Trời đã chạng vạng tối…
Tư Cầu mới về tới nhà lấy thêm lúa cho vịt ăn.
Nói chuyện bá láp một hồi mà trời sụp tối lúc nào không hay! Đến chừng nghe
thiếm Hai má của anh ta hối, anh ta mới hay:
–Ủa Cầu, mày tính ở đây nói chuyện dần lân
riết rồi không chịu đem lúa vô trổng hả! Bộ mầy không vô gom ba con vịt lại hả?
–Tui có gởi con Phấn nó coi chừng dùm rồi mà!
–Ừ gởi! Để tía mầy về ổng thấy ổng đả cho mầy
một trận rồi mầy kêu trời!
–Thì đi đây nè…
Tư Cầu chẳng nói chẳng rằng gì nữa hết, xốc
thúng lúa lên nách bưng đi. Anh ta ghé qua mái nước múc một gáo uống ừng ực.
Rồi như để trút nổi bực tức, anh ta hắt tẹt nước còn dư vào đám rau om, móc gáo
vào cây đinh nghe một cái cộp, lấy tay quẹt miệng rồi bưng thúng lúa thẳng ra
bờ xẻo trước nhà.
Để thúng lúa xuống xuồng vững vàng rồi Tư Cầu
vừa nhổ cây sào vừa đưa chơn tống xuồng ra và chống sào cho xuồng đi vèo vèo
trên mặt nước.
Mùa nầy nước trong xẻo Rô cũng cạn.
Đôi lúc lườn xuồng, be xuồng cọ rào rào vào
những đám rau muống, những đám lục bình, những nhánh điên điển.
Trời chỉ còn mờ mờ sáng…
Ra giữa khoảng đồng trống, gió thổi mát rượi.
Tư Cầu cũng thấy thơi thới trong lòng chớ không còn bực bội như hồi nãy nữa.
Và như cảm hứng, anh ta vừa chống vừa ca vài
câu vọng cổ, cái bài vọng cổ “văng vẳng tiếng chuông chùa…” mà anh ta nghe ở
cái máy hát của ông Xã Tám. Có mấy cái dĩa hát đi hát lại hòai anh ta nghe riết
rồi cũng thuộc long hết. Thuộc lòng rồi anh ta sang qua bắt chước cho đúng cái
giọng ngân ư… ử… của Năm Nghĩa, cái giọng mà anh ta cho là “mùi bạt mạng”.
Trong buổi chiều tà, giọng của Tư Cầu vang lên
trên đồng vắng. Tiếng ư ử vuốt câu ca của Tư Cầu (theo điệu Năm Nghĩa) đôi lúc
bị khựng ngang mỗi lần anh ta phải chống sài xuống để đẩy xuồng đi tới.
Càng vô sâu trong ruộng đường nước càng hẹp và
trong cảnh nhá nhem những đường nước ấy chỉ còn là những vệt sang sáng ngoằn
ngòeo như những lối đi mòn trên cỏ.
Chống gần tới chòi giữ vịt của Phấn, một cô
gái chăn vịt ở gần đó, Tư Cầu dừng sao lại lấy hơi hú:
–Ì ì… ì ì ì!
Phấn nghe vội chạy ra:
–Sao đợi chừng nầy mới vác mặt ra hả?
–Chừng này chớ chừng nào nữa!
–Nói nghe sướng hông! Gom dùm bầy vịt của anh
mệt thấy mồ!
Tư Cầu cười:
–Nhờ có một chút vậy mà cũng rên!
–Vậy mà còn nói một chút nữa! À hồi nay vịt
của tôi có một con bị lươn rút ngất ngư, tui làm thịt nấu cháo ở trỏng, một
chút anh qua ăn nghen!
–Ừ qua thì qua, nhưng để dìa coi sóc ba con
vịt đã.
–Ta nói ta gom về đủ hết rồi mà!
–Gom thì gom chớ cũng phải dìa coi lại cái đã.
Còn un muổi cho con Sấm nữa chi!
Con Sấm là tên con trâu cổ mà tía của Tư Cầu
giao cho anh ta đem vô chòi vịt chăn luôn, vì mấy em nó còn mắc đi học. Một
công hai chuyện như vậy cũng tiện hơn.
Nói xong, Tư Cầu vội vàng chống xuồng về chòi
mình, nhưng Phấn kêu giựt ngược lại:
–Nhớ qua nghe hông. À mà anh còn chút dầu lửa
nào không cho tui mượn đỡ.
