ĐỜI NGƯỜI VỚI NHỮNG GIAI ĐOẠN
"HỒI"...
Tôi sắp bước sang tuổi bảy mươi
mốt nên thường nghĩ suy về đời người, thân phận con người mà chủ yếu là bản
thân mình và bạn hữu. Khi có người gọi mình bằng bố hay ông là mình biết mình
đã già. Biểu hiện dễ thấy nhất của tuổi già là sức khỏe giảm sút. Tất cả hệ
thống tuần hoàn, tiêu hóa, bài tiết... đều “có vấn đề”. Ngoài chuyện tóc bạc
răng long lại còn đau xương nhức khớp, ôi thôi lắm cái khổ. Đa phần đến tuổi
nầy không ai còn ham muốn gì ngoại trừ sức khỏe tốt, không bệnh tật và rà soát
lại quảng đời đã trải qua.
Tôi có mấy người bạn vong niên
vì ở gần nhau nên thỉnh thoảng gặp nhau để vui vài cốc bia rượu. Đề tài rất
phong phú từ sức khỏe đến thể thao hay những câu nói độc đáo của những chính
khách... Nói chung là tốt vì xả được stress (mua vui cũng được một vài trống
canh mà) và yên tâm là bạn mình vẫn còn OK, còn uống bia được và...còn nói tếu
táo với nhau. Bài học của bọn già cả quê mùa chúng tôi là lạc quan và bình tĩnh
mà sống. Ông bạn tôi hơn tôi mười tuổi bị tai biến hai lần rồi mà vẫn còn uống
bia. Ông bảo: “Mình đã đầu tư vào bia rượu sáu bảy chục năm rồi giờ bỏ cũng
uổng”.
Về đề tài xem xét lại cuộc đời của
mỗi con người bọn tôi có đúc kết là cuộc đời mỗi người có tám giai đoạn nhưng
để cho có vẻ tiếu ngạo giang hồ bọn tôi gọi là tám hồi.
Mà nói cho cùng thì mỗi người
cũng giống như những kiếm sĩ, những danh thủ; sau khi luyện công xong thì xuống
núi vào đời hành hiệp. Mỗi người một tuyệt kỹ, một trường phái không ai giống
ai và có một điểm giống nhau là ai cũng cho rằng mình là số một.
Hồi nhỏ là thời gian từ khi mới
sinh ra đến khi tốt nghiệp. Hồi nầy chúng ta chịu sự quản lý và sanh sát của
gia đình, cha mẹ và thầy cô giáo. Nhìn chung thì hồi nầy tương đối êm đềm và ít
biến động vì không có trách nhiệm với ai cả; mỗi mỗi chỉ là cho bản thân mình.
Nói chung là học sao cho tương đối khá là được chỉ hơi vất vả là vào những năm
cuối trung học và đại học. Nếu thi rớt thì phải nhập ngũ. Hồi một chấm dứt với
một mảnh bằng đại học, một nghề nghiệp hoặc một binh nghiệp.
Hồi hai nầy kéo dài khoảng hơn
ba mươi năm bắt đầu vào những năm cuối của hồi một. Sở dĩ gọi là hồi hộp vì
toàn là những biến cố, biến động làm cho chúng ta xao xuyến, lo âu, lo sợ... và
phải luôn suy nghĩ, khổ sở tìm các giải pháp... Nói chung là luôn hồi hộp.
Cái hồi hộp đầu tiên là giây
phút “hồn lỡ sa vào đôi mắt em, chiều nao xỏa tóc ngồi bên rèm” để rồi tiếp
theo là “chiều một mình qua phố, âm thầm nhớ nhớ tên em...”. Rồi những trang
thư trên giấy học trò được viết nhưng không gửi, những buổi tan học lẻo đẽo
theo sau, rồi những chiều những đêm tan trường về chung lối mà lại chọn lộ
trình xa nhất để kéo dài giây phút bên nhau. Ôi cái thuở ban đầu lưu luyến ấy
nó rất dễ thương nhưng đầy hồi hộp.
