BẤT CỨ LÚC NÀO, BẤT CỨ Ở ĐÂU
Em đừng hỏi giờ này tôi đang làm gì
và đang ở đâu. Lúc này đây, khi viết những giòng chữ này cho em, tôi đang ngồi
trong tòa soạn của một tạp chí nằm trên con đường Phạm Ngũ Lão. Con đường ấy,
khá nhiều nhà in, nhà báo, nhà phát hành, chắc em đã biết, là một con đường nhỏ,
đầy bụi và nhiều xe. Trên bàn làm việc của tôi hiện có một lá thư của
“nhà-làm-kịch-không-bao-giờ-dựng-kịch” gửi cho tôi, nhưng tôi không hiểu gì cả.
Có lẽ ông ta lầm tôi với một người nào khác có một cái tên tương tự. Những cái
tên tương tự! Có bao nhiêu cái tên tương tự như tên của tôi, và tên của em
trong cõi đời này. Và em, Vy của tôi, tên em phải viết i ngắn hay y dài? Và tại
sao phải là y dài mà không là i ngắn?
Lúc viết những giòng này cho em, những
người thợ sắp chữ vừa vỗ bản in truyện ngắn của tác gia? Rừng Mắm đặt trên bàn
tôi, cây quạt trần đang xoay theo một tốc độ chậm nhất, và mưa rơi ngoài kia.
Mưa ào ạt như tiếng kêu thất thanh của một người bị săn đuổi, chờ chết.Tại sao
lúc nào tôi cũng thích nhìn những trận mưa thúi trời thúi đất. Mưa điên cuồng,
man dại; mưa ập xuống như cái thúng chụp không thương tiếc ngậm ngùi…
Thế còn em, nơi em ở hiện giờ trời
đang có mưa không? Những trận mưa đầu mùa nắng là những dòng nước được đợi chờ.
Mưa luôn luôn làm tôi nhớ em. Nhớ những hôm nào em ngồi sau chiếc xe lambretta
màu bạc của tôi. Hơi thở tình yêu của em đã thổi ấm xuyên suốt lưng tôi, hâm
nóng một trái tim tưởng chừng đã nguội lạnh, thổi bay đi những đám mây buồn bã
từ bấy lâu nay vẫn ám mãi xuống đời tôi. Ôi những trận mưa hân hoan tầm tã; mưa
biển mưa rừng, mưa cao nguyên, mưa đồng bằng. Mưa chảy trong tôi tình yêu muộn
màng, mưa xối trong em tình yêu vừa mới lớn. Những giọt nước mưa hy vọng đang ướt
sũng cuộc đời chúng ta.
Bữa qua có tin từ mặt trận về cho hay
chiến trường miền Trung đang hồi ác liệt, một bạn tôi vừa mất xác. Sáng nay
trên cao nguyên báo xuống, một người bạn khác nữa của tôi mới vừa tử trận. Những
tin tức ấy đã làm tôi chảy nước mắt. Bao nhiêu người ở tuổi tôi đang đối mặt với
cái chết, tại sao tôi vẫn ngồi đây yên ổn. Và tại sao tình yêu của chúng ta? Có
phải tôi là một người may mắn bất hạnh. May mắn mà sống sót, nhưng bất hạnh
thay chưa sống đủ kiếp người.
Có phải là một điều nhảm nhí không
khi ta nói đến tình yêu trong một thời đại mà người ta chỉ đề cập đến sự chết.
Tôi vẫn nghĩ rằng con người càng đến gần với tình yêu chính là tiến gần đến cái
chết. Yêu là chết. Và trước cái chết, người ta bao giờ cũng ham muốn sự sống.
Và sự sống là gì nếu không là tình yêu? Ngụy biện quá, phải không?
