Sau hơn
ba mươi năm bôn ba nơi xứ người, tôi trở về quê thăm lại cái xóm cũ nơi mình đã
một thời khôn lớn. Gặp lại người quen ai cũng hỏi sao tôi đi lâu quá không thấy
về. Có người thì nói tôi bây giờ thấy lạ quá nhìn không ra, nhớ hồi xưa đẹp
trai lắm mà… sao giờ già quá vậy. Có người thì nói tôi ở Mỹ lâu quá mà vẫn còn
ốm nhách đen thui. Tôi cười trừ. Nghĩ trong bụng đã đành dân Mỹ có vấn nạn ngày
một béo phì, nhưng đâu phải ai ở Mỹ lâu ngày rồi cũng mập. Đã đành người ở xứ
nhiệt đới sang Mỹ lâu ngày thì da trắng ra, nhưng đâu phải ai cũng vậy, có
nhiều người ở Mỹ hàng trăm năm mà da vẫn còn… đen thui.
Tôi đến
thăm Nhung, người bạn gái thân mến của tôi ngày nào mà có lúc bạn bè đồn đoán
là tôi sắp cưới nàng. Nhung nhỏ hơn tôi mấy tuổi, ngày ấy nàng là gái mới lớn
xinh đẹp con nhà giàu. Ba nàng làm trưởng ty Tài chánh trong toà hành chánh
tỉnh. Nhà có xe riêng và tài xế, mỗi khi chị em nàng đi ra đường ai nhìn cũng
trầm trồ, con trai thì bảnh bao mà con gái thì xinh đẹp. Đến thăm Nhung, nàng
vui lộ ra mặt.
–Tưởng anh chê em nghèo không thèm đến.
Nhung
vẫn vậy, vẫn như ngày nào ăn nói xởi lởi, miệng bằng tay tay bằng miệng. “Ông
xã em chết hai năm rồi, đụng xe chết không kịp trối. Thằng con trai có vợ, đứa
con gái thôi chồng, hiện tụi nó ở chung với em, chưa có tiền ra riêng. Cha con
vợ chồng tối giăng mùng nằm sắp lớp dưới gạch. Ở chung chật chội nhưng tiết
kiệm được tiền, em sẵn dịp coi chừng cháu ngoại cháu nội cũng tiện”.
Nhìn
căn nhà nhỏ tí đồ đạc chất lung tung thấy cũng tội cho cô nàng một thời con nhà
giàu. Ngày trước má nàng có lần than với tôi. “Tiền bạc có bao nhiêu bác trai
đều mua công khố phiếu, lúc lộn xộn chưa kịp lấy ra thì mấy ổng tới. Mất trắng.
Vàng có bao nhiêu lo cho mấy đứa đi vượt biên, đi năm lần bảy lượt không đứa
nào đi thoát, giờ trắng tay đành cam chịu chết”.
Rất
nhiều năm đã qua, tôi vẫn không quên được vẻ mặt buồn bã của bác gái mẹ Nhung
lúc đó. “Thôi đành chịu chết!”. Không còn lời than van nào thê thảm hơn.
–Nghe
đồn anh vẫn chưa vợ?
Nhung vừa nói vừa cười hóm hỉnh. Không hiểu nụ cười của cô nàng có ngụ ý gì.
–Hồi trước ai cũng đồn anh với em. Nếu mà “giải phóng” chưa vô thì mình đã
thành vợ chồng rồi phải không anh. Trong nhà em ai cũng mến anh. Lúc “đổi đời”
anh thân sơ thất sở cù bơ cù bất nhưng ba má em đâu có chê, anh mà tới ngỏ lời
thì ba má em cũng chịu. Vậy mà anh không tới, rồi anh đi vượt biên qua tới Mỹ
mấy năm trời không một lời hỏi thăm.
Lời cô
nàng như có vẻ hờn trách. Tôi hỏi thăm tình cảnh mấy anh em của nàng.
–Lúc tài sản tiêu tan mà trong nhà không đứa nào đi được ba em buồn lắm, ổng
sanh bịnh rồi qua đời. Má em bươn chải kiếm tiền nuôi gia đình, phần buồn phần
cực khổ nên cũng chết sớm. Căn nhà ba má em để lại bán chia mỗi đứa một ít làm
vốn. Anh Đông lên Sài Gòn sống lâu rồi, nhà ở miệt Quang Trung Gò Vấp, ở trên
đó coi vậy cũng dễ sống, chớ còn ở đây không biết làm gì ăn. Con Thi ở bên
chồng trong Rạch Giá, nhà có ghe đánh cá. Thằng Phú mở quán cơm bình dân bên
phường hai sống đắp đỗi qua ngày.
