Bến Nứa
– Ai về Viễn-trình thì xuống mà về.
Thanh Tịnh
Tiếng
cô lạc mất trọng tiếng mưa rì rào của buổi chiều tàn buồn bã. Hôm ấy thuyền cô vắng
khách. Cô đã cho thuyền đậu thêm một giờ nữa, nhưng người về vẫn không thấy một
ai.
Cô
lái đò liền nhổ sào gác trên mui rồi từ từ cho thuyền quay lại. Ngay lúc ấy một
cụ già hấp tấp chạy xuống bờ sông đưa chiếc dù lên cao gọi lớn:
– Cô
Phương ghé thuyền cho tôi về với.
Phương
kéo nghiêng chiếc nón lá, nhìn lên bờ qua những dòng mưa chi chít:
– Cụ
Uẩn đấy à? Cháu tưởng cụ chiều mai mới về.
Vừa
nói Phương vừa cho thuyền, quay mũi vào bờ. Cụ Uẩn xách đôi giầy hạ trên tay,
lội ra khỏi bờ chừng năm bước. Lúc thấy mũi thuyền gần cụng vào bờ, cụ Uẩn liền
đưa một tay giữ lại. Đoạn cụ bước lên thuyền rồi vội vàng chui vào trong
mui.
Tiếng
Cô Phương đằng sau lái nói:
– Cụ
cởi áo ướt vắt trên dây. Để nước mưa thấm vào người độc lắm.
Tiếng
nước mưa xối mạnh trên mui làm át cả tiếng cô Phương. Cụ Uẩn không nghe rõ nên
nhìn ra sau lái hỏi:
– Cô
Phương hỏi gì?
Phương
nhìn vào mui thấy cụ Uẩn cởi áo ra rồi nên nói tiếp: – Cụ xem giùm thằng Nghển
của cháu nó đã ngủ chưa. Tiếng cụ Uẩn trong mui đáp ra
–
Rồi.
Phương
lẳng lặng đưa mái chèo đẩy đều đều trên mặt nước. Thỉnh thoảng cô lại đưa tay
vuốt mấy dòng nước mưa chảy tràn trên mặt. Phương vừa chèo vừa nhìn lên hai bên
bờ để hy vọng vài người khách chậm chạp còn đuổi theo thuyền cô. Nhưng sau lũy
tre cao ngọn, cô ta chỉ nom thấy vài ngọn đèn xanh đang rung rinh trong bóng
nhạt.
Trước
đây hơn một năm, Phương cùng chồng làm nghề chở khách từ chợ làng Thiên đến
làng Viễn-trình. Hai làng cách xa nhau trên bốn mươi cây số. Lệ thường cứ đến
chiều nhổ sào, thì sáng mai vào khoảng tám giờ, thuyền đã đến làng Viễn-trình.
Làng Viễn trình ở gần biển, nên dân trong làng thường đem cá tôm lên chợ Thiên
bán.
Tất
cả gia tài của hai vợ chồng Phương là một chiếc thuyền rộng ba mui, và đâu được
ba bốn chục bạc. Lấy nhau được một năm thì Phương sinh thằng Nghển. Mỗi lần ẵm
Nghển trên tay, chồng Phương thường tươi cười nói với vợ:
–
Thằng Nghển là cục vàng biết nói của tôi đấy, mợ ạ. Phương nhìn con, nhìn
chồng, rồi một giọng ngây thơ nói sẽ:
– Câu
nói làm tôi nhớ hồi còn đi học, thầy giáo có bắt tôi học bài Gà đẻ trứng vàng.
Chồng
Phương âu yếm nhìn vợ rồi tự nhiên cười sung sướng.
Qua
mùa đông năm sau, chồng Phương mang bệnh thương hàn rồi từ trần. Nghển lúc ấy
mới hơn hai tuổi.
Theo
nghề của chồng xưa, Phương lại một mình đưa thuyền qua ngày tháng.
° °
°
Trời
sẫm tối. Thuyền của Phương đến đầu làng Mỹ-lý thì trời tạnh mưa. Xa xa bên chân
đồng làng Duyên-hải, đám mây đen dày đặc đã nứt ra dần, để lọt một thứ ánh sáng
xanh dờn của mảnh trăng cuối thu.
Phương
vừa chèo vừa cất giọng hò lanh lảnh:
Đi đâu cho thiếp theo cùng.
Đói no thiếp chịu, lạnh lùng thiếp theo.
Phương
tự nhiên cảm thấy lòng lạnh lẽo và buồn man mác. Cụ Uẩn ngồi trong mui, với một
giọng ngái ngủ hỏi sẽ:
– Cô
Phương ơi ! Thuyền đã đến đâu rồi cô nhỉ?
Phương
nhìn lên đám lách um tùm hai bên bờ sông rồi đáp:
– Đến
làng Đồng-yên rồi cụ ạ.
–
Thật cô chèo mau quá.