–Hết ráo rồi. Còn ba cái rọi mù u để chút nữa
tao đem qua.
–Qua mau mau nghen!
–Ừa mà!
Chòi của Tư Cầu cách đó cũng không xa. Hai bên
hú qua hú lại vẫn còn nghe tiếng. Chòi dựng đơn sơ sài lợp rơm, vách rơm, không
lớn hơn cái miễu Thổ Thần của nhà ông Hội Đồng Hòa ở nhoài vam sông bao nhiêu.
Tất cả giang sơn của Tư cầu gồm có bấy nhiêu đó, với hai cái nồi, vào cái chén,
và một cái nớp để tối đến là anh ta chui tọt vô đó ngủ.
Căn chòi cất trên một cái giồng nhỏ đủ chứa
một bầy vịt vài trăm con và đủ chỗ buộc con Sấm. Tuy lúa má đã làm xong và nhằm
mùa khô mà xung quanh giồng nước vẫn còn xâm xấp. Đìa, bàu gần đó cũng nhiều.
Dụng ở chỗ có nước đó, gia đình của Tư Cầu cũng như của Phấn nuôi vịt cho có
lợi hơn. Con Sấm của Tư Cầu cũng có đủ cỏ ăn cầm chừng với rơm. Và Tư Cầu ở đó
vừa chăn vịt vừa giữ trâu kể cũng tiện.
Về tới nơi Tư Cầu tay bưng thúng lúa, tay kéo
mũi xuồng rườn lên cỏ, hấp tấp xem bầy vịt, coi lại hàng đăng thấp rào nhốt bầy
vịt con kẻo ban đêm chuột vô tha hết, liệng thêm rơm cho con Sấm, rồi để thúng
lúa trên cái gióng.
Xong xả, anh ta đi lại góc chòi quơ vài cây
rọi mù-u phơi khô, nhảy phóc xuống xuồng chống qua chòi của Phấn.
Tuy Trời đã tối hẳn, Tư Cầu không cầm đèn đuốc
gì hết, và chống xuồng ra đi “thuộc lòng” theo dòng nước giữa những đám rau
muống ra dừa, giữa những bụi ô-rô, cóc kèn chen lẫn vài chòm cây điên điển.
Chòi vịt của Phấn cũng gần giống như cái chòi
của Tư Cầu, nhưng cách sắp đặt coi bề vén khéo hơn. Dầu sao Phấn cũng là đàn bà
con gái, còn nó là đàn ông con trai nên sống xô bồ xô bộn quen rồi.
Phấn mười sáu tuổi, Tư Cầu mười bẩy tuổi, vậy mà
Phấn có vẻ khôn lanh hơn nhiều. Cách thức anh ta sống thật cũng y như hồi còn
sáu bảy tuổi, hồi còn chơi “cất nhà chòi” bằng ống sậy và lá chuối với Phấn…
Tư Cầu chống xuồng vừa tới nơi đã nghe iếng
Phấn hỏi vọng từ phía sau chòi:
–Anh Tư hả anh Tư?
–Ừa, thì tao chớ còn ai nữa! Sao đèn đuốc gì
mà không có, tối om vậy nè?
–Vậy mà cũng hỏi! Bộ anh quên đem đèn rọi mù-u
qua rồi hả?
Nhớ lại hồi nãy Phấn có hỏi mượn dầu lửa để
đốt đèn. Tư Cầu bắt tức cười vì nó quên lú đi mất để Phấn phải hỏi vặn vẹo như vậy:
–Có chớ sao quên! Mà mầy làm gì lục đục ở đằng
sau đó Phấn?
–Tắm chớ làm gì mà hỏi! Đốt rọi lên đi anh Tư…
chớ bộ đứng như trời trồng đó hả?
Tư Cầu xách một cây rọi mù-u lại bên ba ông
táo mà lửa than còn đỏ ao: phía trên ông táo bắt một chiếc nồi nhỏ, cháo vịt
sôi ọc ạch. Nó kê miệng thổi một hơi vào mớ than cho lửa bùng lên, rồi kê rọi
vô đốt.
Ánh sáng của cây rọi mù- u không là bao nhưng
cũng đủ soi cả căn chòi nhỏ xíu. Vừa lúc đó Phấn ở phía sau đi vào. Nó tắm dưới
bàu nước au chòi có thay đồ thay đạc gì đâu mà chiếc quần đang mặc vẫn khô
rang.