Nhưng rồi một nỗi lo lớn hơn
xuất hiện: hai kỳ thi tú tài một và hai. Thời của chúng tôi hết năm lớp 11 (đệ
nhị) là phải thi bằng tú tài một; đậu được tú tài một mới lên lớp 12 (đệ nhất),
cuối năm nầy phải thi bằng tú tài hai. Nếu đậu tú tài hai coi như hoàn tất
trung học và lên đại học. Nếu rớt tú tài một hoặc tú tài hai thì phải “xếp bút
nghiên theo nghiệp đao cung”. Bởi vậy nên “rớt tú tài anh đợi ngày đi, đau lòng
anh muốn khóc”; đi đây là nhập ngũ là vào binh nghiệp. Đến đây thì bạn hữu bắt
đầu ly tán.... Hai năm cuối của bậc trung học là đầy áp lực, tất cả phải gác
lại và tập trung vào việc học – kể cả việc yêu đương. Nhưng đó chỉ là lý thuyết
thôi vì làm sao mà ngừng yêu được, rất khó.
Tôi nhớ có người bạn trước ngày thi
mấy tháng anh ta phải xuống tóc (cạo đầu) và từ biệt người yêu để chuyên tâm
vào việc đèn sách. Cuối cùng anh cũng đậu tú tài nhưng người anh yêu thì đã yêu
người khác.
Sau khi vượt qua ải trung học
thì phải thi tiếp vào những đại học chuyên nghiệp. Mỗi lần thi là một lần hồi
hộp. Nếu thi đậu thì bạn sẽ được định hướng nghề nghiệp tương lai; bạn sẽ là
bác sĩ, dược sĩ, kỹ sư. Nhưng nếu rớt thì bạn có thể ghi danh học các đại học
không cần thi tuyển như khoa học, luật... Điều đáng lo đối với một thanh thiếu niên
từ tỉnh nhỏ lên Sài gòn học đại học là làm sao có đủ tiền chi phí cho bốn năm
đại học. Nhưng nhờ trời sinh voi thì phải sinh cỏ nên dù vất vả anh em cũng tốt
nghiệp và sắm bộ vest để lãnh văn bằng chấm dứt bốn năm sống như trong địa
ngục.
Mọi hân hoan của ngày tốt
nghiệp rồi cũng qua mau mà cái kế tiếp là phải giải quyết việc làm. Tốt nghiệp
vào cuối tháng bảy mà hạn hoãn dịch là tháng mười một, nghĩa là đến tháng mười
một thì chuẩn bị nhập ngũ mà nếu không có chỗ nhận đi làm thì mình thành như
con thuyền không bến. Lại thêm một lần khốn khó, được một cái là anh em chúng
tôi rất thương nhau nên họp lại và người nào có khả năng hoãn dịch tiếp thì đợi
chỗ mới hoặc đi làm sau nhường chỗ cho anh em khác cần đi làm trước.
Sau khi đã tu luyện xong môn võ
công của mình mọi người bắt đầu công cuộc hành tẩu giang hồ và vẫn còn ở trong
vòng hồi hộp.
Trong hồi nầy chúng ta bị kéo
vào một vòng xoáy tràn ngập nhiều biến cố như tán gái, cưới vợ, sinh con, làm
việc cật lực để xây dựng tổ ấm, lấy lòng mấy sếp lớn nhỏ mặc dù... rất chán
nản. Bây giờ không biết tại sao mình có thể tồn tại được trong những ngày tháng
dài đến ba bốn mươi năm với nhiều biến cố như vậy. Bây giờ thì hành giả hay
kiếm sĩ hay anh hùng (bạn có thể gọi bằng bất cứ từ nào bạn thích) đã thấm mệt
và chuẩn bị gác kiếm.
Đây là một hồi đặc biệt, ngắn
ngủi mà ông bạn vong niên yêu cầu đưa vào cho đầy đủ. Nó xảy ra trong một thời
gian ngắn một vài năm khi mà ta bị mệt mỏi, chán nản thì tự dưng cảm thấy như
có một luồng sinh lực mới tuôn tràn vào cơ thể làm cho hưng phấn và ta lại lao
vào mọi việc một cách hăng say nhiệt tình. Nhưng rồi những ngày vui nào cũng
qua mau và ta phải đối diện với sự thật là lực bất tòng tâm.
Thế rồi bỗng nhiên ta được cho
phép dừng bước giang hồ trở về với mái nhà nhỏ của riêng mình. Con cái giờ đã
lớn, đã lập gia đình đã đi xa; nhà chỉ còn hai người già nhưng vẫn còn son hoặc
tệ hơn như tôi chỉ một mình. Việc gì làm được thì đã làm rồi, việc chưa làm
được thì không còn sức để làm.
