TÂY
NINH MỐI TÌNH ĐẦU VÀ TÔI
Chuyện viết mượn địa danh thật
nhưng người và bối cảnh không thật
Để tặng một người con gái họ Nguyễn
1
Tôi
về Bến Cầu lần này không ở được lâu. Tiếng bom, tiếng đại bác xa xa thay
nhau vọng từng hồi, mấy chiếc ghe tam bản chở hàng nằm yên, nhấp nhô theo sóng
vỗ bên bờ sông, không dám mở dây. Chợ sáng nhóm sớm hơn ngày thường, dân mấy ấp
trong xa mua đồ đạc xong chưa chịu về, còn ngồi tụm năm tụm ba đầu nhà lồng chợ
xã bàn chuyện này chuyện nọ.
Hai má con ra bến tàu, cái đầm trong rạch
cùn, tiếp giao với nhánh rẽ ra sông lớn, ngập bông sen đỏ. Vài tuần nữa là Tết
nhưng tình hình có vẻ căng thẳng quá, không biết rồi Bến Cầu có ăn được cái Tết
yên lành như năm ngoái không. Tôi xuống tàu đò lớn, má tôi bịn rịn theo ra tới
đầu cầu tàu gỗ, bà dúi vào tay tôi thêm vài trăm đồng bạc. Tàu ra giữa sông,
khói tàu xám đen, bà vẫn còn đứng đó nhìn theo, bóng bà trãi dài, khuất sau
hàng cây thốt nốt vừa trổ lưa thưa bông đầu mùa.
Kịp lúc chuyến xe đò Tân Nguyên Thành, từ
Sài Gòn về ngay khi tàu tới bến Cẩm Giang, tôi trở lên tỉnh mới giữa trưa. Ký
túc xá giờ này vắnh tanh, một hai thằng cùng lớp, nhà ở miệt Cầu Khởi Khiêm
Hanh, cuộn mình trên giường chưa chịu thức, dù ngoài sân trời đã rực nắng, quăng
túi xách vào hộc tủ, tôi lửng thửng thả bộ ra cái quán nước dưới đường.
*
Trời không mưa hổm rày, đám sỏi đỏ trên
đường khô đét, đi chậm mấy, chân vẫn còn chút bụi. Vừa tới cửa quán, Thảo chở
cô Minh, dạy Việt văn lớp đệ Tứ, trên xe Honda quẹo vào, thấy tôi cô nàng vòng
xe lại. Thảo vẫn để xe nổ máy, cô cũng không xuống, hai người xem ra có vẻ vội
vã, tôi đứng im chờ đợi. Cô nói liền một hơi:
- Chiều nay nhớ đến nhà cô một chút, cô có chuyện muốn
nhờ Ngữ.
Không đợi tôi hỏi han gì thì hai cô trò bỏ
đi ngay, tôi chỉ kịp gật đầu, nhưng không thấy người nào quay nhìn lại.
Xế chiều, tôi đến nhà như đã dặn. Trong nhà
không có ai, tôi đi vòng ra sau, cô Quyên đang quét lá ngoài vườn. Hai cô trò
ngồi hỏi chuyện học hành không lâu thì cô Minh về, có cả Thảo, Vân và Uyên, ba
cô bạn gái thân, gần gũi nhất trong mấy năm cuối trung học. Ai nấy cứ nhìn tôi
cười, cái cười trông có vẻ khác ngày thường. Họ kéo nhau vào phòng ăn nhỏ to,
cửa khép lại, tôi thản nhiên ngồi ngoài chờ.
*
Chiều nay lần đầu tiên trong đời, tôi được
mừng sinh nhật. Con nhà nghèo, sống nơi ruộng rẫy quê mùa, cha mẹ làm lụng đủ
ăn, có đi học được cho tới hôm nay cũng đã may mắn lắm rồi. Còn nhỏ ở trường
làng, chưa hề nghe nói tới chuyện sinh nhật là gì, đến khi lên tỉnh học thấy
đám bạn con nhà giàu ăn mừng sinh nhật mới biết, nhưng biết để mà thèm thuồng
chớ chưa lần nào dám mơ tưởng tới.
Cái bánh sinh nhật thật đẹp mà mấy cô trò
phụ nhau làm xong không lâu, cắm thêm mười mấy cây nến, đặt giữa bàn phủ khăn
thêu trắng. Tôi cắt bánh theo tiếng hát chúc mừng mà nước mắt rưng rưng. Được
biết cô Minh đã lên văn phòng trường, nhờ thầy Tổng giám thị xem ngày sinh của
tôi trong hồ sơ cho Uyên biết, rồi họ bàn nhau quyết định mừng sinh nhật cho
tôi từ mấy ngày trước.