Nghe
nàng nói tôi cũng động lòng, muốn giúp đỡ nhưng tôi nghèo quá. Tôi là một người
không nên thân.
–Anh về đây chơi rồi có định tìm vợ không?
Tôi bật cười. “Còn trẻ không lấy, tuổi này lấy vợ làm gì? Mà cũng ngộ, đi đâu
ai cũng đòi làm mai, có người giới thiệu cho mấy cô trẻ măng chưa tới bốn
chục”.
–Anh
chọn được cô nào chưa?
–Thôi! Ở vậy cho nó lành.
Mấy
ngày sau Nhung gọi điện thoại cho tôi, nàng có một chuyện rất quan trọng muốn
nói với tôi trước khi tôi về Mỹ. Nhung có đứa con gái thôi chồng có hai con,
thằng con trai mười bốn, đứa con gái mười hai tuổi. Nhung nói thẳng không cần
vòng vo. “Hay là anh cưới con gái em đi, nó nết na thuỳ mỵ, lanh lợi giỏi giang
lo cho chồng cho con, nó cũng đẹp gái. Anh lấy nó để có người chăm sóc cho anh
lúc tuổi già”.
Tôi
thật bất ngờ với lời đề nghị của Nhung. Tôi cũng hiểu không phải nàng lợi dụng.
Tôi không nghĩ nàng mượn đường. Hôm trước nghe nàng kể làm tôi xúc động mấy
ngày. “Lúc nghe hàng xóm nay người này đi mai người kia đi được, ba em nôn nóng
lắm mà không biết làm sao. Má em tối nào cũng đọc kinh cầu nguyện hàng giờ, má
cầu xin ơn trên cho có đứa nào đi được. Ngày qua ngày mình thì chẳng thấy một
cơ hội nào, mà người ta thì đi rần rần… người này đi theo diện con lai, người
kia đi diện H.O. Người nọ đi diện bảo lãnh. Người ta đi rần rần mà mình thì
đành cam chịu chết ôm nỗi buồn xin nhận nơi này làm quê hương”.
Tôi
thật bối rối không biết tính sao. Thôi thì, người ta thật lòng với mình thì
mình cũng hãy thật lòng với người ta.
–Em à, nếu anh lấy vợ được anh đã lấy từ lâu rồi.
Tiếng Nhung cười khúc khích bên kia đầu giây. “Em nói cái này anh đừng giận
nhe!”.
Tôi thường “kỵ” mấy người ăn nói rào trước đón sau. Nếu sợ người ta giận thì
đừng nói.
–Mấy
đứa bạn tụi nó đồn anh pê đê.
–Trời đất! Biểu đừng nói mà cũng nói. Em biết anh như vậy mà cũng nói thương
anh, muốn gả cho anh.
–Em thấy mấy “người gay” cũng lấy vợ đẻ con được vậy anh. Em thương anh thiệt
tình chớ! Người anh toát ra một vẻ gì rất thu hút!
–Thiệt hả? Thu hút ở cái vẻ “dẹo dẹo” phải không?
Cô nàng
cười ngất. “Em thích cái lối nói chuyện tưng tửng của anh. Nghe tin anh vẫn còn
độc thân, em cứ ngày tưởng đêm mơ một ngày nào đó anh sẽ về đây…”
–Em ơi em! Em làm ơn cho anh xin hai chữ bình an.
Tôi có
người bà con trong Rạch Giá, nghe tôi về nhắn tôi vô đó chơi sẵn dịp anh ta dẫn
tôi đi Hà Tiên Phú Quốc. Tôi tình cờ gặp lại thằng Tứ hôm đi ăn “bún Kiên
Giang” trong nhà lồng chợ Rạch Giá. Nó cũng ở San Jose, tôi quen nó hơn hai
mươi năm về trước khi hai đứa đi làm trong hãng điện tử. Nó giống tôi ở chỗ ưa
cờ bạc với lại cá độ football. Nó đi ăn với một người đàn bà trẻ, tôi hỏi nó
“vợ mày hả”. Nó kề tai tôi nói nhỏ “không phải, bồ”. Thằng này vui, lấc xấc như
con nít. “Mày không sợ vợ mày ghen à?”. “Tui đâu có vợ đâu cha!”. Vậy mà tôi
tưởng nó có vợ con đùm đề
–Mày
mấy tuổi?