Cô ta quấn trên ngực một chiếc khăn vằn hẹp
khổ, một tay giữ chặt hai mối khăn ở sau lưng.
Cảnh tượng đó hơi lạ mắt đối với Tư Cầu. Anh
ta nhìn trân trối khuôn ngực vun nhô dưới tấm khăn vằn nhỏ hẹp còn ướt nước.
Mọi khi anh ta đâu thấy có như vậy.
Thật tình anh ta lấy là lạ vì đâu biết mấy đứa
con gái mới lớn lên thường ngày hay nịt vú sát rạt.
Thấy Tư Cầu nhìn mình, Phấn đâm ra mắc cở, cô
ta đứng khựng lại, rồi chạy quơ lấy cái áo túi treo trên móc tre, lúng túng xỏ
vào, rồi một tay vừa gài nút một tay vừa rút cái khăn vằn ra đem phơi trên cây
sào gác trước chòi. Xong Phấn chạy vô làm tĩnh hối Tư Cầu:
–Thôi vô sắp chén ra ăn cháo đi anh Tư! Khuya
rồi nghen! Mơi còn dậy sớm thả vịt đi ăn chớ!
Phấn cho là khuya nhưng chỉ lối tám giờ tối gì
đó. Ở vườn, khi gà lên chuồng người ta đã rụt rịt đi ngủ rồi…
Tư Câu chẳng nói chẳng rằng đi lấy chén đủa để
xuống đất gần chỗ cắm cây rọi mù-u. Trong lúc đó Phấn đi nhắc nồi cháo bưng lại
rồi đặt cái tay cầm kho lên, chụm thêm mấy nhánh củi điên điển vào bếp.
Tư Cầu vừa lấy giá múc cháo ra chén vừa hỏi:
–Mầy còn nấu nướng cái gì nữa đó Phấn?
–Kho ba miếng thịt chớ nấu cái gì nữa. Bộ anh
nói có con vịt đem ra nấu cháo hết trọi sao… Kho thịt vịt mà không có gừng tức
quá!
–Để mơi tao về kiếm đem ra cho… Mà mầy nói
không có gừng rồi ba miếng thịt vịt luộc nầy chấm vô nước mắm gì mà ăn bây giờ
hả?
–Có nước mắm ớt đó chấm đỡ chớ bộ chết sao!
Anh sao khó quá! Nữa rồi con cùi nó lấy anh!
Tư Cầu nổi đóa:
–Còn mầy thằng chỏng chết sình nó lấy mầy!
Phấn đang chặt thịt vịt nghe vậy bắt tức cười
và đổi giọng:
–Hứ nói vậy mà cũng nổi cáu… Thôi nè lại ăn
đi!
Hai đứa nó xáp lại bên nồi cháo. Tư Cầu làm
một hơi năm chén cháo và gắp hết nửa dĩa thịt vịt luộc. Cháo nóng lại ở trong
chòi khuất gió nên mồ hôi mỗ kê chảy ròng ròng mặc đầu Tư Cầu ở trần trùi trụi.
Anh ta kéo chiếc khăn tắm ở cổ ra lau mặt rồi đứng dậy đi lục lọi bẻ một cọng
tre xỉa răng. Anh ta vừa xỉa răng vừa chép miệng coi bộ no đủ lắm.
Phấn còn ngồi ăn nán ba miếng thịt vịt cho
hết. Trán cô ta lấm tấm mồ hôi và những sợi tóc lòa xòa xuống dính vào. Cô dọn
dẹp xong chén đủa thì Tư Cầu đứng hứng mát nãy giờ ở trước chòi cũng trở vô.
Anh ta ngồi bệt xuống đất móc cái túi nhái
đựng thuốc lận trong lưng quần vận ra. Xé một miếng giấy trong cuộn giấy quyến,
bốc một nhúm thuốc giồng để lên, lựa bỏ ra vài ba cái mắt thuốc, Tư Cầu chậm
rải vấn một điếu lớn gần bằng ngón tay trỏ.
Xong anh ta để lên lòng hai bàn tay xe tròn
một vòng rồi đưa lên miệng le lưỡi liếm dán mép giầy, vặn đầu giấy ló ra ngoài
cho xoăn nhỏ lại và kê vào roi đốt.