Tôi hồi hộp mở từng gói quà, Uyên tặng cho
tôi cây bút hiệu Parker có khắc tên Ngữ và tấm hình. Mọi người đòi xem hình cô
nàng cho bằng được, Uyên đỏ mặt bảo đừng, nắm tay tôi chúc mừng lần nữa lúc
tiễn tôi về, tóc Uyên bay dài từng sợi nhỏ, trãi suối trong gió chiều cuối đông
lành lạnh.
*
Mới đó mà đã nửa năm học, những ngày cuối
đông bỗng dưng trở lạnh. Năm nay gia đình chú Thân, người em nuôi kết nghĩa,
trung thành của ba từ những ngày ông còn bôn ba sông hồ núi cao rừng thẳm, một
tay ba “dựng vợ gã chồng” cho, cùng tôi về Bến Cầu ăn Tết vài hôm. Chú mang
theo đủ thứ, bánh mứt trà rượu gọi là chúc thọ anh chị. Chợ xã tuy nghèo nhưng
mùng Một mùng Hai đông nghẹt người, nhất là khu bến xe đi Gò Dầu. Ghe cộ tấp
nập trên sông, kẻ lên người xuống. Suốt mấy ngày không nghe tiếng súng, mấy anh
lính nghĩa quân ngồi trong quán cà phê quê riết rồi cũng chán, lửng thửng mang
súng vô nhà lồng chợ, đặt đôi ba đồng tại mấy sòng bầu cua cá cọp.
Gốc
mai già trước cổng văn phòng xã nở rộ một màu vàng hực, có tiếng trống lân trên
đình làng nhưng tiếc là không có tiếng pháo. Con nít quần áo thơm mùi vải mới,
chạy nhảy tung tang, mặc cho con lộ đất giữa làng bụi cuốn bay theo chiều gió. Bông
sen nở rực đỏ trong cái đầm cuối chợ, che khuất đôi chiếc xuồng ba lá nằm khiêm
nhượng núp mình trong lá rậm.
Trưa mùng Ba, vợ anh năm Thịnh, người cháu
kêu ba tôi bằng cậu, nhà kế bên, nhanh tay qua phụ má tôi lo bữa cơm cúng tiễn
ông bà sớm, để tôi và gia đình chú Thân ăn xong, còn kịp chuyến tàu đò chiều về
Cẩm Giang. Cả nhà ra bến tàu tiễn, chú Thân ôm ba tôi buồn buồn, muốn khóc, chờ
tàu nổ máy mới chịu buông. Tàu ra khỏi vàm khá xa, vẫn còn nghe tiếng trống
cúng trên đình làng văng vẳng vọng theo.
*
Qua Tết vào học lại vài hôm, chiều thứ sáu
tan trường về, tôi đứng nấn ná trước cổng, chờ Uyên tới, đưa cho mấy trái
sa-bô-chê chín mà cô nàng và Thảo hái ở
nhà người quen chiều hôm qua, đám con gái học lớp nhỏ đạp xe đạp về ngang, thấy
tôi gọi tên ơi ới. Nắng tan dần trong sân trường, lưa thưa dăm ba sợi mây tím
nằm vắt lơ đểnh ngang trời bên kia sông.
Tây Ninh mùa này bắt đầu có mưa. Mưa từ núi
Bà Đen xuống, mưa từ bên kia Bến Sỏi về. Tôi thích những cơn mưa sáng thấp thỏm
chờ nhau hơn là những cơn mưa chiều hắt hiu từ
biệt. Mưa về chiều, mỗi khi tan trường đứng nép bên nhau trốn mưa, tôi
bắt chước Uyên đếm từng bong bóng vỡ. Tôi quên buồn từ đầu mùa mưa dạo đó.
2
Sau ngày
thi, về lại
Bến Cầu, tôi ở chơi với ba má vài ngày, rồi lên ở tạm với gia đình chú Thân ở
ngã ba Mít Một, chờ có kết quả thi rồi tính chuyện xuống Sài Gòn ăn ở học hành
nếu đậu, vì tình hình dưới quê dạo này không yên ổn nữa. Chiến trận càng ngày
càng lớn dần, dân chúng miệt trong xa đành phải bỏ ruộng vườn, tản cư vào sống
gần vùng chợ búa, chiếc xe đò nhỏ về chợ quận Gò Dầu không còn chạy chuyến trễ
buổi chiều, vừa xế trưa thì bến xe đã không còn khách, mấy con chó hoang mặc
sức cắn nhau giành đồ ăn thừa trong nắng chiều thoi thóp xuống. Khu ruộng thấp
phía sau nhà tôi hình như đã không còn tiếng ễnh ương gọi mưa, kéo dài cuối đêm
từ những ngày tháng đó.