–Tui sanh năm 68 Mậu Thân. Ông biết mà.
–Sao mày không lấy vợ? Đi chơi tòn teng như vầy hoài sao?
Nó bước
tới kề tai tôi nói nhỏ. “Tui gặp gì đâu không! Người mình thích thì nó không
chịu, người thích mình thì mình không muốn. Tui mới quen con nhỏ này, cặp bồ đi
chơi thôi chớ không tính chuyện tiến tới. Nó cũng ham vui, không muốn ràng
buộc”.
Ngày
hôm sau thằng Tứ điện thoại rủ tôi đi qua Campuchia chơi casino.
–Mày ở Mỹ chơi casino không đã sao về đây còn đi? Mà chơi ở Campuchia có an
ninh không? Tao không dám đâu.
–Con nhỏ bồ của tui nó thích đi, tui dẫn nó đi chơi chừng vài ba tiếng rồi về.
–Mày đi qua đó bằng cách nào?
–Tui mướn xe lái đi.
–Mày dám lái xe?
–Lúc đầu không dám, sau lái đại, mà đường ở đây vắng vẻ dễ đi lắm.
–Từ đây qua đó đi bao lâu?
–Hơn hai tiếng, qua khỏi Hà Tiên đậu xe nơi biên giới có người dẫn mình qua.
–Thôi! Tao không dám đâu!
–Vậy ra quán cà phê ngồi chơi.
–Okay.
Tôi ra
quán cà phê gặp thằng Tứ. Nó nói nhà ba má nó trước kia ở đây (Rạch Giá), căn
nhà vẫn còn giờ để trống không ai ở. “Bà chị lớn tui còn ở đây, nhưng bả có nhà
riêng, mỗi lần tui về đây chơi ở nhà của bả, chỗ đó khu thị tứ, gần chợ đi ăn
uống gì cũng tiện”.
Quán cà phê
–Mày về
đây chơi thường lắm hả?
–Từ lúc má tui bịnh tui nghỉ làm ở nhà săn sóc bả. Má tui chết hai năm rồi, lúc
gần chết bả chỉ chỗ bả dấu tiền cho tui biết. Má tui để dành tiền hay lắm,
trong nhà đâu ai biết bả có mấy chục ngàn tiền mặt. Mấy bửa đám ma lu bu không
ai để ý, tui nín luôn. Mà tui nghĩ tiền đó má tui cho tui, mà anh chị tui người
nào cũng khá đâu ai cần.
–Rồi mày lấy tiền đó về đây chơi cho đã.
–Ừa, chừng nào hết về bển đi cày tiếp. Thầy bói nói số tui tuy không giàu nhưng
có tiền xài hoài, hết này có khác.
–Thầy bói nào ở đâu mày chỉ tao tới đó xin một quẻ.
–Căn nhà của ba má tui để lại giao chị tui đứng tên, má tui trăn trối phải chia
phần cho tui. Má tui thương tui nhứt nhà, bả nói tui khờ sợ tui khổ. Chị tui
chồng tiền cho tui 500 triệu, dứt khoát tui không được tranh chấp về căn nhà đó
nữa.
–Bởi vậy mày đâu cần đi làm.
–Căn nhà ông anh tui đang ở, má tui có phần hùn “tiền down”, bả nói với anh tui
khi nào bả chết tiền đó cho tui. Anh tui dứt khoát đưa tui 30 ngàn, tui không
có quyền gì trong căn nhà đó nữa. Nhưng ổng nói tui hơi khờ lại mê cờ bạc, mày
về Việt Nam gái nó dụ ăn hết. Ổng giao bà chị bên Việt Nam cất dùm, bỏ nhà băng
một tỷ, tui chỉ được lấy tiền lời không được lấy tiền vốn.
–Công nhận số mày sướng, cả nhà xúm lại lo cho mầy.
Bỗng
tôi chợt có ý nghĩ… chắc là do trời xui đất khiến, tôi nói với nó:
–Người bạn gái hồi xưa của tao có đứa con gái chừng 36 tuổi, thôi chồng có hai
đứa con. Về sắc đẹp thì khỏi nói, trên trung bình xa một khúc, tánh tình hiền
hậu một lòng lo cho chồng cho con. Nấu ăn ngon hơn đầu bếp nhà hàng. Tao thấy
chỗ này cũng được, bữa nào mày ra nhà tao chơi, tao dẫn mày tới coi mắt, nếu
thấy được tiến tới luôn.
Thằng
này bỗng chu chu cái mỏ thấy ghét.