Tư Cầu bập bập vài cái cho cháy đỏ đầu thuốc,
rồi hít một hơi dài, đoạn từ từ nhả khói thuốc một cách rất khoái trá.
Mới từng tuổi đó mà Tư Cầu đã ghiền nặng như
một số trai tráng khác trong làng. Mấy năm về trước, nó cũng khổ sở rất nhiều
về cái nạn ghiền đó. Tía của anh ta đánh lên chưởi xuống cấm cản đủ điều, nhưng
thét rồi cũng chịu thua luôn.
Ban đầu anh ta còn ra vườn, ra sau chuồng heo,
sau cầu tiêu hút chùn hút lén, riết rồi đâm lì ra hút công khai. Bây giờ tía
anh ta cũng phải bấm bụng chịu thêm cái khoản xài về tiền thuốc vấn cho nó. Dẫu
sao đi nữa Tư Cầu cũng đã lớn rồi và vẫn gánh công kia việc nọ cho gia đình.
Ngồi trên chiếc nóp, Phấn lặng yên nhìn Tư cầu
hút thuốc và tủm tỉm cười. Với điếu thuốc dính xệ xệ ở môi dưới, Tư Cầu có vẻ
người lớn, có vẻ một ngời đàn ông. Nghĩ đến đó, Phấn cúi đầu lấy tay vân vê
cọng đệm ló ra ngoài mép nóp rồi khẻ thở dài.
Trong lúc đó Tư Cầu vẫn như không và tiếp tục
phì phèo hút thuốc, Phấn nhì trân anh ta một hồi và đâm ra bực mình ngang. Chợt
nhìn thấy cây rọi mù-u đã cháy tàn gần mấy miếng chót cô kêu Tư Cầu và nói chọn
lỏn:
–Cây rọi tắt hết kìa ngồi đó hút thuốc hoài
đi!
Tư Cầu ngạc nhiên trước sự tức giận bất thần
đó và nhìn lại cô ta một hồi rồi khoan thai lấy cây rọi khác đốt tiếp anh ta
không hiểu làm sao hết vì cũng chẳng cần hiểu làm gì. Anh ta cho rằng có lẽ đàn
bà con gái khác đàn ông con trai là hay bất thường như vậy cũng nên!
Ngồi nín thinh một hồi, Phấn mới lên tiếng gợi
chuyện:
–À anh Tư, anh có biết đến cuối tháng chạp này
con Thắm nó đi lấy chồng không ảnh
–Ừ…
–Ừa!… cái gì anh cũng ừ ừ mà không biết cái
khỉ khô gì hết!
–Đừng làm bột tài khôn hoài mầy! Tao nói ừ là
ừ. Con Thắm nó lấy thằng Năm Tôn con ông Biện Dưỡng ở trên kinh Bang Chang bộ
tao không biết hả?
–Dữ hông! Chắc trời mưa nên cóc mới mở miệng!
Tư Cầu hứ một tiếng rồi quăng mạnh cái tàn
thuốc ra trước sân chòi.
Phấn lấy cây rọi mù-u gạt bơt tàn để cho thêm
ánh sáng và nhích lại gần bên cạnh Tư Cầu. Cô với tay quơ một nhánh củi điên
điển vừa dập dập tàn rọi còn lên khói vừa nói:
–Hai vợ chồng con Thắm cũng bằng tuổi tụi mình
đó…
Tư Cầu ngước mắt nhình lại:
–Hứ! người ta chưa ăn chưa ở gì hết mà mầy đã
kêu là hai vợ chồng! Sau mày gấp quá vậy Phấn. Mà tụi nó bằng tuổi tao với mầy
rồi có sao hông?
–Còn có sao nửa. Người ta cũng như mình mà…
vậy đó! bộ anh không biết lo sao?
–Lo cái móc xì gì hả? Chừng nào tới rồi hãy
hay chớ tao không lo gì ráo.
Phấn ngập-ngừng một lát rồi đắm đuối nhìn Tư
Cầu và giọng cô ta trầm dịu xuống.
–Bộ anh không… không… nghĩ đến tui hả?
–Thì mầy chình ình ra đó chớ còn nghĩ ngợi gì
nữa?
Cô nhích lại gần Tư Cầu thêm một chút nữa:
–Anh nầy nói kỳ quá! Bộ anh không nghĩ tụi
mình cũng như… vợ chồng con Thắm sao?