Đám bạn cùng lớp ít ai về Tây Ninh. Uyên,
Thảo cũng không mấy lần gặp lại. Học trò chưa nhập học, phố xá vằng tiếng guốc
tiếng giày đi về, buồn da diết. Quanh đây vẫn còn có tiếng ve sầu, dù phượng
chỉ còn lưa thưa vài bông cuối mùa. Buồn quá, đi lên đi xuống rồi cũng chỉ có
một mình, nên sáng tôi thường theo chú Thân, ra tiệm phụ chú một tay, nhìn
thiên hạ đi chợ, kẻ vô người ra cũng vui đôi chút, dù chút vui phù du ngắn ngủi.
*
Tôi đón chuyến xe đò sớm, xuống tới Sài Gòn
trời vẫn chưa có nắng. Bến xe Tây Ninh ở góc đường Phạm Hồng Thái đông nghẹt
bạn hàng, kẻ đứng người ngồi, ồn ào cười nói. Dù trời bây giờ gần cuối hè, gió
từ bên sông thổi qua vẫn còn hâm hấp nóng, lửng thửng băng qua bên kia bồn
binh, tôi thả bộ trên đường Lê Văn Duyệt về hướng trường Gia Long thay vì đón
xe buýt. Học trò đứng chật trong sân trường và hai bên lề đường Phan Thanh
Giản. Xe cộ ứ đọng cả một khúc đường. Tiếng còi xe, tiếng người ơi ới gọi nhau
ồn ào như cái chợ. Tôi chen vào dãy hành lang có bảng kết quả, dán theo thứ tự
mẫu tự họ tên. Tôi mĩm cười một mình khi thấy rõ tên mình rồi bỏ đi ra cổng
trường về hướng chùa Xá Lợi. Trời bắt đầu có nắng, người và người tiếp tục chen
chúc nhau trong sân trường. Phía bên kia, chuông chùa từng tiếng đổ theo lời
kinh sáng.
*
Tôi đứng nhìn mông lung, tựa lưng vào tường
gạch, từ đằng xa Thảo, Vân và Uyên nắm tay nhau, chen lấn người và xe băng đại
qua đường. Thấy Uyên, tôi đứng chết trân, tim đập thình thịch như lực sĩ vừa
chạy đua nước rút xong. Lòng run lên vì sung sướng nhưng cố làm ra vẻ không có
gì, Uyên nắm tay tôi đỏ mặt, mắt long lanh như muốn khóc. Thảo xoa nhè nhẹ vào
vai Uyên, Vân cứ nhìn tôi cười mà không nói tiếng nào. Tôi xiết nhẹ tay Uyên,
làm dấu nhìn về phía chùa Xá Lợi, cả ba cô gật đầu. Hai đứa tôi đi trước, Thảo
và Vân lửng thửng theo sau.
Qua sân vào chánh điện, không ai bảo ai,
chúng tôi tìm đến chổ để nhang, đốt lên rồi sắp thành hàng dài, nối tiếp nhóm người tới trước, đứng đông nghẹt từ lâu.
Tiếng chuông chùa ngân dài rồi tan dần theo mùi nhang khói. Tôi khẻ nhìn trộm Uyên,
lâm râm cám ơn Phật trời đã cho tôi may mắn, dù chưa biết may mắn ra sẽ sao
ngày mai.
*
Ra khỏi chùa, bọn tôi kéo nhau vào một quán
nước bán chè đậu trắng, bên con đường nhỏ dọc theo hông trường Gia Long, hàng
phượng già vẫn còn lưa thưa vài cánh đỏ bầm nở muộn, dù trời sắp chập chửng vào
thu. Uyên cứ ngồi nhìn tôi cười mà không nói gì, để mặc cho Thảo gọi nước. Thảo
vừa gọi cô bán hàng vừa quay qua tôi:
-Tụi em đến đây sớm lắm, lo tìm xem có tên anh trước
không, rồi mới đi coi tên mình, may mà đứa nào cũng đậu, nếu không chắc!