–Ba mươi sáu có hai con! Biểu con nhỏ đó kiếm người già cở như ông thì họa may.
Ở đây người ta giới thiệu cho tui thiếu gì, gái hai mươi còn nguyên xi chưa bóc
tem.
–Mày 50 bộ còn trẻ hả? Lấy gái hai mươi cho nó bỏ mày cho lẹ, nếu không thì
cũng đi ra ngoài ăn vụng. Cưới vợ thì người ta kiếm chỗ đàng hoàng tính chuyện
ăn đời ở kiếp.
–Mà con nhỏ đó làm gì? Có tài sản tiền bạc gì không? Tui không thích lấy vợ
nghèo, tui đã dở kiếm tiền, lấy con vợ nghèo về nhà hai đứa cạp đất ăn.
Thằng
này về Việt Nam chơi hoài hèn gì nó cũng biết câu nói để đời của nữ hoàng đồ
lót.
–Mày đâu có nghèo mà kiếm vợ giàu, gặp mặt người ta rồi tính sau. Okay?
Tôi cắt
ngắn buổi đi chơi Phú Quốc, lẹ lẹ về thu xếp cho một cuộc hôn nhân mà trước đây
mình chưa bao giờ nghĩ tới. Thằng Tứ đúng hẹn thuê xe ra nhà tôi chơi sẵn dịp
coi mắt vợ. Tôi dẫn mọi ngựời ra nhà hàng ăn cho tiện. Về nhà tôi hỏi nó:
–Mày thấy sao? Ngày xưa người ta là con nhà quan đó nhe.
–Thấy cũng được, ăn nói vui vẻ, tướng ngon.
Khi nào
tôi nhìn đàn bà, tôi chú ý gương mặt trước nhất. Mà cái sóng mũi hàng đầu, đàn
bà mà có cái mũi xẹp, nhan sắc giảm một nửa. Thứ nhì hàm răng, không hiểu sao
tôi có cảm tình với đứa con gái có hàm răng trắng đều như hạt bắp. Còn cái
thằng này nhìn gái, “tướng ngon”.
–Nhưng tui chưa tính lấy vợ, đi chơi cho đã khi nào hết đường rồi mới tính. Có
mấy mối biểu tui làm giấy tờ họ trả tui 50 ngàn mà tui chưa chịu, có thể tui sẽ
làm khi nào tui hết tiền.
Vậy mà
anh chị nó nói nó khờ! Được rồi, được rồi, mày khôn thì tao cũng có cách.
Tôi suy
nghĩ mấy hôm liền. Mình thuộc loại nhà nghèo ở Mỹ. Tiền để dành dưỡng già trong
401k có chút xíu, giờ lấy ra chung cho nó 50 ngàn, mai mốt về già mình có nước
cạp đất ăn. Nhưng quan trọng hơn hết, tôi không dám làm giả, làm cái gì gian
dối tôi hơi bị run. Tôi gọi điện thoại cho thằng Tứ, uốn lưỡi năm bảy lần, dùng
đủ mọi cách dụ dỗ nó cho nó chịu cưới con nhỏ đó. Nhưng chắc tại tôi không có
tài “làm thuyết khách”, nó vẫn khăng khăng nhất quyết 50 ngàn. Vậy mà anh chị
nó nói nó khờ. “Người ta đi có một mình, đằng này con nhỏ đó đi với hai đứa
con. Lời thấy mẹ. Tui hy sinh đời trai có 50 ngàn đâu có nhiều”. Thằng này mê tiền
hơn mê gái. Nghe nó nói hy sinh đời trai… nghe mắc ói.
Mấy
ngày sau tôi gọi điện thoại cho nó “mặc cả” cho cuộc hôn nhân… theo hợp đồng
này. Tôi nói thiếu điều gảy lưỡi nó mới chịu điều khoản lấy trước hai chục
ngàn, ba chục ngàn khi nào mọi việc xong xuôi trả góp. Điều thứ nhì, rất quan
trọng, cái hợp đồng này chỉ có tôi và nó biết. Tuyệt đối không nói cho ai nghe
chuyện tiền bạc. Nó đồng ý nói okay vậy đi.
Tôi lật đật đến nhà Nhung báo tin mừng, người ta đồng ý… cưới. Nhung không có
nhà chỉ có Ngọc, là người sắp sửa làm cô dâu.
–Chào cậu Ba, cậu Ba Phải có khỏe không?