Nghe nói vậy, Tư Cầu ngồi thẳng lưng nhìn Phấn
từ đầu đến chân: một gương mặt bầu bỉnh với đôi mắt long lanh, với đôi môi hơi
dầy một chút, ướt láng bên ánh lửa rọi chập chờn, đôi cánh tay tròn trịa ló ra
khỏi chiếc áo túi cụt tay và một thân mình chắc nịch như thân cây chuối hột…
Tư Cầu như vừa ý và thấy sao dễ chịu trong
mình! Anh ta vừa cười vừa nói với Phấn:
–Ừ, mầy coi cũng được!… Ối thôi, tới đâu hay
tới đó chớ tao không nghĩ nghiếc gì hết… Còn tía má tao nữa chi?
–Nói như anh vậy hết chuyện rồi! Bộ ai cấm cản
tía má anh lo cho anh sao? Còn tụi mình ở đây làm gì hả?
–Coi ba con vịt chớ làm gì nữa!
–Hứ lãng òm! Anh sao vậy hoài… Bộ anh không
thấy người ta cũng như mình mà nên vợ, nên chồng, sung sướng tấm thân, bộ anh
không… không… muốn, không thèm hả?
–Ý cha thèm! Ừ sung sướng đâu được vài tháng
như hai vợ chồng anh Hai tao đó, rồi chưởi bới đập lộn nhau rùm trời, rồi đẻ
xòn xọt cả bầy cả lủ để lo chạy gạo cho sói đầu hả?
–Bàn ngang như anh vậy thì nói làm gì cho thêm
tổn. Bộ ai cũng vậy hả? Chớ anh không thấy vợ chồng anh Hai tui sao…
Tư Cầu cười lớn:
–Ối thôi, vợ chồng anh Hai mầy thì hết chỗ
chê… Thiệt như ếch bắt cặp!
Và Tư Cầu thấp giọng hỏi luôn:
–Ê Phấn, bộ hai ảnh chỉ tối ở nhà bị anh cản
mũi cản lái gì hay sao mà tao thấy cứ chạy tọt ra sau vườn chuối xà nẹo với
nhau hoài vậy hả?
Phấn nghe hỏi vậy mắc cở nhưng thấy thinh
thích trong lòng vì Tư Cầu đã hưởng ứng câu chuyện của nó. Cô ta làm bộ gạt
ngang:
–Bậy nà!… Mà sao anh thấy? Anh dóc tổ!
Tư Cầu hấp tấp trả lời:
–Ừ thì dóc! Tao đi bẩy cò ở mấy cái mương sau
vườn chuối nhà mày hoài mà tao lại không thấy!
Phấn chêm thêm:
–Bộ anh thấy họ rồi họ không thấy anh chắc?
–Con nầy ngu quá! Bộ mầy nói tao đi ngờ ngờ đó
để cho họ thấy hả? Tao còn phải đi rình bẩy cò nữa chớ mầy quên sao? Như vậy họ
dễ gì thấy tao được?
–Rồi anh rình ếch bắt cặp luôn?
–Đâu có mậy! Thì sẵn tao ngồi núp rình bẩy cò
tao cũng nín luôn, chớ chẳng lẽ la làng lên hay sao?
Phấn nghe Tư Cầu nói vậy, cười hăng hắc:
–Anh nầy nói nghe ngộ quá ta!
Tư Cầu cũng bắt cười xòa theo, Phấn vẫn chưa
chịu buông lơi câu chuyện:
–Bộ anh mà dám ngó họ!
–Tao mà không dám ngó! Thì nó ngờ ngờ trước
mắt tao đó mà dám ngó hay không dám ngó gì mậy!
Phấn vẫn chưa chịu tha:
–Vậy anh thấy cái gì anh kể tui nghe coi!
Tư Cầu thấy con này cứ hi dần lân một cách nhí
nhảnh như vậy mới hiểu ra… Hồi nãy anh ta tưởng con Phấn muốn chọc tức mình nên
mới hỏi những câu cắc cớ như vậy.
Té ra con này nó muốn sanh quỹ mà! Nghĩ tới
đó, Tư Cầu bỗng nhiên thấy khoái chí trong bụng. Khoái chí vì anh ta không lù
khù như con Phấn tưởng đâu.