Nghển
nghe có tiếng động, tự nhiên lồm còm ngồi dậy khóc. Cụ Uẩn dỗ ngon dỗ ngọt một
hồi lâu cũng không được. Cụ liền mặc thêm áo rồi bước ra sau lái nói với
Phương:
–
Thôi cô vào ẵm cháu ngủ đi. Để tôi chèo cho.
Cô
Phương còn dùng dằng chưa chịu nghe:
– Ai
lại để cụ chèo.
Trong
mui, tiếng Nghển lại khóc thét lên. Cụ Uẩn giục:
– Cô
đưa tay chèo cho tôi. Tôi tuy già nhưng trai tráng chưa chắc đã chèo kịp
tôi.
Phương
biết từ chối cũng không được nên đưa chèo cho cụ Uẩn.
Nghển
thấy bóng mẹ đi vào thì khóc già hơn trước. Phương ẵm con trong lòng nói
sẽ:
–
Thôi con ngủ đi. Về đến làng Viễn-trình mợ sẽ mua kẹo cho con.
Nghển
được thể quay đầu vào ngực mẹ khóc lớn:
– Con
không ăn kẹo.
Phương
đưa tay vỗ nhẹ vào lưng con:
– Thế
con muốn gì?
Nghển
mếu máo:
–
Thầy con đâu?
Rồi
như mọi ngày, lúc nghe con hỏi đến cha, Phương lại nói dối:
–
Thầy qua chợ Sình mua áo tốt cho con.
Nghển
lại vùng vằng đầu nũng nịu:
– Con
không cần áo tốt. Thầy con đâu?
Lệ
thường đến lúc này, túng lắm, Phương mượn một người khách trong thuyền vờ làm
“thầy” để dối con. Lúc ấy Nghển mới chịu ngủ yên bên người cha giả. Nhưng hôm
ấy thuyền vắng khách, quanh quẩn chỉ một mình cụ Uẩn và Phương. Phương đang
lúng túng chua biết tìm kế gì, thì Nghển đã khóc lớn:
–
Thầy con đâu?
Phương
kiên nhẫn dỗ con:
– Con
nín đi. Mợ gọi thầy về đây.
Đưa
đầu ra ngoài mui, Phương gọi lớn:
–
Thầy nó đã về chưa. Mau xuống thuyền chẳng thằng Nghển không chịu ngủ.
Trong
bóng tối của lũy tre xanh chạy dài theo bến Nứa, tự nhiên có tiếng người
đáp:
– Tôi
về đây. Ghé thuyền cho tôi về với.
Phương
đang phân vân chưa biết người ta nói đùa hay nói thật, thì cụ Uẩn đã từ từ cho
quay mũi vào bến.
Một
người vận âu phục, nhanh nhẹn xách va-li bước xuống thuyền:
–
Đâu, Nghển của tôi đâu? Sao nó lại không chịu ngủ. Phương thấy người khách thì
giật mình bẽn lẻn:
– Cậu
Thảo đi đâu mà về khuya thế?
Thảo
cũng vừa thấy Phương, nên cúi đầu ấp úng:
– Đò
của cô mà tôi tưởng của ai.
Nghĩ
một lát. Thảo nói tiếp:
– Tôi
vừa xuống ga Mỹ-lâm về đây. Tôi về thăm thầy mẹ tôi.
Cụ
Uẩn thong thả cho thuyền ra khỏi bờ rồi chèo xuôi theo dòng nước. Mảnh trăng hạ
tuần rây bụi vàng trên quãng đồng lúa rộng. Phương ẵm con ra ngồi trước mui,
gương mặt tự nhiên ửng hồng và đẹp một cách lộng lẫy. Tiếng nước reo hai bên
mạn thuyền nghe nhẹ và êm. Nghển ngước mắt nhìn Thảo một hồi khá lâu rồi thỏ
thẻ:
– Đây
là thầy phải không mợ?
Phương
nhìn ra sông đáp sẽ, giọng ngượng ngập:
–
Vâng.
Nghển
đưa mắt trâng tráo nhìn Thảo, nói tiếp:
– Thế
sao thầy không ẵm con?
Không
để Nghển nói hết câu, Thảo đưa hai tay cất Nghển lên rồi vụng về ẵm vào
lòng.
Nghển
sung sướng reo lớn:
–
Thầy mua kẹo cho con đâu?
Thảo
cúi xuống mở va-li rồi đưa cho Nghển một gói kẹo tây. – Kẹo cho con đây.
Lúc
nói đến chữ con, lòng Thảo tự nhiên nghe êm êm một cách lạ. Phương nói lảng qua
chuyện khác:
– Độ
này thầy làm ở đâu?
Thảo
quay lại đáp:
– Tôi
làm ở sở Hoả-xa. Hôm nay được mấy ngày nghỉ nên định về thăm nhà.
Nghển
vừa ăn kẹo vừa nhìn đàn đom đóm lập loè hai bên bờ sông.
Phương
đứng dậy quay đầu nhìn phía lái hỏi:
– Cụ
Uẩn đã nhọc chưa. Để cháu ra chèo thay cụ.