Việc đúng việc sai thì cũng
xong rồi đâu sửa được. Thôi thì an phận mà vui thú chim cá cảnh vậy. Cũng có
người không chịu nổi cảnh trống trải cô độc nên lại vác kiếm quay lại giang hồ,
để thấy mình “hiện hữu”.
Hồi nầy kéo dài bao lâu là do
phúc phận của mỗi người, ai mà biết được ngày sau. Nhìn chung thì hồi nầy tương
đối yên bình vì không phải chiến đấu, không tranh hơn thua với ai nữa. Thế
nhưng đời đâu phải bằng phẳng như nước hồ thu đâu. Không chiến đấu với ngoại
cảnh thì lại phải chiến đấu với bản thân mình.
Phần cơ thể vật chất đã bị lão
hóa nên xuống cấp và nhiều bệnh xuất hiện: đau nhức xương khớp, huyết áp, tiểu
đường, tiêu hóa, bài tiết, gan mật...
Chúng ta lại có những người bạn
mới như y tá, bác sĩ...
Phần tâm thức cũng không bình
yên. Những lo lắng về bệnh tật, muộn phiền, tiếc nuối... Tất cả như một cơn lũ
tràn về.
Trong hồi nầy vì vô sự nên
người ta nghĩ về những ngày qua, quá khứ. Khi họp mặt hay gặp lại bạn cũ ta ưa
nhắc lại những chuyện cũ. Những mùa phượng, những rung động với cô em học chung
trường, những giận hờn, những xót xa... Và từ đây đưa đến một hồi phụ là... hồi
ký.
Từ hồi tưởng hồi ức ta có dịp
nhìn lại toàn bộ cuộc đời chiến đấu của mình, những thành công, những thất bại,
những sai lầm... Rồi chúng ta tự hỏi mình:
Ta đã được sinh ra, đã sống đã
hoạt động qua nhiều hồi và bây giờ ngồi đây chờ đợi hồi kết; vậy thì mục đích
tối hậu và ý nghĩa của đời sống mỗi người là gì? Chẳng lẽ chỉ là học tập, lập
gia đình, làm việc rồi... “nghỉ ngơi”.
Hồi hướng ở đây có nghĩa là
quay đầu nhìn lại mình. Từ nhỏ chúng ta chỉ nhìn ra ngoài, nhìn ngoại cảnh,
nhìn người khác... từ đó có đánh giá đúng sai, đẹp xấu, thiện ác... Tất cả cái
đó, điều đó quyết định hành động chúng ta. Chúng ta bị ràng buộc vào mệnh đề
của Descartes: “Tôi suy tư vậy tôi hiện hữu” và suy tư trên nền của lý luận nhị
nguyên (tốt – xấu, thiện – ác...).
Những câu hỏi trên buộc ta phải
nhìn lại mình và tìm hiểu bản chất của mình, của đời người, của thân phận con
người. Trước chúng ta đã có nhiều vị làm điều đó như: Đức Phật, Chúa Jesus, Lão
Tử, Trang Tử, nhiều thiền sư, triết gia... Lịch sử cho thấy không nhiều người
đặt những câu hỏi kiểu nầy và chịu khó tìm hiểu bản chất của đời người. Việc
nầy tùy thuộc vào duyên nghiệp của mỗi người và không có chuyện đúng sai ở
đây.
“Gió theo lối gió, mây đường mây”.
Trở lại chuyện kiếm hiệp, đến
hồi nầy thì rất gay go cho hành giả trong sự nghiệp chiến đấu với bệnh tật. Và
tôi cũng không dám bàn thêm vì nó cũng sắp đến hồi kết mà ông bạn già của tôi
gọi là hồi kèn. Gọi là bạn cũng không đúng vì ông anh nầy lớn hơn tôi mười tuổi
và đã hai lần tai biến, hai lần hồi sức nhưng anh vẫn lạc quan vẫn vui với bè
bạn. Mỗi khi gặp nhau thấy anh vẫn khỏe vẫn vui, ai có hỏi sức khỏe thế nào anh
bảo: “kệ mẹ nó, thằng nào rồi cũng chết cả, cứ sống vui đi, quan tâm làm gì,
chuyên gì đến sẽ đến lo sao được”.
Hồi nầy được tô điểm bằng nhạc
và hoa. Bạn sẽ được thưởng thức: Lòng mẹ, Như cánh vạc bay, Cát bụi, Đường đời,
Diễm Xưa, Hạ trắng...
Người chuyển bài – HHM - USA
No comments:
Post a Comment