Tư Cầu thở khì ra một cái như đã giải quyết
được điều gì, rồi dựa lưng ra sau hay tay chống xuống đất, hai chân vắt tréo
ngoải và một bàn chân thì nhịp nhịp… Anh ta cười ha hả một mình, rồi liếc nữa
mắt nhìn Phấn và bằng một giọng của một người biết “ăn chắc” điều gì, anh ta ởm
ờ lên tiếng:
–Thì thôi tao không thấy cái gì hết…
Phấn vừa hơi bực mình vừa hơi thích thích. Cô
thoáng cau mày rồi cười lỏn lẻn…
Tư Cầu ngồi lặng thinh nhịp nhịp chân. Chưa
bao giờ anh ta thấy khoái trong lòng như vậy. Anh ta có cảm tưởng như bây giờ
mình mới thiệt lớn hơn Phấn. Lớn như thế nào thì không phân tách nổi, nhưng
“lớn”… gọn lõn vậy thôi.
Sự lặng thinh của Tư Cầu làm cho Phấn hơi
luống cuống. Không biết làm gì, cô đưa tay xổ đầu tóc ra để bới lại.
Tư Cầu đã thấy Phấn xổ đầu bới tóc kể cả mấy
chục bận rồi nhưng lần nầy mới để ý nhìn kỹ.
Trong ánh sáng lung linh của cây rọi mù-u,
Phấn đưa đôi cánh tay tròn lẳn lên cào cào mớ tóc cho thêm suông sẻ.
Một mùi dầu bông lài nhẹ thoảng qua mũi Tư
Cầu.
Phấn chậm rãi quào tóc, mắt nhìn vào vách chòi
như không thèm để ý tới Tư Cầu tuy dư biết Tư Cầu đang liếc nhìn mình. Cô ta cứ
làm bộ săm soi đến mớ tóc như không bao giờ muốn bới lên cho xong hết.
Đôi cánh tay cô đưa lên làm cho vạt chiếc áo
túi vải hột đều đen đã cụt ngủn càng rướng lên cao…
Cô ưởn người ra dơ tay quào chải tóc suông
theo xuống dưới lưng. Khuôn ngực đã no tròn càng căng vun lên; hồi chập tối sau
khi đi tắm Phấn có bận áo nịt lại đâu…
Tư Cầu không còn liếc lén mà nhìn chăm chăm
vào người Phấn. Phấn vẫn làm như không hay biết và dính dáng thêm trong việc
chải vuốt mớ tóc…
Tư Cầu bỗng thấy hồi hộp lạ thường. Cái cảnh
hai vợ chồng mới của anh Hai của Phấn hú hí với nhau sau vườn chuối thoắt đã
hiện ra rõ ràng trong trí. Và đầu anh ta nóng hừng hực.
Anh ta bối rối và chân tay như dính chặt dưới
đất. Anh ta sực nghĩ đến việc hút một điếu thuốc. Ờ… Phải rồi! Anh ta lúng túng
móc túi nhái thuốc lận ở lưng quần ra…
Nhưng Tư Cầu mới vừa dợm mở túi thuốc ra thì
Phấn với tay chụp lấy túi thuốc dấu ra phía sau lưng. Tư Cầu nhòai mình theo
giật lại. Tay này, anh ta níu một tay của Phấn, tay kia moi túi thuốc mà bàn
tay Phấn giữ chặt cứng.
Hai cánh tay Phấn bị hai tay của Tư Cầu kềm
noặt ra phía sau lưng. Trong dáng điệu đó, ngực Tư Cầu dựa sát vào một bên hông
của con Phấn. Tư Cầu bỗng khượng lại tuy hai tay của mình vẫn giữ chặt lấy hai
tay của Phấn. Như con bồ câu bị tréo cánh, ngực của Phấn phập phòng tựa biển
sóng. Và Tư Cầu có cảm giác kỳ cục như đang kề sát một cục than hừng hực…
Ban đầu Tư Cầu không dám nhìn thẳng vào mặt
của Phấn. Anh ta bối rối vì không biết tấn thối như thế nào, muốn buông tay
Phấn và nhích mình ra nhưng anh ta lại cứ để nguyên như vậy. Anh ta cúi gầm mặt
xuống, một hồi rồi đánh bạo từ từ nhìn lên một bên vai của Phấn rồi lên cái ức
no căng mà anh ta thấy rõ mồn một từng hơi thở dồn dập.