Nghển
đưa tay nắm chéo áo mẹ năn nỉ:
-Mẹ
đừng ra chèo. Mẹ ngồi đây với thầy với con.
Phương
cúi đầu nhìn xuống sàn thuyền, hai má đỏ như gấc. Dưới ánh trăng gương mặt của
Phương trông hồng hồng tươi xinh như bằng sáp. Lòng Thảo hồi hộp sẽ như cánh
bướm.
Đằng
lái, tiếng cụ Uẩn đáp lớn:
–
Nước chẩy xuôi nên chèo không mỏi. Lúc nào cháu Nghển ngủ sẽ hay.
Nghển
nhìn về phía sau lái hí hửng:
–
Tiếng ai đấy mợ?
Phương
xoa đầu con:
–
Tiếng cụ Uẩn.
Nghển
ngước mắt đăm đăm nhìn Thảo:
– Con
sợ cụ Uẩn lắm.
Thảo
tươi cười:
– Tại
sao… con sợ?
Nghển
nói nhanh không suy nghĩ:
– Vì
cụ ấy có râu.
Thảo
nhìn Phương mỉm cười.
Tuy
người giả vờ làm thầy Nghển mỗi ngày mỗi khác, nhưng Nghển chỉ hơi ngạc nhiên
một chút rồi quen ngay. Vì những người này, người nào cũng biết vuốt ve Nghển
và nhất là biết cho Nghển quà bánh. Trước kia Nghển hỏi đến thầy là vì nhớ. Chứ
lâu nay Nghển hỏi thầy là cốt để hỏi quà bánh thôi. Nghển thấy Thảo ăn mặc sang
lại vui vẻ nên thích lắm.
Con
thuyền từ từ lướt nhẹ trên mặt nước, êm đềm như cái bóng. Thấy thuyền đến, vài
con cò ngáng đang lội trên sông bỗng đập cánh bay thẳng vào trong mấy hàng cây
đen tối. Nước rây xuống như mưa.
Thảo
cầm bàn tay xinh xắn của Nghển trong tay mình rồi mỉm cười nhìn Nghển đang cố
gắng rút tay ra.
Phương
chống cằm vơ vẩn nhìn mấy thửa ruộng chạy dài hai bên bờ sông, lòng hơi thổn
thức. Phương cũng không hiểu tại sao tối hôm nay lòng Phương lại rạo rực, tê mê
như đống tro tàn men hơi lửa.
Mặt
trăng lúc ấy đã lẩn hình trong đám mây đen.
Màu
xanh lam của màn sương bụi tỏa hai bên bờ sông đã biến ra màu xanh bạc. Bầu trời
có vẻ nặng nề hơn trước.
Nghển
tự nhiên nắm tay mẹ rồi từ từ kéo mạnh. Một lát sau, Phương cảm thấy Nghển đang
đặt tay mình trên da tay một người khác. Phương rùng mình, toàn người run sẽ,
hơi thở mạnh và không đều.
Phương
không dám quay mình lại. Nghển nói lớn:
–
Đây, mợ mở giùm mấy ngón tay của thầy để con kéo tay con ra.
Thảo
cảm phải hơi lạnh ở da tay Phương truyền qua tay mình, nên toàn người nóng
bừng, tay chân run nhẹ. Thảo như người bị thôi miên. Thảo thả bàn tay Nghển ra
rồi nắm bàn tay dịu mát của Phương. Phương cúi đầu nhìn xuống mặt nước, hai má
đỏ bừng. Nghển trùm hai bàn tay nhỏ xíu của mình ngoài bàn tay Thảo rồi nói
lớn:
–
Thầy giữ chặt lấy. Đừng thả ra.
Thảo
sợ cụ Uẩn nghe được nên quay lại hỏi:
–
Tiếng chuông chùa nào đấy cụ Uẩn?
Thảo
vừa nói dứt lời, một tiếng chuông chùa đã dìu dặt thả giữa không trung một
tiếng ngân dài não nuột.
Cụ
Uẩn che tay ngang trán nhìn mông ra xa rồi đáp:
–
Tiếng chuông chùa Đồng Tâm.
Phương
quay lại nhìn Thảo, hai người nhìn nhau mỉm cười rồi cùng đưa mắt nhìn dòng
sông sắp uốn mình trước mặt.
° °
°
Năm
qua, ngày tháng qua. Nghển đã khôn lớn và không hỏi thầy như trước nữa. Nhưng
giữa đêm khuya, mỗi lần chèo thuyền qua bến Nứa, Phương lại cất tiếng
gọi:
– Ai
về Viễn-trình thì xuống mà về.
Nhưng
đêm nào cũng như đêm nào, đáp lời Phương, chỉ có tiếng chuông chùa Đồng Tâm
ngân dài trên mặt nước.
Thanh
Tịnh
Nguồn:
Thanh Tịnh, Quê mẹ
304Đen
– Llttm - sgtc
No comments:
Post a Comment