Tôi tên
Phải, thứ ba. Suốt mấy năm đi học tôi chưa từng thấy đứa bạn nào tên Phải, còn
người tên Phải thứ ba, chắc chỉ mình tôi. Cậu Ba Phải.
–Má con
không có nhà hả? Thôi cậu nói chuyện với con cũng được.
Đây là
một cuộc hôn nhân theo hợp đồng, nhưng ác một chỗ là cô dâu và nhà gái không
biết. Mai mốt chàng rể mà có lòng nào thì đừng buồn. Tôi lựa lời nói vòng vo.
–Lúc con thôi chồng con có buồn không?
–Dạ không, hai đứa con chia tay trong êm đẹp, giờ coi như bạn, ảnh thỉnh thoảng
đến thăm mấy đứa nhỏ, tháng nào cũng phụ tiền cho con nuôi tụi nó.
–Cậu thấy anh Tứ này cũng được, tuy ham vui nhưng cũng là người đàng hoàng,
nhưng cuộc đời mình đâu biết trước, có nhiều điều không ngờ được. Cậu hỏi vậy
để sau này mà rủi có ly dị thì con đừng bị sốc.
–Ảnh bỏ con? Ông này tự tin dữ! Không chừng con là người bỏ ảnh trước.
Con nhỏ này ngon, có chí khí! Đâu phải nghèo rồi mình không có quyền ăn nói
sang chảnh.
Mọi
việc diễn tiến thuận lợi êm xui hơn tôi tưởng. Đám cưới chừng một năm thì cô
dâu có hẹn phỏng vấn. Thằng Tứ bay về Việt Nam sẵn dịp đi chơi, vợ đậu phỏng
vấn thì dẫn vợ con qua Mỹ luôn một lượt.
Tới
ngày hẹn tôi hồi hộp còn hơn người được đi phỏng vấn. Vái trời cho đừng có gì
trục trặc. Chờ lâu quá không thấy tụi nó gọi phone, tôi nghĩ chắc không xong.
Sáng sớm còn nằm trên giường có tiếng điện thoại reo vang “Con báo tin cậu
mừng, đậu phỏng vấn rồi cậu ơi!”.
Tin vui
khiến tôi mất ngủ, hết ngủ luôn! Không cách gì ngủ lại cho được. Rồi đây tôi sẽ
còn mất ngủ dài dài, biết bao nhiêu chuyện phải lo. Nhung nhắn gởi, nó như con
anh, mọi sự mong anh giúp đỡ buổi đầu cháu bơ vơ nơi quê người. Thiệt đúng y
chang, thằng Tứ vịn cớ bận đi làm, mọi việc giấy tờ nhờ cậu Ba Phải giúp. Bởi
vì tôi đã nghỉ hưu có nhiều thì giờ rỗi rãnh.
Tôi vẽ
cho tụi nó đến nhà ông Ngọc mướn phòng, ông có xây thêm hai phòng phía sau nhà
có lối đi riêng rất tiện. Chồng ở một phòng, vợ và hai con thì ở phòng kế bên.
Hơi bị lạ nhưng không ai thắc mắc chuyện người ta. Chỉ có tôi và thằng chồng
biết.
Một hôm giữa khuya có tiếng điện thoại reo vang, Nhung bên Việt Nam gọi. (Mấy
người này vô tư không biết giờ này … khuya).
–Có gì không em mà sao gọi giờ này?
–Vậy hả? Xin lỗi, em tưởng ở bển sáng rồi. Con Ngọc có bầu, nó hỏi em tính sao?
Trời
đất! Thật là rắc rối cái sự đời, vợ chồng trên giấy tờ, vợ chồng ngủ riêng
phòng ai nấy ngủ, nay vợ mang bầu. Thiệt là tình! Con nhỏ này là con tôi chắc
tôi tức chết được. Sao mày không đợi ly dị rồi hãy có bầu. Trên danh nghĩa
thằng Tứ là chồng, đẻ con người ta bắt nó cấp dưỡng nó đâu có chịu.
Tôi tức
mình ngủ không được, thức luôn tới sáng chờ con Ngọc thức dậy chửi nó một trận.
Tôi gọi phone lúc con Ngọc đang sửa soạn đi làm. Nó lật đật vừa lái xe vừa nói
chuyện hối tôi nói ngắn gọn. Tôi vô đề thẳng (giọng giả bộ có hơi giận)
–Con có
bầu.
–Vậy mà cậu làm như chuyện gì quan trọng lắm. Con có bầu chồng con chưa biết
cậu biết.
