CÁI XUÂN TRONG BÓ HOA TÀN
Ngọ mở mắt dậy thì trời đã sáng
lắm. Nắng xuân lùa vào trong căn phòng nhỏ, ấm áp, tưng bừng. Ngọ duỗi chân
tay, còn nằm lười chưa muốn dậy. Vì chăn bông ấm quá đệm lò xo êm quá, Ngọ thấy
một cảm giác khoái cảm nó lướt trên da thịt.
Hôm nay đã là mồng bảy tháng giêng,
cái Tết thế là qua rồi. Tết năm nay sao chóng thế, hay là bởi đối với Ngọ, nó
vui vẻ quá chăng ? Ngọ lẩm nhẩm mấy câu trong bài ‘ valse’ mà Ngọ rất quen và rất
thích:
Les beaux jours
Sont si courts…
Những ngày vui rất ngắn, Ngọ buồn rầu
nhận thấy như thế. Ngọ nhớ lại mới hôm ba mươi Tết, chủ nhật trước Ngọ còn đi
lang thang suốt buổi sáng ở chợ Ðông-xuân. Cũng như mọi năm, buổi chợ hoa tất
niên này vui vẻ, tấp nập. Các thiếu nữ rộn ràng đi lại, tươi như bông cẩm chướng,
cặp má hây hây như cánh hoa đào. Trời lất phất mấy hạt mưa nhưng quang đãng và ấm
áp. Mấy công tử và mấy ông thợ săn hình, tay luôn luôn xoay ống ảnh, lăng xăng
chạy theo những đóa hoa ngon…
Nhưng Ngọ đến đây có phải để mua hoa
đâu. Ngọ đâu có được cái diễm phúc của các cô thiếu nữ kia, có một gia đình êm
đềm để Tết đến mua hoa về trang điểm căn nhà thân mật. Từ khi bỏ nhà đi làm nghề
vũ nữ, Ngọ đã coi như đoạn tuyệt với gia đình rồi. Không bao giờ Ngọ có cái ý
tưởng trở lại cái nhà hàng nhỏ ở một phố hẻo lánh tỉnh Ðông, nơi mà cha mẹ Ngọ
đang ở. Khi nàng tự mình không ngần ngại bước chân vào con đường phóng đãng mà
nàng mơ tưởng, nàng thừa biết hai cụ già lương thiện kia không còn nhìn nhận có
nàng. Ngọ không thấy buồn và hối hận chút nào: nàng tưởng mình sắp bước chân
vào một quãng đời sáng lạng tưng bừng mà những phút vui hiện hình thành những
màu đèn đỏ xanh mơ mộng…
Mấy tháng đầu, Ngọ tưởng mình đã tìm
được nguồn hạnh phúc. Nhũng đêm vui đùa cười cợt, những bài ‘tango’ khiêu động
hay những điệu ‘valse’ quay cuồng trong cánh tay những thiếu niên công tử Hà
thành lịch sự, những phút thần tiên này, nếu Ngọ chỉ yên phận ở nhà với cha mẹ
thì có đâu nàng được hưởng ? Ngọ muốn khuyên nhủ tất cả những thiếu nữ nào
không may sinh vào những cảnh gia đình nghèo khó, không được ăn học, hay liệu
không thể lấy được một người chồng tử tế để gây lên hạnh phúc gia đình, thì nên
theo nàng đi rẽ vào con đường này, để tìm những thú vui điên dại.
Ðời Ngọ chọn nhân tình với một công tử
đẹp trai và trong mấy năm, nàng thay nhân tình mấy lượt. Ðối với một người vũ nữ,
Ngọ coi như thế là một sự rất bình thường.
Ngọ nhớ khi đang nhân tình với một
công tử kia, cái tối hôm ấy, sau buổi nhảy, nàng theo một người đội Tây đánh xe
hơi mời nàng đi ăn và đi … ngủ. Rồi sau đêm hôm ấy, ngoài số tiền nàng nhận được,
nàng còn được lợi cả một … đứa con. Ðứa con mắt biếc tóc mây này, khi cất tiếng
eo eo ở nhà thương Bảo-hộ, đã có chàng nhân tình bất hạnh(hay có cái hân hạnh đặc
biệt kia) đứng khai sanh và nhận làm con chính thức. Lẽ tất nhiên, Ngọ lại coi
là một sự tự nhiên lắm, không hối hận chút nào.
