1. Nỗi Buồn Viễn Khách
Viễn khách nhìn trăng tỏa ánh mờ
Nao lòng thương tiếc cõi trời thơ.
Mênh mông nỗi nhớ hồn lưu lạc
Khoắc khoải niềm đau dạ thẩn thờ
Nặng bước lang thang đời lữ thứ
Chồn chân hoang vắng kiếp bơ vơ.
Quê hương đâu nhỉ?- xa biền biệt!
Nhớ mãi sông quê nước lặng lờ!
2. Chiều Viễn Xứ
Ngõ vắng chiều hôm vẳng tiếng buồn
Đường về quạnh khuất phủ mờ sương.
Viền trăng viễn xứ sầu cô lẻ
Ngọn gió tha phương khóc lỡ đường.
Xứ cũ nghìn trùng xa cách mãi
Quê xưa vạn dặm biệt mù luôn
Chiều buông khói tỏa mờ sông núi
Khoắc khoải lòng đau mấy đoạn truong
3. Thương Nhớ
Đêm khuya thao thức buổi sum vầy.
Cô đơn khoắc khoải niềm xa vắng
Lặng lẽ âm thầm nỗi đắng cay.
Lối nhỏ đường xưa mơ tái ngộ
Sông dài bến cũ đợi trùng lai
Vì chưng cố quốc còn thăm thẳm
Thương nhớ…thôi đành dõi bóng mây
Xa xa văng vẳng tiếng chuông buồn
Tăm tối khắp trời, cỏ ngậm sương.
Gió bốc bụi mờ bay vạn nẻo,
Mưa rơi lá úa phủ trăm đường.
Lòng dân bất mãn kêu oan mãi,
Thế nước suy tàn xảy nạn luôn.
Mẹ Việt giúp con trong trạng thái
Bầm gan, tím ruột, cháy can trường !
Bỗng dưng cơ hội đẹp như thơ,
Chịu ân kính đệ người nhân đạo,
Tạ lễ dâng lên đấng phụng thờ.
Lối xóm quê hương, tình thắm thiết,
Láng giềng đất khách, bạn vu vơ.
Đỡ đầu ngỏ ý mời ăn sáng,
Không hiểu, cười thôi, tưởng muốn lờ...
No comments:
Post a Comment