Thảo bỏ lửng câu nói, Uyên khẻ gật đầu:
- Lo cho mình thì ít, lo cho anh nhiều hơn, tụi em có rớt
hay đậu cũng chẳng quan trọng lắm!
Tôi xúc động không nói nên lời, rưng rưng,
Uyên nhìn Thảo và Vân nhưng nói với tôi:
- Coi kết quả xong, tạm yên tâm, chia nhau đi lòng vòng
với hy vọng là sẽ gặp anh và nghĩ là hôm nay thế nào anh cũng xuống.
Tôi không thể kềm lòng lâu hơn nữa:
-Nói thật, ngồi trên xe cứ trông đứng trông ngồi, mong
cho xe mau tới để gặp lại Uyên trước hơn là thấy tên trên bảng kết quả.
Nắng đã lên ngập cả sân trường, người vẫn
tiếp nối người vào, quanh đâu đây rộn tiếng cười giòn giã.
- Thi rồi, ai cũng quên mất Tây Ninh hết, cho nên về trên
đó một mình, buồn quá, trông mòn mỏi chẳng thấy ai.
Uyên nhìn tôi, chưa kịp nói thì Thảo đã
nhanh nhẩu tiếp lời:
- Tụi em có về trển mấy lần, có vào nhà chú Thân rồi qua
cô tư tìm anh, nhưng ai nấy đều bảo anh không có ghé. Uyên nghĩ chắc anh về
dưới Bến Cầu, tụi em biết đường đâu mà đi xuống đó. Thảo
ngừng một chút rồi ngó qua Uyên:
- Xuống Sàigòn,về không gặp được anh trên tỉnh, Uyên khóc
dữ lắm đó.
Uyên đánh vào vai Thảo Ly:
- Thôi mi ơi, anh Ngữ không tin lời mi đâu nhé.
Vân từ nãy giờ làm thinh, giờ mới chậm rãi
chen vào:
- Anh Ngữ không tin nhưng có người khác tin là được rồi.
Cả bọn tự nhiên bật phá lên cười rộ. Tôi kể
chuyện những ngày ở Bến Cầu và những ngày lẻ loi ở Tây Ninh, đi bán hàng với
chú Thân, nhìn cảnh cũ, thiếu người xưa, buồn da diết. Nhất là mỗi chiều về
ngang qua trường cũ, đứng nhìn lên ký túc xá trên đồi, tâm trạng giống hệt nhạc
Y Vân " Vắng con tàu sân ga buồn héo hắt, thiếu em lòng
anh thấy quạnh hiu”. Uyên ngồi nghe mắt rươm rướm đỏ, tựa đầu vào vai
Thảo, Vân, nhìn ở một phía trời xa không nói. Hình như phố xá cũng buồn theo
người.
Nhìn đồng hồ đeo tay, trời đã sắp giữa trưa,
không bao lâu nữa tôi lại phải theo chuyến xe đò cuối ngày về lại tỉnh. Cho dù
muốn ở lại đây cũng không làm sao đuợc. Tôi không có ai quen, ngoại trừ Uyên,
Thảo và Vân thì còn có Tường, thằng bạn thân, nhà bà dì hắn bên ngã sáu Nguyễn
Tri Phương, nhưng lâu rồi tôi không gặp lại. Tôi ngập ngừng không biết tính
sao, thôi về Tây Ninh thì hơn.
Cả bọn đón xe buýt ra chợ Bến Thành, vào
tiệm cơm chay cũng trên đường Phạm Hồng Thái, sát hông chợ, ngó qua ga xe lửa, ăn
bữa cơm từ giã, hẹn ngày gặp lại trên đó, mà chưa biết ngày nào. Nắng chang
chang đổ, bọn tôi thả bộ dọc đường tới bến xe, khách đi đang rục rịch lên xe.
*
Trời cũng sắp về chiều, xe cộ dập dìu không
dứt, Sài Gòn là vậy đó. Tôi hôn nhẹ lên má Uyên, cái hôn đầu đời, từ giã, Thảo,
Vân đứng bên cười khúc khích. Chiếc xe đò chót cuối ngày từ từ ra khỏi bồn
binh, chậm về hướng ngã tư Bảy Hiền, ba cô nàng vẫn đứng đó nhìn theo, bóng vẫy
tay mờ xa dần, xe khuất cuối đường, bất chợt tôi bật khóc.
Thuyên
Huy
Xứ xa 2025, nhớ một người cùng trường cùng lớp những năm
1969


No comments:
Post a Comment