Thế Rồi Một Buổi Chiều
II
Trời đã xâm xẩm tối. Gió lạnh nổi lên
vù vù lọt qua khe dại. Lấm tấm có vài hạt mưa. Dũng biết là đã đến lúc từ biệt
hai nhà sư: tuy ra ngoài chưa chắc thoát khỏi những nơi canh phòng, nhưng Dũng
biết rằng không thể nào đêm hôm ở lại trong chùa, chỉ có một mình mình với hai
sư nữ. Sư bà chắc cũng nghĩ vậy, nên khi Dũng tạ ơn xin đi, không giữ lại,
thương hại bảo Dũng:
- Thầy cầm vài phẩm oản để đêm có đói
thì ăn.
Sư cô vội can:
- Bạch sư bà,... ông ấy chả dám nhận.
Của nhà chùa không nên để ông ấy mang theo mình. Thôi, để con đưa ông ấy ra
cổng.
Trời đã tối, lúc ra không dám đem đèn
mà Dũng lại không quen đường, nên phải lần từng bước, theo bóng sư cô.
Khi thoang thoảng ngửi có hương hoa
hồng, chàng mới biết là đã ra gần đến cổng chùa. Gió lạnh thổi mạnh hơn, mưa đã
bắt đầu rơi nặng hạt. Dũng rùng mình: nửa vì lạnh, nửa vì nghĩ đến những sự
nguy hiểm đợi chàng trên những con đường làng chàng không thuộc lối, đêm hôm
canh phòng nghiêm ngặt. Hai người cùng đứng dừng lại dưới mái cổng. Sư cô hình
như trù trừ chưa muốn mở then cửa, quay lại phía Dũng. Trong bóng tối mờ mờ,
Dũng đoán thấy hai con mắt nhà sư đương nhìn chàng. Một lát sau, sư cô nói rất
khẽ:
- Này ông...
- Sư cô dạy?
- Tôi ngại cho ông lắm. Đêm hôm...
- Sư cô không ngại, tôi đi được, tôi
đã quen đi đêm, đã quen lạnh rồi.
- Thưa ông, tôi không ngại gì đêm
lạnh nhưng tôi sợ...
Sư cô ngừng một lúc rồi nói tiếp: -
Tôi sợ... ông không thoát được.
Dũng chép miệng:
- Đành liều vậy? Thôi, xin chào sư cô
ở lại. Thật không biết lấy gì tạ ơn sư cô. Suốt đời tôi, còn sống được ngày
nào, tôi không dám quên...
Sư cô chừng như cũng hiểu thấu sự cảm
động của Dũng:
- Ông tạ ơn giời, Phật. Còn đi... thì
bây giờ ông chưa đi được. Vâng, ông không thể nào đi được. Ông nghe tôi... Tôi
chắc thế nào ra, họ cũng bắt được ông...
Dũng cứ yên lặng để sư cô nói, chàng
cũng chưa hiểu sư cô định ý ra sao.
- Ông...
- Dạ.
- Ông đi theo tôi.
Ngoan ngoãn như đứa trẻ dễ bảo, Dũng
lẳng lặng theo sư cô.
Hai người qua một cái vườn rộng, đi
vòng ra sau chùa. Dũng chỉ thấy cái bóng trắng lờ mờ của bức tường và nghe
tiếng sột soạt của lá khô dưới gót chân hai người. Sư cô đứng dừng lại sẽ bảo
Dũng:
- Ông cẩn thận, có mấy bục gạch.
Rồi hai người trèo lên mười bực thang
gạch vào một cái buồng nhỏ: Dũng đoán là một cái gác chuông hay gác khánh bỏ
hoang. Sư cô bảo Dũng:
- Ông đứng yên ở đây để tôi về qua
chùa, kẻo sư bà thấy tôi đi lâu người quở.
- Thưa cô... thưa sư cô, sư cô cho
biết...
- Ông cứ ở đây, ông hãy tạm lánh ở
đây một vài hôm. Ông chớ để sư bà tôi biết. Rồi chúng ta sẽ liệu...
Dũng ở lại một mình trong gác tối,
còn lấy làm ngạc nhiên về cử chỉ lạ lùng của cô sư. Trên ngọn mấy cây thông gần
đấy, gió vẫn thổi rì rào, Dũng giơ tay ra ngoài cửa sổ hoa thì thấy mưa chưa
tạnh. Chàng định tâm lại mới biết mình đòi đi ngay đêm nay là dại dột không
biết ngần nào.
Đương suy nghĩ bối rối, Dũng thấy có
bóng lửa lập loè dưới chân thang. Sư cô bước lên, tay cầm một cây đèn con, đặt
ở bực gỗ rồi lại xuống ngay. Một lát sau lại lên, lễ mễ cắp một bó chiếu nặng.
Dũng vội vàng chạy ra đỡ giúp:
- Sư cô tử tế quá.
Sư cô nhìn bó chiếu:
- Đêm nay mưa lạnh lắm. Thế này chưa
chắc đã đủ ấm. Nhưng mà ở chùa chỉ có chiếu thôi.
- Thưa sư cô, xin đủ lắm rồi. Cảm ơn
sư cô...
Dũng cảm động. Dưới ánh đèn, nét mặt
sư cô nhiễm một vẻ đẹp thần tiên: hai con mắt từ bi dịu dàng nhìn Dũng thương
hại, như an ủi chàng.
- Ông có khát không?
Sư cô bước xuống thang còn quay lại
đưa cho Dũng một bao diêm:
- Thôi, ông đi nghỉ ngay kẻo mệt.
- Ông nên tắt đèn đi, nhỡ có người
trông thấy.
Dũng cầm đèn chiếu xuống cầu thang.
Sư cô vội can:
- Thôi, ông nên tắt đèn ngay đi thì
hơn. Tối tôi đi cũng được.
Nhất Linh
(còn tiếp phần 3)
No comments:
Post a Comment