Thấy Phấn chẳng nói chẳng rằng, Tư Câu làm gan
nhìn thẳng vào mặt cô ta dể dò xét. Mắt Phấn long lanh nửa cười cợt, nửa như
thách thức. Thứ con mắt nhìn kiểu đó…!
Tư Cầu ngừng một giây cắn chặt lấy môi dưới,
rồi bỗng buông tay Phấn ra ôm choàng lấy đôi vai của cô ta.
Tư Cầu đưa mũi hôn mạnh vào má Phấn, nhưng
Phấn né qua làm nó hôn trật vào cổ… Phấn bị nhột cười hăng hắc. Tư Cầu bực mình
xiết mạnh đôi vài và từ từ hôn lại đúng vào má. Phấn ngoan ngoản ngồi yên như
người chịu thua. Và đôi tay của Tư Cầu rời khỏi vai của Phấn lúc nào không biết
để có một cảm giác êm êm thích thú như không có thứ gì sánh được như vậy…
Phấn gục đầu vào vai Tư Cầu một hồi lâu… Rồi
cô dang Tư Cầu ra để nằm ngữa lên trên chiếp nóp trải bên cạnh. Cái áo túi nút
bóp mở tung tự bao giờ… Phấn si mê nhìn Tư Cầu như chờ đợi… Rồi cô đưa tay níu
rị Tư Cầu xuống, chân vói đạp cho cây rọi mù u ngã xuống đất tắt ngúm…
Bóng tối bất thần làm Tư Cầu hoảng sợ. Anh ta
lính quính dựt ra khỏi tay của Phấn, đứng chồm dậy, chạy tọt ra ngòai sân chòi…
Phấn kêu anh ta giựt ngược làm cho anh ta
hoảng thêm, vì lần đầu tiên anh ta dám mạo hiểm như vậy… kể cũng đã quá lố rồi…
Phấn cũng ngồi dậy chạy theo kêu lớn như quát
tháo:
–Anh Tư! Anh Tư! Anh làm gì kỳ vậy hả?
Nghe tiếng Phấn kêu, Tư Cầu bước mau ra chỗ để
xuồng nhảy phóc xuống…
–Anh dìa thiệt sao anh Tư? Ở lợi chơi một chút
nữa, bộ ai ăn cá ăn thịt gì sao mà sợ.
Tư Cầu vừa chống xuồng ra vừa nói với lại:
–Thôi để tao dìa bển, khuya rồi!
–Hứ khuya rồi! Khuya rồi!… Sao hồi nãy anh
không giỏi nói khuya một chút coi!… Làm bộ thấy ghét!
Tư Cầu chẳng nói chẳng rằng chống xuồng đi
thẳng.
Phấn đứng tần ngần, rồi chợt thấy mình còn cầm
một cái túi thuốc của Tư Cầu trong tay, cô bèn kêu giựt ngược Tư Cầu lại:
–Anh Tư ơi! Còn gói thuốc của anh đây nè, trở
lại mà lấy!
Tư Cầu làm bộ không nghe chống riết xuồng ra
dông thẳng.
Phấn bực tức vò túi thuốc trong tay, dậm chân
quăng mạnh túi thuốc xuống đất, ngoe nguẩy đi vô chòi. Đi được vài bước không
biết nghĩ sao, cô trở lộn ra cúi xuống đất mò tìm túi thuốc lượm lên. Cô phủi
túi thuốc đoạn nâng niu cầm trong tay đi vô chòi.
Cây rọi mù u ngã xuống đất ban nãy vẫn còn
ngún khói với một đốm than đỏ trong bóng tối như một đầu nhang đang cháy. Phấn
thở dài sườn sượt, lấy chân mò tìm chỗ chiếc nóp rồi nằm vật xuống.
Cô quơ chiếc gối trên đầu nằm ôm riết lên
ngực, kê răng cắn nghiến vào mép áo gối nghe ken két. Rồi không hiểu vì sao cô
phát khóc tấm tức tưởi.
Trong lúc đó, Tư Cầu chống xuồng đi thẳng tuốt
về chòi. Gió mát lạnh của khỏang đồng trống về đêm làm cho lòng anh ta trở lại
bình tĩnh. Anh ta nhớ lại hồi nãy nhảy phóc xuống xuồng, chống vài cái là chiếc
xuồng đâm bên bọ xọt bên kia thật cũng… giống y như mình!
