn bán kém nên người lên
xuống ít, có khi hai chị em đợi chờ chẳng thấy ai. Trước kia, ở sân ga có mấy
hàng cơm mở đón khách, đèn sáng cho đến nửa đêm. Nhưng bây giờ họ đóng cửa cả
rồi, cũng im lặng tối đen như ngoài phố.
Hai chị em chờ không lâu. Tiếng còi đã rít lên, và tàu rầm rộ đi tới.
Liên dắt em đứng dậy để nhìn đoàn xe vụt qua, các toa đèn sáng trưng, chiếu ánh
cả xuống đường. Liên chỉ thoáng trông thấy những toa hạng trên sang trọng lố
nhố những người, đồng và kền lấp lánh, và các cửa kính sáng. Rồi chiếc tàu đi
vào đêm tối, để lại những đốm than nhỏ bay tung trên đường sắt. Hai chị em còn
nhìn theo cái chấm nhỏ của chiếc đèn xanh treo trên toa sau cùng, xa xa mãi rồi
khuất sau rặng tre…
Thạch Lam
No comments:
Post a Comment