BẾN CẦU TÂY NINH - ĐÔI NGẢ RẼ CỦA LÒNG
Viết cho nỗi lòng của một người đã đi xa thật xa mà vẫn không nói hết
chuyện mình
Tôi về Tây Ninh vừa kịp lúc nhìn mặt cô tư Hòa lần cuối. Được tin cô mất, tôi
bàng hoàng nhưng không đau đớn lắm như mình tưởng. Tôi cũng không hiểu tại sao
dù biết bà là mẹ ruột của mình. Hình như trong đời tôi, cái hình ảnh người mẹ
thân cò một nắng hai sương khó tìm được ở cô tư. Những lằn nhăn trên trán của
bà khi ngồi trước hiên nhà không làm tôi nhớ tôi thương, tôi lo bằng lo cho vết
nhăn của mẹ nuôi tôi khi bà đứng hong tóc trắng bay lòa xòa trước gió chiều về
muộn sau vườn.
Tiếng ho khan vội vàng của cô tư trong giấc
ngủ, giữa ngày không làm lòng tôi quặn đau bằng tiếng ho đứt quảng của mẹ nuôi
tôi trong những đêm mưa chập chùng tháng sáu. Cái tình cảm mẹ con của cô tư và
tôi dù đã cố gắng kéo lại gần nhưng dường như vẫn còn xa xăm quá.
Hình như mỗi lần nhắc tới quê mình thì tôi vẫn nói về Bến Cầu hơn là Tây Ninh.
Cái chợ nửa quê nửa ruộng Bến Cầu đó luân lưu một cách êm đềm, thắm thiết qua
từng mạch máu trong thân thể tôi như những con rạch nhỏ, rạch cùn suốt đời chảy
ra sông lớn.
Quấn
vội cái khăn tang trắng trên đầu, tôi đứng lặng im một mình trước cái quan tài
đặt giữa nhà, nơi mà tôi đã bật khóc một cách ngỡ ngàng khi nghe cô tư cho biết
bà là mẹ ruột. Thằng Phúc, con Hạ đứng phía sau quan tài sát bên tường nhìn tôi
rưng rưng. Người đến thăm viếng và phúng điếu bắt đầu đông hơn, tôi đưa tay
vuốt nhẹ trên quan tài, môi tôi có chút nước mắt vừa đủ mặn.
Mẹ ruột tôi ra đi rất bình thản vì nghẽn mạch máu tim bất thình lình sau hai
hôm nằm trong bệnh viện tỉnh. Từ ngày chú Hiếu mất, tôi ít khi về lại Tây Ninh
trừ ngày giỗ cho nên tôi không thường ghé thăm bà, ngay cả những lần về Bến Cầu
cũng là vội là vàng. Gia đình đem mẹ ruột tôi về chôn ở một nghĩa địa nhỏ cuối
đường lên chợ quận Phước Ninh, cách khu Cao Xá, làng công giáo di cư từ những
năm 1954, một khoảng đồng cỏ mọc đầy hoa cải vàng hực trong cái nắng chang
chang của trời giữa hạ.
Rồi cũng có tiếng khóc, có dăm ba cành hoa
trắng, có tiếng cầu kinh và nấm mộ đấp vội vàng như những đám tang bình thường.
Người đưa đám đứng vòng quanh nấm mộ, nhìn người linh mục già làm dấu thánh giá
lần cuối cùng rồi tản lần ra và thưa dần. Chiếc xe chở theo người linh mục,
chầm chậm chạy ra hướng đường cái rồi khuất dần sau hàng cây thốt nốt đầu chợ
quận. Tôi đứng bên cạnh thằng Phúc, nó nhìn tôi rưng rưng. Người còn lại không
ai nói với ai câu nào, lặng thinh như cái lặng thinh của nấm mồ mới đấp. Ở một
cây cao già giữa đồng, con quạ đen đậu đó, không biết tự bao giờ bất chợt kêu
lên từng tiếng kêu rời rã.
Về đến nhà, tôi xếp cái khăn tang nhét vội vào túi xách, từ giã những ai có mặt
trong nhà rồi hối hả xuống bến xe kịp đón chuyến xe đò cuối ngày về Sài Gòn.
Mây xám xuống thấp ở một góc trời bên kia sông, nắng bắt đầu dịu dần theo bóng
chiều vừa xuống. Xe đò rời phố chính qua cầu, tôi cố nhìn lần nữa qua khung kính
sau, hàng cây Ô Môi hai bên đường Nguyễn Duy Dương nhỏ dần rồi mất hút. Con
sông chia đôi thành phố, bên đục bên trong, hình như cứ đứng yên một chỗ lâu
lắm rồi dù bây giờ đã là nước lớn. Tôi rời Tây Ninh trong nổi niềm đau khó tả.
*
Trời bỗng dưng sẩm tối, rồi đổ mưa hết sức bất ngờ khi xe đò vừa tới đầu ngã tư
Bảy Hiền. Sài Gòn chập choạng vào đêm, phố xá thong thả lên đèn trong bóng mưa
mù mờ pha chút nắng chiều rớt muộn. Tôi lần theo hàng cây bên đường trốn mưa,
đi về phía quán cà phê Không sau khi xuống xe ở đầu ngã tư Trần Quốc Toản thay
vì đi thẳng về nhà. Học trò tan trường vẫn còn tụm năm tụm ba bên góc phố đếm
mưa chờ xe buýt đến.
Chọn một cái bàn vắng gần hiên quán nhìn
ra đường, tiếng nhạc nhè nhẹ vừa đủ át tiếng mưa vô tình tí tách ngoài sân, tôi
làm dấu gọi cà phê, cô chủ quán gật đầu không cần hỏi lại. Mưa cứ mưa chập
chùng vội vã, nước từng đợt hắt tung tóe xuống đường tưởng chừng như muốn trút
giận trút hờn lên mấy ngày qua nắng bụi. Cô chủ quán, cũng như thường lệ, không
quên hỏi tôi mạnh khỏe sau khi đặt ly cà phê trên bàn, tôi chưa kịp trả lời thì
cô đã đứng chờ hai ba cô gái khác phía bàn trong rồi.
Tiếng chuông lễ chiều, từ nhà thờ trường
trung học Đồng Tiến lẻ loi đổ theo chiều tiếng mưa, nghe ngậm ngùi không khác
gì tiếng con quạ đen kêu trên ngọn cây khô giữa đồng bên cạnh cái nghĩa trang
quạnh vắng, nơi mẹ ruột tôi vừa nằm xuống hôm nay.Tôi không thương Tây Ninh
nhiều như thương Bến Cầu nhưng Tây Ninh đã có một chút gì mất mát trong đời mà
từ lâu tôi không nghĩ tới.
Đám học trò chờ xe buýt đã đi từ lâu. Ly
cà phê trên bàn nguội cũng từ lâu. Đôi ba người khách của quán đi ra đi vào,
hình như tôi chưa uống giọt nào. Tôi rời quán, trời vào đêm lúc nào không hay.
Đường về mưa vẫn còn đuổi sau lưng.
Thuyên
Huy
No comments:
Post a Comment