Giờ đây Tư Cầu đã lấy lại sự bình tĩnh và
chiếc xuồng cũng phăng phăng lướt tới như quen đường nước cũ.
Tư Cầu mới thấy mình kỳ cục thiệt, y như lời
con Phấn trách móc. Thì việc gì mà phải chạy trốn như vậy chớ? Nếu mình không
muốn tấn tới nữa thì thôi, ai có giết mình sao mà sợ?
Chung qui cũng chỉ tại cây rọi mù u khi không
lại rớt ngã tắt ngúm làm anh ta “sực tỉnh” và chạy hoảng! Nghĩ lại cái cảnh
Phấn nằm xải tay trên nóp, hai vạt áo túi lật tung qua một bên… Tư Cầu chắc
lưỡi liên miệng… rồi anh ta dơ tay cú trên đầu một cái thật nên thân. Anh ta
hồi tưởng lại những cảm giác thích thú lạ kỳ mà giờ đây, nghĩ đến, bàn tay của
anh ta như hãy còn nóng ran.
Càng nghĩ tới, càng tưởng tượng thêm, Tư cầu
càng bực mình bực mẩy. Anh ta lấy cây sào quất mạnh vào đám lục bình nghe một
cái xạc…
Nhưng bỗng nhiên anh ta cười ha hả như khám
phá ra một điều gì mới mẻ và ưng ý lắm! Tư Cầu vừa nhớ trực lại: Con Phấn vẫn
còn đó chớ có mất mát, hao mòn gì đâu mà tiếc hùi hụi, mà tức anh ách? Và thiếu
gì dị khác.
Nghĩ đến đó Tư Cầu chống xuồng đi vo vo về
riết đến chòi.
Việc đầu tiên là nó quơ tỉn nước đua lên miệng
ừng ực uống ừng ực một hơi, rồi lần lại góc chòi lấy chiếc nóp mở trãi ra nằm
lăn ình trên đó.
Anh ta bỗng thèm một điếu thuốc và khi rờ tới
lưng quần mới nhớ trực lại Phấn còn giữ túi nhái đựng thuốc.
Mặc đẫu khá khuya (mọi khi giờ này anh ta đã
đánh một giấc lâu rồi) mà Tư Cầu vẫn thấy chưa buồn ngủ.
Căn chòi tối om. Tiếng muỗi bầy kêu vo vo và
Tư Cầu lấy tay đập liên hồi trên ngực, trên đùi. Anh ta tính ngồi dậy đốt đèn
đi coi qua một lượt bầy vịt con, kẻo đẻ sơ sẩy ba con chuột cống vào tha hết.
Nhưng cái hộp quẹt máy của anh ta lại để trong
túi thuốc bên chòi của Phấn. Và Tư Cầu mỉm cười nói thầm:
–Ừa để mơi mà mầy hổng trả thì biết tay tao.
Kỳ này tao cho mầy giỏi dấu, ở đâu tao cũng moi hết…
Nhưng khi nghĩ đến mấy con vịt anh ta cũng hơi
lo lo. Mới có làng chàng với Phấn một chút xíu đó mà mà Tư Cầu tưởng chừng như
đã bỏ bê hết mọi công việc.
Nằm nghe bầy vịt con trong rào đăng coi bộ ngủ
yên không rục rịch chuột bọ gì hết, chỉ thỉnh thỏang vài con kêu ki kí nho nhỏ
như mớ ngủ, Tư Cầu cũng thấy yên tâm.
Anh ta chui vào trong nóp tính ngủ vùi một
giấc chứ đêm nay nó thức khuya quá. Nhưng mắt anh ta vẫn mở thao láo.
Anh ta lật chiếc nóp đứng lên, để hai mép nằm
đè xuống dưới lưng theo điệu dựng mũi tàu. Hai chân anh ta duỗi thẳng ra, hai
tay khoành ra sau ót gối đầu.
Trong dáng điệu đó, Tư Cầu nằm nghĩ tới Phấn
và thấy sung sướng trong lòng. Hai đứa nó từ nào tới giờ ở gần nhau trong giữa
đồng vắng mà không ngờ như vậy cho đến tối hôm rồi!
Bây giờ Tư Cầu mới khám phá ra cái chỗ uổng
đó. Nhưng mà lo gì Phấn vẫn còn đó.
Nằm thao thức một hồi, Tư Cầu ngủ quên đi lúc
nào…
Lê Xuyên
No comments:
Post a Comment