Nhưng ba bốn năm rồi, Ngọ bắt đầu thấy
mình theo cuộc đời mà tàn tạ. Phải, một bông hoa dù đẹp đến đâu, sống cuộc đời
mưa gió chỉ trong vòng ba bốn năm, là tới thời kỳ héo úa rã rời. Khi Ngọ nhìn
gương thấy má hóp, vẻ mặt già đi nhiều, vẻ mặt già đi nhiều, nàng mới có thì giờ
nghĩ tới sự nhục nhằn bên cái vinh quang phù du của đời vũ nữ. Dạo ấy, nàng làm
cho một tiệm nhảy phố Hàng Buồm. Những đêm hè oi ả, các vũ nữ nhọc mệt đều cởi
áo, chỉ mặc chiếc quần đùi mỏng, ả nào còn e thẹn thì giữ thêm chiếc coóc-xê.
Nhưng vũ nữ đã lão luyện trong nghề có người chỉ mặc bộ quần áo… bằng thịt bằng
da để ngủ. Buổi sáng chín mười giờ còn nằm lăn như đàn lợn trên gác hẹp, những
xác thịt bộn bừa như thế chỉ khiến người ta ghê tởm mà không đủ gợt tình. Thế rồi
từ dưới thang gác, tiếng giày tây cồm cộp đi lên, với những tiếng xì xồ cao hứng
của một người lính Tây đi tìm gái. Ðó chỉ là một viên đội cảnh sát đi ‘giữ trật
tự’ ngoài phố, nhưng ưa làm cái bổn phận khám trật tự trên gác tiệm nhảy này
hơn. Rồi trước cái cảnh toàn ngực và đùi, cái bàn tay ‘chức trách’ đưa đi khắp
lượt. Có người thức dậy kêu tru tréo, nhưng phần đông nhọc mệt cứ ngủ li bì…
Ðấy là những cảnh ở Hà-thành mà Ngọ
đã trải qua. Nàng còn đi các tỉnh nhỏ, mà sự giữ gìn trật tự ở đây thuộc quyền
tối cao của viên Cẩm. ở đây, nàng đã thấy, mới chập tối viên Cẩm đã vào tiệm nhảy
kéo một vũ nữ lên gác, và đã giằng co nàng vũ nữ đến rách quần, rách áo. Ngọ tủi
thân muốn khóc. Nhũng phút được các bạn trai chiều chuộng, không đủ bù lại những
phút nhục nhã kia. Ngọ biết mình đã đi lầm đường, nhưng mà muộn quá !
Ðến hôm ba mươi tết vừa qua, Ngọ vừa
thôi không làm cho một tiệm nhảy được mấy ngày, chơ vơ không biết tạm gửi cái đời
mưa gió ở đâu trong ngày xuân mới. Nếu phải những ngày thường, thì khi chưa tìm
được việc, Ngọ có thể đến ở cùng với một người bạn nhảy ít lâu. Nhưng, năm cùng
tháng hết, ai cũng phải lo thân phận mình. Ngọ biết là không thể đến ở cùng bạn
được. Hay năm nay nàng sẽ phải ăn Tết trong xăm, như một năm trước kia, làm mồi
cho một tụi bồi, chung cảnh với những gái giang hồ xấu số ?
Ngọ thơ thẩn ngắm cảnh chợ hoa quạnh
quẽ về chiều. Các thiếu nữ con nhà tử tế, giờ này đã quây quần trong cuộc hội họp
của gia đình, vui vẻ mong đợi cái hạnh phúc sẽ đến với màu xuân rực rỡ. Còn Ngọ,
một bông hoa lìa cành tàn tạ, thấy mình bị hắt hủi với sự cô độc trên một vỉa
hè.