Vy yêu, cho đến bây giờ tôi vẫn không
thể nào mường tượng ra nổi nơi ăn chốn ở của em. Thành phố trên cao ấy đã một
thời nhìn thấy tôi lớn lên, đã nghe tôi thở, đã thấy tôi yêu, đã chứng kiến những
trận đòn thù trên Đồi Cù, đã dí tôi trong quán cà phê Huyền nửa đêm về sáng. Và
giờ đây những dấu chân em in trên con đường đất đỏ dưới những cơn mưa tầm tã
đang làm tôi thương nhớ em. Cánh cửa sổ từ căn phòng em ở mỗi sáng mở ra có thể
nhìn thấy chăng đỉnh núi Langbiang? Quyển sách nào em đang đọc? Và tờ thư nào
em đang viết dở cho tôỉ … Tôi đang nghĩ đến em, đến hơi thở em, khuôn mặt thần
thánh em… Sẽ buồn biết bao nếu trí tưởng tôi không còn cái khả năng tưởng tượng
ấy nữa, cái khả năng khiến cho đời sống tình cảm chúng ta giàu có hơn, màu sắc
hơn…
Em có còn nhớ những quán nước quán ăn
mà chúng ta đã đến: một chỗ sang trọng, một nơi tồi tàn; những cuốn phim ta đã
cùng xem: đam mê, hung bạo, hay dịu dàng và thơ mộng; những khúc nhạc mà chúng
ta đã từng nghe chung với nhau trong một tối nào: quyến rũ và lôi cuốn. Và hơi
thở em tràn ngập trong lồng ngực tôi. Thân thể em trong vòng tay cuồng dại tôi.
Ừ, nhiều khi tôi ước phải chi chúng
ta là cỏ cây hay loài vật, chúng ta sẽ yêu nhau như loài thú hoang giữa đất trời
mà không sợ bóng dáng của Thần Tuyệt Vọng. Như loài thú, chúng ta rong chơi
trong rừng, nằm dưới bóng mát của những tàn cây và ngủ an nhiên trên xác lá
khô. Như cỏ cây ta không thèm mọc vội vàng. Ta lớn theo gió, và nắng và mưa sẽ
làm ta rắn chắc hơn. Cái vòng tròn vàng óng buổi sáng sẽ đánh thức ta dậy, mặt
trời đỏ hực buổi chiều sẽ gọi ta về, và trăng sao trên cao sẽ soi thấu tình yêu
của chúng ta.
Vy yêu, bây giờ là mười giờ. Buổi
sáng trong một tòa soạn báo. Tiếng máy chạy ì ầm. Những bản vỗ ướt mực và ướt
nước. Cơn mưa đã dứt. Trời trong suốt và nắng đang thổi luồn những hơi thở nóng
hổi trên thành phố tôi đang ở. Có lẽ những con đường rợp bóng cây mà chúng ta
đã đi sau trận mưa lớn đã ngập nước, vòm cong của những tàn me cụm đầu dài đến
cổng trường Saint-Paul còn óng ánh chút nước mưa đã rơi trên đầu chúng ta theo
từng cơn gió nhẹ. Giờ đây, tôi không biết mình đang đốt đến điếu thuốc thứ mấy
trong ngày nhưng tôi biết là tôi đang nghĩ đến em.
Vy yêu, em có còn nhớ cái lối quảng
cáo của người Nhật về những sản phẩm đặc chế của họ. Bất Cứ Lúc Nào, Bất Cứ Ở
Đâu Cũng Chỉ Có Hai Ta. Ừ, cũng chỉ có hai ta.
Ngày mai, tôi sẽ phải vào bệnh viện
trở lại. Những dấu hiệu tái phát của căn bệnh cũ đang bắt đầu lộ diện và đang
hành hạ tôi. Bạn tôi bảo: “Mày chưa chết đâu. Đừng sợ..Sống thì khó chứ chết
thì ai mà chẳng có phần.”
Buổi sáng hôm nay, sau cơn mưa mặt đường
trước tòa soạn sạch trơn. Nhưng sao mà lòng tôi vẫn còn đầy chật hình bóng em.
Nhớ em, nhớ những sợi tóc dài buộc chết đời tôi, nhớ hai con mắt màu nâu thầm lặng,
nhớ cái mũi hếch kiêu căng, nhớ giọng nói sao mà ngọt ngào kỳ lạ. Nhớ nụ cười
em tràn ngập cơn mê tôi, nhớ đôi chân dài quấn quýt, nhớ bờ ngực nặng, nhớ hơi
thở nóng, nhớ hai bàn tay hốt hoảng của em,… Nhưng sao tôi vẫn có cảm tưởng như
rồi ra chẳng bao giờ chúng ta còn có cơ hội gặp lại nhau nữa. Bởi vì, giữa tôi
và em, chúng ta có bao nhiêu là sông núi, bao nhiêu là hố thẳm, bao nhiêu thung
lũng, bao nhiêu biển trời. Có cả sương mù và sấm sét. Có đêm và ngày. Có cả “Khổng
tử” và gia phong. Và…
Thư từ làm cái gì, chữ nghĩa cũng sẽ
chỉ là điều vô ích, một khi người ta không còn muốn đọc nhau nữa.
Phải không?
Nguyễn Xuân Hoàng…
Tháng Chín 1968

No comments:
Post a Comment