NGƯỜI DỬNG DƯNG CHUYỆN ĐỜI MÌNH
Chuyện được viết bằng tưởng tượng từ nhân vật
tới bối cảnh, xin thứ lỗi cho những trùng hợp vô tình nếu có.
Hắn, ra trường Y Khoa Sài gòn, sau ngày miền
Nam thua cuộc, với cấp bằng bác sĩ. Hắn hiền, vui vẻ xuề xòa, cười nhiều hơn
nói, dân miền Nam chánh hiệu, cũng còn may, hắn được cho về làm bác sĩ tại một
phòng khám bệnh có tên “phòng khám khu vực” ở bên kia cầu Phạm Thế Hiển nên còn
loanh quanh mà nhớ đường xưa lối cũ “hồn thu thảo”, cũng ngộ, hắn có cô bạn
gái, gọi là người yêu thì đúng hơn, học xong năm thứ hai Y Khoa Sài Gòn, tiếng
Pháp tiếng Anh gì cũng lưu loát, ngược lại hắn “toi moi” thế thôi, cùng trường
sau hắn vài năm, còn được học tiếp theo chương trình mới, hắn người Nam cô này
người Bắc, cha mẹ cô là người Bắc 1954, hai người xem ra không “rời nhau nửa bước”.
*
Qua Tết vài năm sau, cả hai bỏ học, cùng một
số bạn quen hắn và cô bạn gái xuống tàu vượt biển trong một đêm tháng Ba “tháng
ba bà già đi biển”. May mắn biển yên sóng lặng, hai người đến Nam Dương sau bốn
năm ngày đêm, tạm ở tại một trại tỵ nạn nằm dọc theo bờ biển, ngó qua phía xứ Tân
Gia Ba, xa chừng nửa ngày tàu lớn chạy. Chừng hai tháng sau, hắn cùng cô bạn
gái rời Nam Dương đến định cư ở một nước thứ ba với lời khai trong giấy tờ là vợ
chồng.
*
Tại thành phố này, nhóm bác sĩ VNCH cũ
thoát được cũng khá, trong đó có vài người bạn cùng khóa với hắn, chính phủ nước
này cũng như tiểu bang hắn đang ở, cho phép họ thi để hành nghề trở lại, người
ta lăng xăng họp nhóm, bàn chuyện sách vở, tiếng Anh tiếng u như trẫy hội, hắn
bình chân như vạt, cười hề hà, chuyện đâu còn có đó, rồi cũng tới phiên mình,
quyết định để vợ đi học lại, xong trước đi cái đả một cách vui vẻ.
*
Hắn chịu khó đi làm công nhân tại một phòng
kiểm nghiệm lông trừu, chuyên cấp giấy chứng nhận phẩm chất của các loại lông
trừu từ những nông trại, dùng vào việc xuất cảng hay bán cho công ty may mặc nổi
tiếng trên thế giới, sau khi hắn cùng vợ rời khỏi trung tâm tạm trú của chính
phủ, dọn ra ở nhà mướn, cách thủ phủ tiểu bang đâu đó chục cây số, tiền lương
không nhiều nhưng cũng tạm đủ sống cho hai người, không phải lo lắng chuyện tiền
mướn, tiền điện nước, không có gì buồn phiền, trách móc, hai vợ chồng hủ hỉ
nhau, vợ yên tâm học hành, hắn vui sướng đi làm ngày qua ngày lại ca chiều ca
đêm.
*
Vợ tốt nghiệp bác sĩ xứ người cùng một lúc
với hai ba người bạn cùng khóa y khoa trường cũ của hắn, hắn mừng ra mặt khi có
ai đó hỏi gia đình ra sao, xem ra mãn nguyện với những gì mình đã làm từ bao
nhiêu năm qua, hắn nghỉ việc cả tuần, hai vợ chồng đưa nhau đi chơi xa, tới mấy
tiểu bang khác, coi như một tuần “trăng mật” muộn màng, là những ngày vui. Ngày
vui qua, tân nữ bác sĩ, vợ hắn lên xuống tìm chỗ mở phòng mạch, lúc này cộng đồng
người Việt ở đây chưa có ai, hắn yên tâm làm kiếp công nhân như cũ, chưa vội
chuyện học thi lại, chờ khi vợ có phòng mạch hẳn hoi, sẽ tính tới, chuyện mở
phòng mạch hắn để cho vợ tính, có hỏi hắn chắc cũng không biết gì để bàn hơn và
dường như cô ít nói ra nói vô về chuyện này, hắn cũng chẳng thắc mắc gì, lúc
này cô vợ bác sĩ thường có ngày đi sớm về muộn.
*
Hắn ký sấp hồ sơ ly dị, để lên bàn, nhìn lại
mọi thứ trong nhà, dửng dưng cười, không buồn không than thở, dọn mớ quần áo và
những thứ lặt vặt cần cho mình vào cái va li thường xài, bỏ lại tất cả, trong
đó có những tấm hình chụp hai người hôm quần ống thấp ống cao mới lên trại tỵ nạn
Nam Dương và mấy tấm hình ưng ý những ngày vui “tuần trăng mật” muộn vừa qua, tắt
đèn, lầm lũi ra xe, hắn rời nhà chẳng buồn nhìn lại.
*
Hắn nghỉ làm, về ở tạm với người bạn cùng
trốn chui trốn nhũi, từ Cần Thơ, Gò Công tới Bình Tuy Vũng Tàu trong những chuyến
vượt biển thất bại, ở một khu phố đông người Việt, đám bạn cùng khóa giờ được gọi
“một bác sĩ hai bác sĩ” đến thăm, thương cho bạn nhưng thật lòng chê hắn ngu,
cho sáng mắt ra, vẫn vậy hắn cười mà không than trách gì cả, đến nổi họ có lúc
bực tức dù không phải chuyện của mình.
*
Chuyến xe buýt tối xuyên tiểu bang rục rịch
chầm chậm rời trạm, hắn chào người bạn cho ở tạm mấy ngày qua, đưa hắn đi, hẹn
ngày gặp lại, đường phố những ngày giữa Đông loáng thoáng sương mù, đèn không
làm cho đêm đủ sáng, hắn ngã người trên ghế, không nhìn ra ngoài, qua ánh sáng
mờ đục lùa vào xe, lúc xe ngừng lại ở một ngã tư đường lưu thông đèn xanh đỏ,
không thấy hắn cười, hắn bỏ đi và lâu lắm rồi không ai biết hắn ở đâu và làm
gì.
*
Trên đường chính của khu phố, nơi có đông cửa
hàng tiệm quán người Việt, suốt hai bên, mấy ngày nay người ta thấy kế cái tiệm
thuốc Tây lớn quen, có thêm phòng mạch mới mang tên người nữ bác sĩ vừa tốt
nghiệp.
Thuyên
Huy
Để tặng một thằng bạn hờ hững chuyện đời
No comments:
Post a Comment