Chợt nàng nhìn thấy trước mặt một
bóng người quen đi lại. Ðó là Huy, một trong những chàng trẻ tuổi phóng đãng mà
nàng quen biết trong ‘bar’. Như kẻ sắp chết đuối cố bám lấy một mảnh ván trôi,
Ngọ dồn cả hy vọng vào tiếng gọi:
– Anh Huy!…
Chàng trẻ tuổi dừng bước, đưa mắt
nhìn nàng vũ nữ, cách nhìn đĩ thõa của những chàng phóng đãng, nó như muốn lột
trần người đàn bà đang đứng nói chuyện với mình. Nhận ra là ai, Huy hất hàm, hỏi:
-Ngọ đấy à ! Ðẹp nhỉ ! Ăn Tết ở đâu
thế ?
Ngọ sấn lại gần, nói bằng một giọng
như đùa và cố làm ra vẻ vô tư lự:
-Em cũng chưa biết ăn Tết ở đâu. Có lẽ
gầm cầu, nhà Tế bần, hay Chợ Gạo…!
Nàng cười như không quan tâm tới cảnh
ngộ mình. Huy đưa mắt nhìn rồi ngoắc một ngón tay.
-Thế thì về với anh.
Rồi Huy nắm lấy tay Ngọ, cùng đi. Trước
khi trở về nhà, Huy còn kéo Ngọ đến chỗ một cô hàng hoa mua một bó hồng tươi và
mấy bông cẩm chướng.
Sau khi biết Huy chỉ có ở nhà một
mình cùng với thằng nhỏ, Ngọ mới yên lòng. Nàng vũ nữ lúc ấy mới làm ra vẻ một
bà chủ gia đình lương thiện khiến cô gái giang hồ kia cảm động và sung sướng.
Nàng trân trọng thay nước trong chiếc lọ Nhật -bảnb và dịu dàng cắm bó hoa mới
mua vào. Nhìn những cánh hồng hớn hở khoe tươi, ngọ cho đó là tượng hình của cuộc
đời êm đẹp.
– Tết Anh không mua gì cả ư ?
Huy nằm dài trên đi văng hút thuốc
lá:
-Một chai rượu mùi và một cân kẹo
sô-cô-la: đủ giết thời giờ trong ba ngày Tết, Ngọ ạ !
Nàng vũ nữ hơi ngạc nhiên:
-Thế gia đình anh … không còn ai để
thăm hỏi nữa ?
Huy cười buồn:
Ngọ ơi, có lẽ ở một tỉnh nhỏ kia, Ngọ
còn có một gia đình, còn cha mẹ, chị em ngày Tết này, nhắc nhở đến người con
gái hay người em, giang hồ lưu lạc. Nhưng anh thì đến cái an ủi ấy cũng không
có nữa. Anh chỉ có một mình … một mình … và một mình … không thân thuộc, mà
không cả đến tình yêu …
Ngọ cảm động:
-Anh mà không đến cả tình yêu ?
-Nghĩa là, trước kia … ngày nay …
Nhưng nói ra làm gì, hở Ngọ ? Chúng mình, trong cái giờ này mà mọi người, cha mẹ,
anh chị em quây quần cười vui vùng ngày Tết, chúng mình riêng là những kẻ chẳng
có gia đình. Tết thì Ngọ ở đây tạm với anh, trong mấy ngày Tết thôi, để một
trái tim hiu quạnh sưởi ấm cho một trái tim hiu quạnh ! Như thế, anh với Ngọ lại
chẳng có một ảo tưởng là sống cuộc đời đầy đủ, đủ cả gia đình và ái tình hạnh
phúc hay sao?
Ngọ thấy trong tim thổn thức vì xúc cảm.
Ôi ! nếu nàng còn là một thiếu nữ con nhà tử tế, thì biết đâu – phải, biết đâu
? – cái ảo tưởng gia đình và ái tình hạnh phúc kia sẽ chẳng là sự thực giữa Huy
và nàng ? Tại sao trước kia Ngọ lại có thể lỡ lầm như thế được ! Ðịnh mệnh ư ?…
Mấy ngày Tết trôi qua trong sự êm đềm, vui vẻ. Họ ăn ở với nhau như cặp vợ chồng,
suốt ngày chỉ cắn hạt dưa, uống rượu mùi, ăn kẹo và đánh tam cúc. Ngọ sung sướng
quá, tuy nàng vẫn có cái linh cảm rằng cái sung sướng kia sẽ chẳng được lâu bền…
Hôm nay đã là ngày mồng bảy rồi, những
ngày vui sao chóng thế. Ngọ thức dậy trong chăn, nhìn trên chỗ mắc treo quần
áo, biết ngay Huy đã đi chơi từ sáng. Không còn đâu những ngày ‘vui như Tết’ nữa.