–Hai đứa ngủ riêng sao có bầu? Con thằng Tứ hay con ai?
–Cậu ơi là cậu! cậu có câu hỏi nào lịch sự hơn chút xíu được không cậu.
Tôi có
hơi nóng, nói chuyện có hơi không được bình tĩnh, tật lâu đời khó chữa.
–Má con nửa khuya gọi điện thoại cho cậu, nói con có bầu giờ tính sao, giữ hay
bỏ, nghe vậy cậu tưởng con có bầu với người nào khác.
–Bà già thiệt là mau mồm mau miệng, mới đó gọi cho cậu biết. Bởi vì anh Tứ nói
với con cậu với ảnh dàn xếp cho cuộc hôn nhân này, giả chớ không phải thiệt,
ảnh đâu có tính ăn đời ở kiếp với con, con đâu phải là vợ ảnh, giờ lỡ mang bầu
con chưa cho ảnh biết, định hỏi má con cho ý kiến.
–Thằng mắc dịch, nó hứa với cậu là giữ kín chuyện này vậy mà cũng đi nói cho
con biết.
–Để con nói hết cho cậu nghe. Anh Tứ có cái tật, tối nào có chút bia rượu là
ảnh mò vô phòng con bốc hốt. Mấy đứa nhỏ còn thức nó dòm. Con đi qua phòng ảnh
cho ảnh trả bài, mà cậu ơi! Cái ông này 50 tuổi chớ trai 20 sợ còn thua ổng.
–Được
được rồi con, cậu hiểu, không cần phải nói chi tiết.
–Ảnh đòi hoài con không cho, ảnh khai thiệt, nói cậu còn thiếu 30 ngàn, nếu
không cho ảnh… vậy phải trả tiền cho ảnh. Con bật ngữa. Thì ra là vậy. Nếu ảnh
lấy tiền của cậu, con phải tìm cách lấy lại, với lại cũng là để giảm bớt cái
tần suất “bốc hốt” của ảnh, con nói mỗi lần em qua phòng anh tính năm trăm. Ảnh
nói đi chơi gái trên San Fran, gái Tàu, gái Phi, gái Đại Hàn đẹp không có chỗ
chê, mỗi lần tốn có hai trăm. Em gái hai con đòi năm trăm. Kỳ kèo bớt một thêm
hai, cuối cùng con chốt giá ba trăm, mỗi lần qua phòng ảnh cho ảnh làm phận sự
một người chồng, ba trăm.
Tôi
tính nhẩm, thiếu nó ba chục ngàn, mỗi lần trừ ba trăm. Trả xong món nợ chắc con
nhỏ này đẻ được ba đứa con.
–Con ơi! Như vậy là ý trời. Con cho chồng con biết, nhứt định là phải giữ nhe
không. Cậu có lời chúc phúc cho con đó.
Tháng
sau thằng Tứ gọi phone cho tôi, mời cậu đi ăn buffet với tụi con, mừng con vừa
được lên chức. Chà thằng này bữa nay gọi tôi bằng cậu. Tưởng nó lên chức “làm
cha” nhè đâu nó được lên chức làm leader trong hãng.
–Trong hãng mày làm khâu nào, mày làm xếp được mấy người.
–Tui làm khâu shipping, gói hàng đóng gói gởi đi cho khách hàng. Vừa mới đổi
qua ca chiều, làm từ hai giờ chiều tới mười giờ rưởi đêm. Bận rộn buổi trưa làm
cho kịp hàng đi gởi, từ sáu giờ chiều thì khỏe, xếp lớn xếp nhỏ đi về, mình làm
tà tà.
–Mày làm xếp mấy người, lên chức có lên lương không?
–Chỗ tui có ba người, tui với hai bà già người Phi. Khi nào hãng có đợt review
mới lên lương, giờ chưa.
–Tao tưởng mày hôm nay ăn mừng sắp lên chức “làm cha”, thôi ráng đi ông con,
mai mốt cho mày xếp quần xếp áo mệt nghỉ.
Cái mặt
thằng này bữa nay kênh kênh thấy ghét, tôi khều nó lại hỏi nhỏ.
–Mày làm hợp đồng với tao, vợ chồng giả, sao bây giờ mang bầu.
–Thì… lộng giả thành chơn.
Nó cười hê hê bỏ đi lấy đồ ăn. Bữa nay bày đặt xổ nhỏ. Vậy mà anh chị nó nói nó
khờ.
Nguyễn
Thạch Giang
304Đen
– llttm – QGHCUC
No comments:
Post a Comment