Ngày mai, ngày nay, cuộc đời lại buồn tẻ bắt đầu. Ngọ cũng biết hôm nay có lẽ
là hôm cuối cùng Ngọ ở bên Huy, vì Huy còn phải đi làm, và cả nàng nữa cũng phải
tìm mưu lo sống. Ngọ không muốn mà cũng không ở với Huy lâu nữa, vì nàng tự biết
đời mình và không muốn bận đời Huy. đưa mắt nhìn cái tổ êm ấm trong đó nàng đã
sống những giây phút thần tiên, Ngọ khẽ thở dài đẩy chăn, chống tay vào má:
Les beaux jours
Sont si courts
Amoureusement…
Những ngày vui tình rất ngắn, đẹp như mộng và rồi cũng tan như mộng một đêm.
Nhưng biết làm thế nào ? Một thiên tiểu thuyết tình, dù hay tới đâu, một ngày
kia người ta cũng phải giở đến trang cuối. Cái trang cuối mà số mệnh đã ghi ấy,
giữ Ngọ và Huy, hôm nay nàng đã giở đến rồi.
Ngọ trở dậy điểm trang, mặc áo. Nàng
ngồi trên ghế lấy thuốc lá ra hút. Mắt Ngọ trợt nhìn xuống lọ hoa, xuống bó hồng
mà nàng đã cùng Huy đi mua chiều hôm ba mươi Tết ở chợ Ðồng-xuân. Bó hồng bị bỏ
quên, lá đã héo rã rời, mà khi Ngọ chạm tay đến đài hoa, thì các cánh tàn trút
rụng xuống cả một lượt. Ngọ chợt rùng mình nghĩ đến cái ngày tận số của một đời
hoa. Nàng toan toan đứng dậy ném bó hoa đi thì Huy đã vừa hát vừa vui vẻ đẩy cửa
bước vào, đem theo cả một vừng nắng xuân rực rỡ. Ngọ chưa kịp hỏi, Huy đã rối
rít nói huyên thuyên:
-Ngọ ơi ! đời đẹp lắm ! Bó hoa tàn
này còn để làm gì ? Anh đã mua một bó hồng mới đây, vừa tươi, vừa đẹp. Ngọ ạ !
anh là một người sung sướng nhất đời. Từ nay, anh không chịu nỗi lẻ loi hưu quạnh
nữa, anh đã tìm thấy nghĩa lý củ sự sống, cái nghĩa lý ấy anh vừa nhận ra trong
hai chữ ‘Yêu đương’ ! Thì ra, Ngọ ơi ! nàng cũng yêu anh, trước kia anh tưởng
phải mang một mối tình vô vọng. Tình yêu ấy, anh đã được bằng chứng buổi sáng
hôm nay, chính tự miệng nàng… Anh sung sướng quá. Ðáng phàn nàn và thương hại
thay cho những kẻ chẳng được yêu. Ngọ ơi ! anh khuyên Ngọ nhé ! Ngọ cũng tìm một
người mà yêu đi. Yêu đi, vì Ngọ đã lãng mạn nhiều rồi. Yêu đi, vì không có tình
yêu, thì sau những phút vui dù điên dại mê người, người ta cũng cảm thấy ngay lại
sự lẻ loi chán nản…
Huy còn nói, nói rất nhiều, vì chàng
vui vẻ quá. Huy không nhận thấy nét u buồn trên mặt Ngọ : chàng có ngờ đâu rằng
Ngọ bây giờ không còn có thể yêu ai được nữa, vì mấy năm dạn dày đã giết chết mất
cái tính thuần khiết của sự yêu đương.
Ngọ rút ở lọ hoa ra bó hồng tàn mà
nàng vứt bỏ trên cửa sổ, trong khi Huy cắm bó hồng mới thay vào. Nàng vũ nữ thấy
hai giọt lệ nóng rơi trên má. Nàng cứ để hai giọt lệ ấy rơi xuống bó hoa khô
héo, trong đó, màu xuân đã úa phai trên những cánh hồng tàn.
J. Leiba
No comments:
Post a Comment